Chương 8
Đại Hỗn Độn Thần Quyết
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
Ra khỏi quán bar Dạ Mị, ánh sáng mặt trời chiếu lên người, cảm giác ấm áp làm cho Diệp Phù Đồ lấy lại tinh thần.
Có điều, lúc hắn nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, vẫn có một cảm giác như bừng tỉnh lại trong giấc mộng.
Vốn hắn tới quán bar Dạ Mị, chỉ là dự định thương lượng một chút với Yên tỷ, có thể hay không đóng tiền thuê nhà trễ vài ngày, vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Nghĩ đến đây, màn kiều diễm ướt át ở trên ghế sô-pha lại chiếu trong đầu thêm một lần, làm cho hắn mới vất vả lấy lại tinh thần, lại bắt đầu rục rịch.
Hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế lại những hình ảnh từng cái nhăn mày, từng nụ cười duyên của Tiết Mai Yên. Diệp Phù Đồ nhẹ giọng thở dài:
– Lúc trước, sư phụ để cho ta xuống núi tới nơi này tiến hành rèn luyện hồng trần quả nhiên là đúng đắn. Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, đã làm xao động tâm trí của ta.
– Bên trong hồng trần thế tục, cám dỗ quá hiều, chỉ cần một lần không cẩn thận, tâm cảnh bị khai phá, sợ là ta sẽ rơi vào “Ma đạo”. Đến lúc đó không chỉ có lỗi với sư phụ, còn sẽ trở thành một Đại Ma Đầu hại dân hại nước, ta phải cẩn thận hơn mới được. Tóm lại, đối với ta mà nói, gặp sự tình xấu hổ như thế cũng là chuyện tốt, bởi vì cám dỗ càng nhiều, rèn luyện tâm cảnh cũng càng nhiều, có thể làm cho tâm trí của ta càng thêm trưởng thành.
Nói xong, Diệp Phù Đồ lắc đầu, bước nhanh hơn, đi xuyên qua “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”, trở lại nơi ở của mình.
Đó là một tòa nhà chung cư cũ nát. Diệp Phù Đồ ở tầng bốn, dưới lầu là một ít tiệm tạp hóa và vài quầy ăn vặt ven đường, vô cùng ầm ĩ náo nhiệt.
Hiện tại đã là 4-5 giờ chiều, quầy ăn vặt dưới lầu đã bắt đầu mở cửa, các loại món ăn vặt như mì lạnh, mì xào, khoai tây chiên, thịt nướng xiên que có đầy đủ không thiếu gì cả. Những thực vật ở trong quán này, tuyệt đối không đủ sạch sẽ, nhưng những người qua đường cũng sẽ không thèm quan tâm.
Mọi người đến đây hầu hết là những người nghèo túng, có thể nhét đầy bụng đã là rất tốt, cũng không có tốn sức đi quản đồ ăn có sạch sẽ hay không. Dù sao, có câu tục ngữ chứng minh: “Ở dơ sống lâu”.
Buổi trưa Diệp Phù Đồ cũng chưa có ăn cơm, cũng không có ý định ra ngoài ăn cơm tối. Dứt khoát chuẩn bị xuống quán dưới lầu giải quyết một chút.
Thực tế, lấy tu vi bây giờ là Trúc Cơ trung kỳ của Diệp Phù Đồ, đã hoàn toàn có thể Ích Cốc, cơ bản không cần ăn uống. Nhưng đừng quên, mục đích Diệp Phù Đồ tới hồng trần thế tục, chủ yếu là để lịch luyện, rèn luyện tâm cảnh chính mình.
(Chú thích: trong Tu Chân, trong một cảnh giới có thể chia làm ba bước tu luyện là sơ kỳ – trung kỳ – hậu kỳ. Sau khi tu luyện đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, cơ thể đã có khả năng tự nạp khí của trời đất để sống, không cần ăn uống.)
Nếu đã là lịch luyện, vậy thì nhất định phải coi bản thân như một người bình thường, phải cảm nhận được cay đắng ngọt bùi. Nếu tự làm cho chính mình cùng những người thế tục không hợp nhau, giống như một người cao cao tại thượng từ nay khác tới, thế thì còn lịch luyện cái rắm!
Diệp Phù Đồ một mặt suy nghĩ, một mặt chọn đi vào quán mà hắn thường ăn ở đó, ngồi xuống gọi một phần khoai tây chiên và mì xào, bắt đầu ngồi đợi.
