Chương 9
Thành Hoàng huyện Hoài An.
Tuy đã có phương pháp tu luyện trong tay nhưng Lưu Vân chẳng vội vã lao đầu vào tu luyện mà chỉ đặt mấy quyển công pháp Bạch Nguyệt Quân đưa cho lên án thư, sau đó cùng Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm đi vào huyện. Tuy là mùng một nhưng người trong huyện vẫn không thưa thớt đi là mấy. Dù có ít cửa hàng mở cửa hơn thường ngày thì chợ tết vẫn nhộn nhịp như vậy. Lưu Vân cũng nhận ra đây là lần đầu tiên cả ba người cùng đi dạo trong huyện. Nội tâm hắn bỗng vui vẻ hơn một chút.
Khi cả ba đi ngang miếu Thành Hoàng, một thanh âm quen thuộc gọi tên hắn vang lên.
“Lưu tiên sinh. Chúc mừng năm mới.”
Lưu Vân quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra. Một lão nông từ trong đám người nhanh chóng tiến đến.
“Tưởng lão. Chúc mừng năm mới.”
Lưu Vân chấp tay với Tưởng lão. Lão nông cũng chấp tay đáp lễ. Trên tay lão đang cầm ba nén hương, còn xách theo một cái giỏ bên hông.
“Tưởng lão đi bái miếu Thành Hoàng đầu năm sau?”
“Đúng vậy. Tiên sinh có vào trong bái Thành Hoàng đại nhân không?”
Lưu Vân lắc đầu, tay chỉ vào Linh Nhiễm bên cạnh.
“Không bái. Không bái. Hôm nay ta hứa sẽ tiểu nha đầu nhà ta đi dạo. Không vào bái trong miếu.”
Linh Nhiễm nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa, bàn tay nhỏ nhắn bám lấy áo choàng lông của Lưu Vân.
“Đúng vậy. Phụ thân hứa sẽ dẫn Nhiễm Nhiễm đi du xuân.”
“Hahaha. Vậy sao?”
Tưởng lão nhìn Linh Nhiễm bật cười. Đây cũng không phải lần đầu lão gặp Linh Nhiễm. Lưu Vân khi vào huyện mua sắm vẫn hay mang Linh Nhiễm theo cùng. Lão chỉ lạ nữ nhân đứng bên cạnh Lưu Vân. Nhìn Bạch Nguyệt Quân dung mạo thoát tục, khí chất thanh nhã, Tưởng lão tò mò hỏi.
“Lưu tiên sinh, vị này là?”
“Đây là mẫu thân của Nhiễm Nhiễm.”
Tưởng lão thoáng sửng sốt, sau đó lại bật cười ha hả.
“Thì ra là Lưu phu nhân.”
Tưởng lão từng nghĩ rằng Lưu Vân chỉ là một vị tiên sinh học thức uyên bác, cao cao tại thượng ẩn cư chốn sơn dã. Đến bây giờ nhìn lại, hắn cũng chỉ như người bình thường, cũng có gia thất, lại rất ra dáng trượng phu.
Mà Bạch Nguyệt Quân nghe mấy lời của Tưởng lão thì tỏ vẻ ngạc nhiên, thoáng nhìn Linh Nhiễm rồi lại nhìn sang Lưu Vân. Nàng chưa kịp lên tiếng thì Lưu Vân đã mở lời trước.
“Tưởng lão đừng hiểu lầm. Bọn ta có thể được xem là cha mẹ của tiểu Linh Nhiễm nhưng không phải là phu thê.”
“À, thì ra lại vậy. Lão phu hiểu lầm rồi. Mong tiên sinh thứ lỗi.”
Lưu Vân nhìn Tưởng lão cười cười, không biết là có tin lời hắn nói hay không.
“Vậy lão phu vào trong bái Thành Hoàng đại nhân đây.”
“Vậy thì Lưu mỗ cáo từ.”
Lưu Vân chấp tay với Tưởng lão. Linh Nhiễm thấy vậy cũng bắt chước làm theo. Tưởng lão chấp tay đáp lễ sau đó hoà vào dòng người đi vào trong miếu.
Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của lão. Đến khi lão đi khuất Lưu Vân mới xoay người rời đi.
“Nè. Sau huynh lại nói như vậy?”
Bạch Nguyệt Quân bước sát bên cạnh Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi.
“Ta nói gì cơ?”
“Huynh nói chúng ta không phải là phu thê.”
“Thì bởi vì chúng ta không phải là phu thê.”
“Có nhất thiết phải rạch ròi mối quan hệ như vậy không?”
“Có.”
“Tại sao?”
“Vì ta không phải là phu quân của cô.”
“Nếu như vậy ta là gì của huynh?”
Nói đến đây, Lưu Vân ngừng lại. Hắn khẽ nhìn sang Bạch Nguyệt Quân rồi lại nhìn Linh Nhiễm đang nắm lấy áo choàng của mình.
“Là ân nhân của ta. Là mẫu thân của con ta. Là người quan trọng đối với ta. Cô hài lòng rồi chứ?”
“Hài lòng.”
Bạch Nguyệt Quân mỉm cười. Nàng rất thích nhìn Lưu Vân bối rối như thế này. Bỗng Linh Nhiễm bất ngờ nắm lấy tay nàng và Lưu Vân, gương mặt tươi cười vui vẻ.
“Phụ thân. Mẫu thân. Chúng ta đi thôi.”
“Ừm. Đi thôi.”
Bạch Nguyệt Quân gật đầu. Lưu Vân nhìn hai mẫu nữ vui vẻ như vậy, nội tâm cũng được vui lây, liền bế Linh Nhiễm lên tay.
“Đi thôi. Đi mua bánh ngọt cho con.”
“Dạ.”
“Chư vị xin dừng bước.”
Cả ba đi khỏi cửa miếu Thành Hoàng chưa xa thì lại bị gọi lại một lần nữa. Lần này là một lão tiên sinh gương mặt nhân hậu. Lưu Vân nhìn thoáng qua liền nói nhỏ với Bạch Nguyệt Quân.
“Mới mùng một thôi mà đã gặp được lão Thành Hoàng rồi.”
“Sao huynh biết ông ấy là Thành Hoàng huyện Hoài An.”
“Ta từng nhìn thấy tượng đất của ông ấy. Cô từng gặp ông ấy rồi sao?”
“Ta từng gặp lúc mới đến đây.”
Bạch Nguyệt Quân vừa dứt lời thì lão nhân đã đi đến trước mặt ba người. Lão chấp tay với Bạch Nguyệt Quân.
“Bạch tiên tử. Đã lâu không gặp.”
“Thành Hoàng đại nhân. Đã lâu không gặp. Không biết ngài hiện thân để gặp chúng ta là có việc gì?”
“Hôm nay ta hiện thân ở đây, trước là để chào hỏi vị tiên sinh này, sau là muốn mời các vị dùng một bữa, xem như là để tạ ơn Bạch tiên tử.”
Bạch Nguyệt Quân nhìn sang Lưu Vân. Dù đang đứng trước mặt Thành Hoàng nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không. Lưu Vân chấp tay nói với lão Thành Hoàng, thái độ không quá tự cao, cũng không cung kính như phàm nhân đối với Thành Hoàng.
"Vậy thì mời Thành Hoàng đại nhân dẫn đường.”
“Hai vị. Mời đi hướng này.”
Lão Thành Hoàng đưa tay mời sau đó dẫn ba người Lưu Vân đi vào dòng người nhộn nhịp. Độ chừng một khắc sau, ba người đứng trước toà tửu lâu tráng lệ., trên biển đề [Thuý Hoa Lâu].
“Chắc đây là Thuý Hoa Lâu mà Chu chưởng quỹ nhắc đến.”
Ba người theo bước lão Thành Hoàng đi vào bên trong. Đứng tại quầy, lão nói với tiểu nhị vài lời, sau đó tiểu nhị liền dắt nhóm người Lưu Vân đi lên lầu một. Đi ngang qua sân khấu, Bạch Nguyệt Quân có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, nhanh chóng quay đầu nhìn. Lưu Vân thấy vậy, không hỏi gì, chỉ chút ý xung quanh.
