Chương 19
Công tác ngày đầu tiên
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Diệp Phù Đồ trực tiếp trở lại phòng bệnh của Lôi Binh.
Nhưng trong phòng bệnh không có Lôi Binh, chỉ còn lại mấy người A Long và Tiết Mai Yên. Sau khi Lôi Binh được Diệp Phù Đồ cứu chữa, liền được những bác sĩ kia dẫn đi kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Mấy người Khỉ Ốm và Hổ Đầu, còn có Thanh Tước, sau khi thấy Diệp Phù Đồ trở về, trong ánh mắt có sự kinh ngạc và cảm kích, kinh ngạc là bởi bì bọn họ không nghĩ tới, Diệp Phù Đồ tuổi còn trẻ, nhìn giống như một tiểu bạch kiểm, vậy mà lại có bản lĩnh như thế, mà cảm kích, tất nhiên là vì Diệp Phù Đồ ra tay cứu vãn Lôi Binh.
Riêng A Long khi thấy Diệp Phù Đồ, trong ánh mắt trừ sự kinh ngạc và cảm kích ra, còn có thêm vẻ e ngại, bởi vì một màn Diệp Phù Đồ quát lui hắn, đến bây giờ vẫn còn như một cơn ác mộng quấn lấy hắn, làm hắn vừa nhìn thấy Diệp Phù Đồ, sắc mặc không nhịn được trắng bệch, thân thể phát run.
Diệp Phù Đồ cơ bản là không quen mấy người A Long, cho nên cũng không có ý định phản ứng lại bọn họ, sau khi vào phòng bệnh liền tới chỗ Tiết Mai Yên nói:
– Yên tỷ, em về rồi.
– Tiểu Diệp, Lý viện trưởng gọi em đi đến cùng là làm gì?
Tiết Mai Yên thấy Diệp Phù Đồ trở về, giống như là cô vợ nhỏ nhìn thấy ông xã đi xa trở về, lập tức không kịp chờ đợi đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Phù Đồ, sau đó dò hỏi.
– Không có gì, chỉ là trò chuyện một ít về việc nhà mà thôi.
Diệp Phù Đồ cười cười, không có nói thật. Không có cách nào, nếu hắn nói với Tiết Mai Yên, thì ra đường đường là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân Số 1 Lý Tu Phong, lại là sư điệt của mình, đoán chừng Tiết Mai Yên cơ bản sẽ không tin.
Còn nữa, bây giờ tuy Tiết Mai Yên được coi là bằng hữu của mình, nhưng sự việc liên quan tới sư môn của mình là việc riêng tư. Tự nhiên nói nhiều với cô ấy thì không tốt. Hơn nữa, Diệp Phù Đồ chỉ muốn làm một người bình thường, cũng hi vọng Tiết Mai Yên xem mình là người bình thường, nếu đã vậy, thì không cần phải nhiều lời.
Tiết Mai Yên nghe xong cũng không hỏi thêm cái gì, xoay người về phía mấy người A Long, nói:
– A Binh đi làm kiểm tra sức khỏe, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, trong quán bar còn có ít việc chị phải làm, nên chị đi trước, mấy đứa nói với A Binh một chút, mấy ngày nũa chị lại đến thăm.
– Dạ.
Mấy người A Long gật đầu.
Dứt lời, Tiết Mai Yên cùng Diệp Phù Đồ xoay người ra khỏi phòng bệnh, sau đó trực tiếp rời đi bệnh viện.
…
Bành!
– Lý lão, không được rồi, không được rồi!
Diệp Phù Đồ cùng Tiết Mai Yên chân trước vừa ra khỏi bệnh viện, Lý Tu Phong chân sau cũng bị người ta tông cửa văn phòng, ngay sau đó, một đám bác sĩ áo khoác trắng ào ào nối đuôi đi vào, đó là nhóm Hoàng bác sĩ lúc trước ở trong phòng bệnh Lôi Binh.
Lý Tu Phong vốn đang cố gắng hiểu sâu thêm về những gì Diệp Phù Đồ chỉ dạy, đột nhiên bị người khác cắt ngang, trên mặt hắn nhất thời tuôi ra vẻ bất mãn:
– Hoàng bác sĩ, xảy ra chuyện gì sao? Làm sao cậu lại hùng hùng hổ hổ như vậy?
Hoàng bác sĩ không chú ý tới sự bất mãn của Lý Tu Phong, ngược lại là vô cùng kích động nói ra:
– Lý lão, ngài còn nhớ bệnh nhân vừa rồi bì tắc nghẽn cơ tim không? Sau khi hắn được thanh niên kia cứu vãn trở về, chúng ta liền dẫn hắn đi làm kiểm tra sức khỏe.