Ông chủ cái quán nhỏ này là một người đàn ông trung niên, tên là gì Diệp Phù Đồ không biết, bình thường hắn gọi người ta là Lý thúc. Mà ông chú Lý thúc này là một người rất được, danh tiếng chung quanh đây rất tốt, bán đồ ăn vặt không chỉ có ăn đủ no, còn có hương vị rất ngon.
Khoảng mười mấy phút sau, Lý thúc đã làm xong phần mì xào với khoai tây chiên của Diệp Phù Đồ, trên mặt treo một nụ cười hiền lành mang tới. Phần mì xào với khoai tây chiên vừa được đặt lên trên mặt bàn, hương thơm liền tỏa ra bốn phía, cho dù Diệp Phù Đồ không cần ăn uống, cũng cảm thấy thèm nhỏ dãi.
– Lý thúc, mỗi ngày ở chung quanh đây, chú là người mở quầy sớm nhất. Chú đã lớn tuổi như thế, còn khổ cực như vậy làm gì, kiếm tiền góp đủ sinh sống là được rồi nha.
Nghe được lời nói của Diệp Phù Đồ, nụ cười hiền lành trên gương mặt của Lý thúc lập tức khép lại. Lúc này móc ra một gói thuốc lá, đưa cho Diệp Phù Đồ một điếu, chính mình đốt một điếu; sau khi rít mạnh một hơi, mới mở miệng nói đầy khổ sở:
– Lý thúc của cháu đã tới cái tuổi này, đúng ra là nên về hưu. Nếu như có thể về nhà hưởng phúc, người nào con-mẹ-nó lại không muốn? Cũng là bị cái sinh hoạt chó má này bức đến như vậy.
Đối với lời của Lý thúc, thật tình Diệp Phù Đồ cũng không cảm thấy thô tục, ngược lại rất tán thành gật đầu.
Giống như hắn vậy, chẳng qua là một người tốt nghiệp cao trung, trong nhà không có quan hệ, không có kinh tế. Ngay cả chính bản thân cũng không thành thạo một nghề nào, hiện giờ tìm công ăn việc làm vô cùng khó khăn. Vẫn còn tốt vì hắn là tu chân giả, ở trong hồng trần này lịch luyện mà thôi. Nhưng nếu như hắn không phải tu chân giả? Chỉ là một người bình thường thì sao?
Đoán chừng hiện tại Diệp Phù Đồ cũng không có tâm tư mà ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm cùng Lý thúc, mà chính là mua mấy gói thuốc lá, vài lon bia, ra bên bờ sông Giang Nam, một bên dùng rượu cồn làm tê liệt bản thân, làm dịu áp lực, một bên vì tương lai của mình mà u sầu.
Xã hội bây giờ, chênh lệch giữa giàu và nghèo quá lớn, giàu thì càng giàu, mà nghèo thì càng khốn khổ thêm.
Không đề cập tới cái khác, chỉ riêng giá phòng cũng làm cho người ta sợ hãi. Tại cái thành phố Nam Vân này, một chỗ nhà ở ít nhất thì năm sáu ngàn trên một mét vuông. Dạng người bình thường như Lý thúc, đoán chừng ở chỗ này bán quán mấy chục năm, mới có thể tích cóp đủ mỗi tiền đặt cọc mà thôi.
Vả lại, làm cho người ta cảm thấy áp lực không chỉ có nhà ở. Phải biết con người sống một đời: ăn uống, nhà ở, ngủ ngáy một cái cũng không thể thiếu. Khổ khổ cực cực mấy chục năm, gắng gắng gượng gượng mới giải quyết được những vấn đề trên, sau đó ngươi nghĩ rằng đã xong rồi? Đã có thể nhẹ nhõm mà sống? Nếu như nghĩ như vậy, thì ngươi sai trăm phần trăm rồi.
Tương lai khi kết hôn, sinh con, dưỡng già, đều những vấn đề khiến người ta vô cùng bực con-mẹ-nó bội.
(Chú thích: Tác giả cố ý viết thô tục như vậy.)
Dưới những áp lực khổng lồ như vậy, người như Lý thúc cơ bản đều nên về hưu, mỗi ngày ở bốn phía dạo chơi, trồng vài chậu hoa, nuôi vài con chim, cá, sâu bọ; tới công viên đánh cờ tướng, múa vài bài Thái Cực Quyền. Chứ không phải đi sớm về khuya lao động kiếm tiền nuôi gia đình.
