Chương 5
Cái Bẫy Hại Não, đưa Võ Nguyên Quân vào Tròng.
Lúc này, Võ Nguyên Quân và Lục Triều Nguyên đã chạy tới nơi ẩn nấp của hai nhi nữ Vô Song và Trình Anh. Nhưng chưa kịp tới nơi, giữa đường lại gặp lại Chân Chí Bình nơi rừng trúc.
Lý Mạc Sầu đang ở gần đó nhưng chưa ló mặt ra. Ả là một tay sát thủ máu lạnh, việc truy tung dấu vết con mồi chẳng khó khăn gì. Sau khi thương lượng với Chân Chí Bình, cả hai đã tức tốc chạy theo phu phụ họ lục cuối cùng đuổi tới Trúc Chi Lâm.
Chân Chí Bình xuất hiện trong bộ dạng tả tơi, hắn tự chém y phục của mình sao cho giống như thể mình vừa trải qua một cuộc ác chiến, khoé miệng còn vương chút máu.
“Lục Trang Chủ, phu nhân, Tại hạ vô dụng không đánh bại được yêu nữ. Lý Mạc Sầu, ả ta sắp đuổi tới đây rồi.”
Đúng lúc đó Lý Mạc Sầu dùng nội công truyền âm, vang vọng cả rừng trúc.
“Lục Lang, nếu chàng không hồi tâm chuyển ý, ta sẽ giết ả tiện nhân kia, kể cả hai nhi nữ của chàng, đừng mong sống sót.”
“Ả tiện nhân, mau ra đây!”
Lục Triều Nguyên tâm thần chợt động trong lòng như có lửa đốt.
“Không ổn, Lý Mạc Sầu đang ở gần đây. Chân đạo trưởng, đa tạ hảo ý của người và Toàn Chân Giáo, Lục Triều Nguyên ta không dám làm liên luỵ đạo trưởng. Nhân lúc ả ta chưa tới, người hãy mau rời khỏi đây.”
Chân Chí Bình cảm khái đáp.
“nếu không giúp thì đã không tới, đã tới rồi sao có thể làm ngơ. Ba chúng ta hợp sức lại, liên thủ đánh ả ta một trận.”
Vừa nói xong thì hắn ho ra một ngụm máu, giả bộ như đang bị nội thương.
Võ Nguyên Quân thấy vậy rất khó xử.
“Đạo trưởng, phu quân tử nói đúng, người đang bị nội thương. Tấm lòng của người bọn ta sẽ không quên. Lý Mạc Sầu thủ đoạn tàn độc, chúng ta đánh không lại ả ta đâu.”
Lục Triều Nguyên gật gù, xem ra hai phu phụ quyết quyên sinh ở đây rồi. Chân Chí Bình hít một hơi chầm chậm nói.
“Tại hạ có một cách có thể giết được ả ta. “
“Cách gì?”, hai phu phụ đồng thanh.
Chân Chí Bình đem kế hoạch của mình nói cho hai người.
“Lý Mạc Sầu đã đả thương tại hạ, đối với ả ta đi không còn đề phòng nữa. Lục Trang Chủ chúng ta hãy hoán đổi y phụcc cho nhau, ta dẫn phu nhân của ngài chạy trước để đánh lạc hướng. Hai bên chắc chắn sẽ xảy ra giao chiến, trong lúc đó, người xuất hiện từ phía sau, một kiếm giết chết ả ta.”
“Chuyện này?” Lục Triều Nguyên tỏ ra ngờ vực, Võ Nguyên Quân liền bồi thêm.
“Lão gia, đến bước này chi bằng nghe theo chủ yứ chân Đạo Trưởng.”
Chân Chí Bình liền hùa theo.
“hiện tại trong ba người, Trang Chủ là người có thực lực cao nhất, chỉ cần người ra tay quyết đoán, phu thê hai người sẽ qua được kiếp nạn này, giang hồ cũng mất đi 1 đại ác nhân.”
Lục Triều Nguyên Bất đắc dĩ đổi y phục cho Chân Chí Bình, sau đó nằm sắp trên nền lá như thể đang bị thương nặng. Chân Chí Bình Ngang nhiên nắm tay Võ Nguyên Quân rời đi.
Lý Mạc Sầu trông thấy thời cơ đã tới, lập tức xuất đầu lộ diện đuổi theo hai người. Trước đó cờn cố tình lướt qua Lục Triều Nguyên như thể không để tâm đến gã.
