ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Trở về qua khứ để yêu anh

Cô yêu thiên thần nhỏ của cô vô cùng, mặc dù nhìn nó chẳng giống cô tẹo nào làm cô cũng chạnh lòng đôi chút, nó y như bản sao của anh, như thể cô chỉ là kẻ mang thai hộ thôi ấy. Tóc anh màu vàng sáng hơi thiên sang màu bạch kim, tóc con cô màu vàng sậm ngả sang nâu nhưng vẫn ko phải đen, mắt anh màu xanh, mắt nó màu nâu nhưng cũng có 1 vòng sáng ở giữa con ngươi. Tóc đen đâu rồi mắt đen đâu rồi, sao xưa kia học sinh vật bảo gene trội lấn át gene lặn mà tóc đen mắt đen là gene trội kia mà. Nói nhảm vậy thôi chứ cô hạnh phúc lắm, giờ việc cô muốn làm chỉ có là ôm con, ngồi ngắm con cả ngày.

Về sống trong nhà anh rồi nhưng cô ko chịu ngủ cùng phòng với anh, nhất định đòi ngủ ở phòng em bé, nói thế nào cũng chẳng chịu nghe. Tốt thôi, anh vác chăn vác gối sang ngủ cùng, tưởng mà chạy thoát được anh à. Vợ anh bị bệnh nghiện con, khi nào cũng dính kè kè với thằng bé, việc gì cũng muốn tự tay làm cho nó, nhiều lúc nhìn vợ chăm con mà anh xót cả ruột, giống như con tằm rút ruột nhả tơ, anh có cảm tưởng có bao nhiêu sức lực trong người cô dồn cho việc chăm con hết. Vợ người ta sinh con xong, béo lên đến cả chục cân, còn vợ anh đã gầy lại càng gầy, chỉ có mỗi bộ ngực to đùng cũng để dành cho thằng bé nốt. Anh nghĩ mãi cách tách 2 mẹ con ra, làm sao để cô đỡ vất vả mà vẫn chưa nghĩ được. Nhà có điều kiện sao ko thuê bảo mẫu, anh thật ko hiểu nổi cô.

Anh rón rén bước vào phòng thấy cô nửa nằm nửa ngồi, tay vẫn ôm chặt con. Thằng bé đã bắt đầu ọ ọe đòi bú sữa, cái thằng ăn lắm kinh, anh vẫn ko thấy cô phản ứng gì, anh chợt hiểu cô chăm con mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi, vậy là nhanh như chớp anh bế thằng bé ra ngoài giao cho bà Đào, anh và bà ta đã luôn thống nhất với nhau việc thuê vú em, bà Đào cũng đã tìm sẵn người, chỉ đợi cô đồng ý. Anh quay lại phòng đỡ cô nằm xuống thoải mái, biết bao lâu rồi anh mới lại được ôm cô vào lòng như thế.

Cô giật mình choàng tỉnh, hoảng hốt nhìn quanh tìm con. Anh tiến lại gần

-Con đây, em yên tâm, con ổn

Cô hỏi anh, giọng rụt rè

-Em ngủ quên à?

-Ừ

-Em ngủ quên bao lâu?

-1 ngày

Cô lặng người đi, anh bảo

-Em ko phải lo đâu,con được cho ăn no rồi, thấy ko con có quấy khóc đòi ăn đâu

Cô buồn rầu

-Con chẳng cần em

-Nói linh tinh cái gì thế, con nào lại ko cần mẹ nhất là 1 người mẹ tuyệt vời như em, nhưng em cũng phải để người khác san sẻ công việc với, đừng ôm đồm tất cả vào người. Anh cũng là bố nó anh cũng có nghĩa vụ phải chăm sóc nó và anh cũng có quyền nữa. Ko có anh nhét nó vào bụng em thì giờ em có con mà bế à? Từ giờ thuê bảo mẫu đi!

