Chương 6
Thật Giả Lẫn Lộn, Chiếm đoạt Nguyên Quân
Chân Chí Bình nhìn cặp mắt lo lắng của Nguyên Quân, thầm hỏi.
“sao Lục lão gia vẫn chưa ra tay?”
Võ Nguyên Quân, lắc nhẹ cái đầu.
“Ta Cũng không biết, giờ phải làm sao đây. Đạo Trưởng.”
Chân Chí Bình làm vẻ mặt nhăn nhó, như thể rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Gã buông tay khỏi thân hình Võ Nguyên Quân.
“Lục Lão gia bỏ lỡ cơ hội ra tay rồi, phu nhân phải thực hiện kêu hoạch thứ hai thôi, người hay chủ động rời bỏ Lục Triều Nguyên.”
Chân Chí Bình bất ngờ xoay người, hôn lên môi của Võ Nguyên Quân trước mặt Lý Mạc Sầu, và cả Lục Triều Nguyên đang đứng trong tối quan sát sự kiên trinh của nương tử. Một cái hôn thật sâu khiến mọi người sốc nặng trừ Chân Chí Bình, đây là kế hoạch của hắn.
võ Nguyên Quân mở trừng đôi mắt, chân tay cứng đờ trước nụ hôn bất ngờ của Chân Chí Bình. Cô mấp máy.
“Đạo... Đạo trưởng.”
Chân Chí Bình khẽ nói.
“Vì Tính Mạng của hai nhi nữ và cả Lục Lão gia, phu nhân hãy chịu uỷ khuất một chút.”
Vừa dứt nụ hôn, từ trong bóng tối, Lục Triều Nguyên không nhịn được bèn lao ra.
“Nguyên Quân, sao nàng lại... Ta không ngờ, nàng lại làm như vậy sau lưng ta. Thề nguyện sống chết với một nam nhân khác khi mà ta còn sống sờ sờ ra đấy.
Lý Mạc Sầu nở một nụ cười khoái chí.
“Lục Lang, ngay từ đầu ta đã nói ả ta là con hồ ly tinh, giờ thi chàng đã sáng mắt ra chưa.”
Lục Triều Nguyên quay sang chất vấn Chân Chí Bình, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Võ Nguyên Quân định mở miệng giải thích. Nhưng Chân chí Bình khẽ lắc đầu can ngăn, Sự Xuất hiện của Lục Triều Nguyên là quá trễ so với kế hoạch, nàng và Chân Chí Bình đi câu giờ cho y ra tay nhưng cuối cùng thì sao. Lục Triều Nguyên Lại lững thững đi ra, giọng điệu như thể gã đã đứng quan sát được một lúc rồi. Rốt cuộc phu quân của nàng vì tình cũ không dám ra tay.
Võ Nguyên Quân cho rằng, Lục Triều Nguyên không thể cứu vãn tình hình nữa rồi. Giờ chỉ có nàng mới có thể giúp cho Song Nhi và Anh Nhi thoát khỏi tầm mắt của Lý Mạc Sầu.
“Lục Triều Nguyên, ta mệt mỏi phải sống như vậy lắm rồi. Lý Mạc Sầu nặng tình với chàng, ta cũng rất đồng cảm với cô ta. Nếu chàng đã không giải quyết được, vậy thì đừng lôi ra vào mớ hỗn độn ấy. Hãy quên ta đi, giờ đây chàng không phải là người nam nhân duy nhất của ta nữa.”
Vừa nói Võ Nguyên Quân chủ động tiến sát Chân Chí Bình, bầu ngực đẫy đà tì vào thân thể khiến hạ thể Chân chí Bình lập tức căng cứng chĩa thẳng vào hạ bộ của Võ Nguyên Quân khiến nàng hơi lùi ra một chút, nhìn nó rồi lại nhìn Chân Chí Bình.
“Chân Đạo Trưởng khôi ngô tuấn tú, dương khí dồi dào vừa gặp là ta đã mến. Dù bị thương nhưng vẫn liều mình che chắn cho ta, còn chàng thì sao, vì nắng tình cũ không dám ra tay. Chung quy vẫn là do chàng còn tơ tưởng đến Lý Mạc Sầu. Nếu chúng ta không cùng chí hướng, vậy thì chàng hãy cứ làm theo ý của mình đi.”
Lục Triều Nguyên gào lên.
“Không, đây không phải sự thật, là do tên đạo sĩ này giở trò? Hắn ép nàng đúng không?”
“không đúng, ta hoàn toàn tỉnh táo. Chàng mau đi đi.”