Nghĩ rằng kế hoạch của Chân Đạo trưởng đã thành công. Lục Triều Nguyên vội đứng dậy lặng lẽ bám theo sau.
Chân Chí Bình giả dạng Lục Triều Nguyên dắt tay Võ Nguyên Quân chạy loạn trong rừng trúc, xung quanh nghe văng vẳng giọng của Lý Mạc Sầu.
“Ả tiện nhân, bỏ tay ra khỏi Lục Lang của ta.”
Chạy được một hồi Chân Chí Bình dừng lại thở gấp. Gã nhìn thấy Võ Nguyên Quân thở phì phì, đau tóc hơi rối, mồ hôi khiến chúng bết lại với nhau trông thật ướt át làm sao.
“Đạo trường, thương thế của người...”
Chân Chí Bình thở dốc.
“Ta không sao, Lý Mạc sầu sắp đuổi tới, ta không tránh được rồi. Chỉ Mong Lục Trang Chủ hành sự quyết đoán một chút.”
Võ Nguyên Quân nói.
“Ta tin lão gia sẽ không Làm chúng ta thất vọng.”
Chân Chí Bình cảm khái đáp.
“ta nói câu này mong phu nhân lượng thứ. Lục trang chủ là người nhân nghĩa, năm đó vì chuyện ngoài ý muốn mà phụ tình Lý Mạc Sầu, khiến ả bị đuổi khỏi sư môn, hôm nay tình cũ đến thăm lại nhân tâm ra tay giết chết ả. Với nhân cách của Lục Trang Chủ chỉ sợ không xuống tay được với nữ nhân si tình kia.”
Chân Chí Bình nói đến chuyện tình cảm, Võ Nguyên Quân lập tức bị ảnh hưởng, trong lòng nổi lên mới nghi ngờ. Lục Triều Nguyên nếu đã dứt tình sao lại còn giữ tấm khăn thêu cua Lý Mạc Sầu, hôm qua còn chia đôi cho Song Nhi và Anh Nhi làm vật giữ mạng.
Thấy đối phương tâm thần bất định, Chân Chí Bình nói thêm.
“Lý Mạc Sầu nặng tình như vậy, một khi chưa đặt được mục đích, chắc chắn sẽ không từ bỏ. Lục trang chủ và Phu nhân hôm nay liều chết chẳng những kết thúc thù hận, mà còn khiến ả điên tiết, tìm nhi nữ của hai người để hành hạ.”
Võ Nguyên Quân lắc đầu phủ nhận.
“Đạo trưởng đừng bi quan, ta tin Lão Gia sẽ lấy đại cục làm trọng.”
Chân Chứ Bình thở dài.
“Tại hạ chỉ hơi lo xa một chút thôi. Phu nhân rất tin tưởng và yêu người thân của mình. Nếu Lục Lão Gia không đắc thủ, phu nhân có chịu hi sinh thân mình cho lão gia và nhi nữ được sống hay không?”
Võ Nguyên Quân cắn răng.
“nếu ta chết mà Lý Mạc Sầu tha cho họ, ta sẽ không chút do dự rút đao tự sát.”
Chân Chí Bình cười mỉm.
“Nếu chuyện đó xảy ra, phu nhân chỉ cần chủ động rời xa Lão Gia, mọi người chắc chắn sẽ toàn mạng.”
Dứt lời một thân ảnh xé gió, lao qua rừng trúc đứng ngay sau lưng Chân Chí Bình và Võ Nguyên Quân.
“Lục Lang, chàng chạy không thoát đâu.”
Chân Chí Bình quay lưng về phía Lý mạc sầu cố ý tránh mặt ả ta. Liên tục dục Võ Nguyên Quân Nhìn ra phía sau xem Lục Triều Nguyên đã tới chưa.
Võ Nguyên Quân thì thầm.
“Lão gia chưa tới, phải làm thế nào đây. Giờ ả ta phát hiện mắc mưu. lão gia sử không có cơ hội ra tay.”
Chân Chí Bình giang cánh tay, ôm Võ Nguyên Quân vào lòng, không quên giữ chặt một bên ngực của nàng. Gã cúi xuống nháy mắt ra hiệu.
“Phu nhân, thất lễ rồi, vì đại cuộc xin người hãy hợp tác.”
