Chương 3
Trở về qua khứ để yêu anh
Về đến nhà đặt cô nhẹ nhàng lên ghế anh đi chuẩn bị nước tắm. Dội từng gáo nước lên người cô rồi nhẹ nhàng xoa đều xà phòng, nhìn những vết xây xát bầm tím nổi bật trên làn da trắng của cô lòng anh quặn lên. Anh biết mình sai quá rồi, nhưng vẫn tự nhủ rằng mình buộc phải làm thế, để giữ cô bên mình, để kẻ khó lường bất trị là cô ko còn dám phản kháng hay lại tìm cách điên rồ nào đó để bỏ trốn. Giống như canh bạc cuộc đời, có bao nhiêu vốn liếng anh dốc ra cả, những gì anh có anh đã tung hê hết để chạy theo cô, giờ sao để mất cô được. Anh tắm, anh lau, anh tìm đồ mặc vào cho cô cô vẫn ko phản ứng gì, thỉnh thoảng nhìn anh mắt vẫn dại đi vì sợ. Rồi đi lại góc phòng, cô ngồi thu lu 1 đống. Anh nén tiếng thở dài, giờ có nên nói xin lỗi cô ko, anh muốn lắm mà sao ko mở miệng nổi. Đứng nhìn cô 1lúc, anh đi tìm đồ ăn, ko ra ngoài mua được vì ko yên tâm để cô 1 mình, chỉ còn hi vọng trong nhà còn thứ ăn tạm.
Thực ra cô đã bình tâm trở lại từ khi về đến nhà, nhưng cứ giữ trạng thái bất động là vì ko muốn phản ứng và còn để căng đầu ra nghĩ nên làm gì. Đôi khi cô liếc nhìn người đàn ông đang ân cần chăm sóc cho mình lòng hoang mang khó tả. Cái con người rất đỗi dịu dàng này cũng lại chính là kẻ đã nhẫn tâm đẩy cô vào miệng lũ sói đói, 1 kẻ mang cả phần nóng và lạnh trong người mà rồi từ đây cô sẽ luôn phải nhìn sắc mặt anh ta mỗi khi cư xử, nhưng sao cô lại ko thấy ghét anh ta ? Cô cứ tưởng mình sẽ phải ôm 1 nỗi oán hận vô biên, rồi cố nhảy lên ăn thua đủ, cào cho rách cái khuôn mặt điển trai kia ra mặc kệ cho mọi chuyện đến đâu thì đến, thế mà rút cuộc cô lại ngồi ỳ ra đây, lòng chẳng thấy oán trách gì chỉ thấy mệt mỏi như vừa phải chạy bộ cả ngày dài.
Trời tối dần làm cho nỗi sợ cũng lớn dần lên trong cô. Nhà thậm chí ko có giường chỉ có tấm gỗ kê dưới sàn. Cô đã định bụng khi nào có đủ tiền sẽ sắm 1 cái phản gỗ giống như trước kia khi còn ở nhà cô vẫn dùng, với cái thời tiết nhiệt đới này nằm thứ đó là thích nhất. Chuyện muốn tránh cũng chẳng tránh được, anh đã mắc màn xong kia rồi cô ko thể cứ ngồi đây giả ngây mãi. Tiến lại phía anh cô ấp úng:
-Em em..rồi ko mở nổi miệng. Cô biết mình ở vị thế ko có quyền đòi hỏi, và tính cách của anh, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, chỉ kiên nhẫn nhường nhịn ở 1 mức độ, bắt anh chịu thêm 1 chút ko biết anh sẽ trút lên đầu cô những gì.
Nhìn người con gái đang run lẩy bẩy trước mặt, anh cố nói với giọng dịu dàng nhất:
-Anh mệt rồi, anh chỉ muốn ngủ thôi
Rồi quay lưng về phía cô tiến lại phía giường anh tiếp:
-Yên tâm, ko động vào em đâu!
Nửa đêm anh bị đánh thức vì những tiếng thổn thức. 2 người nằm kế nhau rõ ràng là ko ai ngủ nổi, nhưng phải cố nằm im nhất để ko làm ảnh hưởng đến người kia và cũng để cho người kia ko nghĩ mình ko ngủ được, rồi 1 lúc sau mệt quá anh cũng chìm dần vào giấc ngủ. Vậy là nghĩ anh ngủ rồi nên cô mới dám khóc sao? Nghe ngóng thêm anh nhận ra có lẽ ko phải vậy, anh đưa tay chạm vào cô mà cô ko phản ứng lại, cô đang khóc trong mơ, có lẽ là gặp ác mộng. Đã định đánh thức cô xong nghĩ thế nào anh lại ra thắp hết nến trong nhà lên rồi mới lay cô dậy:
-Hương, dậy đi em!
Cô giật mình choàng tỉnh, hoảng loạn, hơi thở hổn hển người ướt đẫm mồ hôi. Anh giữ chặt cô trong tay, thật may cô ko la hét chống cự gì. Khi đã thấy bình tâm hơn cô thì thào
-Em xin lỗi
-Vì chuyện gì?
-Em làm anh thứ giấc!
Thương cô quá, nguyên do cũng là do anh nên cô mới gặp ác mộng vậy mà còn phải xin lỗi anh. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô
-Em có lỗi gì đâu, em ngủ mơ mà. Thế giờ có muốn nằm ngủ lại ko?
-Vâng
-Để nến cho sáng nhé?
-Ko
Sáng ra tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong lòng anh, mặt giúi vào ngực anh. Cái thói quen từ xưa của cô khó mà bỏ nổi. Xấu hổ muốn chết cô len lén chui ra khỏi vòng tay anh thầm mong anh chưa dậy chưa biết gì. Anh dậy lâu rồi. Ngạc nhiên chưa với thứ gì đang nằm trong lòng anh. Tim anh đập như muốn phát cuồng nhưng sợ cô ngại anh cố giả vờ ngủ.
Anh tìm được 1 căn biệt thự ưng ý nên mua luôn. Sửa sang, mua thêm chút đồ nội thất rồi chuyển đến sống đương nhiên, đưa cô theo cùng. Dãy phòng trên tầng 2 anh để làm phòng ngủ cả nội thất giống hệt nhau. Phòng của 2 người là phòng đầu dãy, cô đang đứng trong phòng kế bên. Sân sau biệt thự có 1 cây cổ thụ ko cao lắm trồng sát phòng cô đang đứng, vài tán lá cây lòa xòa gần cửa sổ phòng. Trong mấy phòng ngủ cô thích phòng này nhất, liệu anh có cho cô ngủ phòng này ko, liệu anh có cho cô nằm riêng ko? Mấy ngày này anh rất dễ tính, cô muốn làm gì cũng ko cản, cô xin đi làm lại cũng đồng ý trong khi ban đầu cô cứ tưởng ko đời nào anh cho phép, thậm chí còn sợ cô còn chẳng được tự do ra khỏi nhà.
Ăn tối xong, bước lững thững lên gác cô tiến vê căn phòng ưa thích của cô thì anh gọi giật lại:
-Này, đi đâu đấy hả, phòng chúng ta là phòng đầu tiên mà?
-Em tưởng người Pháp các anh lấy nhau rồi vẫn ở riêng phòng?
-Tưởng, ở đâu ra hả, ai bảo em thế hả?
Thế đấy, mới cho cô tí tự do là đã như vậy rồi. Cáu tiết, anh lôi tuột cô vào phòng.
3
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
