Chương 12
Lý Tu Phong
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
Ngay lúc Lôi Binh ngã xuống giường, những thiết bị theo dõi tình trạng ở bên cạnh đó bỗng hú lên những tiếng báo động liên tiếp.
– A Binh, cậu không sao chứ?
– Binh ca, sao vậy anh? Đừng làm tụi em sợ mà!
Thấy Lôi Binh nằm trên giường bệnh đặt hai tay trên ngực, nét mặt giống như đau đến mức không muốn tiếp tục sống, Tiết Mai Yên và mấy người A Long vô cùng sợ hãi, tất cả chạy tới bên giường bệnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ở phía bên kia, Diệp Phù Đồ thấy cảnh này, nhíu mày, với bản lĩnh của hắn, hắn có thể nhận ra Lôi Binh này đang tái phát tắc nghẽn cơ tim. Hơn nữa lần tái phát tắc nghẽn cơ tim này rất nghiêm trọng, nếu hắn không ra tay, có lẽ Lôi Binh sẽ mất mạng.
– Ài…
Diệp Phù Đồ thở dài trong lòng, đứng dậy, muốn đi về phía giường bệnh của Lôi Binh.
Tuy Diệp Phù Đồ cảm thấy không vừa mắt với loại người lăn lộn trong xã hội đen như Lôi Binh, nhưng không có vấn đề gì, Lôi Binh là bằng hữu của Yên tỷ. Là bằng hữu của Yên tỷ cũng là bằng hữu của chính mình, nếu không gặp gỡ thì không sao, đã gặp, không thể nào để người ta chết trước mặt mình được.
Hơn nữa, quán bar Dạ Mị của Tiết Mai Yên, có thể kinh doanh ở “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết” một cách yên bình, hầu như mọi công lao là của Lôi Binh. Nếu không có Lôi Binh, sau này Tiết Mai Yên muốn tiếp tục kinh doanh quán bar Dạ Mị, có lẽ sẽ gặp thêm nhiều chuyện rắc rối.
Dựa vào năng lực của Diệp Phù Đồ, nếu như hắn khăng khăng bảo vệ Tiết Mai Yên, nàng cũng có thể yên tâm kinh doanh, nhưng tới lượt hắn chắc chắc sẽ gặp không ít rắc rối, tình huống như vậy không phải là điều hắn muốn. Do đó, Lôi Binh còn sống là biện pháp tốt nhất.
Hắn đi tới bên cạnh giường bệnh, lúc hắn đang mở miệng chuẩn bị nói, thì tiểu thái muội Thanh Tước đột nhiên quát lên:
– Mấy người các anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi gọi bác sĩ!
– Đúng, mau đi gọi bác sĩ!
Hổ Đầu nghe xong ngay lập tức lấy lại tinh thần, sau đó vội vàng bấm nút cấp cứu bên cạnh giường.
Nhưng tay Hổ Đầu mới chạm tới nút thì cửa phòng bệnh được mở ra, ngay sau đó một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng lần lượt đi vào, ở giữa nhóm bác sĩ đang chen chúc, là một lão đầu đeo kính, mái tóc hoa râm lốm đốm hai màu đen bạc.
Lão nhân này nhìn có vẻ đã cao tuổi, nhưng dáng người bước đi lại rất mạnh mẽ, không có một dáng vẻ già cả nào, thoạt nhìn vô cùng phấn chấn.
– Xảy ra chuyện gì?
Lý Tu Phong là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân số 1, không chỉ có những công lao lớn, được người khác tôn kính, mà y thuật còn tài năng hơn, nhưng mà hắn chưa bao giờ vì điều này mà kiêu ngạo, ngược lại cư xử rất giản dị, gần gũi, hơn nữa còn thường xuyên rời phòng làm việc đến khu bệnh nhân quan sát kỹ lưỡng, ra tay chữa trị cho người bệnh.
Bệnh viện Nhân dân số 1 vì lý do có sự tồn tại của Lý Tu Phong, ở trong các bệnh viện lớn nhỏ thuộc thành phố Nam Vân, hoàn toàn xứng đáng là bệnh viện hàng đầu.
Hôm nay Lý Tu Phong cũng theo thói quen thường ngày, mang theo một nhóm bác sĩ đến quan sát khu chữa bệnh, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Lôi Binh, nghe thấy bên trong có sự vội vàng, gấp gáp, lúc này mới dẫn người đi vào. Lúc hắn nhìn thấy nhóm người A Long mang dáng vẻ côn đồ, thì cảm thấy khó chịu.
Dù vậy, Lý Tu Phong là danh y đương thời, đạo đức rất cao, chữa bệnh cứu người từ trước tới giờ không hỏi thân phận, cho dù hắn thấy được nhóm người A Long không phải là hiền lành gì, cũng không vì thế mà không ra tay giúp đỡ. Hắn thấy tình trạng rất xấu của Lôi Binh trên giường, lúc này mới hỏi thăm.
