Chương 4
Trở về qua khứ để yêu anh
Cô đang chuẩn bị xếp quần áo của anh vào tủ thì anh bước vào phòng
-Em đang làm cái gì thế hả?
Cô giật bắn mình, lắp bắp:
-Em.. em.. quần áo của anh khô rồi nên em sắp vào tủ. Em ko tự tiện động vào cái gì của anh đâu, em tự tiện, em xin lỗi!
Nghe cô nói lung tung lộn xộn mà tim anh đau nhói, anh khiến cô sợ đến thế sao, ko phải gọi là khiếp đảm mới đúng. Anh cố nói với giọng nhẹ nhàng nhất
-Anh ko có ý đó, đồ của anh cũng là của em mà, em muốn động vào cái gì chẳng được. Ý của anh là việc nhà là của người ở, anh ko đưa em về đây để làm việc nhà, anh ko thích em làm gì hết nghe ko?
Cô lẳng lặng gật đầu. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt. Cuộc sống thế này thật dễ chịu. Ai ở bên cạnh cô cũng đều sẽ phải thích cô, cô thông minh, dịu dàng lại rất tâm lí. Ko phải vì anh yêu cô nên anh thấy vậy, cứ hỏi người giúp việc trong nhà thì biết, họ sợ anh nên vâng lời anh, đương nhiên, nhưng họ chả sợ gì cô vẫn nghe lời cô răm rắp, đã thế còn cố làm đủ thứ để lấy lòng cô hoặc nhiều khi chỉ là thích chạy lăng xăng quanh cô chả hiểu vì cái gì.
Từ dạo vào Sài gòn anh chưa đi làm lại, nửa muốn nửa ko. Từ nhỏ anh đã rất thích làm báo nên gần đây anh đã nghĩ đến việc chuyển nghề. Nhưng anh muốn viết những phóng sự cho ra phóng sự, đến những vùng đang có chiến sự ác liệt chẳng hạn, như thế tức là sẽ phải đi nhiều đi dài đi xa tức là sẽ phải bỏ cô lại 1 mình mà thế thì anh ko muốn. Ai biết đâu đấy, lỡ ngày nào đó đi xa về lại ko còn thấy cô đâu nữa. Còn 1 phương án đấy là thừa kế 1 trong những đồn điền của gia đình rồi đưa cô đến đó sống cuộc đời của 1 gã Tây đồn điền, biệt lập với xung quanh, chỉ có anh và cô, phương án này anh thích nhất nhưng cô chịu nổi ko, cô quen với cuộc sống phồn hoa đô hội quá rồi, gia đình cô như cô bảo đã chuyển ra nước ngoài từ lâu cô ko còn người thân bạn bè nào trong nước, cô chẳng biết gì về mọi thứ ở Đông dương, cô quen với lối sống phương Tây có khi còn hơn anh, bắt cô về sống nơi rừng rú ko điện đóm nước non, anh thấy hơi quá đáng, vả lại cô lại rất yêu thích công việc của mình, bắt cô rời đi chắc cô buồn lắm. Có quá nhiều lí do để chẳng phương án nào có giải pháp tối ưu vì vậy mãi anh chưa đưa ra được quyết định nên cứ tạm thất nghiệp, cô thì ko như thế.
Dạo này quán bánh ngọt quá đông khách cô làm luôn tay ko nghỉ, nói chị chủ để cô dạy cách trang trí bánh cho các bạn trong quán, chị ko chịu chẳng biết tại sao, vậy là cô cứ phải căng mình gồng gánh cả đống việc. Điều làm cô lăn tăn nhất chính là anh, cô biết anh thích cô ở nhà quanh quẩn bên anh hơn nhưng vì cô thích đi làm nên anh chiều cô. Anh đưa cô đến chỗ làm rồi tối đón cô về, lắm khi phải chờ cả tiếng anh cũng chờ khiến cô thấy áy náy ghê. Sau vụ hủy hôn, hình như anh mất việc, cũng bị gia đình từ mặt hay sao đó nên mới chạy dạt vào đây làm 1 gã thất nghiệp, quanh quẩn bên cô. Cứ duy trì thế này ko ổn chẳng biết sẽ duy trì được đến bao lâu, sức chịu đựng của con người có hạn. Cô đã từng chứng kiến nhiều người quen đang có sự nghiệp sáng lạn rạng rỡ bỗng dưng mất việc phải ngồi nhà biến ra thành khác hẳn, rượu chè bê tha chửi rủa đánh đập vợ con chẳng vì lí do gì chỉ để cố che giấu nỗi tự ti của mình, ngay cả khi vợ đi làm quần quật cả ngày nuôi gia đình đã ko biết ơn còn thêm hằn học rủa xả, ghen tuông. Chuyện của anh ra sao, cô ngại ko dám hỏi, vì sợ hỏi ra rồi y như ngầm hiểu với nhau cả 2 đã thân thiết đến mức có thể sẻ chia những chuyện tế nhị khó nói đến vậy, và bởi vì cũng sợ biết hết sự thật rồi, thấy nghiêm trọng quá chẳng biết đối mặt ra sao. Anh thế này là 1 phần lỗi do cô, cô ko điên rồ nhảy vào anh ngay trước đám cưới thì đã ko làm tanh be mọi thứ lên, giờ cũng chẳng dành mấy thời gian ở cạnh anh quan tâm chia xẻ. Cuộc sống 2 người hiện nay khá sung túc nhưng liệu có phải anh đang tiêu nốt những đồng tiên còn lại anh có trong người ko? Nếu thế việc cô có 1 việc làm thu nhập khá là rất quan trọng, nên cô mới cố chăm chỉ làm việc thế này.
Cô thật khác biệt. Cô sinh ra trong gia đình giàu có, dĩ nhiên rồi, nhà nghèo nào cho con đi học đủ thứ trên đời như cô đâu, nhất là con gái. Nhưng ko như những người phụ nữ xung quanh anh, chỉ thích đi mua sắm hay ngồi túm tụm tán gẫu cô thích làm việc. Nên nếu phải đoán, anh nghĩ chắc cô được gia đình nuôi dạy theo cách họ nuôi dạy con trai, cũng coi trọng sự nghiệp. Vậy cũng tốt anh có cái để giúp đỡ cô. Việc của cô ở tiệm bánh khá thuận lợi, cũng tức là cô phải dành nhiều thời gian đi làm hơn, ko ở bên anh mấy, thôi đành chịu. Việc làm nến cũng vậy. Ban đầu mới chuyển về biệt thự, nhiều đơn hàng quá cô làm ko xuể, anh phải phụ 1 tay, sau anh thuê cả đống người ở, thế là giải quyết được vấn đề. Anh đang tính có khi mở 1 xưởng làm nến cho cô, thuê nhân công rồi đặt tên, sản xuất như 1 hãng nến mới luôn, ko biết cô có chịu.
4
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
