ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Đời sau của Hỗn Nguyên Môn

Dịch: Infinity.

Nguồn: TruyenYY.

Lý Tu Phong vừa dẫn đường cho Diệp Phù Đồ tới văn phòng của hắn, vừa cười cười dò hỏi:

– Trò chuyện với cậu đã lâu, lão già này còn chưa biết được tên của cậu, không biết cậu có tiện cho tôi biết danh tính hay không?

– Một cái tên mà thôi, không có gì thuận tiện hay không.

Diệp Phù Đồ lạnh nhạt cười:

– Tôi họ Diệp, tên Phù Đồ. Phù Đồ ở trong câu ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ’.

CHÚ THÍCH

Chữ “Phù Đồ” cũng ở trong câu này:

Dù xây chín bậc phù đồ,

Không bằng làm phúc cứu cho một người.

– Thì ra là Diệp tiểu huynh đệ.

Lý Tu Phong gật gật đầu, mặc dù Diệp Phù Đồ chắc chắn đã biết mình là ai, nhưng hắn vẫn theo phép lịch sự tự giới thiệu bản thân:

– Lão già này tên là Lý Tu Phong.

Rất nhanh, hai người đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Lý Tu Phong, Lý Tu Phong đẩy cửa phòng ra, dẫn Diệp Phù Đồ đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

– Diệp tiểu huynh đệ…

Bành!

Phốc phốc!

Lý Tu Phong đóng cửa phòng, xoay người lại, đang chuẩn bị mời Diệp Phù Đồ ngồi xuống, thế nhưng không ai nghĩ tới, lúc hắn mới xoay người lại, đã thấy Diệp Phù Đồ chưởng một phát cực nhanh về phía hắn, làm hắn không kịp phản ứng, đã bị một chưởng của Diệp Phù Đồ đánh vào bụng.

Thân hình Lý Tu Phong lảo đảo lui về phía sau, sau đó tông sầm vào cánh cửa, miệng hắn phát ra tiếng kêu “hự”, phun ra một ngụm máu tươi.

– Cái này, cái này, đây thật sự là không thể tin nổi, Diệp tiểu huynh đệ, cậu là thần tiên hạ phàm sao?

Đột nhiên bị Diệp Phù Đồ đánh cho một chưởng, lại còn phun ra máu, mặc dù Lý Tu Phong có nhân cách vô cùng tốt, nhưng tự nhiên bị người ta đánh một cái, cũng sẽ không nhịn được tức giận, lúc này đang muốn quát hỏi Diệp Phù Đồ định làm gì, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, cả người đã ở trong tình trạng vô cùng kinh ngạc.

Trước đó Lý Tu Phong vì Lôi Binh mà sử dụng kỹ thuật Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, đã làm cho Linh khí trong cơ thể bị thiếu hụt đi rất nhiều, dẫn đến hiện giờ cơ thể hắn mệt mỏi cực độ, ngột ngạt khó thở, sắc mặt vô cùng trắng xám.

Nhưng sau khi chịu một chưởng của Diệp Phù Đồ, phun ra một ngụm máu, những cảm giác mỏi mệt này lập tức không còn nữa, thân thể cảm thấy dễ chịu chưa bao giờ có, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Những thứ này cũng chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là Lý Tu Phong cảm giác được, Linh khí trong cơ thể mình, sau khi chịu một chưởng của Diệp Phù Đồ, không chỉ khôi phục lại, mà còn càng thêm dồi dào hùng mạnh.

Ngay từ đầu Lý Tu Phong được Diệp Phù Đồ chỉ dạy, đã cảm thấy mình có thể đạt tới Chuyển thứ năm của Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ khoảng sáu bảy phần mười, mà hiện giờ, Lý Tu Phong phỏng đoán chỉ cần mình lập tức tập trung nghiên cứu Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, chắc chắn sẽ lên cấp trong vòng ba ngày.

Diệp Phù Đồ chẳng qua là tùy ý chưởng một cái, đã giúp giải trừ mệt mọc của mình, còn giúp mình khôi phục Linh khí, làm cho Linh khí càng thêm dồi dào sung túc, thậm chí trong thời gian ngắn có thể đột phá cấp độ y thuật, khiến Lý Tu Phong hoảng sợ, hắn gần như nghi ngờ Diệp Phù Đồ không phải là phàm nhân, mà đó là thần tiên ở trên trời hạ xuống đây.

– Hiện giờ tôi không phải là thần tiên, nhưng sớm muộn có một ngày sẽ là thần tiên.

Đối với sự kinh hãi của Lý Tu Phong, Diệp Phù Đồ mỉm cười, hay tay chắp sau lưng, diễn ra phong phạm của một cao thủ, lạnh nhạt nói tiếp:

– Lý viện trưởng, tôi có ít chuyện muốn hỏi ông, Lý Trần Niên là gì của ông?

– Lý Trần Niên? Đó chính là cha của tôi, chẳng lẽ Diệp tiểu huynh đệ biết cha của tôi hay sao?

