Chương 4
Lục Gia Trang, Hợp Tác Với Lý Mạc Sầu.
Lục Gia Trang Cách Toàn Chân Giáo không xa, trong trấn cũng coi như giàu có nhất nhì, đáng tiếc trong những ngày đón tết nguyên tiêu, lẽ ra phải đông vui nhất thì bây giờ lại vắng vẻ đìu hiu.
Ai cũng biết Lý Mạc Sầu ra tay tàn độc như thế nào, Nguyên một đám tiêu cục chỉ vì treo cờ hiệu có tên của kẻ phụ tình, ả không chút nương tay, giết sạch mười mấy mạng người. Đến cả Khổ Hạnh đại sư vì muốn lo chuyện bao đồng nên bị ả hạ độc thủ tiễn về Tây Phương gặp phật. Nay thấy Lục Triều Nguyên dính án tử rõ như ban ngày, chẳng ai dại mà tới đây rước hoạ vào thân.
Thế mới thấy Chân Chí Bình chẳng biết khù khờ đến mức nào. Người ta đến trả thù người yêu cũ. Một kẻ đứng ngoài như gã tìm đến Lục Gia Trang làm gì. Tân thủ mệnh lệnh của chưởng môn là một nhẽ, chủ yếu do gã đã nắm được huyền cơ từ trước nên tới đây xem náo nhiệt mà thôi.
Theo như tiểu thuyết, Lý Mạc Sầu tới đây để trả thù kẻ phụ tình Lục Triều Nguyên. Gia nhân trong nhà đều đã chạy trốn hoặc chết dưới tay của Lý Mạc Sầu. Khi Chân Chí Bình đến nơi thì tiệc đã tàn, hai nha hoàn nằm ngả nghiêng trên bậc tam cấp, đầu bị bẻ ngược ra đằng sau, hai mắt trợn trừng trừng.
Trong đại sảnh vang lên tiếng binh khí chạm nhau. Phu phụ họ Lục đang liên thủ chống lại một đạo cô sắc mặt băng lãnh, phất trần trên tay liên tục phát ra công kích cuồng nộ, bàn ghế xung quanh đều bị gãy nát.
"Lý Mạc Sầu, năm đó là do ta phụ ngươi, muốn chém muốn giết thì nhắm vào ta đây này."
Mắt thấy Lục Triều Nguyên dang tay che chắn cho nương tử. Hai hàng lông mày Lý Mạc Sầu chợt nhăn lại.
"Lục Lang, đều là do ả tiện nhân này quyến rũ ngươi phải không? Hôm nay Ta phải giết chết ả."
Lục Triều Nguyên ưỡn ngực khẳng khái đáp.
"Không, ngươi lầm rồi, ta và Nguyên Quân Tâm đầu ý hợp. Nếu muốn giết nàng ấy thì phải giết ta trước."
Lý Mạc Sầu nghiến chặt hàm răng.
"Lục Triều Nguyên! Đừng tưởng ta không dám giết ngươi. "
Nói đoạn, đạo bào Lý Mạc Sầu chợt lay động như có gió, bàn tay trái thoáng chốc được bao bọc bởi một hào quang đỏ rực.
Chân Chí Bình thấy vậy, lập tức đạp cửa lăng không vào bên trong. Thuận đà phóng một kiếm đi trước ngăn cản độc thủ của Lý Mạc Sầu.
"Tiên Tử, Hạ Thủ Lưu Tình."
Lý Mạc Sầu tạm ngừng vận khí, hướng tới kẻ mới đến đảo mắt thăm dò.
"Ngươi là ai?"
Chân Chí Bình thu kiếm vào vỏ, chắp tay hành lễ.
"Tại hạ, Chân Chí Bình, đệ tử đời thứ ba phái Toàn Chân Giáo, thay mặt chưởng môn đến ứng cứu cho Lục trang chủ."
