Chương 16
Trở về qua khứ để yêu anh
Alex vội vã lái xe về phía bãi giữa. Giờ đã tống được Camille vào tù chờ ngày xét xử rồi anh phải dành ưu tiên cho thứ quan trọng hơn, vì vậy cứ rảnh là anh đến khúc sông giám sát việc tìm xác cô, đây có lẽ là điều cuối cùng anh làm được cho cô, lo cho cô mồ yên mả đẹp, ko thể để nắm xương bé nhỏ của cô phải nằm lạnh lẽo cô đơn dưới đáy sông. Trên bia mộ cô sẽ là tên cô mang họ anh, phải, lấy nhau lâu rồi mà cô vẫn chưa đổi họ. "Chờ anh nhé em yêu" anh nhủ thầm,"rồi anh cũng sớm gặp lại em thôi" đó là điều anh đã quyết, ko có cô anh cũng ko thiết sống làm gì. Lí tưởng nhất là anh và cô sẽ được nằm chung trong 1 nấm mồ.
Vác bụng bầu to tướng cô lặc lè đi lại trong phòng, dù có bầu bí cũng vẫn phải tập thể dục, như vậy tốt cho cả mẹ và bé, chứ cứ nằm lắm phù thũng ra chẳng hay gì. Cô ko biết đích xác ngày sinh nhưng chắc cũng sắp vỡ chum rồi. Hồi hộp ghê, cô sinh con so ko biết có đau lắm ko. Bỗng Diệp Thanh ở đâu ào vào phòng
-Mau đi đi!
Cô ngớ ra chả hiểu gì người ta sắp đẻ đến nơi mà lại định đuổi đi à
-Đi đâu, sao phải đi?
-Lên trên, về thế giới của cô, tôi mở lối cho. Ở đây ko an toàn nữa!
Nói đoạn anh đẩy cô ra cửa. 1 tấm màn chắn như ngăn cách cô với ngôi nhà trong hang. Ngần ngừ nhìn lại lần cuối rồi cô quay đầu bước vào con đường anh đã mở cho cô, phía sau cả 1 đàn thuồng luồng đang bơi tới.
Trời hoàng hôn đỏ rực phía xa, cảnh sắc nhìn như siêu thực, ngồi ở bãi giữa Alex quét mắt khắp nơi mà cũng ko chủ đích nhìn 1 thứ gì. Bất chợt anh thấy đám người dò xác hốt hoảng lao vội lên thuyền chèo vào bờ. Rồi làn nước rẽ ra làm đôi, vợ anh đi trên con đường khô ráo giữa 2 bức tường nước từ đáy sông lên. Lên tới bờ cô ngã khuỵu vào vòng tay anh.
Alex ngồi ôm con chờ vợ tỉnh dậy. Cuộc vượt cạn của cô thành công, mẹ tròn con vuông, chỉ là cô kiệt sức nên ngủ thiếp đi thôi.
Cô tỉnh dậy, biết mình đang ở trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng gắt đến khó chịu. Hoảng hốt nhìn quanh tìm con, cô thấy anh đang bế đứa bé, cười rạng rỡ, cô sẵng giọng
-Trả con lại cho tôi!
Anh sững người rồi chợt nhớ ra 2 người chia tay thế nào, cô vẫn chưa biết những chuyện xảy ra, cô vẫn còn hiểu lầm anh. Trao con cho cô anh tự nhủ thầm rồi sẽ giải thích rõ cho cô và xin cô tha thứ, và rồi người con gái hiền lành nhân hậu là cô sẽ lại bỏ qua cho anh như bao lần cô đã tha thứ cho anh khi anh mắc lỗi.
Bế con trên tay cô quên hết tất cả những gì hiện hữu xung quanh. Con cô đấy, sinh linh bé nhỏ đẹp đẽ này do cô tạo ra. Cô vốn ko ưa trẻ con, ko như con bạn thân thấy trẻ con ở đâu là sà đến, thấy trẻ con là cô chạy biến, "Phiền phức nhất luôn" cô vẫn thường nghĩ vậy, nhưng đây ko phải trẻ con, đây là con cô.
Ngay hôm đó thấy đã khỏe mạnh cô xuất viện, nằm bệnh viện chán chết. Trái với lo lắng của cô cô sinh con rất nhẹ nhàng, cũng giống như mẹ cô trèo lên bàn đẻ là đẻ luôn ko giống như chị giường bên, kêu la cả nửa ngày vẫn chưa mở ra để đẻ.
Cô thuê 1 phòng khách sạn để ở, mặc cho Alex van nài cô về ở với anh, đã định li hôn mà còn chuyển về ở cùng nhau thì điên à. Anh đã chuyển ra ngoài ko sống cùng gia đình nữa, sau đám cưới anh từ mặt họ luôn. Với sự giúp sức của bà Đào, khi cô sinh con thì ở nhà cũng vội vã làm phòng cho bé, bà Đào cũng có mặt ở bãi giữa nên chứng kiến tất cả mọi chuyện. Nhưng cô ko chịu về với anh nên bà Đào theo cô để phục vụ 2 mẹ con. Anh thì cứ xong việc lại đến khách sạn gặp cô, cô ko cho vào thì anh nằm luôn ngoài cửa phòng. Mỗi lần giáp mặt, cô lại chìa ra tờ giấy li hôn, xoẹt xoẹt, anh xé rồi đặt ngay ngắn trên bàn, cứ như thế cô và anh đã làm tốn ko biết bao nhiêu là giấy. Thật ra cô đã được nghe về những việc xảy ra sau khi cô mất tích, đầu tiên là qua bà Đào rồi đến anh rồi Pascal, bạn thân của anh cuối cùng là Gabriel. 1 câu chuyện được nhai đi nhai lại đến 4 lần, sao cô ko tin được, vả lại báo chí đưa tin đầy ra muốn thì cô tìm mà đọc. Dẫu vậy cô vẫn muốn li hôn, nửa muốn nửa ko, vì sau bao tổn thương cô có lí do để e ngại. Liệu anh có yêu cô thật ko, tình yêu của anh thật sự đã quay lại rồi sao, lời nguyền khi cô làm lễ thực sự đã được xóa bỏ rồi sao. Thời gian 2 người là vợ chồng tuy là anh ko yêu cô nhưng quan hệ giữa 2 người ko hẳn nồng cháy nhưng cũng ko phải quá lạnh lùng, thế mới tòi ra tiểu Alex chứ ko từ đâu mọc ra được. Vậy nếu anh ko yêu cô, 2 người cứ sống bên nhau lỡ đâu 1 ngày kia anh tìm được tình yêu đích thực của đời mình thì cô ra rìa là cái chắc. Hay cứ li hôn ngay có khi đỡ đau hơn.
Anh đã dần mất kiên nhẫn với cô, đã biết tất cả những chuyện xảy ra mà vẫn cố gạt anh ra khỏi cuộc đời cô như thế. 1 ngày kia anh đến, đưa cô chiếc điện thoại
-Trả em cái này, anh dùng được mấy lần tự nhiên nó tối đen ko dùng được nữa.
Cô lặng người, vậy là anh đã biết cô đến từ đâu. Anh tung đòn quá hiểm, chẳng còn cách nào khác cô dọn đồ về nhà anh ở.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
