Chương 10
Ta thật sự tuấn tú.
Trong suốt bữa ăn ba người Lưu Vân, Bạch Nguyệt Quân, cùng lão Thành Hoàng nói chuyện trên trời dưới đất, không hề nhắc đến chuyện quỷ thần hay tiên nhân. Thi thoảng Linh Nhiễm lại hỏi vài chuyện không hiểu, liền được ba người lớn giải đáp ngay.
Đến khi chiều tà, lão Thành Hoàng mới đứng dậy chấp tay.
“Không ngờ trò chuyện với tiên sinh và tiên tử lại sảng khoái như vậy. Đúng là trăm năm khó gặp. Không còn sớm nữa. Để Tạ mỗ tiễn hai vị rời huyện.”
Bạch Nguyệt Quân đứng dậy ôm quyền với lão Thành Hoàng, mắt nhìn xuống tầng trệt. Thấy một nhóm người vừa đi vào cửa, dẫn đầu là nam tử mặc trường sam.
“Không dám làm phiền Thành Hoàng đại nhân. Chúng ta còn phải đón khách không mời. Thành Hoàng đại nhân cứ hồi âm ty trước đi.”
“Ồ! Vậy thì Tạ mỗ xin cáo từ.”
Nói rồi lão Thành Hoàng hoá thành làn khói mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt rồi biến mất. Lưu Vân lúc này đang bế Linh Nhiễm ngủ gục trên tay, lên tiếng hỏi Bạch Nguyệt Quân.
“Đến rồi?”
“Đến rồi.”
Từng bước chân nặng nề càng lúc càng gần. Bạch Nguyệt Quân cũng cảm nhận được hơi thở cũng nhóm người này rất đều đặn. Đặc biệt là kẻ dẫn đầu, hơi thở rất nhẹ nhàng. Có thể chắc chắn họ đều là võ giả.
Nam tử dẫn đầu đi đến trước bàn, lướt mắt qua Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Vẻ ngoài y nhìn như thư sinh, tướng mạo tuấn tú, nhưng khi khí độ bất phàm, khác xa những thư sinh bình thường.
“Không biết ngài có phải là Lưu tiên sinh hay không?”
Lưu Vân nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận không để Linh Nhiễm bị đánh thức. Hắn nhìn nam tử, điềm đạm nói.
“Đúng là Lưu mỗ. Các vị tìm ta có việc gì sao?”
“Nhị công tử nhà chúng ta muốn mời ngài đến phủ một chuyến. Mời tiên sinh đi theo chúng ta.”
Một người đứng phía sau lên tiếng. Lưu Vân vẫn bình thản. Hắn lấy trong tay áo ra một xâu tiền, đặt lên bàn. Sau đó nhìn thoáng qua nhóm người đang bao vây mình.
“Bây giờ không còn sớm nữa. Nhà của chúng ta lại ở xa ngoài huyện thành. Lại có nhi nữ bên cạnh. Không tiện cho lắm. Nếu nhị công tử của các vị muốn gặp ta vậy thì ngày mai ghé qua nhà ta đi.”
“Ngươi..”
Một kẻ phía sau muốn bước lên liền bị nam tử chặn lại. Y nhìn Bạch Nguyệt Quân đứng bên cạnh Lưu Vân, mắt nhắm hờ. Sau đó lại nhìn sang Lưu Vân.
“Tiên sinh thật sự không muốn đi.”
Lưu Vân lắc đầu.
“Không đi.”
“Nếu vậy thì chúng ta phải mang ngài đi rồi.”
Nam tử tiến lên định chụp lấy vai Lưu Vân liền bị hắn lách người tránh đi. Một người đứng xung quanh cũng tiến lên muốn động thủ bị Bạch Nguyệt Quân đá bay xuống tầng trệt.
“Không chết người đấy chứ?”
“Không chết được. Ta đã kiềm lại lực rồi.”
“Ý ta không phải như vậy. Ở đây cao đến ba trượng mà.”
“Không chết được. Thế nào? Các ngươi thật sự muốn động thủ?”
Bạch Nguyệt Quân đanh giọng, nói với đám người xung quanh. Bọn hắn muốn xông lên liền bị nam tử chặn lại. Nữ nhân trước mặt y võ công không tầm thường, nếu thật sự động thủ thì sẽ làm lớn chuyện. Sẽ gây phiền phức cho nhị công tử của y.
“Ai da. Có chuyện gì vậy?”
Thanh âm của Chu Quân Hạo vang lên. Y từ dưới lầu nhanh chóng chạy lên tầng một xem xét tình hình. Thấy được gương mặt của Lưu Vân, sắc mặt của Chu Quân Hạo liền trắng bệt. Bản thân y cũng nhận ra đây là người của vị nhị công tử kia.
“Chư vị bình tĩnh. Đừng đánh nhau trong tửu lâu.”
Chu Quân Hạo nhanh chân chạy đến chen vào giữa Bạch Nguyệt Quân và nam tử. Y chấp tay với Lưu Vân, sau đó quay sang thì thầm với nam tử kia.