– Kết quả ngài biết là gì không? Người bệnh này đã hoàn toàn khỏi bệnh tắc nghẽn cơ tim, giống như là chưa từng mang bệnh này trong người vậy!
Không thể trách mấy người Hoàng bác sĩ ngạc nhiên, Diệp Phù Đồ cầm một ít ngân châm, ‘tùy tiện’ ở trên người bệnh nhân châm vài cái, không chỉ cứu được mạng sống như treo trên sự tóc của bệnh nhân, mà còn chữa trị hoàn toàn bệnh tắc nghẽn cơ tim của bệnh nhân, đây quả thật là kỳ tích y học.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Tu Phong nếu trước đó không biết Diệp Phù Đồ là loại người nào, hiện giờ nghe được tin này, cũng chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng không thể kiềm chế được xúc động.
Nhưng bây giờ, sau khi hắn nghe được tin này, hắn không rung động chút nào, mà còn hừ lạnh trong lòng: “Mấy người cũng không nhìn một chút xem ra tay là người nào, đây chính là chưởng môn sư thúc của lão già ta, là nhân vật giống như thần tiên, nhân vật như vậy ra tay cứu trị, chỉ là một cái tắc nghẽn cơ tim mà thôi, khẳng định là dễ như trở bàn tay, có cái gì mà ngạc với chả nhiên.”
Tất nhiên những lời này Lý Tu Phong sẽ không nói ra, mà là thản nhiên nói:
– Lấy bản lĩnh của Diệp tiểu huynh đệ, làm được như vậy là chuyện đương nhiên, mấy người các ngươi cũng đừng có chấn kinh như vậy.
Chỉ có điều lúc nhắc tới Diệp Phù Đồ, trên mặt Lý Tu Phong không tự chủ được toát ra vẻ tôn kính
“Tùy tiện châm mấy cái mà thôi, liền cứu được một bệnh nhân tắc nghẽn cơ tim và tính mạng nguy kịch, còn trị tận gốc bệnh tắc nghẽn cơ tim. Sự việc làm người ta kinh hãi, tại sao qua miệng của Lý lão, lại thành chuyện đương nhiên rồi? Giống như một khi thanh niên kia đã ra tay, thì chỉ có một kết quả như vậy?”
Ban đầu nhóm Hoàng bác sĩ còn đang định xem thử, bộ dạng kinh hãi tột độ của Lý Tu Phong sau khi nghe được tin tức. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng thái độ của Lý Tu Phong lại như vậy, hơn nữa còn nói kiểu đó, nhất thời con mắt của từng người đều trợn tròn.
Hoàng bác sĩ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cũng thấy dường như Lý Tu Phong tỏ ra rất tôn kính đối với Diệp Phù Đồ, điều này làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Có thể làm cho đường đường viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân Số 1, danh xưng là đệ nhất danh y của thành phố Nam Vân, lại tôn kính như thế trừ trong nội tâm, chỉ sợ địa vị hoặc là bản lĩnh của vị kia cực kỳ khó lường.
Suy nghĩ như vậy, Hoàng bác sĩ không nhịn được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi:
– Lý lão, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai? Bản lĩnh đến cùng là có bao nhiêu ghê gớm?
Nghe nói như thế, Lý Tu Phong trong giây lát nhớ lại lời dặn dò của Diệp Phù Đồ, lúc này vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói:
– Vốn là những chuyện này tôi sẽ không tùy tiện nói với người khác, nhưng xem ở trên phương diện mấy người đều là học trò của tôi, thì sẽ nói đơn giản một chút với mấy người.
– Vị Diệp tiểu huynh đệ kia là ai, không phải là chuyện mấy người có thể biết, cũng không có tư cách hỏi. Còn vị Diệp tiểu huynh đệ này có bao nhiêu ghê gớm? Ha ha, Tiểu Hoàng, cậu cảm thấy lão già tôi có trình độ y thuật ghê gớm cỡ nào?
– Y thuật của Lý lão? Đây tuyệt đối là đứng đầu thành phố Nam Vân chúng ta.
Hoàng bác sĩ không cần nghĩ ngợi nói ra.
– Theo các người, lão già tôi có y thuật đứng đầu thành phố Nam Vân, nhưng các người không biết, nếu so sánh y thuật của tôi với Diệp tiểu huynh đệ, nói đơn giản là khác nhau một trời một vực. Chỉ cần lão già tôi có được 10% bản lĩnh của Diệp tiểu huynh đệ… không, chỉ cần 1% bản lĩnh, vậy thì trong danh sách những nhân tài trụ cột của Hoa Họa, sẽ có một vị trí của tôi.