Võ Nguyên Quân ngoái đầu nhìn Lý Mạc Sầu, vẫn chưa thấy Lục Triều Nguyên đâu, theo lý thì lão gia đã phải đuổi tới sau lưng rồi mới đúng. Lão gia gặp chuyện hay đã bỏ mặc cô và đau trưởng chạy thoát thân một mình.
Võ Nguyên Quân không biết rằng. Lý Mạc Sầu đã sớm biết kẻ mặc áo đầm sĩ, nằm dưới đất là Lục Triều Nguyên. Với kinh cũng của ả, muốn đuổi kịp hai người Chí Bình đâu tốn nhiều thời gian đến vậy.
Sở dĩ ả ta đến trên là vì đánh cược với Lục Triều Nguyên.
“Lục Lang, ta không nỡ nhìn chàng bị con tiện nhân kia lừa gạt. Nếu ả ta là một nương tử tốt, ta chẳng phải giành giật với cô ta. Đằng này cô ta năm lần bảy lượt giở trò với nam nhân khác mà chàng không hay biết. Ta không chấp nhận Chàng bỏ ta đi theo ả.”
Lục Triều Nguyên giận dữ đáp.
“Lý Mạc Sầu, cô đừng vu khống đặt điều, cô có thể xúc phạm ta nhưng đừng nhục mạ tôn nghiêm của Nguyên Quân.”
Lý Mạc Sầu thở dài.
“Hạng người như cô ta mà có tôn nghiêm ư? Hoá ra chàng không biết bấy lâu nay, ả tiện nhân kia lằm gì sau lưng mình. Thiệt Đáng thương.”
“cô có ý gì?”
“Chàng không tin thì cứ việc theo ta, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
...
Bấy giờ, Lục Triều Nguyên đang ở trong tối quan sát, liệu có đúng như Lý Mạc Sầu nói, nương tử của mình làm trò bại hoại sau lưng.
Võ Nguyên Quân nào biết được điều ấy, nàng chỉ đang lo lắng, chờ đợi phu quân xuất hiện nhưng đợi mãi chẳng thấy. Tình hình trước mặt phải đối mặt với Lý Mạc Sầu, bắt buộc hợp tác diễn kịch với Chân Chí Bình.
Đó là những gì Chân Chí Bình mong muốn, kế hoạch dơ bẩn của hắn và Lý Mạc Sầu đã thành công. Gã vẫn quay lưng về phía Lý Mạc Sầu đóng giả Lục Triều Nguyên.
“Lý Mạc Sầu, tình cảm của ta với ngươi đã là chuyện quá khứ. Hiện tại ta và Nguyên Quân đã không thể sống thiếu nhau, dù hôm nay có chết, chứng ta cũng chết chung với nhau.”
Giọng nói hào hùng lẫm liệt, khiến Võ Nguyên Quân ngây người. Vốn chỉ là diễn kịch nhưng cảm giác sao mà thật quá. Nhìn lại tình hình nằm trong vòng tay trai trẻ, Nguyên Quân tuy thấy xấu hổ định rời ra nhưng bên ngực phải vẫn nằm trong tay Chân Chí Bình, giãy dụa chỉ làm tăng việc cọ sát mà thôi.
Lý Mạc Sầu nghe thấy lời của Chân Chí Bình suýt chút nữa phì cười. Cái tên đạo trưởng này diễn cũng thật quá đi.
“Được, Lý Mạc Sầu ta vì tình mà khổ, đối với tình cảm nam nữ vốn rất không vừa mắt. Nhưng hôm nay ta phá lệ cho hai ngươi thể hiện tình cảm lần cuối, sau đó tiễn đôi uyên ương về dưới hoàng tuyền.
Câu nói của Lý Mạc Sầu như đổ thêm dầu vào Lửa. Chân Chí Bình lên giọng hùng hồn.
“Kiếp này nặng tình, kiếp sau vẫn gặp được nhau. Nguyên Quân Nàng có nguyện chết cũng ta hay không?”
Võ Nguyên Quân vẫn đang tưởng diễn kịch để câu giờ chờ Lục Triều Nguyên đến, nhưng vẫn chưa thấy tới, bất đắc dĩ phải hùa theo Chân Chí Bình.
“Phu thê chúng ta sống chết có nhau.”
(đề nghị đọc kỹ, lát ra cảnh ân ái)
415
6
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