“Nếu tiên sinh đã không muốn đến phủ, vậy thì ta sẽ báo lại với công tử. Làm phiền tiên sinh rồi. Cáo từ.”
Nam tử vừa quay đầu rời đi thì Lưu Vân lên tiếng.
“Nếu muốn tìm ta thì đi lên thượng nguồn Thiên Tương Giang.”
Nam tử không phản ứng gì, chỉ đứng im một lúc rồi rời đi. Chu Quân Hạo lúc này mới cúi người với Lưu Vân. Trên mặt y ướt đẫm mồ hôi, giọng vẫn còn hơi rung.
“Tiên sinh thứ lỗi cho ta. Là ta mang hoạ đến cho tiên sinh rồi.”
Lưu Vân hơi bất ngờ. Hắn và Chu Quân Hạo chỉ mới gặp nhau có hai lần, y làm thế nào mà lại gây hoạ hắn. Lưu Vân từ từ ngồi xuống ghế, sau đó chỉ vào ghế đối diện mình.
“Ngồi xuống bình tĩnh đi rồi hẳn nói.”
Chu Quân Hạo nghe vậy liền nói tiếng đa tạ, sau đó mỉm cười gượng gạo nói với quan khách xung quanh.
“Chư vị bình tĩnh. Là hiểu nhầm. Chỉ là hiểu nhầm thôi. Các vị quan khách cứ tự nhiên dùng bữa.”
Trấn an quan khách xong y ngồi vào bàn, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Hơi thở gấp gáp lúc nãy cũng từ từ chậm lại. Sau khi trấn tĩnh, Chu Quân Hạo mới nói với Lưu Vân.
“Khi nãy mà thật sự đánh nhau thì mối làm ăn lớn của Thuý Hoa Lâu ta sẽ đi tông mất.”
“Chu chưởng quỹ nói vậy là sao?”
“Ta thật có lỗi với tiên sinh. Câu đối mà tiên sinh viết cho hôm đó được dán ở cửa phía đông. Vào ngày Tri Huyện đại nhân đưa khách quý đến, vị này vừa gặp đã thấy hứng thú với thư pháp của tiên sinh. Liền cho người đi tìm.”
“Vậy là ngươi nói danh tính của Lưu Vân cho kẻ đó?”
Bạch Nguyệt Quân lên tiếng, giọng đanh lại làm cho Chu Quân Hạo giật mình. Dường như nàng đang tức giận. Lưu Vân liền cầm một miếng bánh đút vào miệng Bạch Nguyệt Quân, sau đó rót một chén trà.
“Nguyệt Quân. Bình tĩnh nào.”
Chu Quân Hạo liền lên tiếng giải thích.
“Ta không có nói ra danh tính của tiên sinh, chỉ nói ngài sống ở ngoài thành huyện Hoài An. Còn tại sao họ lại biết mặt của tiên sinh thì ta thật sự không biết. Còn nữa.”
Y rướn người về phía Lưu Vân, nhỏ giọng nói.
“Vị nhị công tử mà họ nhắc đến có thể là Dĩnh Vương, hoàng đệ của hoàng thượng. Hôm gặp mặt, ta vô tình thấy được lệnh bài của ngài ấy. Trên đó có khắc một chữ [Dĩnh].”
“Ồ.”
Lưu Vân chỉ ồ một tiếng. Nếu thật sự là hoàng thân quốc thích thì thật sự không dễ động vào, dù có là Bạch Nguyệt Quân đi chăng nữa. Chưa biết là có ảnh hưởng tới việc tu hành hay không, nhưng trước mắt sẽ bị làm phiền, không ít thì nhiều.
Lưu Vân đánh thức Linh Nhiễm rồi đặt con bé ngồi xuống ghế. Hắn đứng dậy chấp tay với Chu Quân Hạo.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì Lưu mỗ xin cáo từ. Xâu tiền này xem như ta bồi thường thiệt hại trong lâu. Còn tiền bữa ăn thì..”
Lưu Vân chỉ vào xâu tiền trên bàn, sau đó cho tay vào trong tay áo, tìm chút tiền còn lại.
“Ta không dám nhận tiền này đâu. Tiên sinh cứ giữ lại đi.”
Lưu Vân cũng không từ chối, trực tiếp lấy lại xâu tiền. Hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân đang cùng Linh Nhiễm ăn bánh.
“Mẫu nữ hai người ăn no rồi chữ?”
“Nhiễm Nhiễm no rồi.”
Bạch Nguyệt Quân tuy gương mặt có chút bất mãn khi bị Lưu Vân chặn lời, nhưng cũng gật đầu. Nàng nắm tay Linh Nhiễm đi về phía cầu thang. Lưu Vân cũng chấp tay với Chu Quân Hạo rồi đi theo sau Bạch Nguyệt Quân.
Lúc này một tiểu nhị đi đến. Chu Quân Hạo liền hỏi.
“Có ai bị thương không?”
“Không có. Chỉ có một cái bàn bị gãy. Cùng với chỗ lan can này.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Chu Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm. Y không ngờ chỉ vì câu đối chúc tết mà suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn. Lại còn dính dáng đến một vị vương gia. Nghĩ đến đây thôi đã thấy rùng mình. Chu Quân Hạo nhìn phần lan can gỗ bị gãy, rồi nói với tiểu nhị.