Đều là con-mẹ-nó bị sinh hoạt bức thành như vậy.
Đấy là Lý thúc, còn nếu đem Diệp Phù Đồ ra so sánh cùng Lý thúc, bỏ đi tầng thân phận tu chân giả ở bên ngoài, hắn còn kém cỏi hơn cả người ta. Ít nhất Lý thúc người ta còn có một phần “sự nghiệp” của chính mình, nhưng hắn thì có cái gì? Một cọng lông cũng không có.
May mắn, hắn là một tu chân giả.
Nói chuyện với Lý thúc một lát, Diệp Phù Đồ ăn xong. Sau khi trả mười đồng tiền, liền trực tiếp trở về trong tòa nhà chung cư. Về nhà, hắn quét dọn căn phòng một chút, sau đó tắm rửa thay một bộ quần áo dễ chịu.
Làm xong những việc này, Diệp Phù Đồ lên giường, ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên vị trí đan điền, bóp ra một đạo ấn quyết cổ quái, chợt chầm chậm thở ra một thật dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
– Đại Hỗn Độn Thần Quyết!
Khi Diệp Phù Đồ đã triệt để nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên phát ra một tiếng quát nhẹ.
CHÚ THÍCH
Hỗn độn theo nghĩa Tiếng Việt (tính từ): trong trạng thái lẫn lộn, không có trật tự (ví dụ: “Một mớ sách báo hỗn độn”).
Theo góc độ trong truyện (danh từ): Hỗn Độn là loại vật chất có đầu tiên từ khi vũ trụ mới hình thành. Hỗn Độn là tập hợp của các vật chất khác nhau, nhiều đến mức vô cùng vô tận, không thể phân biệt được hết. Vạn vật ban đầu trong vũ trụ đều được sinh ra từ trong Hỗn Độn.
Về hình thức: trong truyện này nếu có thứ gì thuộc về Hỗn Độn, bạn có thể hình dung nó là thứ được tập hợp từ vô số màu sắc khác nhau, chỗ sáng chỗ tối, và cũng có hình dạng lẫn lộn, không thể phân biệt được hết.
Sau đó, chỉ thấy nơi vị trí đan điền của Diệp Phù Đồ, bỗng nhiên sáng lên một đoàn quang mang Hỗn Độn, tiếp theo đoàn quang mang Hỗn Độn này hóa thành vô số dòng ánh sáng, hướng vào bên trong cơ thể mãnh liệt bay vào, sau đó thông qua lỗ chân lông trên người chảy ra.
Trong hư không, có một đôi bàn tay vô hình, không thể thấy bằng mắt thường, như có như không, nắm chặt lấy những dòng ánh sáng Hỗn Độn chảy ra từ trong cơ thể Diệp Phù Đồ. Đưa chúng lên vị trí đỉnh đầu, ngưng tụ thành một cái đỉnh Hỗn Độn to lớn có ba chân, hai lỗ, tròn trịa, bên ngoài có khắc vô số ký tự rườm rà và cổ xưa.
Sau khi cái đỉnh Hỗn Độn to lớn này đã ngưng tụ, từ bốn phương tám hướng trong không khí, trong giây lát truyền tới âm thanh giống như thủy triều cuồn cuộn phun trào. Tập trung nhìn vào, lại thấy trong hư không, hiện ra vô số tia sáng màu sắc lẫn lộn, bị hút vào bên trong đại đỉnh Hỗn Độn.
Nhưng những tia sáng màu sắc lẫn lộn kia, sau khi bị hút vào bên trong đại đỉnh Hỗn Độn, bỗng nghe thấy một tiếng nổ “oanh”, một ngọn lửa mang sắc thái Hỗn Độn từ trong đỉnh cháy mãnh liệt bốc lên, giống như một con quái thú làm từ lửa, nhoáng một cái nuốt sạch những tia sáng có chút lộn xộn này vào miệng của nó.
Tiếng nổ đùng đùng liên tục.
Một trận âm thanh như rang đậu không ngừng vang lên. Những tia sáng đủ mọi sắc màu kia, dưới sự thiêu cháy không ngừng của ngọn lửa Hỗn Độn, từ từ mất đi những màu sắc lẫn lộn, biến thành từng dòng khí trong suốt, sau đó được vận chuyển vào bên trong cơ thể Diệp Phù Đồ.
1,036
10
3 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
