ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Trở về qua khứ để yêu anh

Sự mất tích của Diệu Hương gây náo loạn trong nhà. Chuyện, cô giữ gần 1/3 gia sản chứ có ít đâu, cô ôm tiền bỏ trốn thì còn đỡ, vẫn có cơ may đòi lại được tiền theo cách nào đó chứ cô mà gặp chuyện là tài sản bị mang đi làm từ thiện mất còn gì. Lần đầu tiên trong suốt cả quãng thời gian qua anh bị trách cứ sao ko biết cư xử khéo léo, sao quá lộ liễu khi ở bên Camille, làm Diệu Hương bỏ đi rồi, mặc dù anh làm gì có lỗi, Camille nhảy xổ vào anh, anh tránh né suốt còn gì. Bản thân anh tâm trạng rối bời, cũng ko thèm để ý đến những lời người xung quanh, trong đầu anh giờ chỉ ngập tràn suy nghĩ về cô. 2 người cãi nhau như thế rồi cô bỏ đi, anh còn chưa thanh minh được gì. Lúc đó cô khóc, lần đầu tiên cô khóc từ khi chính thức trở thành vợ anh, dù sống trong nhà anh, chịu bao ấm ức, khi nào cũng bị o ép cô cũng chẳng bao giờ khóc, vậy mà.. Anh nhớ lại những lần cô phải chịu đau khổ anh đã ko bênh vực hay bảo vệ cô lại còn ném cho cô những cái nhìn lạnh lẽo, 1 người chồng như anh bị bỏ cũng đáng.

Thời gian qua đi cái gì cũng sẽ nguôi ngoai nguội lạnh cả. 1 mặt gia đình anh vẫn cho người đi dò tìm tung tích của cô nhưng 1 mặt đã lại quay lại vun vào chuyện anh và Camille. Thì từ đầu đáng lẽ 2 người sẽ thành hôn, chẳng qua bị cản trở thôi.

Bà Đào ko nghĩ mình chịu đựng thêm được nữa, hôm nay bà nghỉ việc, cô chủ nhân hậu đáng thương của bà gặp chuyện mà cái nhà này coi cứ như ko y như chả có gì bất thường xảy ra, nhất là cậu chủ, sao cô chủ lại dành tình cảm cho cái loại đàn ông như thế chứ. Đang đi ra cửa thì nhìn thấy anh, bà Đào quay ngoắt lại, chẳng còn gì để mất, bà phải chửi 1 trận cho hả. Đến trước mặt anh, bà nói

-Tôi ghê tởm cậu, vợ con thì mất mạng còn cậu thì chỉ lo ôm ấp nhân tình!

"Vợ con?" anh giật mình, vậy là cô đang có thai sao, đấy là lí do cô cứ muốn ngủ suốt à. Anh nhảy tới túm lấy cánh tay bà Đào bóp mạnh

-Hương đang mang thai? Mà sao bà nghĩ là cô ấy chết rồi?

-Vì trước kì nghỉ cô ấy bảo với tôi dù phải chịu cực khổ thế nào cô ấy cũng chịu để con cô ấy có bố, để nó ko phải mang tiếng là đứa con hoang!

Có những sự thật mà người ta biết hoặc ko thì cũng lờ mờ nhận ra tuy nhiên người ta cứ ko chịu thừa nhận hoặc cố chối bỏ vì sự thật quá phũ phàng người ta khó lòng đối diện hay chấp nhận. Trường hợp của anh cũng vậy. Lí trí bảo anh cô đã chết rồi, chứ ai đột ngột biến mật giữa đêm ko 1 chút tung tích gì như thế. Nhưng sự thật đó quá đớn đau, anh ko biết phải đón nhận kiểu gì

Bắt chuyến tầu vào nam anh lao thẳng đến nhà cô Hồng. Nhìn thấy ông, anh hỏi luôn

-Cô ấy đâu rồi, ông giấu cô ấy ở đâu?

Ngẩn mặt ra nhìn anh 1 lúc rồi ông chép miệng

-Ra là chết rồi à, khổ thân, hồng nhan bạc mệnh, đã bảo quay về nhà đi mà ko chịu nghe cơ!

Cô chết rồi ư, anh nghe mà lạnh cả sống lưng, đó ko phải câu trả lời anh mong đợi, cô Hồng giống như niềm hi vọng cuối cùng của anh, anh muốn ông ta có phép thần thông quảng đại nào đó có thể phù phép để giấu cô đi rồi thì úm ba la, cô lại hiện ra trước mặt y như chưa xảy ra chuyện gì, ông ta có khả năng mà, giống cái cách ông ta đã dùng để cứu sống anh. Anh hỏi mà nghe giọng mình lạc đi lạ lẫm

-Sao ông biết cô ấy chết rồi?