Vừa nói, hai mắt của Võ Nguyên Quân chợt Ngấn Lệ, Lục Triều Nguyên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chân Chí Bình, chợt hiểu ra vấn đề. Chính ông đã phá hỏng kế hoạch của Chân Chứ Bình, trì hoãn thời gian ra tay khiến hai người tương kế tựu kế đến hiện trạng này. Lục Triều Nguyên lập tức lùi lại phía Lý Mạc Sầu, Thiết Kiếm trong tay lập tức xuất thủ đâm tới yết hầu của Ả.
Nhưng đáng tiếc đã trễ, Nếu đâm lén thì có cơ hội giết được Lý Mạc Sầu, Đằng này lại xuất thủ lộ liễu, tâm lý không vững vàng, thiết kiếm bị phất trần của Lý Mạc Sầu đánh bay một bên.
“Lục Lang, ta hiểu chàng đang rất tức giận thái độ của tiện nhân kia. Chúng ta không nên ở đây xem đôi cẩu nam nữ giở trò lăng loàn cho thêm nhức mắt.”
Hai người kia cuối cùng lần lượt đi khuất vào bóng tối. Võ Nguyên Quân lần nữa trào nước mắt, nàng vừa thốt ra những lời lẽ mà chính mình cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
“Đạo trưởng, ta xin lỗi...”
Chân Chí Bình đưa tay lau nước mắt cho mỹ nhân, chợt thấy ghen tỵ với Lục Triều Nguyên, vì cái gì mà khiến nữ nhân rơi lệ được cốt chứ.
“Ta hiểu Phu nhân có nỗi khổ tâm. Nhung Lý Mạc Sầu quỷ kế đa đoan, rất có thể đang ở trong tối quan sát xem có phải chúng ta đang diễn kịch qua mắt ả hay không? Giờ Lục Lão Gia đã về phe của ả, nếu biết phu nhân còn giữ tình cũ, chắc chắn sẽ ra tay trừ hậu hoạn.
Võ Nguyên Quân vội hướng mắt nhìn theo, qua nhiên thấy Bóng người trên cành cây. Lập tức ôm lấy Chân Chí Bình. Lần nữa hôn lắm gã một cách say đắm, Chân Chí Bình lập tức hưởng ứng, ôm lấy đối phương, ghì chặt thân thể của nàng vào người mình.
Tay kia gã nắm lấy tay Nguyên Quân dúi xuống hạ bộ, nơi côn thịt đang cương cứng sau lớp hạ y.
“Đạo trưởng, chuyện ấy ta không làm được, nhưng cho phép từ dùng miệng làm nó dịu xuống.
Chân Chí Bình cười thầm.
“Đa tạ phu nhân, để người chê cười rồi.”
Võ Nguyên Quân tháo dây đai quần Chân Chí Bình, tụt xuống quá đầu gối, Dương Vật căng cứng bằng bật ngược lên chạm vào mặt của nàng. Song thủ lập tức bao bọc côn thịt, chuyển động lên xuống, cảm nhận nó mỗi lúc lại to hơn. Đối diện với thịt của nam nhân khác, Nguyên Quân chợt có chút ngại ngần.
Chiếc lưỡi chậm rãi thò ra nếm qua tư vị một chút ở phần đầu, rồi thụt vào trong miệng để cảm nhận, đột nhiên hai tay Chân Chí Bình giữ lấy đầu Nguyên Quân, kéo áp sát hạ bộ của gã, để cho Dương Vật tiến sâu vào bên trong miệng chạm vào tận cổ họng.
“ưm... Ưm... Ưm... Ứm...”
“Hà... Hà..”
“Đạo Trưởng, ta làm như vậy, người thích chứ?”
Chân Chí Bình hai mắt lim dim tận hưởng.
“Hảo... Khoái lắm... Ta chưa từng kinh qua xúc cảm này, phu nhân tiếp tục đi.”
Võ Nguyên Quân nhìn về phía bóng cây, hai người Lý Mạc Sầu đã rời đi thật rồi. Nhưng tình huống hiện tại Võ Nguyên Quân không ngừng được nữa. Chân Chí Bình trong mắt nàng là một người nghĩa khí, lôi hắn vào chuyện này thì cũng nên trả ơn chút đỉnh.
Không còn vướng bận chuyện của Lục Triều Nguyên, Võ Nguyên Quân bị dương vật của Chân Chí Bình thu hút, nó rất vừa vặn với cái miệng của nàng. Chiếc lưỡi liếm xung quanh phần đầu nhạy cảm, rồi tiến dần đến đến phần gốc. Một tay nàng nâng niu hai hòn ngọc, tay kia cầm lấy dương vật đẩy ngược lên cao. Hai hòn ngọc nhan chóng bị miệng của nàng hút vào bên trong.
Chân Chí Bình cảm nhận được lưỡi của nữ nhân đang lườn lách qua khe ngọc, từng bên bị nàng hút lấy rồi lại nhả ra. Dương khí trong người vì thế mà phát hoả.
