Chương 16
Lời mời của Lý Tu Phong
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
Lôi Binh vừa tỉnh lại, trong tâm trí hắn trống rỗng. Khi hắn đã hoàn toàn tỉnh táo liền thấy trong phòng bệnh của mình tụ họp nhiều người như vậy, sau đó lại thấy Lý Tu Phong đang ở bên cạnh giường, làm hắn giật mình.
Mọi người đều biết Lý Tu Phong là nhân vật lớn tại thành phố Nam Vân, tất nhiên Lôi Binh cũng có thể nhận ra, sau đó hắn nghĩ chuyện lúc nãy bệnh của mình tái phát, sau khi tỉnh lại đã thấy Lý Tu Phong đứng ở bên cạnh giường, hắn liền ra vẻ biết ơn nói:
– Lý viện trưởng, vừa rồi là ngài cứu tôi?
– Không, không, cũng không phải lão già tôi cứu cậu, mà chính là người trẻ tuổi này cứu.
Lý Tu Phong nghe thấy thế vội vàng lắc đầu phủ nhận, đây là công lao của vị thiên tài Diệp Phù Đồ này, hắn không có ý định cướp công lao, mà cho dù có ý định đó, bây giờ cho hắn mượn một trăm cái lá gan cũng không dám làm như vậy.
Diệp Phù Đồ năm nay gần hai mươi tuổi, đã luyện bộ kỹ thuật châm cứu thâm sâu khó lường là Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm tới cấp độ siêu phàm tột đỉnh, điều này theo quan điểm của Lý Tu Phong, Diệp Phù Đồ là thiên tài.
– Người trẻ tuổi?
Lôi Binh nghe vậy thì lặng người đi vì ngạc nhiên, sau đó nhìn Diệp Phù Đồ đang đứng bên cạnh giường bệnh, hắn cũng không phải ngu, làm sao không biết Lý Tu Phong nói tới “người trẻ tuổi” là ai, đó là Diệp Phù Đồ, lúc này hắn cảm thấy chuyện này không thể tin được, nét mặt hắn trở nên hoảng hốt.
Cho dù hắn cảm thấy khó mà tin được chuyện Diệp Phù Đồ cứu mình, nhưng chính Lý Tu Phong đã nói vậy trước mặt nhiều người ở đây, vậy chắc chắn là sự thật rồi. Hắn lấy lại tinh thần, đang nói muốn nói lời cảm tạ.
– Tốt rồi, mặc dù tình trạng sức khỏe của anh đã không có vấn đề gì, nhưng còn phải chú ý nghỉ ngơi, hiện giờ không nên nói chuyện nhiều, mau nghỉ ngơi đi.
Người bệnh đã được cứu, Diệp Phù Đồ cũng lười ở đây lãng phí thời gian, nói một câu với Lôi Binh sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tất cả mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Diệp Phù Đồ đã đi ra phòng bệnh.
Lúc này Tiết Mai Yên mới giật mình tỉnh lại, thấy Diệp Phù Đồ ra ngoài phòng bệnh, vội vàng đuổi theo.
– Tiểu Diệp, em chờ chị một chút.
Diệp Phù Đồ dừng bước chân, xoay người lại nhìn Tiết Mai Yên, cười cười:
– Yên tỷ, có chuyện gì?
Tiết Mai Yên không trả lời, mà là đi từng bước tới trước mặt Diệp Phù Đồ, sau đó ánh mắt đẹp nhìn lới nhìn lui trên người Diệp Phù Đồ, nhìn một lúc khiến cho hắn nổi da gà, đang chuẩn bị bỏ chạy, Tiết Mai Yên mới hỏi:
– Được rồi, Tiểu Diệp, mau trung thực khai báo sự việc ra.
– Yên tỷ, ý chị là sao?
Diệp Phù Đồ cũng cảm thấy lơ ngơ, sự việc gì?
– Hừ, ý chị là gì em còn không rõ sao? Đừng có giả ngu.
Tiết Mai Yên hừ nhẹ một tiếng, chợt khoanh hai tay trước ngực, mang dáng vẻ thẩm vấn:
– Trung thực khai báo, em cứu được Lôi Binh bằng cách nào?
– Việc này chính Yên tỷ cũng nhìn thấy rồi nha, làm sao còn hỏi em?
Biết được ý của của Tiết Mai Yên, Diệp Phù Đồ cười khổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn khai báo ra:
– Trước kia, em có học một môn kỹ thuật châm cứu, tên là Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, bộ kỹ thuật châm cứu này rất ghê gớm, có thể cứu người chết sống lại, lúc nãy em đã dùng tới môn kỹ thuật châm cứu này, cướp Lôi Binh từ tay thần chết về.
– Cứu người chết sống lại? Có phô trương như vậy không?
Nếu lúc trước Diệp Phù Đồ nói như thế, Tiết Mai Yên chắc không tin 100 lần, nhưng sự việc vừa rồi nàng nhìn thấy trực tiếp, đối với lời của Diệp Phù Đồ cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ “hứ” một tiếng.
Tiết Mai Yên lại hỏi:
– Tiểu Diệp, thuật chữa bệnh ghê gớm như vậy, không phải em bỗng nhiên có được chứ, nói cho Yên tỷ nghe, làm sao em có được nó? Nhưng mà đừng nói với chị là được lão già hàng xóm dạy cho nha.
Diệp Phù Đồ lập tức biểu lộ kinh ngạc vô cùng, nhìn Tiết Mai Yên với ánh mắt không thể tin, nói một cách hoảng sợ:
– Yên tỷ, làm ngươi chị biết? Chẳng lẽ Yên tỷ biết nhìn xuyên quá khứ, nhìn thấu tương lai?
