Chương 11
Tình huống khẩn cấp
Nguồn: TruyenYY.
Dịch: Infinity.
Bịch…
Từ trong phòng bệnh truyền tới tiếng của vật nặng đập trên mặt đất.
Nhìn thấy trong phòng bệnh loạn thành tình trạng này, Tiết Mai Yên tranh thủ đẩy cửa bước vào, Diệp Phù Đồ theo sát phía sau.
– Yên tỷ! Sao chị tới đây?
Trên một chiếc giường trắng noãn trong phòng bệnh, một nam nhân trung niên vóc người khôi ngô đang nằm, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dạng rõ ràng là bệnh nặng quấn người, trên cánh tay còn ghim một dây truyền dịch. Nam nhân trung niên này vừa rồi còn đang nổi cơn lôi đình, giờ phút này bộ ngực phập phồng lên xuống, vẻ mặt thống khổ.
Bên cạnh giường bệnh của nam nhân trung niên, còn có ba nam một nữ, bốn người này vừa thấy vẻ mặt thống khổ của nam nhân trung niên, biến sắc, vội vàng nói:
– Lão đại, anh đừng nóng giận, bọn em biết sai rồi, bác sĩ đã nói bệnh này không thể nổi giận, nếu không sẽ gặp vấn đề lớn!
Trung niên nam nhân còn đang chuẩn bị nói cái gì, lại thấy Tiết Mai Yên đẩy cửa bước vào, lời đang định nói nhất thời treo lại trên miệng, vẻ mặt cung kính nhìn Tiết Mai Yên.
Hắn không phải ai khác, chính là Lôi Binh, mà ba nam một nữ kia, là 4 chiến tướng đắc lực nhất dưới tay hắn.
Ngoại hiệu của ba nam theo thứ tự là A Long, Khỉ Ốm và Hổ Đầu. Còn nữ, nhìn bên ngoài khoảng 20 tuổi, là một cô nàng tiểu thái muội, tóc nhuộm đủ màu, cách ăn mặc lòe loẹt. Đều cùng là nữ giống nhau, nếu so sánh tiểu thái muội này với Tiết Mai Yên, nói đơn giản là một dưới đất một trên trời, không có cách nào so sánh bằng.
Nhưng mà, dáng người tiểu thái muội này ngược lại cũng khá là đẹp.
(Chú thích: Tiểu thái muội chỉ các cô gái trẻ, có phong cách ăn mặc lòe loẹt, xấu xí nhưng rất nổi bật, nhìn thái độ bên ngoài trông rất ngổ ngáo, đanh đá, giống mấy “chị đại” trong trường học.)
Biệt danh của tiểu thái muội là Thanh Tước, đừng nhìn nàng chỉ là một tiểu thái muội, nhưng đã là thủ hạ của Lôi Binh, chắc chắn sẽ không thua kém chiến tướng hạng nhất A Long.
– Yên tỷ!
Lúc này, bốn người A Long cũng thấy được Tiết Mai Yên, vội vàng hướng về phía Tiết Mai Yên cung kính kêu lên.
– Chào mấy đứa.
Tiết Mai Yên khẽ gật đầu đáp lại, sau đó đi vào phòng bệnh, tức giận trừng mắt với Lôi Binh:
– Tôi tới làm gì? Tôi tới đương nhiên là để thăm cậu, tôi nói cậu được lắm. Bị bệnh nằm viện, sự việc lớn như thế, vậy mà cũng không báo cho tôi một tiếng. Nếu như không phải tôi từ Lưu Đầu Trọc biết được chuyện này, chắc tôi cũng không biết cậu đang nằm bệnh viện đâu?
Tiết Mai Yên đến, làm Lôi Binh không có ý nổi giận, thu lại vẻ giận dữ trên mặt, ngượng ngùng cười cười:
– Đây là sợ Yên tỷ chị lo lắng nha.
Nói xong, hắn lại hỏi:
– Yên tỷ, em nghe nói Lưu Đầu Trọc đi tìm chị gây phiền phức? Chị không sao chứ?
Tiết Mai Yên lắc đầu bảo:
– Không, nhờ có Tiểu Diệp ra tay giúp đỡ, đuổi Lưu Đầu Trọc đi.
– Tiểu Diệp?
Vẻ mặt Lôi Binh sửng sốt.
Tiết Mai Yên kéo Diệp Phù Đồ đang đứng một bên ra, giới thiệu:
– Đây chính Tiểu Diệp, hôm qua cũng là hắn hỗ trợ.
– Chào anh, tôi là Diệp Phù Đồ.
Diệp Phù Đồ đối với người qua đường như Lôi Binh, thực sự cũng không có cảm tình gì, nhưng nể mặt Tiết Mai Yên, đành phải mỉm cười chào một tiếng.
– Thì ra vị này là Tiểu Diệp huynh đệ, chào cậu, tôi là Lôi Binh.
Lôi Binh cũng tự giới thiệu mình một chút, lúc nói chuyện, dò xét trên dưới Diệp Phù Đồ, thấy hắn trắng tinh, bộ dáng giống như tiểu bạch kiểm, trong giây lát không khỏi xem nhẹ Diệp Phù Đồ một chút. Chỉ là, dù sao cũng là người Tiết Mai Yên dẫn tới, coi như xem nhẹ cũng không thể biểu lộ ra ngoài.