Lý Tu Phong vừa mở miệng, lập tức làm cho những người trong phòng bệnh chú ý, nhìn thấy một nhóm bác sĩ vây quay một lão đầu, nhìn lão nhân này có vẻ có địa vị khá cao, lập tức trở nên nghi ngờ.
Một bác sĩ trung niên đứng cạnh Lý Tu Phong vội vã đi ra, giới thiệu một cách kiêu ngạo:
– Vị này là Viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân số 1 chúng tôi, Lý Tu Phong—Lý viện trưởng, hôm nay coi như các người gặp may mắn, gặp được viện trưởng của chúng tôi tới thị sát, bây giờ hãy tranh thủ thời gian kể ra tình huống của người bệnh với viện trưởng chúng tôi một chút đi.
Lúc bình thường, thái độ của bác sĩ trung niên này khi nói chuyện với nhóm người A Long, dựa vào tính cách côn đồ của bọn hắn, chắc chắn sẽ là một bàn tay tát vào mặt, nhưng lúc này bọn hắn cũng không dám, ngay bây giờ họn hắn còn đang rất cần bác sĩ, hơn nữa còn nghe được tên của Lý Tu Phong.
Nhân dân thành phố Nam Vân, có thể không biết thị trưởng là ai, nhưng tuyệt đối không thể không biết Lý Tu Phong là ai, ngay cả nhóm côn đồ A Long cũng vậy.
– Thì ra là Lý viện trưởng.
Nhóm A Long sau khi đã biết lão nhân trước mặt là Lý Tu Phong thanh danh vang dội, ngay lập tức cung kính khom lưng, ánh mắt nhìn hắn mang theo sự cầu khẩn, lo lắng nói:
– Lý viện trưởng, lão đại của chúng tôi tái phát nghẽn cơ tim, xin ngài nhanh giúp hắn được không?
– Tái phát tắc nghẽn cơ tim? Nhanh chóng đi ra khỏi đây, để tôi tới xem một chút.
Lý Tu Phong nghe xong, khẽ quát. Mấy người A Long cùng Tiết Mai Yên không dám thất lễ, lập tức từ bên giường tản ra, để cho Lý Tu Phong dẫn nhóm bác sĩ đi vào.
Tới cạnh giường bệnh, Lý Tu Phong quan sát tình huống Lôi Binh, lông mày nhất thời nhíu chặt lại, nhưng hắn còn chưa đưa ra quyết định, bác sĩ trung niên lúc trước đó đã vội vàng nói:
– Lý lão, tình trạng bệnh nhận này quá nghiêm trọng rồi, nhất định phải được đưa tới phòng phẫu thuật và dùng các biện pháp cấp cứu.
Lý Tu Phong lắc đầu:
– Không được, không kịp rồi! Bệnh nhân nhất định phải ngay lập tức được cấp cứu, nếu đưa tới phòng giải phẫu, cơ bản là bệnh nhân sẽ không chống đỡ nổi cho tới lúc đó.
– Các người trước hết mời người nhà của bệnh nhân ra ngoài, lão già ta sẽ làm cấp cứu.
Lý Tu Phong nghiêm túc ra chỉ thị.
– Vâng.
Nhóm bác sĩ bên cạnh Lý Tu Phong lập tức xoay người về phía nhóm A Long:
– Mấy vị người nhà của bệnh nhân, ngay bây giờ, Lý viện trưởng của chúng tôi sẽ tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, mời các vị ra ngoài một lúc.
– Được, được, được.
Chuyện vô cùng quan trọng, nhóm A Long và Tiết Mai Yên không chút do dự, vội vàng đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Diệp Phù Đồ thấy thế, ánh mắt hơi lóe lên, hắn im lặng theo sau nhóm A Long và Tiết Mai Yên rời khỏi phòng bệnh. Chỉ là, trước khi Diệp Phù Đồ rời đi, hắn nhìn thật sâu một cái đối với vị Viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân số 1—Lý Tu Phong này.
– Lão đầu này cũng có bí mật nha.
Diệp Phù Đồ nhìn Lý Tu Phong đang ở bên cạnh giường bệnh, ánh mắt lóe lên giống như đã nhìn thấu điều gì, tự thì thầm trong lòng.
Lúc Lý Tu Phong vừa mới tới, đã hấp dẫn được sự chú ý của Diệp Phù Đồ, bởi vì hắn phát hiện trong cơ thể của Lý Tu Phong có tồn tại sóng linh khí, mặc dù những linh khí này rất mờ nhạt, so với mức độ linh khí trong cơ thể Diệp Phù Đồ thua kém tới mức chỉ bằng một phần mười ngàn, nhưng thật sự là có tồn tại.
Hơn nữa, không biết tại sao, những linh khí trong cơ thể Lý Tu Phong lại mang đến Diệp Phù Đồ cảm giác rất quen thuộc và rõ ràng.
Điều này làm cho Diệp Phù Đồ càng thêm tò mò.
695
9
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