– …
Nhóm người Hoàng bác sĩ sau khi nghe những lời này, trực tiếp hóa đá, hai con mắt trợn to như mắt cá vàng, dường như đều muốn từ trong hốc mắt rơi ra.
Y thuật của Lý Tu Phong, bọn họ ai mà không biết, chỉ thiếu chút nữa là có thể sánh với những nhân tài trụ cột, mà đây là đang nói về nhân tài trụ cột đỉnh cao, còn những nhân tài bình thường không có tư cách so sánh với Lý Tu Phong.
Vậy mà bây giờ Lý Tu Phong lại nói, chỉ cần hắn có thể đạt được 1% bản lĩnh của Diệp Phù Đồ, lập tức có thể trở thành một trong những nhân tài trụ cột nhất của Hoa Hạ, vậy thì bản lĩnh của Diệp Phù Đồ kia kinh khủng tới cỡ nào? Một thanh niên chỉ nhìn có hai mươi tuổi, chẳng lẽ tài nghệ y thuật đã là đứng đầu thế giới? Chuyện này cũng quá phô trương đi.
Có điều mọi người tuy cảm thấy phô trương, nhưng nhìn Lý Tu Phong chắc chắn như vậy, dáng vẻ trịnh trọng, lại là không khỏi tin mấy phần.
Riêng Hoàng bác sĩ, nhìn thấy Lý Tu Phong tôn kính như vậy đối với Diệp Phù Đồ, trên mặt hắn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì lúc trước ở trong phòng bệnh, thái độ của hắn đối với Diệp Phù Đồ là cực kì không hữu nghị.
Lý Tu Phong cũng không để ý tới sự chấn kinh của mọi người và suy nghĩ trong lòng của họ, từ tốn nói:
– Vị Diệp tiểu huynh đệ kia mặc dù bản lĩnh cực cao, nhưng lại ưa thích làm việc khiêm tốn, cho nên sự việc ngày hôm nay, các người tốt nhất là một chữ cũng không được nói, giữ lại trong lòng cho tôi. Mặt khác, về sau các người có gặp lại vị Diệp tiểu huynh đệ này, nhớ là phải tôn kính một chút.
– Vâng, Lý lão.
Đám bác sĩ dùng sức gật đầu.
Lý Tu Phong phất tay:
– Được rồi, các người ra ngoài mau đi.
Dứt lời, một nhóm bác sĩ mang theo tâm trạng rung động thật lâu không thể hồi phục, rời khỏi văn phòng Lý Tu Phong.
Cùng lúc đó, một màn tương tự cũng xảy ra ở trong phòng bệnh của Lôi Binh. Sau khi Lôi Binh biết bệnh tắc nghẽn cơ tim của mình đã được chữa khỏi hoàn toàn, hắn mới hiểu rõ, người bị mình xem nhẹ là Diệp Phù Đồ, trên thực tế là một cao nhân che giấu thật sâu, riêng là khi hắn thấy A Long sau khi bị Diệp Phù Đồ quát một câu, vậy mà hoảng sợ nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại, không thể nghi ngờ rằng để cho hắn càng thêm xác định về suy nghĩ của mình.
Lôi Binh có thể bò lên được vị trí hôm nay, tất nhiên là không đần độn chút nào, sau khi xác định Diệp Phù Đồ là cao nhân che giấu thật sau, lập tức khuyên bảo bốn người A Long, về sau nếu nhìn thấy Diệp Phù Đồ nhất định phải cung cung kính kính, thậm chí không thể gọi tên, phải gọi ‘Diệp ca’.
…
Đối với những hành vi việc làm của mình, sau khi rời đi Bệnh viện Nhân dân Số 1 lại gây ra nhiều sóng to gió lớn như vậy, Diệp Phù Đồ cũng không biết, mà cho dù hắn có biết, cũng không để ở trong lòng.
Lúc về tới nhà cùng với Tiết Mai Yên, đã là giữa trưa, Tiết Mai Yên mời hắn ăn một bữa cơm, sau đó thì Diệp Phù Đồ trở lại nhà của mình.
Bởi vì buổi tối còn muốn đi làm ở chỗ của Tiết Mai Yên, hắn cũng không đi lung tung, chỉ nằm ở trên giường, đợi đến khoảng năm sáu giờ chiều, rời giường đi ăn bữa tối, liền bắt đầu chạy bộ tới quán bar Dạ Mị.
620
15
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
