Chương 14
Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
– Ai thế?
Diệp Phù Đồ thình lình đi vào đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, từng người xoay người lại, theo tiếng nói nhìn về phía cửa phòng.
Người gọi là Hoàng bác sĩ thấy Diệp Phù Đồ đột nhiên xông vào phòng bệnh, khuôn mặt nhăn nhó, quát lớn:
– Nhóc, cậu là ai? Ai cho cậu xông vào? Chẳng lẽ cậu không biết ở trong này đang tiến hành cấp cứu khẩn cấp sao?
– Tôi là ai anh không cần quan tâm, vì sao tôi xông vào cũng không cần anh quản, anh chỉ cần biết, tôi đến để cứu người là được rồi.
Diệp Phù Đồ nhìn Hoàng chủ nhiệm một chút, cũng không hề để ý thái độ ác liệt của hắn, nói chậm rãi.
– Nhóc, cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào, đứng ở trước mặt cậu là ai, ở đây là Bệnh viện Nhân dân số 1, vị này là Lý Tu Phong Lý viện trưởng, Lý viện trưởng đã ra tay chữa trị, còn cần đến cậu?
– Hơn nữa coi như Lý viện trưởng không ở đây, cũng không đến phiên thằng nhóc cậu tới cứu người, thằng nhóc cậu biết y thuật sao? Coi như cậu biết, nhìn mặt cậu là biết ngay cả Trung cấp Y dược cũng chưa tốt nghiệp rồi, có lẽ tiêm chích cho người ta đã là một vấn đề, vậy mà dám nói mình muốn trị bệnh cứu người? Thật sự là buồn cười.
Hoàng thầy thuốc nghe câu trả lời của Diệp Phù Đồ, lập tức xem Diệp Phù Đồ là kẻ quấy rối, không kiên nhẫn mắng:
– Nhóc, nơi này không phải là nơi để cậu diễn xiếc, mau đi ra ngoài, Lý viện trưởng đang chữa trị tới gian đoạn mấu chốt, nếu bởi vị cậu quấy rối mà xảy ra sự cố, trách nhiệm đó cậu gánh vác không nổi đâu, mau đi ra ngoài, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
– Bằng y thuật chưa đủ của hắn, cứu không được.
Diệp Phù Đồ cũng không bởi vì thái độ của Hoàng bác sĩ mà tức giận, nhìn một chút Lý Tu Phong đang tràn đầy mồ hôi lạnh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, khẳng định một cách đơn giản.
– Làm càn!
– Thằng nhóc xấc xược này ở đâu ra, vậy mà dám can đảm nói y thuật Lý lão không đủ? Thật sự là đáng giận.
– Bảo vệ đâu, mau gọi bảo vệ, đuổi thằng nhóc này ra ngoài!
Diệp Phù Đồ vừa dứt lời, người trong cuộc là Lý Tu Phong còn chưa kịp nói chuyện, nhóm bác sĩ áo khác trắng lấy Hoàng bác sĩ cầm đầu, trong giây lát xù lông tập thể, từng người chỉ tay vào Diệp Phù Đồ, mặt mũi phẫn nộ chỉ trích liên tục, giống như Diệp Phù Đồ đã làm điều gì khiến người khác oán hận.
Điều này cũng không trách được nhóm bác sĩ mất bình tĩnh và phẫn nộ, Lý Tu Phong là ai? Đây chính là viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số 1 của bọn họ, nhìn rộng ra toàn bộ thành phố Nam Vân, bảo y thuật Lý Tu Phong đứng thứ hai, thì không ai dám nói mình là bác sĩ hạng nhất.
Lý Tu Phong, không chỉ là bảng hiệu sống của Bệnh viện Nhân dân số 1, càng là thần tượng trong suy nghĩ của nhóm bác sĩ này, trong những người này cũng có học trò của Lý Tu Phong. Vậy mà Diệp Phù Đồ ngay trước mặt bọn họ, trực tiếp chỉ mặt nói Lý Tu Phong y thuật chưa đủ, làm sao bọn hắn không giận được.
– Làm sao? Xảy ra chuyện gì?
Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên kêu la ầm ĩ, nhóm A Long và Tiết Mai Yên đang đợi của bên ngoài cũng nghe thấy, tranh thủ thời gian chạy vào, nhìn thấy vẻ mặt nhóm thầy thuốc này đầy giận dữ, lập tức vội vàng hỏi.