Thực ra cô phân vân chuyện thuê bảo mẫu còn vì lí do khác. Bà Đào cũng đã từng bảo cô

-Cô thuê vú em phụ giúp đi chứ mình cô xoay sở ko ổn đâu. Đàn ông ai họ thích phụ nữ gầy thế này.

Đúng vậy, thời của cô khác, con gái cao gầy mới là chuẩn đẹp, thời quá khứ này người ta lại thích phụ nữ có da có thịt, chắc tại quanh đây đói kém nên béo tốt là thể hiện của sự giàu sang. Ngập ngừng 1 lúc rồi cô bảo

-Cháu ko thích cho phụ nữ lạ vào nhà, nhất là nhũ mẫu ngực to đùng, bác có biết chồng cháu thích phụ nữ ngực to ko. Đàn ông ko tin được đâu, tự dưng có gái trẻ hơ hớ mang theo vũ khí là 2 quả núi lửa to đùng rồi tiện tay sờ mó tí, thành to chuyện lúc nào ko biết

Bà Đào bật cười

-Cô khéo đùa có vợ đẹp như cô có dở hơi mới đi nhòm ngó con khác, cứ để tôi kiếm đứa nào xấu xấu, cô ko phải lo

Ko lo sao được, bởi vì đúng vậy, đàn ông ko tin được đâu, bạn của mẹ cô, ko phải chỉ 1 người, bị cướp chồng bởi tình địch ko đẹp bằng mình, học vấn ko cao bằng mình, công việc ko tốt bằng mình. Đến khi đã bị li hôn rồi vẫn loay hoay ngơ ngác chả hiểu vì gì. Mà giai đoạn nuôi con nhỏ luôn là thời gian căng thẳng nhất, mấy đứa bạn của cô li hôn hầu hết đều rơi vào khoảng con 1 tuổi rưỡi 2 tuổi. Tính thử xem, hục hặc rồi mới li dị vậy giai đoạn hục hặc là giai đoạn nào. Lúc cô định li hôn với anh thì tính toán khác bây giờ cô định sẽ chung sống với anh tất nhiên cô phải lo phương án giữ chồng.

Sau lần ngủ gục cả ngày ko còn lí do gì để cô phản đối việc thuê bảo mẫu. Cô cũng thầm cảm ơn anh lúc đó vào lo cho con chứ lỡ đâu cô làm gì tổn hại đến nó thì cô biết sống sao.

Rồi bà Đào bép xép kể cho anh biết tại sao cô ngại thuê vú em làm cho anh được 1 trận cười sảng khoái, và cô cũng ko còn lí do lảng tránh anh vì đã rõ ra cô thực sự yêu anh, nên mới lo giữ chồng cực đoan kiểu ấy.

1 ngày, cô bảo anh

-Em muốn đi làm lại

Tất nhiên là anh đồng ý, thế là cô quay lại công việc ở khách sạn. Nhưng mọi thứ đã khác xưa, Gabriel đã có vợ, anh ta lấy 1 cô vợ An nam, ghen thôi rồi. Bình thường thì chả thấy đâu, cứ hễ anh ta đứng cạnh cô là bé vợ xuất hiện. Đúng là bé vợ vì bé thật chắc chỉ cao tầm 1m45, phụ nữ quanh đây đều thế ko ai có chiều cao của tòa nhà chọc trời như cô 1m7, cô cao hơn hết thảy đàn ông An nam. Và gọi là bé vợ cũng bởi vì cô ta mới 17. Thời của cô như thế mà kết hôn là vi phạm pháp luật là tảo hôn chứ thời này 14, 15 họ kết hôn ầm ầm ra. 25 như cô đúng ra là gái ế, chắc chỉ lấy được mấy ông góa vợ. Giờ bà chủ mới của khách sạn chả biết cái gì trên đời nhưng lại muốn ra oai thể hiện quyền lực, hoạnh họe cô đủ điều toàn những điều vô lí làm cho công việc của cô ko suôn sẻ chút nào.

2

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.