-Có nhớ cái lễ tôi đã làm để cứu mạng anh ko, cô ấy chia cho anh 1 nửa số tuổi của mình và điều kiện là anh sẽ quên tất cả những gì đã có giữa 2 người, anh cũng ko bao giờ còn có tình cảm với cô ấy. Thời gian cô ấy là vợ anh nhớ xem, anh có chút tình yêu nào dành cho cô ấy ko, tôi ko nói đến 3 cái chuyện ái ân đêm đêm nhé, đàn ông các anh có cần yêu đương gì đâu vẫn ngủ với đàn bà, đi chơi điếm ầm ầm đó thôi, tôi nói là nói cái thứ anh đang có trong người bây giờ đây này, và nhớ xem lúc nào anh có lại thứ cảm xúc ấy thì anh cũng biết thời điểm cô ấy chết.

Anh tưởng như đất dưới chân mình sụp xuống và anh đang rơi tự do trong 1 cái hố sâu hun hút chẳng thấy điểm dừng. Anh ngồi phịch xuống và gần như ko còn cảm nhận gì về xung quanh cả

Trời đã bắt đầu tối mà cái gã người Pháp vẫn ngồi im như tượng ngoài sân, cô Hồng ko biết nên làm thế nào, hay là gọi cậu ta vào cho cậu ta cùng ăn tối. Rõ khổ, yêu đương như thế thì yêu đương làm gì. Chợt cậu ta lù lù xuất hiện cạnh ông

-Gọi hồn đi!

Ông ngạc nhiên hỏi lại

-Gì, gọi hồn?

-Phải, ông bảo Hương chết rồi mà, tôi muốn nói chuyện với cô ấy!

Họ làm lễ suốt 1 tuần chả được gì, dãy cờ phướn dọc đường vào nơi làm lễ lặng phắc ko 1 lần lay động, vong ko về gọi hồn cũng ko có hồi đáp, vong ko nhập, xin âm dương luôn luôn là 1 âm 1 dương. Lòng anh lại nhen nhóm lên tia hi vọng, rõ ràng là cô chưa chết mà. Anh quyết định quay lại Hà nội. Trước khi đi anh hỏi cô Hồng

-Ông biết gia đình cô ấy đúng ko?

-Cũng ko hẳn

-Cho tôi địa chỉ của họ đi, tôi muốn gặp họ!

-Anh chả thể nào gặp được họ đâu, và tôi cũng ko cho anh địa chỉ được, thiên cơ bất khả lộ!

Thiên cơ cái gì chứ, anh nghĩ, làm như cô là tiên nữ giáng trần ko bằng, mà có khi thế thật, cô bị gã tiều phu là anh giấu mất xiêm y nên phải ở lại bên anh

Anh quyết tâm tìm hiểu xem cô thật sự là ai, cô từ đâu đến. Về đến nhà, ko kịp tắm gội ăn uống anh lao vào lật tung căn phòng 2 người vẫn sống để xem có manh mối gì ko. Cô là cô gái đặc biệt, nếu cô có giấu đồ quan trọng gì thì sẽ ko phải là đặt trong 1 cái hộp để ở hộc tủ, sẽ phải là thứ được ngụy trang khéo léo đằng sau 1 viên gạch hơi bị cập kênh, 1 góc nhà mới được quét vôi lại rồi bôi bẩn cho cũ như những góc khác trong nhà, hay dưới những thanh dát giường. Tìm hơn 1 ngày trời ra được vô số thứ cô giấu, cuối cùng đáng chú ý nhất theo anh là 1 hình chữ nhật dẹt mỏng 1 mặt màu đen mặt kia màu đỏ ở 1 góc có 5 lỗ đen tròn và có hàng chữ Samsung. Cô bọc thứ này trong vải điều gài bên dưới bàn trang điểm của cô. Loay hoay 1 hồi anh làm cho mặt đen vụt sáng, hình ảnh cô đang ôm 1 con mèo cười rạng rỡ hiện ra. Quá bất ngờ và hạnh phúc anh nhảy như 1 thằng điên. Tuy nhiên ko được bao lâu, hình ảnh cô biến mất lại chỉ còn 1 màu đen. Vậy là cứ mày mò như thế anh cũng vào được điện thoại của cô và khám phá ra 1 bí mật, cô đến từ tương lai, cô sống cách anh gần trăm năm chứ ít gì. Đây có lẽ là lí do cô ngủ với anh ngày đầu 2 người gặp nhau, để lấy lại thứ này từ đống tang vật. Hi vọng cô đã quay về nhà của cô, hi vọng cô với những kiến thức vượt cả trăm năm so với anh có thể vượt qua mọi nguy hiểm. Chỉ cần cô còn sống an toàn, dù cho là cô có ở đâu, anh nhất định sẽ tìm đến với cô.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.