– Hừ, người nhà bệnh nhân các người, thật sự là quá không biết tốt xấu, Lý lão có lòng tốt ra tay vì cấp cứu bệnh nhân, còn mấy người lại để cho thằng thanh niên này chạy vào náo loạn không coi ai ra gì. Mặc dù Lý lão dễ tính, sẽ không để ý những chuyện này, nhưng nếu bởi vì hắn mà bệnh nhân ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này rốt cuộc là người nhà bệnh nhân các người chịu, hay là bệnh viện chúng tôi đến gánh chịu?
Hoàng bác sĩ vốn là bị Diệp Phù Đồ nói cho tức dồn khí vào phổi, bây giờ thấy những côn đồ này xông tới, lập tức nổi cơn lôi đình, cũng không để ý đạo đức thể diện, rống lên tại chỗ.
Mấy người A Long và Thanh Tước nghe xong lời này, vẻ mặt xanh mét, nhóm bác sĩ này chính là cọng cỏ cứu mạng lão đại của bọn hắn, vậy mà Diệp Phù Đồ chạy vào trêu chọc đắc tội bọn họ, đây quả thật là muốn hại chết lão đại bọn họ mà.
Tiết Mai Yên thấy Hoàng bác sĩ trách cứ Diệp Phù Đồ chạy vào làm loạn, vẻ mặt cũng kinh hoàng, kéo Diệp Phù Đồ sang một bên, hơi quở trách nói:
– Tiểu Diệp à, làm sao em lại không biết nặng nhẹ như vậy.
Nếu người khác trách cứ, Diệp Phù Đồ phản ứng nhiều lắm cũng là cười một cái, lười giải thích, nhưng đối với Tiết Mai Yên hắn sẽ không như vậy, bĩu môi nói:
– Em nói thật đó, y thuật của Lý Tu Phong này xác định là không được, không thể nào cứu được Lôi Binh.
– Mày…
Diệp Phù Đồ không nói còn tốt, nói như vậy khác nào đổ thêm dầu vào lửa, trong giây lát làm nhóm Hoàng bác sĩ tức mặt mũi xanh mét, gân xanh nổi lên trên trán, nếu như bây giờ không phải đang trong giờ làm việc, bọn họ còn đang mang thân phận bác sĩ, thì gặp Diệp Phù Đồ nói năng lỗ mãng đối với Lý Tu Phong như vậy, bọn họ đã sớm đánh người.
A Long nhìn nhóm người Hoàng bác sĩ đang nổi giận, nét mặt cũng sầm xuống, nếu như không phải nể mặt Tiết Mai Yên, chắc chắn bây giờ hắn sẽ gọi hai người Khỉ Ốm cùng Hổ Đầu dạy dỗ thật tốt thằng Diệp Phù Đồ miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ này.
Nhưng cho dù vì nể mặt Tiết Mai Yên mà không ra tay dạy dỗ Diệp Phù Đồ, A Long cũng không nhìn hắn bằng sắc mặt tốt, nói một cách lạnh lùng:
– Diệp Phù Đồ, nơi này là phòng bệnh của lão đại chúng tôi, nơi này không chào đón anh, mời anh rời đi!
Diệp Phù Đồ nghe vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy không vui.
Nhóm người Hoàng bác sĩ hô to gọi nhỏ với mình thì thôi đi, hắn không quan tâm, nhưng Lôi Binh là lão đại của A Long, chính mình có ý tốt muốn giúp đỡ cứu chữa lão đại của hắn, A Long còn dám nhe răng trợn mắt với mình, đã như thế, hắn cần gì phải cố gắng để bị xem thường, dù sao người sắp chết cũng không phải Diệp Phù Đồ.
Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xoay người bỏ đi, nhưng ngay lúc hắn di chuyển đôi chân, thần thức lúc nãy phát ra còn chưa thu lại, lại phát hiện sinh mệnh Lôi Binh đã gần như thoi thóp, tiến vào thời điểm cuối cùng, nếu như trong vòng ba phút không ra tay cứu chữa, Lôi Binh tuyệt đối sẽ chết.
Dù sao Diệp Phù Đồ tuổi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, rất dễ mềm lòng, sự kiện lần này hắn không gặp phải cũng không sao, bây giờ gặp phải, mà Lôi Binh là bằng hữu của Tiết Mai Yên, hắn thực sự không có ý định thấy chết mà không cứu.
