Chương 9
Cùng đi với người đẹp
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
Linh khí.
Những dòng khí trong suốt chảy vào cơ thể Diệp Phù Đồ, chính là linh khí, hơn nữa còn là linh khí cực kì thuần túy, không có một thứ gì khác.
Trái đất bây giờ đã bước vào thời đại mạt pháp. Rất nhiều người đều cho rằng đó là bởi vì linh khí trên trái đất trở nên thiếu thốn. Loại giả thuyết trên là sai, hiện tại linh khí trên trái đất vẫn cực kì dồi dào.
(Chú thích: thời đại mạt pháp nghĩa là thời đại mà pháp thuật trở nên nghèo nàn, không còn sung túc như xưa.)
Nguyên nhân thực sự của thời đại mạt pháp, là bởi vì trái đất bị con người tàn phá ngày càng nghiêm trọng.
Linh khí trong trời đất, luôn cùng một nhịp thở với hoàn cảnh trên trái đất. Mà hoàn cảnh trái đất bị tàn phá nghiêm trọng, cũng làm ô nhiễm tới linh khí, trở nên đục ngầu, cơ bản không thể hấp thu để tu luyện. Nếu vẫn cưỡng ép hấp thu, không chỉ không tốt lành gì, mà sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Linh khí đã không thể hấp thu, do đó người tu luyện không có cách nào tu luyện, dần dần hình thành thời đại mạt phát bây giờ.
Tất nhiên, cũng không phải là không có cách nào hấp thu linh khí, người tu luyện có thể thông qua đủ loại mánh khóe thủ đoạn, luyện hóa và chiết xuất linh khí ô nhiễm, cho tới khi linh khí đạt được mức độ tinh thuần, sau đó hấp thu tu luyện.
Quá trình đó vô cùng rườm rà phức tạp, làm cho biện pháp tu luyện như vậy trở thành làm nhiều mà hưởng ít.
Đấy là đối với người tu luyện phổ thông, còn đối với Diệp Phù Đồ, cũng không cần phiền toái như vậy. Hắn tu luyện công pháp độc quyền chí cao của Hỗn Nguyên Môn là “Đại Hỗn Độn Thần Quyết”. Người tu luyện công pháp này có thể ngưng tụ ra một cái đỉnh Hỗn Độn trong cơ thể.
Bên trong đỉnh Hỗn Độn, trời sinh đã có một ngọn Hỗn Độn Thần Hỏa, có thể luyện hóa hết thảy. Đưa những linh khí ô nhiễm vào trong đỉnh, sau đó sử dụng Hỗn Độn Thần Hỏa thiêu đốt và cô đọng, cuối cùng nhận được linh khí trong sạch.
Diệp Phù Đồ tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, ngoại trừ vì hắn thông minh bẩm sinh, lập công lớn nhất vẫn là đỉnh Hỗn Độn cùng Hỗn Độn Thần Hỏa; có bọn chúng, hắn có thể tùy ý hấp thu linh khí trời đất, không cần để ý có bị ô nhiễm hay không.
Do đó Diệp Phù Đồ tiến bộ bằng tốc độ cực nhanh.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Khi việc tu luyện chấm dứt, đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào Diệp Phù Đồ đang ngồi xếp bằng trên giường. Nhìn kĩ lại, dường như trên người hắn được phủ thêm một lớp áo vàng óng, trông giống như thiên thần giáng thế, vô cùng tôn quý.
Diệp Phù Đồ thoát khỏi trạng thái tu luyện, mở mắt, duỗi lưng, tuy hắn một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn. Sau đó hắn theo thói quen kiểm tra lại kết quả gặt hái được sau một đêm tu luyện.
Vừa kiểm tra, Diệp Phù Đồ lập tức ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, bởi vì tu vi hắn đã tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tiếp đó trải qua Trúc Cơ đại viên mãn, hắn liền có thể thử đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Tu chân giả Kim Đan kỳ, đừng nói là trong thời đại mạt pháp, ngay cả trong thời kỳ tu chân hùng mạnh nhất của địa cầu, cũng là cao thủ một phương.
Tu chân giả Kim Đan kỳ, có thể nắm giữ đủ loại thần thông không thể tưởng tượng được, quan trọng nhất là ngay sau khi đạt tới Kim Đan kỳ, tuổi thọ được tăng lên tới một ngàn năm. Một ngàn năm tuổi thọ! Người nào mà không hướng tới?
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Đồ thật muốn ngửa mặt lên trời và hét thật to. Cũng may trong khoảng thời gian này hắn đã rèn luyện tâm cảnh hiệu quả, kìm nén tâm tình vui sướng trong lòng, nhưng trên mặt hắn, vẫn tràn đầy ý cười không cách nào giấu được.
Hắn ở trên giường hát khẽ, đi rửa mặt, xuống lầu sáng một chút. Sau khi trở về, lại nằm trên giường, lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị vào trang mình yêu thích nhất.
