Chương 14
Trở về qua khứ để yêu anh
Diệp Thanh trở về ngôi nhà trong hang đúng vào lúc cô đang lơ lửng rơi xuống, vùng nước anh sống rất đặc biệt nó khiến cho mọi thứ rơi xuống đều bị đẩy lên nên ko có thứ gì của loài người ở bên trên kia có thể lọt vào, vậy mà cô lại rơi xuống được tận đây. Tóc cô bung xõa thành 1 mảng đen lập lờ, máu từ vết thương loang trong nước lúc đỏ lúc hồng, lũ cá kéo đến mỗi lúc 1 đông, sợ những con thuồng luồng khác ngửi thấy mùi máu anh vội vàng đưa cô vào nhà.
Cô tỉnh dậy trên chiếc giường lạ trong 1 ngôi nhà lạ, nó có kiến trúc châu Á điển hình cổ xưa làm cô ngỡ mình lạc vào phim cổ trang. Nhà vắng tanh, rõ ràng là ở dưới nước nhưng cô vẫn thở được bình thường, vết thương ko còn đau nữa "Có lẽ mình chết rồi" cô nghĩ thầm rồi sờ tay lên mặt. Cô ko sờ thấy vết thương nào chỉ thấy thứ gì đó dính đầy trên mặt, sau này cô biết đấy là lá cây, cô cố véo dứt xé giật kiểu gì cũng ko được, đám lá vẫn dính chắc trên mặt cô. Cô đang loay hoay vật lộn với chính khuôn mặt mình thì Diệp Thanh bước vào, hỏi cô với 1 thứ giọng ko có âm sắc
-Tỉnh rồi đấy à, thấy thế nào?
-Tôi chết rồi à?
-Ừ chết rồi sau đó tôi hồi sinh cho cô nên giờ cô đã sống lại
Đáng lẽ phải nói cảm ơn thì cô lại hỏi
-Sao lại cứu sống tôi, để ăn thịt à, tôi ko còn là trinh nữ thuồng luồng các anh vẫn thích ăn thịt à?
-Sao nghĩ tôi là thuồng luồng?
-Đoán thôi, sống dưới nước này, có khả năng cứu sống cả người đã chết thì chắc chắn anh ko phải chỉ là 1 con nòng nọc bình thường
-Thông minh đấy, đúng tôi là thuồng luồng nhưng yên tâm tôi ko có ý định ăn thịt cô đâu. Cứu sống cô rồi lại để ăn thịt cô thì chắc đầu óc tôi có vấn đề!
-Thế là để bắt tôi làm vợ à, nhưng tôi chỉ thích trai Tây!
Cái chuyện chỉ thích trai Tây là thật cô ko hề bịa ra mà cũng đừng bảo cô phân biệt chủng tộc, chẳng qua do hoàn cảnh sống thôi. Cô học chuyên từ nhỏ, chuyên toán. Lớp của cô luôn trong tình trạng nam thừa nữ thiếu 50 học sinh 5 nữ, đó là thời THCS đến THPT thì là 48/ 7. Cô luôn học cực giỏi có bao nhiêu suất học bổng cô bứng hết, đội tuyển học sinh giỏi của trường luôn có mặt cô. Vậy 1 đứa con gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi vừa hiền lành như cô học trong 1 lớp hiếm con gái như lớp cô thì cô sẽ được đối xử thế nào chắc cô sẽ là nữ hoàng mọi người nghĩ thế phải ko, lầm to rồi các chế ơi, đây là đời thực nhé, viết tiểu thuyết thì ra chỗ khác. Bọn con trai trong lớp ghét cô, cứ như thể cô ngang nhiên bước vào lãnh địa của chúng nó dù ko được phép, tự tiện khoắng đồ của chúng nó rồi ôm cả đống bỏ đi. "Đứng đầu lớp chuyên toán mà lại là con gái à" đã từng có 1 thày giáo hỏi cả lớp như thế. Mới năm đầu vào trường thì cũng có các anh khóa trên để ý đến cô, nhưng khi đến năm kế, lúc cô vào được đội tuyển chung của cả trường thì ôi thôi, tình trạng như trong lớp của cô lại lặp lại. Biết sao được, lớp chuyên trường chuyên nó thế, vì vậy những năm học phổ thông dù đã cố lắm dù đã muốn lắm cô cũng ko có nổi 1 mảnh tình vắt vai, trong khi cha mẹ cô, khác hẳn các bậc phụ huynh bình thường ko hề cấm cản con cái yêu đương. "IQ cao cũng tốt mà EQ cao cũng cần, ko biết đối nhân xử thế thì ở trong trường học giỏi đến thế nào ra đời cũng ko thành công nổi đâu" mẹ vẫn luôn bảo chị em cô như vậy. Và dù rất tự hào về đứa con gái xinh đẹp giỏi giang của mình, cô biết mẹ cô lo cô ế. Xuất sắc quá nên chả ai thèm. Vào đại học lại là chuyện khác, cô sang Anh du học, yêu đương tùm lum như để bù đắp, tất nhiên, toàn trai Tây, và lũ bạn trai của cô có đứa nào thèm quan tâm đên việc cô được điểm A hay bị điểm F đâu, cứ yêu là yêu thôi.
Diệp Thanh nhìn cô như cô là đứa vừa vô duyên vừa dở hơi
-Cô thích trai Tây như cái gã tóc vàng mắt xanh đã đẩy cô vào tình cảnh bi đát thế này à, yên tâm tôi chả hứng thú gì với cô đâu!
