Chương 13
Lấy khí ngự châm
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
– Hi vọng ông trời phù hộ, tình trạng lão đại không gặp thêm chuyện xấu.
Bên ngoài hành lang phòng bệnh, có rất nhiều hàng ghế dài cung cấp cho người nghỉ ngơi, nhưng lúc này, mấy người thủ hạ của Lôi Binh là A Long và Thanh Tước, cơ bản ngồi không yên, từng người từng người như con kiến trên lò lửa, dọc theo hành lang đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
Tiết Mai Yên biết nhóm A Long lo lắng, đành an ủi:
– Vị Lý viện trưởng kia, là bác sĩ có y thuật giỏi nhất thành phố Nam Vân chúng ta, có hắn ra tay cứu trị Lôi Binh, chắc chắn sẽ không có việc gì, mấy đứa yên tâm đi.
Mặc dù nói thế nhưng chính Tiết Mai Yên cũng mang vẻ mặt lo lắng, dù sao nàng cũng hiểu rõ tình huống vừa rồi của Lôi Binh là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng bây giờ lo lắng cũng vô ích, chỉ biết âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ngược lại là Diệp Phù Đồ, sau khi đi ra thì ngồi trên ghế dài, đồng thời vẻ mặt không có bất kì lo lắng gì, cứ như vậy dựa vào ghế nhắm hai mắt. Nhưng mà mấy người A Long và Tiết Mai Yên đều không phát hiện được, nhìn Diệp Phù Đồ dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mi tâm lại tuôn ra một dòng khí vô hình chuyển động, sau đó hướng về phòng bệnh lao tới thật nhanh.
Đó là thần thức Diệp Phù Đồ.
Lý do Diệp Phù Đồ dùng thần thức quan sát tình huống trong phòng bệnh, thứ nhất là có hứng thú với Lý Tu Phong, thứ hai là hắn hiểu được, mặc dù tài năng trên y thuật của Lý Tu Phong không thấp, trong cơ thể lại có Linh khí trợ giúp, kỹ thuật chữa bệnh cứu người rất khá, nhưng muốn giải cứu Lôi Binh cũng vẫn chưa đủ tư cách.
…
– Hoàng chủ nhiệm, lấy ngân châm của tôi mang lại đây.
(Chú thích: ngân châm là cây kim châm màu bạc dùng trong châm cứu.)
– Mấy người các anh, cởi áo bệnh nhân xuống.
Lý Tu Phong nghiêm túc nhìn Lôi Binh đang đau đớn muốn chết, quát khẽ với các bác sĩ bên cạnh.
Bác sĩ trung niên gọi là “Hoàng chủ nhiệm”, nghe được chỉ thị của Lý Tu Phong, tranh thủ lấy ra một cái hộp gỗ đàn được chế tác tinh xảo đưa tới trước mặt Lý Tu Phong, còn những bác sĩ kia, ba chân bốn cẳng cởi áo Lôi Binh ra, lộ ra một khuôn ngực cường tráng.
Nửa người trên của Lôi Binh, chỗ nào cũng có vết sẹo, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, khiến những bác sĩ bên cạnh cảm thấy da đầu tê dại, nhưng Lý Tu Phong không thèm để ý những thứ này, hắn đã sống tới tuổi lớn như vậy, sóng to gió lớn nào chưa thấy qua, chỉ là vài vết sẹo, há có thể dọa được hắn.
Lý Tu Phong hít vào một hơi thật sâu, mở ra hộp gỗ, bên trong hiện ra một tấm tơ lụa xốp mềm, phía trên có rất nhiều ngân châm dài và nhỏ.
Lý Tu Phong ngay cả nhìn một cái cũng không, lấy ra trong áo khoác trắng một tấm vải nhăn nhúm, sau đó nhẹ nhàng vung lên, nhìn giống như đang làm ảo thuật, những cây ngân châm đột ngột đã ở trong tay của hắn, sau đó mắt hắn híp lại, ra tay nhanh như chớp giật, nắm ngân châm hướng về phía ngực của Lôi Binh mà đâm vào.
Lúc những chiếc ngân châm xẹt qua không trung, dường như bởi vì có ánh sáng mặt trời, chúng lóe ra những tia sáng trong suốt, làm mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có tia sáng lóe lên, sau một giây, những chiếc ngân châm đó đã được cắm vào các huyệt vị trên ngực của Lôi Binh.
Cùng lúc đó, sau khi ngân châm đã cắm vào các huyệt vị, phần đuôi của chúng vẫn không ngừng rung rung, mơ hồ phát ra tiếng ông ông, những tia sáng lấp lóe ở mặt bên ngoài ngân châm càng trở nên sáng hơn. Giống như cầm một chiếc đèn pin vung liên tục trong đêm tối, sẽ cảm thấy ánh áng mạnh hơn vậy.
Tình cảnh này vô cùng thần kỳ.
Có lẽ những người khác đều cảm thấy, nguyên nhân ánh sáng lóe ra trên ngân châm, là do ánh mặt trời làm chúng phản chiếu lại, nhưng hắn lại biết rõ ràng là không đúng, mà nguyên nhân chủ yếu là do Lý Tu Phong vận dụng tới Linh khí trong cơ thể. Đây chính là phương pháp “Lấy khí ngự châm” trong truyền thuyết.
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Đồ đối với Lý Tu Phong càng thêm xem trọng một ít, hiện nay trái đất đã tiến vào thời đại mạt pháp, người tu luyện bình thường muốn từ giữa trời đất thu được một tia Linh khí, là điều khó như lên trời, cho nên Linh khí là thứ vô cùng quý giá.