Phía cầu thang bên kia, một nam tử mặt võ phục, tay cầm theo trường kiếm đứng nép mình sau cột. Lúc nãy khi nhìn đám người Lưu Vân, y cảm nhận được một cỗ áp lực to lớn, nặng nề đến nỗi có thể ép chết y, làm cho y vô thức trốn đi.
“Doạ chết ta rồi. Người mà vương gia tìm kiếm lại đáng sợ như thế này.”
Y thở hồng hộc. Đồng bạn của y vừa mới đi đến thấy vậy liền lên tiếng hỏi.
“Doãn đại nhân. Ngài bị làm sao vậy?”
“Không có gì. Mau báo với vương gia là đã tìm thấy người rồi. Đi.”
Y không nhiều lời, nhanh chóng kéo đồng bạn rời khỏi Thuý Hoa Lâu. Trên lầu một, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân thấy cảnh này liền cảm thấy tò mò.
“Nguyệt Quân, cô nghĩ mấy tên này đang tìm ai?”
“Có khả năng là tìm huynh. Huynh có gây thù với ai không?”
“Không. Ta vào huyện không nhiều, cũng không quen biết nhiều người. Lấy đâu ra kẻ thù chứ? Khả năng là mấy người bọn hắn sẽ quay trở lại. Chúng ta có nên rời đi không?”
Bạch Nguyệt Quân nghe mấy lời này nhìn quay sang nhìn Lưu Vân. Ánh mắt mang theo nửa vẻ khinh bỉ, nửa vẻ tò mò.
“Huynh sợ sao?”
“Không sợ. Có cô ở đây, họ có thể làm gì được ta. Ta chỉ không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức không đáng có.”
“Huynh tin tưởng ta đến vậy à?”
Lưu Vân nhìn sang, thấy Bạch Nguyệt Quân lại bày ra vẻ mặt thích thú. Hắn không trả lời, chỉ quay lưng đi về phía bàn mà lão Thành Hoàng cùng với Linh Nhiễm đang ngồi.
“Nè! Trả lời ta đi chứ!”
“Đã để Thành Hoàng đại nhân phải đợi rồi.”
Lưu Vân phớt lờ Bạch Nguyệt Quân, hướng về phía lão Thành Hoàng chấp tay hành lễ.
“Không sao. Không sao. Mời tiên sinh cùng Bạch tiên tử ngồi.”
Hai người ngồi vào bàn. Lúc này, tiểu nhị cũng đi đến hỏi gọi món.
“Mang lên một bình Trúc Diệp Thanh, một phần lưỡng vị hầm, một đĩa rau xào với một phần bánh hấp là được.”
“Dạ. Xin chư vị chờ chốc lát.”
Tiểu nhị nhanh chóng lui xuống lầu. Trong lúc đó, Lưu Vân vẫn nhàn nhã rót trà rồi chuyền cho Bạch Nguyệt Quân, ánh mắt như có như không nhìn lão Thành Hoàng ngồi đối diện. Lão đang cười cười với Linh Nhiễm. Nhận thấy ánh mắt của Lưu Vân, lão liền ôm quyền.
“Thành Hoàng huyện Hoài An Tạ Đình Sơn, đa tạ Lưu tiên sinh cùng Bạch tiên tử đã ra tay giúp bổn huyện diệt trừ tà vật.”
“Thành Hoàng đại nhân đừng như vậy, Lưu mỗ chỉ là một phàm nhân. Lễ này Thành Hoàng đại nhân nên trả cho một mình Bạch tiên tử thì tốt hơn.”
Tạ Thành Hoàng với râu cười ha hả. Tuy lão không nhìn ra được Lưu Vân có đạo hạnh bậc nào nhưng lại cảm nhận được một cỗ linh khí tinh khiết nhàn nhạt từ thân thể hắn. Nếu hắn nói tự nhận mình là phàm nhân thì làm sao lão tin được.