Lý Tu Phong trực tiếp bật thốt lên, nhưng vừa nói xong, sắc mặt lại lúng túng, bởi vì hắn cảm thấy vấn đề này của mình hơi ngớ ngẩn.

Diệp Phù Đồ chỉ mới hai mươi tuổi, cha của Lý Tu Phong qua đời cũng đã hơn 20 năm, làm sao Diệp Phù Đồ có thể biết cha của hắn.

– Thì ra ông là con trai của Trần Niên sư huynh, trách không được ông biết Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm.

Diệp Phù Đồ nghe xong, không trả lời vấn đề của Lý Tu Phong, mà là giật mình nói.

Thực tế, lúc Lý Tu Phong thi triển Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, Diệp Phù Đồ liền biết hắn cùng Lý Trần Niên có liên hệ, bởi vì Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm là kỹ thuật bí mật của Hỗn Nguyên Môn, mà nắm giữ môn bí thuật này, chỉ có ba người, theo thứ tự là Nhàn Vân Tử, Diệp Phù Đồ và một người chưa từng gặp mặt là Trần Niên sư huynh.

Nhàn Vân Tử đã qua đời, Diệp Phù Đồ cũng chưa từng dạy cho ai Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, Lý Tu Phong lại biết Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, chắc chắn là học được từ trong Hỗn Nguyên Môn bọn họ, mà Lý Tu Phong học được Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm từ ai, không cần nói cũng biết, chỉ là Diệp Phù Đồ không nghĩ tới, Lý Tu Phong lại là con của Trần Niên sư huynh.

Bởi vì thấy được Lý Tu Phong có quan hệ với Lý Trần Niên sư huynh, nên Diệp Phù Đồ mới có thể ra tay dạy bảo hắn một chút, lại hao hụt pháp lực trong cơ thể, giúp giải trừ mệt nhọc cho Lý Tu Phong, điều trị thân thể, đồng thời khôi phục nồng độ Linh khí trong người hắn. Mặc dù Diệp Phù Đồ lòng dạ lương thiện, nhưng cũng không phải kẻ ba phải, làm sao có thể tùy ý gặp một người xa lạ, sau đó nói bí mật ra được.

Quan trọng nhất là nhân cách của Lý Tu Phong, làm Diệp Phù Đồ rất hài lòng.

Hỗn Nguyên Môn là một môn phái theo chính đạo, quy định trong môn phái rất khắt khe, điều răn dạy thứ nhất là kêu gọi tự tử phải có lòng tốt giúp đỡ người khác, nâng cao giá trị của nhân cách. Lý Tu Phong là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân Số 1, nhưng từ trước giờ không kiêu ngạo, ngược lại rất thương dân, phương diện nhân cách xem như vượt qua kiểm tra, còn có, lúc tình trạng bệnh của Lôi Binh gặp nguy kịch, Lý Tu Phong cũng không để ý chút nào về việc hao hụt Linh khí quý hiếm và ít ỏi trong cơ thể mình, tất cả đều vì người bệnh, do đó hắn là một người lương thiện.

Nếu như Lý Tu Phong không phải là người hợp quy củ với Hỗn Nguyên Môn, có lẽ Diệp Phù Đồ sẽ không trợ giúp dạy bảo hắn, ngược lại còn ra tay dạy dỗ hắn.

Lần này Diệp Phù Đồ rời núi, thứ nhất là mượn hồng trần để rèn luyện tâm trí, thứ hai là tìm kiếm đệ tử Hỗn Nguyên Môn thất lạc bên ngoài, bây giờ tìm được một người, tâm tình của hắn rất tốt, cười hỏi:

– Ha ha, Lý viện trưởng, không biết Trần Niên sư huynh đã từng nói cho ông biết sự tình liên quan tới Hỗn Nguyên Môn và Nhàn Vân Tử chưa?

– Nói rồi, nói rồi, lúc cha còn sống, đã từng nói với tôi, cha là đệ tử của Hỗn Nguyên Môn, mà Nhàn Vân Tử là sư phụ của cha, là sư công của tôi.

Lý Tu Phong vội vàng trả lời, sau đó cẩn thận từng li từng tí quan sát Diệp Phù Đồ, hỏi:

– Diệp tiểu huynh đệ, cậu gọi cha của tôi là sư huynh, chẳng lẽ cậu cũng là đệ tử của sư công Nhàn Vân Tử?

Diệp Phù Đồ nghe nói Lý Trần Niên đã qua đời, trong giây lát cảm thấy hơi buồn, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, sau đó nghe thấy vấn đề của Lý Tu Phong, mới gật đầu nói:

– Không sai, tôi là đệ tử chính thức của sư phụ Nhàn Vân Tử.

– Như vậy cậu chính là sư thúc của tôi?

Lý Tu Phong vốn đang suy đoán mà thôi, nhưng lại nghe chính Diệp Phù Đồ thừa nhận, mắt hắn trợn tròn. Một lão già tóc trắng xóa, đột nhiên xuất hiện một sư thúc là thanh niên hai mươi tuổi, việc này cho dù là ai cũng sẽ trợn tròn mắt.