Mà Lý Tu Phong cũng không phải là người lu luyện, Linh khí trong cơ thể của hắn, là bởi vì trên phương diện y thuật đã đạt tới trình độ siêu đẳng mà tự động tích lũy được, do đó những Linh khí ít ỏi của Lý Tu Phong lại càng thêm quý giá.
Thế nhưng Lý Tu Phong khi đối mặt với dạng người không quen biết như Lôi Binh, lại cam lòng dùng Linh khí quý giá vô cùng, ngàn vàng khó mua để tiến hành cứu chữa, có thể thấy được Lý Tu Phong này có y đức cao bao nhiêu.
“Phốc phốc phốc” (tiếng kim đâm vào da).
Trong lúc Diệp Phù Đồ đang suy nghĩ, tay của Lý Tu Phong vẫn nhanh chóng di chuyển liên tục, đã có mười mấy cây ngân châm cắm trên ngực Lôi Binh, mỗi một lần hạ châm, vẻ mặt thống khổ của Lôi Binh sẽ yếu bớt một phần.
– Lý lão không hổ là bác sĩ có y thuật cao nhất bệnh viện chúng ta, thật sự là quá tài giỏi nha.
– Chẳng qua là tùy tiện hạ mấy châm mà thôi, cũng sắp đem một bệnh chân mắc bệnh tắc nghẽn cơ tim cứu trở về.
– Đúng vậy, đúng vậy, Lý lão thật sự là Hoa Đà sống lại nha.
Bởi vì cái gọi là ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, trong những bác sĩ này, đối với thuật châm cứu đều không hiểu nhiều lắm, cho nên dưới cái nhìn của bọn họ, Lý Tu Phong chẳng qua là tùy ý hạ vài cây châm mà thôi.
Nhưng mà, tuy bọn họ không hiểu thuật châm cứu, nhưng vẫn có thể hiểu được, sau khi Lý Tu Phong hạ những ngân châm đó, tình huống ban đầu cực kỳ nguy hiểm của Lôi Binh, trong giây phút đã tốt hơn nhiều, lúc này từng người đều không nhịn được thốt lên tán thưởng.
– Tùy tiện hạ mấy châm?
Diệp Phù Đồ sau khi nghe những bác sĩ này nói, không nhịn được cười.
Bọn người này thật đúng là có mắt không tròng, chẳng lẽ bọn họ không thấy được, mặc dù Lý Tu Phong chỉ hạ mấy châm trên người Lôi Binh, đã làm tình trạng hắn tốt lên nhiều, nhưng sau mỗi một lần hạ châm, khuôn mặt Lý Tu Phong đều sẽ càng thêm tái đi, trên trán có mồ hôi lạnh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy sao?
Tình huống Lý Tu Phong như vậy, cho dù là một người ngớ ngẩn, cũng có thể nhìn ra được lúc hạ châm thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại cực kỳ hao tốn thể lực và tinh thần, mà bọn người này, lại nói là tùy tiện hạ mấy châm, quả thật cũng làm người khác cười chê.
Đúng vào lúc này, quá trình trị liệu của Lý Tu Phong đã đến một bước cuối cùng, lần này Lý Tu Phong mặc dù đã cầm lên ngân châm, nhưng lại không giống trước đó, ra tay nhanh như tia chớp, mà là chậm chạp không thể ra tay, đồng thời bàn tay bóp ngân châm của hắn, run lên một cách không vững chắc.
Đây rõ ràng là dấu hiệu kiệt sức.
Trên trán Lý Tu Phong xuất hiện mồ hôi lạnh, ngân châm cuối cùng này vô cùng quan trọng, nếu thành công, có thể kéo Lôi Binh từ biên giới cái chết trở về, nhưng một khi thất bại, không chỉ có Lôi Binh sẽ chết ngay lập tức, hắn cũng bị phản phệ nghiêm trọng.
(Chú thích: “phản phệ” là bị chính quá trình vận dụng sức lực của mình phản ngược lại. Sức lực càng lớn sẽ bị phản lại càng mạnh. Phản phệ cũng giống như kéo dây thun càng mạnh, bị bắn ngược lại càng đau.)
Lấy khí ngự châm có hiệu quả xác thật là cực kỳ kinh người, nhưng nếu thất bị, hậu quả cũng cực kỳ đáng sợ.
Mà căn cứ phỏng đoán của Lý Tu Phong đối với chính mình, khả năng thất bại của châm cuối cùng này cao đến bảy tám phần mười, nhưng Lý Tu Phong cũng không hề có ý định dừng lại, nếu một châm này không hạ xuống, Lôi Binh chắc chắn sẽ chết, nếu một châm này hạ xuống, Lôi Binh vẫn có hi vọng sống sót, tuy khả năng không cao lắm, nhưng dù sao vẫn có.
Nghĩ đến nay, Lý Tu Phong khẽ bặm môi, giống như làm ra quyết định gì đó.
– Ài…
Diệp Phù Đồ quan sát một bên, đã sớm nhìn ra tình trạng của Lý Tu Phong, sau đó nhìn biểu lộ của hắn, lập tức liền biết Lý Tu Phong sẽ kiên trì tới cùng, lúc này mới thở dài một tiếng, chợt đi đến trước cửa phòng bệnh, dùng lực đẩy, trực tiếp mở cửa phòng bệnh bước vào.
Diệp Phù Đồ vừa bước vào phòng bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
– Lão đầu, ông nên từ bỏ đi, ông cơ bản không có bất cứ cơ hội nào, châm cuối cùng này nếu thật sự hạ xuống, không chỉ Lôi Binh sẽ chết, mà ông cũng sẽ không sống được.
607
9
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