“Phu ...nhân..., Hảo khoái ahhh.... Ta thấy trong người khó chịu quá.”
Võ Nguyên Quân nhả miệng ra khỏi hờn ngọc, dịch ngược lên trên ngoạm chặt lấy dương vật, lần nữa dùng lưỡng đảo quanh thân thịt, hai tay nới lỏng y phục đẩy bộ ngực trễ nải ra phía trước. Hai bàn tay to động kích thích đầu ngực tăng thêm khoái cảm cho chính mình.”
“ưm... Ưm.... Ọc... Ọc ... Hhà...”
Nguyên Quân nhả miệng ra, dừng hai bầu ngực kẹp chặt dương vật vào giữa, thân trên chuyển động lên xuống, để dương vật tư sát vào thân thể.
“Chân.. Đạo trưởng... Người thích chứ?”
Nữ nhân ép hai bầu ngực lại với nhau, cảm giác mềm mại di chuyển dọc thân côn thịt khiến Chân Chí Bình thấy trong người nóng bừng.
“Phu nhân, ta... Ta ra...mất...”
Võ Nguyên Quân vội dừng lại, đem dương vật troi vào miệng của mình, lần này hai tay tay vuốt ngược từ đầu dọc theo thân đến tận gốc. Luân chuyển nhịp nhàng khiến Chân Chí Bình mất kiểm soát, phun ra ào ào bên trong miệng của Võ Nguyên Quân, chui tọt xuống cổ họng một ngụm.
Hai mắt nữ nhân nhắm nghiền lại thưởng thức tư vị mặn nồng nơi đầu lưỡi, cự vật từ từ được nhả ra những thứ dâm dịch bên ngoài đều nằm trọn trong miệng của nữ nhân.
“Chân đạo trưởng, chuyện hôm nay xin người giữ kín.
Chăn Chí Bình thở hắt ra một hơi, vừa thất thoát một lượng l dương khí, nhưng trong người hắn vẫn còn thấy rắt cao hứng, nhìn khuôn mặt và bợ ngực ướt át của Nguyên Quân dung vật của hàng chưa hạ xuống đã lại đứng lên.
“Phu nhân, ta không chịu được nữa, ta môn nhiều hơn.”
Võ Nguyên Quân giật mình, vừa ra rất nhiều trong miệng của nàng sao văn cờn sót lại nhiều dương khí vậy chứ.
“Đạo trưởng, khoan đã. “
Chân Chí Bình đã kéo nàng dứng dậy xoay người lại và kéo hạ y xuống không chút chậm trễ đưa yếu huyệt vào thế bị công kích. Nó đã ẩm ướt từ lúc nãy nên dương vật vừa tiếng vào liền dẫn thẳng vào tận sâu bên trong.
“Áhh.. Không được... Không... Dừng lại đi.. Chân.. Đạo trưởng...”
Chân Chí Bình lột tung lớp y phục trên người Võ Nguyên Quân, thoáng chốc chẳng còn lại gì, một thân hình trắng nõn đây đã lộ ra trước mặt. Hai tay Võ Nguyên Quân dăng ra, băm chặt hai thân trúc. Chân Chí Binh dâm nàng tui phía sau một cách mạnh bạo, mông và ngực lắc lư qua lại theo từng nhịp nhấp nhả.
“ah.. Ah... Ha.. Sướng... Sướng quá... Á... Đạo trhơngr, người làm Nguyên Quân ...Hảo Khoái a....
Nữa.. Nữa... Mạnh nữa lên.”
Ban nãy vừa ra nên trận thứ hai kéo dài hơn , Chân Chí Bình hoàn toàn điều tiết được nhịp độ. Và hắn vẵn còn rất thích thú thân thể của Võ Nguyên Quân.
...
Cách đó không xa, tiếng rên rỉ cua Nguyên Quân còn vang vẳng giữa riêng trước, Lục Triều Nguyên không còn tin vào thực tại nữa. Ban nãy là diễn kịch, giờ thì giả biến thành thật mất rồi. Võ Nguyên Quân đang dâm loạn với Chân Chí Bình
Ngay cả Lý Mạc Sầu tâm hồn băng lãnh cũng không tránh khỏi bị làm phiền. Trong đầu thầm cảm khái kế hoạch dơ bẩn của Chân Chí Bình, Không ngờ lại khiến Võ Nguyên Quân ra nông nỗi này.
“Lục Lang, chàng thấy rồi chứ? Chỉ có ta mới là người thương yêu chàng thật lòng. Con ả tiện nhân kia đã lộ bản chất rồi, chàng còn lưu luyến làm gì.”
“Cô đừng nói nữa. Ta muốn ở một mình, đừng làm phiền ta.”
“được thôi, nhung nếu chàng còn muốn đi gặp ả tiện nhân đó, ta sẽ chặt đứt hai chân của chàng.”
727
10
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