Trên mặt Lôi Binh gạt ra một nụ cười, nói:
– Tiểu Diệp huynh đệ, thằng vương bát đản Lưu Đầu Trọc kia tìm Yên tỷ gây phiền phức, thật sự là phải cám ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Chờ tôi sau khi xuất viện, nhất định sẽ mời Tiểu Diệp huynh đệ ăn cơm uống rượu. Đúng, Lôi Binh tôi tại cái thành phố Nam Vân này coi như là cũng có chút danh tiếng, về sau nếu Tiểu Diệp huynh đệ gặp phải phiền toái gì, có thể gọi điện cho tôi.
– Ha ha, anh Lôi Binh khách sáo rồi, Yên tỷ cũng là bằng hữu tôi, cô ấy gặp phiền phức, tôi ra tay giúp đỡ là phải.
Diệp Phù Đồ tự nhiên nhìn ra Lôi Binh xem nhẹ mình, nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao hắn đối với người chỉ gặp một lần như Lôi Binh cũng không có cảm tình gì, lúc này cũng không mặn không nhạt cười cười.
Nói xong, Diệp Phù Đồ cũng không chờ Lôi Binh phản ứng, đi tới một góc tìm ghế ngồi xuống.
Biểu hiện lần này của Diệp Phù Đồ, bị mấy người A Long nhìn thấy, trong giây lát nhăn mày lại, ánh mắt nhìn Diệp Phù Đồ có chút khó chịu, Lôi Binh tại thành phố Nam Vân cũng không phải là nhân vật lớn gì, nhưng cũng có danh tiếng. Mà thái độ của tên Diệp Phù Đồ này đối với Lôi Binh, lại không cung kính tí nào, thậm chí còn gọi thẳng tên.
Có điều Diệp Phù Đồ dù sao cũng là người do Tiết Mai Yên dẫn đến, tuy mấy người A Long khó chịu đối với Diệp Phù Đồ, cũng không có nổi cáu.
– A Binh, lần này cậu sinh bệnh gì? Xem ra hình như rất nghiêm trọng.
Tiết Mai Yên không nhìn ra được thái độ mấy người A Long khó chịu đối với Diệp Phù Đồ, nhìn Lôi Binh đang nằm trên giường bệnh, lo lắng hỏi.
Lôi Binh ra vẻ không có gì quan trọng, cười cười:
– Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tắc nghẽn cơ tim mà thôi, chưa lấy mạng em được!
– Cái gì! Tắc nghẽn cơ tim? Vậy mà còn dám nói không có vấn đề gì lớn, đây chính là không cẩn thận thì muốn mất mạng nha!
Biểu hiện Lôi Binh là không quan trọng, nhưng Tiết Mai Yên nghe xong, kinh ngạc hô lên, nhưng mà nàng chưa kịp nói tiếp, điện thoại A Long kêu lên, hắn nghe máy, nghe một hồi, nhất thời khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi.
A Long há hốc miệng, giống như đang chuẩn bị rống vào điện thoại vài câu, nhưng lại nhìn Lôi Binh đang nằm trên giường bệnh, lại nhịn xuống, âm thầm nháy mắt một cái với ba người Thanh Tước bên cạnh, chuẩn bị ra ngoài phòng bệnh.
– A Long, xảy ra chuyện gì?
Mấy người A Long theo Lôi Binh đã hơn mười năm, động tác nhỏ của bọn họ, làm sao có thể giấu diếm được Lôi Binh. Thấy sắc mặt A Long không đúng, lúc này liền hỏi.
A Long ấp úng nói:
– Binh ca, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
– Đánh rắm! Bộ dạng này của mày là chuyện nhỏ sao? Tranh thủ thời gian nói thật ra.
Lôi Binh nghe vậy, lập tức trừng mắt, quát hỏi.
– Binh ca, anh đừng nóng giận… em nói, em nói.
A Long biết rõ tính cách Lôi Binh, biết nếu mình không nói thật, chắc chắn Lôi Binh sẽ nổi giận, nhưng tình trạng bây giờ của Lôi Binh, cũng không thể quá kích động, lúc này đành phải kiên trì, đem sự việc nói ra:
– Vừa rồi có người gọi điện thoại, nói là cái thằng Lưu Đầu Trọc kia, thừa dịp trong khoảng thời gian Binh ca anh nằm viện, đi chiếm một vài quán bar và KTV mà bình thường vẫn đóng phí bảo hộ cho chúng ta, lừa gạt vào trong địa bàn của hắn.
– Cái gì!? Tao… cái thằng chết tiệt Lưu Đầu Trọc này, hắn thật sự cho rằng bố mày vào nằm bệnh viện, thì con-mẹ-nó nhất định sẽ chết ở đây, không xuất viện được mà!
A Long vừa dứt lời, Lôi Binh liền nổi giận, từ trên giường mãnh liệt đứng dậy, làm chai thuốc đang treo trên giá, thiếu chút nữa bị hắn kéo rớt xuống đất, sau đó chửi ầm lên.
Nhưng Lôi Binh còn chưa nói xong, hai mắt hắn đột nhiên trợn ngược, sau đó vẻ mặt hiện ra sự thống khổ, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh ứa ra, hai tay che ngực, cả người “bịch” một cái chồng chất ngã trở lại trên giường bệnh.
735
10
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
