ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chỉ dạy hậu bối

Nguồn: TruyenYY.

Dịch: Infinity.

Thấy Lý Tu Phong kiên quyết và bướng bỉnh như thế, Diệp Phù Đồ biết nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ Lý Tu Phong chắc chắn sẽ không đứng lên, lúc này hắn đành bất đắc dĩ ngồi trên ghế, nhận một cái dập đầu đại lễ của Lý Tu Phong.

Chờ Lý Tu Phong dập đầu đại lễ xong, Diệp Phù Đồ lập tức đỡ hắn dậy, khó chịu nói:

– Tu Phong, những nghi thức xã giao này chỉ một lần là đủ rồi, về sau không được làm lại, nếu về sau ông lại làm thế thì tôi sẽ không gặp ông nữa.

Dựa theo quy củ Hỗn Nguyên Môn, đệ tử phải hành đại lễ khi thấy chưởng môn. Với tính cách của Lý Tu Phong, tất nhiên sẽ tuân thủ một cách nghiêm chỉnh môn quy này, nhưng nếu một lão già tóc trắng xóa luôn hành lễ mỗi lần gặp mình, thì Diệp Phù Đồ cảm thấy rất băn khoăn.

Cho dù băn khoăn cũng không thể tránh không gặp mặt, bởi vì lúc sư tôn Nhàn Vân Tử qua đời, đã từng dặn dò với mình, về sau nếu mình ở trong hồng trần tìm được những sư huynh thất lạc năm đó hoặc sư huynh đời sau, nhất định phải quan tâm tới họ thật nhiều.

Do đó Diệp Phù Đồ phải sớm lập ra cái quy củ này.

– Chưởng môn sư thúc, việc này…

Lý Tu Phong cảm thấy khó xử. Nếu Diệp Phù Đồ là sư thúc bình thường thì thôi, nhưng vấn đề ở chỗ Diệp Phù Đồ là chưởng môn sư thúc. Gặp chưởng môn mà không hành lễ là hành vi đại nghịch bất đạo, khi sư phản tổ, tội danh nặng như thế hắn không gánh chịu nổi.

Diệp Phù Đồ thấy thế liền tối sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Tu Phong, ông đã biết tôi là chưởng môn sư thúc. Vậy chắc ông cũng biết, nhất định phải tuân thủ theo lời của chưởng môn sư thúc, nếu không ông cũng đừng nhận người chưởng môn sư thúc này.

– Chưởng môn sư thúc bớt giận, Tu Phong nhất định sẽ ghi nhớ lời nói của chưởng môn sư thúc, tuyệt đối sẽ không làm trái.

Thấy Diệp Phù Đồ nói nặng như vậy, Lý Tu Phong không kiên trì nữa mà vội vàng gật đầu.

Rốt cuộc Lý Tu Phong cũng ‘phục tùng’, vẻ mặt của Diệp Phù Đồ mới hòa hoãn lại, ra hiệu cho Lý Tu Phong ngồi xuống, sau đó nói:

– Tu Phong, lần này tôi đến khá là vội vàng, cũng không biết ông ở đây, cho nên cũng không kịp chuẩn bị quà gặp mặt. Như vậy đi, bây giờ tôi nợ quà, chờ lần sau gặp thì sẽ đưa cho ông.

– Lúc trước chưởng môn sư thúc giúp Tu Phong cô động và tăng lên Linh khí trong cơ thể, giúp Tu Phong có thêm sự vững chắc để đột phá cảnh giới Chuyển thứ năm của Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, đây đã là quà gặp mặt tốt nhất rồi!

Lý Tu Phong thành khẩn nói.

– Hai chuyện này cái gì ra cái nấy, không thể gộp lại thành một được, quà gặp mặt để tặng ông là chắc chắn không thể thiếu. Nếu không, ông gọi tôi là ‘chưởng môn sư thúc’ làm tôi cảm thấy ngại nha.

Nói tới đây, Lý Tu Phong đột nhiên hỏi:

– Đúng, chưởng môn sư thúc, không biết sư công lão nhân gia ông ấy hiện tại thế nào? Nguyện vọng lớn nhất lúc còn sống của cha tôi, cũng là quay về dưới gối của ông cụ, phụng dưỡng sư công lại lần nữa, đáng tiếc cho đến lúc cha qua đời cũng chưa hoàn thành được.

– Sư công hai năm trước cũng đã qua đời.

Diệp Phù Đồ thản nhiên nói.

Trong giây lát, Lý Tu Phong cảm thấy ảm đạm.

Hắn muốn đi thăm hỏi Nhàn Vân Tử, thứ nhất là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của cha hắn.

Thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, Lý Tu Phong đạt được từ cha hắn Lý Trần Niên truyền thừa y thuật nhưng không hoàn chỉnh, cho nên hắn muốn đi thăm hỏi sư công, xem liệu có thể đạt được từ sư công truyền thừa y thuật hoàn chỉnh. Đáng tiếc, Nhàn Vân Tử đã sớm qua đời.

– Tu Phong, ông không nên như vậy, đời người khi đã chết đi cũng là được luân hồi, huống chi sư tôn lão nhân gia ông ta là chết vì tuổi già, không có bệnh tật, cũng không có tai nạn. Vì thế thế hệ sau là chúng ta đối với chuyện này nên cảm thấy vui thay, không cần đau thương.