Phu phụ họ Lục thở phào một tiếng, tốn bao giấy mực cuối cùng cũng có người tới cứu. Một người cũng được, chỉ cần kéo dài thời gian, đợi nghĩa phụ, Nghĩa Mẫu của Nguyên Quân tới chắc chắn sẽ qua được nạn lần này.
"Chân đạo trưởng, cảm tạ người đã tới đây, Khưu Chưởng Môn vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Đa tạ Lục Trang chủ đã có lời, chưởng môn đang bế quan không tới được nên Toàn Chân giáo cử ra tới đây."
Lý Mạc Sầu nở nụ cười mỉa mai..
"lão già Khưu Xứ Cơ ta còn không sợ, huống chi là một tên đệ tử vô danh tiểu tốt. Còn không mau cút sang một bên."
Đối diện với dung nhan của Lý Mạc Sầu, cổ họng của Chân Chí Bình đã khô khốc từ khi nào, không phải hàng sợ mà là vô cùng phấn khích. Đôi mắt sắc xảo cùng bọn môi đỏ mọng, Cái tên Lục Triều Nguyên đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, để cô ta phải luỵ tình cả chục năm nay.
"Lục trang chủ, ông dẫn phu nhân tạm lánh mặt đi, để bần đạo thu phục ả."
Lục Triều Nguyên cúi đầu cảm kích.
"Đạo trưởng cẩn thận, Lý Mạc Sầu có dùng độc chưởng, không thể coi thường."
Chân Chí Bình quay sang gật đầu ra hiêụ cho hai người rời đi. Vô tình nhìn thấy Võ Nguyên Quân, tâm trạng lại lần nữa kích động. Mẫu thân của Lục Vô Song và Lục Trình Anh quả nhiên không tầm thường, nàng mang vẻ đẹp dịu dàng, bầu ngực cũng rất căng tròn. Chẳng trách Lục Triều Nguyên lại thay lòng với Lý Mạc Sầu.
"Dám cản ta, đúng là tự tìm cái chết."
Trong lúc phân tâm bởi nhan sắc của Võ Nguyên Quân, Lý Mạc Sầu đã lao tới công kích. Chân Chí Bình đưa kiếm ra đỡ thì vẫn bị chưởng lực đánh lui.
"Tiên Tử, tại hạ có chuyện muốn thương lượng."
Lý Mạc Sầu hừ lạnh.
"Tiểu bối vô danh, ngươi có tư cách gì mà thương lượng với ta. Tiếp chiêu đi."
Chân Chí Bình cười khổ, Lý Mạc Sầu ghê gớm thật bất quá là do ả quá si tình mà thôi. Trong mắt lúc này chỉ có Lục Triều Nguyên nào coi Chân Chí Bình ra cái gì. Đã thế phải đánh cho ả sáng mắt ra.
"Xem ra phải dùng Kiếm Pháp mới học được để nói chuyện với cô ta."
Chân Chí Bình Rút ra hai thanh kiếm, sử ra Lưỡng Nghi Kiếm trận, tuy là một người thi triển nhưng cứ như có hai người. Kẻ công người thủ, Lý Mạc Sầu thay đổi sắc mặt, nhìn Chân Chí Bình với vẻ đề phòng hơn.
Ả là cao thủ nên biết rõ sự bất thường trong kiếm pháp mà Chân Chí Bình sử dụng.
"Tiểu tử, chiêu thức của người khá đặc dị, nhưng không phải đối thủ của ta. Biết điều thì tránh sang một bên, ta không muốn đắc tội sát hại đệ tử Toàn Chân Giáo."
Chân Chí Bình thu kiếm vào vỏ, trên mặt nở một nụ cười gian manh.
"Võ công tiền bối cao thâm, vãn bối tự nhận bản thân không đánh lại người. "
"Coi như ngươi biết điều, tránh sang một bên đi, đừng làm lỡ chuyện của ta."
chân Chí Bình chậm rãi tiến về phía Lý Mạc Sầu,
"chuyện của tiền bối, vãn bối cũng biết qua chút nội tình. Người đang muốn giết chết Võ Nguyên Quân, để tái hợp với Lục Triều Nguyên?"