Sở dĩ cô nói luyên thuyên, hỏi những câu vô duyên bậc nhất là để xua đi nỗi sợ đang lớn dần lên trong cô, anh ta ko muốn cô thì anh ta muốn gì, chắc chắn là con cô chứ gì nữa. Phải cô có thai, chắc tầm 2, 3 tháng gì đó, thời gian cô chậm kinh. Bình thường kinh nguyệt cô rất đều, nhưng khi gặp chuyện gì đó có biến cố gì đó trong đời thì kinh nguyệt cô mất hút mấy tháng luôn, lần này cũng vậy nên cô nghĩ chắc do cô bị Camille làm cho căng thẳng thần kinh mới sinh ra như vậy, đến khi cô nghi nghi đi khám hóa ra cô đã có thai. Anh ta định làm gì con cô, ăn thịt trẻ sơ sinh cho tăng thêm công lực, hay đem hài nhi bé bỏng của cô ra ướp vàng để dùng canh giữ của cải như cái cách người Đài loan vẫn làm, càng nghĩ cô càng hoảng "Anh ta có vẻ cũng hiền lành nhân hậu, chắc mình cầu xin anh ta sẽ rủ lòng thương mà tha cho con mình". Nghĩ vậy nên khi thấy Diệp Thanh bước vào phòng, lập tức cô vừa bò vừa quì lại trước mặt anh
-Cầu xin anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm hết, anh muốn tôi làm ghế làm bàn làm giường cho anh ngồi anh nằm tôi cũng làm, anh muốn xẻo thịt tôi từng miếng tôi cũng chịu, chỉ mong anh tha cho con tôi
Anh nhăn mặt kéo cô từ từ đứng dậy
-Đầu óc cô lạ thật đấy, nghĩ đâu ra được toàn những thứ ko tưởng, ko ai làm gì con cô đâu
Rồi đưa cho cô bát thuốc, anh bảo
-Uống đi
-Cái này có ảnh hưởng đến em bé của tôi ko?
-Ko đâu
-Mà có thật là tôi ko phải đã chết rồi à, tôi ở đây mấy ngày rồi ko ăn gì mà cũng ko sao
-Ừ uống cái này là đủ rồi. Mà cô nghĩ chết dễ lắm à, cô có biết sau khi chết cái gì đón đợi cô ko, cô tưởng sẽ được lên thiên đàng à, cô đã làm được gì để xứng đáng lên thiên đàng, lên thiên đàng dễ thế thì thiên đàng có khi còn chật chội hơn cả nơi cô đang sống
-Thế tôi sẽ phải xuống địa ngục sao?
Im lặng 1 lúc anh ta trả lời
-Hầu hết là vào địa ngục cả thôi, nên cố gắng đi đừng tạo nghiệp quá
-Đằng nào cũng xuống địa ngục, thế thì cứ sống kiểu gì thì sống thích làm gì thì làm, quan tâm đúng sai làm gì?
Anh ta nhìn cô lắc đầu
-Xuống địa ngục nhưng phải trải qua 9 tầng địa ngục hay chỉ 3 tầng địa ngục là khác nhau nhiều đấy. Mà chết chưa chắc đã xuống ngay địa ngục đâu, cô nghĩ cô ra ma cô sẽ sống thế nào, lẽ phải thuộc về kẻ mạnh, câu đó ở đâu cũng đúng. Giờ cô tưởng tượng xem cô thân cô thế cô chân yếu tay mềm xuất hiện ở 1 nơi xa lạ ko quen biết ai cô sẽ thành gì hả?
Cô thì thào
-Nô lệ tình dục
-Ừ dùng từ hay đấy, thế giới cô đang sống ko thông thương với các thế giới khác chứ ko phải nơi nào cũng vậy và còn có luật pháp dù ít dù nhiều kẻ yếu vẫn được bênh vực, nếu giờ đây cô tới 1 nơi các thế giới thông thương được với nhau tức là sẽ có những nhóm người trình độ phát triển ko đồng đều, cô nghĩ cô gặp những người thời đồ đá họ sẽ làm gì cô, coi chừng lại đem cô ra chấm mắm!
Anh ta đã đi lâu rồi cô vẫn ngồi im 1 chỗ, cái gã này thật biết dọa người ta sợ chết khiếp.
Ngôi nhà nằm trong 1 cái hang, cô đoán vậy vì nhìn lên thấy như 1 cái vòm. Ánh sáng vẫn có, ngày là ngày, đêm là đêm. Thoạt nhìn ban đầu ngôi nhà có vẻ bé, nhưng đi mãi vẫn ko hết, sân vườn cũng vậy. Cuối sân phía bên tay trái là 1 khu vườn, chắc là vườn thuốc, những chiếc lá đắp trên mặt cô bay ra từ đó. Bình thường thì những chiếc lá dính chặt trên mặt cô nhưng vào những giờ nhất định chúng tách ra bay về vườn gắn lại lên cây, lại 1 đợt lá khác bay tới ịn đầy mặt cô. Nhà ko có gương nên cô chẳng biết mặt mũi mình giờ ra sao, chắc thành bóng ma trong nhà hát rồi, thôi kệ để sau rồi tính, nếu về được thời của cô thì đập đi xây lại có là gì, đến lúc ấy cô có muốn làm Phạm Băng Băng cũng còn được nữa là
2
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