Công việc của hắn đã được Yên tỷ sắp xếp tốt, hôm nay không phải đi tìm việc làm, có thể ở nhà nghỉ ngơi sung sướng, đến tối trực tiếp đi quán bar Dạ Mị gặp Yên tỷ nhận việc.
Hắn vừa lấy điện thoại đi động ra, liền có người gọi tới, dãy số biểu hiện là của Yên tỷ.
Diệp Phù Đồ vội vàng nhận cuộc gọi, trong điện thoại nhất thời truyền đến giọng nói kiều mị của Tiết Mai Yên:
– Tiểu Diệp à, rời giường chưa?
– Dậy từ sớm rồi, Yên tỷ, gọi điện thoại cho em sớm như vậy có chuyện gì không?
Diệp Phù Đồ vừa cười vừa nói. Sáng sớm vốn đã phát hiện mình đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, sau đó lại có mỹ nữ gọi điện thoại tới, sao có thể không cao hứng.
– Ừm, đúng là có chút việc, hôm nay chị chuẩn bị đi bệnh viện một chuyến, sáng nay em có rảnh không?
Giọng nói Tiết Mai Yên lại vang lên lần nữa từ đầu bên kia của điện thoại.
– Đi bệnh viện? Yên tỷ, chẳng lẽ mắt cá chân với cổ tay của chị vẫn còn đau? Hôm qua em xoa bóp không có hiệu quả?
Nghe nói đi bệnh viện, Diệp Phù Đồ nhíu mày trong giây lát, nói.
Vừa nghe nói đến xoa bóp, Tiết Mai Yên lại nhớ tới sự việc phát sinh với Diệp Phù Đồ trên ghế sô-pha ngày hôm qua. Lại nghĩ tới sau đi Diệp Phù Đồ rời đi, tự mình nằm trên ghế sô-pha, bí mật làm ra một chuyện hoang đường, trên gương mặt xinh đẹp trong giây lát toát ra vẻ thẹn lùng làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Đáng tiếc, cảnh đẹp này Diệp Phù Đồ là không có cách nào thấy được. Tiết Mai Yên sắp xếp lại tâm trạng, khẽ cười nói:
– Không phải, chị ổn rồi, hôm nay đi bệnh viện thăm một người bạn, chị mua thực phẩm dinh dưỡng hơi nhiều, một người xách không nổi, đang muốn tìm người giúp đỡ thì nghĩ đến em, có rảnh tới làm lao động chân tay cho Yên tỷ không?
– Ha ha, Yên tỷ đã lên tiếng, đừng nói là làm lao động chân tay, cho dù làm trâu làm ngựa em cũng cam tâm tình nguyện nha.
Diệp Phù Đồ vừa cười vừa nói.
– Thằng quỷ nhỏ, trước kia vậy mà không phát hiện, con người em như vậy mà lại miệng lưỡn trơn tru. Lớn lên đã đẹp trai, miệng còn nói ngon nói ngọt như thế, thật không biết về sau sẽ có bao nhiêu cô gái trẻ bị em tai họa.
Nghe Diệp Phù Đồ nói, tâm lý của Tiết Mai Yên có chút đắc ý, hờn dỗi nói một câu với Diệp Phù Đồ, lại nói tiếp:
– Tốt, không nói tào lao với em nữa, chị đứng chờ em ở cửa quán bar, tranh thủ thời gian gọi chiếc taxi chạy tới đây đi.
– Được rồi.
Diệp Phù Đồ gật đầu, cúp điện thoại, chạy chậm ra khỏi tòa nhà chung cư, đứng dưới lầu gọi một chiếc taxi, chạy thẳng tới trước quán bar Dạ Mị. Trước cửa đã sớm có một bóng người xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều đứng đó.
Tiết Mai Yên hôm nay mặc một chiếc váy dài hai dây màu đen, mái tóc đen nhánh, dài như thác nước tùy ý xõa tới bên hông, trên đầu đội nón rộng vành, gương mặt xinh đẹp đeo một cặp kính mát. Phong cách ăn mặc kiểu này, so với phong cách bình thường của Tiết Mai Yên là nữ nhân viên công sở hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có một vẻ đẹp đặc biệt khác.
Diệp Phù Đồ lập tức xuống xe, mang những thực phẩm dinh dưỡng dưới chân người đẹp bỏ trong cốp cho thuê, sau đó hai người ngồi ở hàng ghế sau taxi.
Vừa ngồi xuống, Diệp Phù Đồ lập tức cảm giác được mùi thơm thoang thoảng, từ trong cơ thể Tiết Mai Yên bay ra, một mực bay vào trong mũi hắn. Vả lại cách ăn mặc mới mẻ hôm nay của Tiết Mai Yên, mang cho Diệp Phù Đồ một loại hưởng thụ thị giác khác, luôn nhịn không được liếc trộm.
Tiết Mai Yên ngồi ở một bên, lúc vừa lên xe tâm tư đều đặt hết lên người Diệp Phù Đồ, lúc hắn luôn liếc trộm nàng, nàng cũng biết rõ ràng, giây phút đó có một chút mừng thầm nho nhỏ trong lòng.
865
13
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