Lý Mạc Sầu gạt phăng đi.
"tái hợp, Hắn ta không xứng!"
Chân Chí Bình hít hà một hơi, cảm thán
"Tiên tử không nhớ tình cũ thì đã chẳng báo thù. Vãn bối thấy, Võ Nguyên Quân kia đứng là một con hồ ly giảo hoạt, luôn tỏ ra đáng thương để được Lục Triều Nguyên Săn sóc. Chứ thực ra, nhan sắc của tiên tử so với cô ta còn đẹp hơn vài phần. Lục Triều Nguyên vốn đa cảm, lại có tính thương người nên bị ả ta dụ hoặc.
Lý Mạc Sầu nghe thấy rất vừa tai, lập tức săm soi Chân Chí Bình từ đầu đến chân.
"Không phải ngươi tới giúp Lục gia trang sao? Những lời nói vừa rồi e rằng không phải đạo lắm?"
Chân Chí Bình thẳng thắn đáp.
"Lục gia trang với bổn giáo không quá thân thiết. Bằng chứng là chỉ có mỗi vãn bối được cử tới. Ban nãy đứng ngoài đã nghe thấy những lời nói đầy tâm ý của tiên tử nên vãn bối quyết định giúp người trừng trị yêu nữ, giành lại tình lang của mình."
Lý Mạc Sầu tò mò hỏi.
"Tiểu tử nói xem, ngươi định giúp ta thế nào?"
Chân Chí Bình trầm ngâm,
"Võ Nguyên Quân trước giờ luôn bày ra bộ dạng hiền thục để lấy lòng Lục Triều Nguyên. Tiên tử nghĩ xem, nếu Lục trang chủ ta tận mắt chứng kiến hình ảnh dâm loạn của thê tử với nam nhân khác thì sao? Đến lúc đó hắn ta sẽ cảm thấy chán ghét vô cùng, khi ấy Tiên Tử chỉ cần xuất hiện nói vài câu thì hắn sẽ biết đâu mới là chân ái thực sự."
Lý Mạc Sầu nhướng hàng lông mày. Hít một hơi thật sâu
"Chủ ý không tệ, nhưng ngươi nghĩ con hồ ly kia dễ lộ nguyên hình vậy sao?"
"Không dễ chút nào, nhưng chỉ cần Tiên tử hợp tác với vãn bối, đại sự sẽ thành công."
Chân Chí Bình nhìn trước ngó sau, rồi thủ thì vào tai của Lý Mạc Sầu từng buộc kế hoạch tà đạo của mình. Nội dung ngắn gọn nhưng hắn cố tình nói thật dài để câu giờ. Vì chẳng mấy khi đứng sát Lý Mạc Sầu gần đến vậy, miệng của hắn gần như chạm vào tai của đối phương, từng hơi thở phả vào sau gáy khiến nữ nhân nóng mặt. Không những thế, cặp mắt cú vọ của Chăn Chứ Bình liên tục lia xuống phần ngực mấp mô sau tấm đạo bào, Một, hai điểm hồng thẫm thu vào trong tầm mắt khiến gã ực một tiếng.
"Chưa được, giờ chưa phải lúc thích hợp với nàng ta. Võ Nguyên Quân, phải thu xếp cho cô ấy trước đã."
Chân Chí Bình lùi lại vài bước, Lý Mạc Sầu nở một nụ cười khinh bỉ.
"Không ngờ Chính Phái như Toàn Chân Giáo lại có một tên cặn bã, đê tiện, vô liêm sỉ, chủ ý của ngươi rất Thú vị, quả thật rất thú vị."
Chân Chí Bình cười mỉm.
"Chưởng Môn có dặn phải tuỳ cơ hành sự. Kế hoạch vừa rồi thiết nghĩ cũng nằm trong hai chữ Tuỳ Cơ mà thôi."
Lý Mạc Sầu cười đắc ý.
"được, ta sẽ tin ngươi một lần"
586
9
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