May mắn một điều là, Lý Tu Phong là người thế hệ trước, mà người thế hệ trước rất coi trọng vấn đề “Tôn sư trọng đạo”, mặc dù có thêm một thanh niên làm sư thúc, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, nhưng việc cần phải theo quy củ lễ nghĩa, thì sẽ tuân thủ.

Lúc này Lý Tu Phong liền chuẩn bị chắp tay hành lễ với Diệp Phù Đồ, cung kính kêu lên:

– Sư điệt Lý Tu Phong, bái kiến sư thúc.

Nhưng Lý Tu Phong là người thế hệ trước, Diệp Phù Đồ cũng không phải, Lý Tu Phong là người cao tuổi như thế, lại hành lễ với mình, hắn đúng là không chịu được, nên vội vàng đỡ lấy Lý Tu Phong đang muốn hành lễ, cười khổ:

– Lý viện trưởng, tuy tôi là sư thúc của ông, nhưng bây giờ là thời đại nào, những quy củ lễ nghĩa kia cũng không cần nữa.

– Như vậy sao được! Mặc dù Diệp sư thúc tuổi còn nhỏ, nhưng nói bối phận đúng là ở phía trên tôi, tôi nếu không cung kính hành lễ, như vậy là không coi tôn sư trọng đạo ra cái gì! Việc này nếu để sau khi tôi chết, chỉ sợ ở nơi chín suối, cũng không có mặt mũi đi gặp cha, không được, tuyệt đối không được!

– Còn nữa, Diệp sư thúc từ nay về sau cũng không thể gọi tôi là Lý Tu Phong, gọi Tu Phong là được.

Lý Tu Phong nghe xong, vội vàng lắc đầu nói ra.

– Được rồi được rồi, tùy ông vậy, có điều xưng hô sư thúc này của ông, chỉ có thể gọi bí mật, ở trước mặt người ngoài, phải gọi tôi là Tiểu Diệp.

Diệp Phù Đồ thấy Lý Tu Phong kiên quyết như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

– Được, không vấn đề gì.

Lý Tu Phong ngẫm nghĩ lại, chính mình là người cao tuổi, nếu cứ thấy Diệp Phù Đồ là hành lễ, không chỉ làm cho Diệp Phù Đồ khó chịu, nếu người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nói này nói nọ. Vì ngăn chặn rắc rối, tốt nhất là theo ý của Diệp Phù Đồ, dù sao trong lòng mình tôn trọng đối với sư thúc là được.

Nghĩ vậy, Lý Tu Phong chuẩn bị đứng lên, nhưng trong lúc vô ý lại nhìn thấy trên ngón tay của Diệp Phù Đồ có đeo một cái nhẫn ngọc màu đen, hắn giật bắn cả mình, “phục” một tiếng, lại quỳ ngã xuống đất.

– Tu Phong, ông làm cái gì thế? Đứng dậy mau!

Diệp Phù Đồ thấy thế tranh thủ muốn đi đỡ Lý Tu Phong đứng dậy.

Lý Tu Phong lắc đầu từ chối, sau đó vẻ mặt mang theo sự cầu xin, nói:

– Sư thúc nha sư thúc, ngài suýt chút nữa thì lừa sư điệt nha, nếu cha của tôi ở nơi chín suối, biết tôi gặp được chưởng môn sư thúc, lại dám không hành lễ của đệ tử, chỉ sợ tối hôm nay sẽ hiện về răn dạy đứa con bất hiếu này.

Có thể nói Lý gia là đời sau của Hỗn Nguyên Môn, tuy đã thất lạc khỏi Hỗn Nguyên Môn nhiều năm, nhưng trong nhà vẫn còn một số sách và tư liệu giới thiệu về Hỗn Nguyên Môn, mà Lý Tu Phong cũng đọc được từ trong những cuốn sách kia, biết chiếc nhẫn ngọc màu đen đang đeo trên ngón tay Diệp Phù Đồ, là tín vật của chủ nhân Hỗn Nguyên Môn—Hỗn Nguyên Giới.

Diệp Phù Đồ đeo Hỗn Nguyên Giới, vậy hắn cũng là chủ nhân của Hỗn Nguyên Môn, đồng thời, thân phận của hắn cũng chuyển đổi từ sư thúc thành chưởng môn sư thúc của Lý Tu Phong.

Nếu Diệp Phù Đồ chỉ là sư thúc bình thường, Lý Tu Phong ở ngoài mặt có thể không cần quá mức tôn kính, chỉ cần tôn trọng trong suy nghĩ là được, bởi vì phụ thân hắn đã qua đời, tuổi tác rất lớn, mà tuổi tác Diệp Phù Đồ quá nhỏ, sẽ không trách cứ. Nhưng đối với chưởng môn sư thúc, tuyệt đối không thể như vậy, nếu làm như vậy, chẳng khác nào khi sư phản tổ.

Do đó, Lý Tu Phong làm sao dám thờ ơ.

(Chú thích: “khi sư phản tổ” nghĩa là coi thường sư phụ, phản bội tổ tiên.)

613

12

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.