“Tiên sinh khiêm tốn rồi. Nếu không nhờ thanh tiên kiếm của tiên sinh thì e là Âm ty bổn huyện khó mà chặn giết được tà vật đó. Tà vật này vốn ẩn nấp ở bãi tha ma ngoài huyện. Được hôm có mấy gia quyến liền tổ chức tang lễ. Lệ khí, oán khí nồng đậm giúp nó gia tăng công lực, thoát ra hút sinh khí phàm nhân. Văn, Võ Phán Quan điều Âm Sai vây bắt nó, đều bị nó đả thương. Suýt chút nữa là thoát được. May mà Bạch tiên tử đi ngang, kịp thời ngăn chặn, giúp bổn huyện trừ đi một tai hoạ.”
Tiên kiếm? Không phải là Thanh Phong kiếm đấy chứ? Lưu Vân khẽ liếc sang Bạch Nguyệt Quân. Ngẫm lại chắc là cái đêm nàng trở về với bộ y phục nhuốm máu vào mấy tháng trước.
Mà Bạch Nguyệt Quân bên này nghe được mấy lời của Tạ Thành Hoàng thì bắt nhìn sang chỗ khác, tránh né ánh mắt của Lưu Vân. Ban đầu nàng vốn muốn tìm thứ gì đó để giải toả tâm trạng bức bối. Không ngờ lại giúp Tạ Thành Hoàng một chuyện lớn như vậy.
“Chỉ là ta tiện tay thôi.”
“May là cô có mặt kịp thời.”
Lưu Vân nhấc chén trà lên uống một ngụm, ngón tay từ từ gõ lên bàn.
“Không giấu Tạ Thành Hoàng. Lưu mỗ thật sự chỉ là phàm nhân hứng thú những chuyện thần, tiên, yêu, ma. Chuyện chém tà vật này thật sự không liên quan đến Lưu mỗ.”
Nói xong hắn quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quân, đôi mắt híp lại, mỉm cười, giọng nhàn nhạt.
“Nguyệt Quân nhỉ? Nguyệt Quân nhỉ?”
“Đúng là không liên quan đến huynh ấy.”
Bạch Nguyệt Quân không chịu được đành lên tiếng. Mà lão Thành Hoàng nghe vậy cũng chỉ “A” một tiếng rồi thôi. Chốc sau, tiểu nhị mang một bàn món ăn nóng hổi lên. Theo thói quen, Lưu Vân nói với tiểu nhị.
“Đa tạ tiểu ca.”
Linh Nhiễm thấy vậy cũng học theo.
“Đa tạ tiểu ca ca.”
Bạch Nguyệt Quân cùng lão Thành Hoàng thấy vậy cũng gật đầu với tiểu nhị. Tiểu nhị không ngờ hai vị tiên sinh nho nhã cùng một nữ tử xinh đẹp vậy mà nói đa tạ với mình, trong lòng không khỏi khoái chí.
“Không có gì. Là bổn phận của ta thôi. Chư vị dùng bữa ngon miệng.”
Nói rồi tiểu nhị nhanh chóng lui đi. Đến khi tiểu nhị đi khuất Linh Nhiễm mới hỏi.
“Phụ thân. Sao người lại đa tạ tiểu nhị ca ạ?”
Lưu Vân đưa tay xoa đầu Linh Nhiễm, nhẹ giọng nói.
“Tiểu nha đầu con chỉ bắt chước ta là giỏi. Ta đa tạ tiểu nhị, nói đơn giản thì là do thói quen. Dù nói ta trả tiền, ngươi phục vụ, có qua có lại là không sai. Nhưng họ cũng là người mang thức ăn lên cho chúng ta, nếu không thì cũng không có bữa ăn tươm tất như thế này.”
Linh Nhiễm chớp chớp đôi mắt lưu ly, vẻ mặt như đang nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó ngước nhìn Lưu Vân nói.
“Dù là bổn phận nhưng cũng phải biết ơn.”
“Thông minh.”
Lưu Vân mỉm cười, gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho Linh Nhiễm. Lưu Vân nhìn dùng bữa thì nhận ra lão Thành Hoàng vẫn chưa động đũa, tò mò hỏi.
“Tạ Thành Hoàng không ăn sao?”
“Tiên sinh cứ tự nhiên mà dùng. Thân thể này chỉ là một hoá thân của lão hủ mà thân, không thể dùng bữa được.”
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