– Thôi được rồi…
Diệp Phù Đồ thở dài, không tiếp tục để ý nhóm người A Long, đi về hướng giường bệnh.
– Thằng nhóc, mày định làm gì?
A Long thấy Diệp Phù Đồ đã không rời đi, ngược lại còn muốn tới gần giường bệnh, lập tức giận dữ bước lên ngăn cản Diệp Phù Đồ, đôi mắt tập trung vào hắn, quát lạnh.
A Long có thể nói là chiến tướng số một trong các thủ hạ của Lôi Binh, bình thường không nổi giận thì thôi, đã nổi giận thì bộc lộ hung hãn vô cùng, nếu như người bình thường gặp phải A Long, chỉ sợ sẽ bị điệu bộ này dọa cho hai chân mềm nhũn.
Nhưng Diệp Phù Đồ là nhân vật bậc nào, há có thể bị một lưu manh nhỏ bé như A Long hù sợ, hắn nhìn A Long một cách bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
– Tránh ra.
Giọng nói Diệp Phù Đồ cũng không to, nhưng rơi vào tai A Long lại giống sấm sét đánh giữa trời xanh, làm trong đầu hắn dường như bị nổ vang, âm thanh “ông ông” vang vọng, hắn lại nhìn vào hai mắt Diệp Phù Đồ, rõ ràng theo góc nhìn của người khác là vô cùng tĩnh lặng, nhưng hắn lại thấy thâm thúy như đáy vực sâu thăm thẳm.
Trong giây lát, A Long chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên tới đỉnh đầu, trái tim của hắn co thắt lại, một cảm giác kinh hoàng sinh ra ở trong ý thức, giống như một con chuột nhỏ nhìn thấy con mèo đói khát. Sau khi nghe thấy câu nói của Diệp Phù Đồ, hắn lại không tự chủ được lùi sang một bên.
Mấy người Thanh Tước, Hổ Đầu và Khỉ Ốm đang định hỗ trợ A Long, nhưng lại thấy cảnh Diệp Phù Đồ chỉ nói một câu, bình thường A Long chỉ răm rắp nghe lời Lôi Binh, vậy mà ngay lập tức ngoan ngoãn tránh ra một bên, làm mắt của ba người trợn tròn, cằm đều muốn rớt xuống.
Bọn họ đang nghĩ liệu mình có phải là đang nằm mơ? Nếu không, làm sao có thể xảy ra chuyện không thể tin như vậy.
Dọa lui A Long, không để ý mấy người Thanh Tước đang trố mắt, Diệp Phù Đồ tiếp tục đi về hướng giường bệnh.
Thấy nhóm người A Long là người nhà bệnh nhân, vậy mà không ngăn cản Diệp Phù Đồ, Hoàng bác sĩ nhướng mày, nhưng người nhà bệnh nhân đã không ngăn lại, hắn cũng không thể ngăn lại, nếu không để để bệnh nhân xảy ra chuyện, bất kể hay không là bởi vì người nhà làm loạn, bệnh viện bọn họ đều có trách nhiệm.
Hoàng bác sĩ dẫn người đứng ra, hùng hổ nói:
– Thằng nhóc, đứng lại đó cho tôi, tôi nói rồi, nơi này không phải là nơi cậu có thể náo loạn.
– Hắn đang hấp hối rồi.
Mới vừa rồi bị A Long bị ngăn cản, đã mất một phút đồng hồ, bây giờ Hoàng bác sĩ tiếp tục nhảy ra làm chướng ngại vật, làm cho Diệp Phù Đồ cũng mất sự kiên nhẫn, hắn vẫn quan sất Lôi Binh, tình trạng người này càng ngày càng tệ, chờ hắn giải quyết hết mấy người Hoàng bác sĩ, đoán chừng đã đi đời nhà ma.
Do đó Diệp Phù Đồ trực tiếp nhìn Lý Tu Phong, nhẹ nhàng nói:
– Lão đầu, Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm của ông chỉ luyện tới Chuyển thứ tư mà thôi, trình độ Cửu Chuyển Hồi Hồn Châm như vậy chưa đủ để giải quyết tình huống bây giờ, để cho tôi tới đi.
(Chú thích: Chuyển thứ tư cũng giống như tầng thứ tư.)
611
11
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