– Đừng có ba hoa với chị.
Tiết Mai Yên tức giận trợn mắt với Diệp Phù Đồ, rất là quyến rũ, lại nói:
– Hỏi em vì sao giỏi võ công, em nói với chị là học được từ lão già hàng xóm, hỏi em vì sao lại giỏi về kỹ thuật xoa bóp, em cũng nói là học được từ lão già hàng xóm. Bây giờ hỏi em từ đâu học được y thuật, em còn nói là lão già hàng xóm. Lão già hàng xóm của em vì sao ghê gớm như vậy, cái gì cũng biết à?
Diệp Phù Đồ cười khan một tiếng:
– Ha ha, lão già hàng xóm nhà em là một người học rộng vô cùng, cho nên biết rất nhiều thứ trên trời dưới đất.
Trước kia Tiết Mai Yên có lẽ sẽ thật sự tin tưởng lời này của Diệp Phù Đồ, nhưng hiện tại mà tin thì đúng là đần, mà nhìn cái kiểu này của Diệp Phù Đồ, rõ ràng là không muốn nói, Tiết Mai Yên cũng không tiện tra hỏi nữa, chỉ có thể hỏi sang chuyện khác:
– Tiểu Diệp, tình hình vừa rồi ngay cả Lý Tu Phong là viện trưởng, cũng không cứu được Lôi Binh, mà em vừa ra tay, không chỉ cứu được Lôi Binh ngay lập tức, còn làm cho hắn tỉnh táo lại, cái này cũng quá lợi hại, trình độ y thuật của em rốt cuộc là đạt tới mức độ nào?
Diệp Phù Đồ nghĩ một lúc, chợt vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc, nói một cách thật thà:
– Cũng không biết là mức độ bao nhiêu, nhiều lắm là nhìn khắp Hoa Hạ này, em nói là mình là y thuật đứng thứ hai, chắc cũng không ai dám nói mình y thuật đứng thứ nhất.
– Mèo khen mèo dài đuôi!
Lời này quá quen thuộc, lần trước Tiết Mai Yên đã từng hỏi thăm về võ công của Diệp Phù Đồ, hắn cũng nói như vậy, bây giờ chỉ là đổi vài từ mà thôi.
Tiết Mai Yên lườm hắn một cái, tức giận nói:
– Chắc chắn là lúc nãy Lý viện trưởng cứu Lôi Binh gần được rồi, sau đó thằng nhóc em nhảy vào tùy ý chơi đùa vài cái, kiếm được món lời lớn từ tay Lý viện trưởng người ta, bây giờ còn ở đây khoác lác với chị? Nếu em thật sự ghê gớm như vậy, còn tự thiệt thòi bản thân đến làm nhân viên phục vụ cho chị sao?
– Yên tỷ, võ công của em cao, y thuật cũng cao, nếu là đặt ở trong phim ảnh, đây chính xác là tình tiết cao thủ ẩn dấu, mà cao thủ ẩn dấu giống em, tác phong làm việc như thế làm sao mà để các người mấy phàm nhân này có thể phỏng đoán?
Diệp Phù Đồ nói một cách thản nhiên, tỏ ra rất thâm thúy.
– Đúng là không đứng đắn.
Tiết Mai Yên hừ nhẹ một tiếng, khẽ nhếch môi thơm, đang định nói thêm vài câu, một bóng người đột ngột từ trong phòng bệnh chạy ra, thấy Diệp Phù Đồ đang đứng trên hành lang, lập tức hai mắt tỏa sáng, bước nhanh tới:
– Người trẻ tuổi, thì ra cậu ở chỗ này nha.
Người vừa nói không phải ai khác, đó là Lý Tu Phong.
Đối việc Lý Tu Phong chạy tới, Diệp Phù Đồ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chính mình ở trước mặt hắn bộc lộ ra kỹ thuật Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, hơn nữa Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm còn ở cấp độ đỉnh cao nhất, lão già này thấy mình bỏ đi, nếu không đuổi theo mới là chuyện lạ.
Cho dù có biết Lý Tu Phong sẽ đuổi theo, nhưng Diệp Phù Đồ vẫn mỉm cười, hỏi:
– Sao thế, Lý viện trưởng tìm tôi có việc gì sao?
– Lão già này tìm cậu, chủ yếu là muốn hỏi vài việc liên quan tới Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm, không biết cậu hiện giờ có rảnh không?
Lý Tu Phong thấy Diệp Phù Đồ hỏi trực tiếp, hắn cũng thẳng thắn trả lời, thái độ tỏ ra thành khẩn.
– Việc này không có vấn đề gì.
Lý Tu Phong đối với việc Diệp Phù Đồ nắm giữ kỹ thuật Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm có sự tò mò, Diệp Phù Đồ cũng vậy nên gật đầu đồng ý, sau đó hắn nhìn Tiết Mai Yên nói:
– Yên tỷ, em với Lý viện trưởng muốn trao đổi vài chuyện, chị đi xem Lôi Binh đi, chờ em nói chuyện với Lý viện trưởng xong sẽ qua tìm chị ngay.
– Ừ, được rồi.
Tiết Mai Yên không có ý kiến, gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bệnh.
– Người trẻ tuổi, mời đi qua đây.
Đưa mắt nhìn thấy Tiết Mai Yên đã rời đi, Lý Tu Phong liền dẫn đường cho Diệp Phù Đồ.
May mắn hiện giờ không có ai ở trên hàng lang, nếu không người ta thấy cảnh đường đường là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân Số 1, lại cung kính như thế đối với một thanh niên hai mươi tuổi, sợ là sẽ hoảng sợ rớt cằm xuống đất.
739
18
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