Diệp Phù Đồ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ sự ảm đạm trong mắt Lý Tu Phong, lúc này vừa cười vừa nói:

– Tu Phong, tôi nghĩ truyền thừa Hỗn Nguyên Môn không hoàn chỉnh mà ông học được từ Trần Niên sư huynh, làm cho ông giải quyết được những mê hoặc trong lúc tu luyện. Tôi tuy bất tài, nhưng đối với y thuật của sư tôn cũng có hiểu biết, nếu ông có vấn đề gì có thể hỏi tôi.

Diệp Phù Đồ nói vậy cũng là khiêm tốn, không phải là hắn đối với y thuật của Nhàn Vân Tử cũng có hiểu biết, mà là nắm giữ toàn bộ các môn học thuật của Nhàn Vân Tử là Kỳ Môn Độn Giáp, y học, xem bói, điều khiển độc trùng, thuật trừ quỷ, yểm bùa, luyện thuốc, thuật hàng yêu trừ ma, vân vân… Đồng thời còn trò giỏi hơn thầy.

(Chú thích: Kỳ Môn Độn Giáp là một môn tính toán cổ đại, có thể đoán trước phương vị trời đất và các vì sao, từ đó suy đoán ra ngày lành tháng tốt, địa phương tốt xấu.)

– Vậy thì cảm ơn chưởng môn sư thúc!

Sự ảm đạm trong mắt của Lý Tu Phong trong nháy mắt biến thành sự mừng rỡ. Sau đó lập tức không kịp chờ đợi mà xin Diệp Phù Đồ chỉ dạy về các vấn đề y thuật đã làm hắn bối rối trong những năm gần đây. Chưởng môn sư thúc tự mình chỉ dạy, loại cơ hồi như thế này là cực kỳ quý giá.

Đối với các vấn đề y thuật của Lý Tu Phong, tất cả đều được Diệp Phù Đồ trả lời kỹ lưỡng. Mỗi một lần Diệp Phù Đồ giải thích vấn đề, Lý Tu Phong luôn có cảm giác chỉ cần nghe một lần là hiểu ngay.

Trong lúc bất tri bất giác đã qua nửa giờ đồng hồ. Trải qua thời gian dài như vậy nói chuyện với nhau, Lý Tu Phong không cảm thấy mệt mỏi, mà còn cảm thấy càng thêm phấn khởi. Không nghi ngờ rằng nếu điều kiện cho phép, hắn có thể trò chuyện với Diệp Phù Đồ ba ngày ba đêm.

Lý Tu Phong nghĩ trò chuyện tới ba ngày ba đêm, nhưng Diệp Phù Đồ làm gì có nhiều thời gian như thế, Tiết Mai Yên còn đang đợi hắn. Nên hắn tranh thủ đứng dậy nói:

– Tu Phong, tôi còn có chút chuyện cần phải làm, hôm nay chỉ tới đây thôi, sau này có thời gian thì trò chuyện tiếp.

– Vâng! Chưởng môn sư thúc… có thể hay không để lại cho tôi số điện thoại?

Lý Tu Phong đang nghe hăng say lại bị Diệp Phù Đồ đột nhiên cho nghỉ học, làm hắn trong giây lát cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng thân phận Diệp Phù Đồ như vậy làm sao hắn dám cưỡng ép lôi kéo chứ, nên cũng phải đứng dậy.

– Được.

Diệp Phù Đồ gật đầu, cho Lý Tu Phong lưu lại số điện thoại của mình, sau đó nói:

– Về sau nếu gặp phải vấn đề rắc rối gì không giải quyết được, thì cứ gọi vào số này tìm tôi. Trên thế giới này còn chưa có vấn đề mà tôi không giải quyết được.

Diệp Phù Đồ nói chuyện sặc mùi quảng cáo. Nhưng Lý Tu Phong lại tin tưởng không nghi ngờ gì. Nếu một thanh niên khác nói câu này, có lẽ Lý Tu Phong sẽ cảm thấy người này quá mức ngông cuồng: “Trên thế giới này còn chưa có vấn đề mà ngươi chưa giải quyết được? Ngươi nghĩ ngươi là Ultraman sao?”

Nhưng lời này là từ miệng Diệp Phù Đồ nói ra, Lý Tu Phong tin tưởng một trăm phần trăm, không chỉ bởi vì hắn là chưởng môn sư thúc của mình, mà trong quá trình nói chuyện, Lý Tu Phong nhận định rằng vị chưởng môn sư thúc này của mình là nhân vật giống như thần tiên.

Sau khi lưu lại số điện thoại, Diệp Phù Đồ sợ Tiết Mai Yên chờ lâu sốt ruột, có điều hắn cũng chưa vội vàng rời đi, mà dặn dò cẩn thận:

– Tu Phong à, tôi biết sự việc ngày hôm nay, chắc chắn sẽ gây ồn ào không nhỏ ở bệnh viện này, nhưng con người của tôi ưa thích sự yên tĩnh, chuyện của tôi, ông phải nhớ kỹ, là không thể nói lung tung.

– Cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng môn sư thúc.

Diệp Phù Đồ cũng không còn gì để dặn dò, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Lý Tu Phong vô cùng cung kính nhìn theo bóng lưng Diệp Phù Đồ, chắp tay khom lưng:

– Cung tiễn chưởng môn sư thúc.

707

13

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.