“Ngươi mang mấy bình rượu mười năm ra đây. Mời mỗi bàn ở Tây Lâu một bình, nói là do ta mời, mong họ bỏ qua chút ồn ào này.”
Tiểu nhị nói dạ rồi nhanh chóng đi xuống tầng. Chu Quân Hạo điều chỉnh lại hơi thở, chỉnh trang lại y phục rồi cũng đi xuống tầng.
Trên đường ra khỏi huyện, Bạch Nguyệt Quân vẫn không khỏi bực mình. Tưởng chừng hôm nay được dạo chơi vui vẻ. Không ngờ là hết Thành Hoàng đến hoàng thân tìm đến. Thành Hoàng thì không nói. Nhưng đến cả phàm nhân cũng đến gây chuyện, muốn đưa Lưu Vân đi.
Bỗng Bạch Nguyệt Quân dừng bước, hai má hơi phồng lên, chau mày, ánh mắt như mang theo sát khí. Nàng chống tay lên hông, bắt đầu thở gấp. Rồi đột nhiên quay đầu đi hướng ngược lại.
“Ấy. Nguyệt Quân, cô đi đâu đấy?”
Bạch Nguyệt Quân không trả lời. Bước chân càng lúc càng nhanh. Lưu Vân cũng không hỏi lại, trực tiếp đuổi theo, vòng tay qua eo, nhấc bổng lên rồi sải bước rời đi.
“Huynh đặt ta xuống! Ta phải tìm đám người đó!”
“Nhiễm Nhiễm, đi thôi.”
Bạch Nguyệt Quân bắt đầu vùng vẫy, dữ dội, khua tay, khua chân loạn lên. Nhưng dù có thế nào nàng cũng không đánh trúng người Lưu Vân.
“Lưu Vân! Huynh mau đặt ta xuống!”
“Không. Nếu ta đặt cô xuống, cô sẽ đi đánh người.”
“Nếu huynh không đặt ta xuống, ta sẽ đánh huynh!”
“Vậy thì đánh đi.”
Lưu Vân nói bằng giọng điềm nhiên. Hắn biết nàng sẽ không đánh hắn, dù có thế nào đi nữa. Cả hai người im lặng được một lúc, Lưu Vân mới hỏi.
“Bình tĩnh rồi chứ?”
“Rồi.”
Lúc này Lưu Vân mới dừng bước, từ từ đặt Bạch Nguyệt Quân xuống đất. Sau đó chỉnh lại áo choàng cho nàng. Nhìn gương mặt vẫn còn đang bực tức, hai má phồng lên này của Bạch Nguyệt Quân có chút quen thuộc, Lưu Vân vô thức đưa tay lên nhéo má nàng.
“Đừng trẻ con như vậy. Linh Nhiễm học theo thì phải làm sao đây?”
“Nhiễm Nhiễm sẽ không học theo mẫu thân đâu!”
Linh Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Bạch Nguyệt Quân bị nhéo mà như vậy liền lấy hai tay che má mình lại. Không hẳn là con bé sợ bị nhéo má mà là sợ bị Lưu Vân trách mắng nhiều hơn, cho dù từ trước đến giờ hắn vẫn chưa lớn tiếng với Linh Nhiễm lần nào.
Lưu Vân khi nhận ra chuyện mình vô thức làm thì nhanh chóng bỏ tay ra. Hắn nhìn Bạch Nguyệt Quân đang xoa xoa má, bất giác thở dài. Nàng bày ra bộ dạng ấm ức. Môi hơi rung lên.
“Mẫu thân ơi, đừng giận nữa.”
Đột nhiên Linh Nhiễm đưa hai tay chạm vào má Bạch Nguyệt Quân làm cho nàng giật mình. Thì ra là Lưu Vân đã bế con bé lên. Nhìn Linh Nhiễm cười rạng rỡ, trong lòng Bạch Nguyệt Quân cũng đã nguôi giận đi.
Người trong huyện đi qua thấy một màn này của Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân thì bật cười. Người biết Lưu Vân còn nói thêm mấy câu.
“Ra là Lưu tiên sinh cũng có gia quyến.”
“Đúng vậy. Còn tưởng ngài ấy vẫn ở một mình, định mai mối ngài ấy cho đứa điệt nữ của ta.”
“Ha ha ha. Lưu tiên sinh tuấn tú như vậy. Ta đã định kén ngài ấy làm rể. Không ngờ đã yên bề gia thất rồi.”
Lưu Vân nghe mới lời này chỉ biết cười trừ, chấp tay với người dân xung quanh rồi nhanh chóng kéo Bạch Nguyệt Quân gương mặt đỏ bừng rời khỏi chỗ đó.
“Sao huynh vẫn còn bình tĩnh được như vậy. Họ muốn mai mối cho huynh, còn định kén rể nữa chứ.”
Khi đã ra khỏi huyện Hoài An, Bạch Nguyệt Quân mới ổn định lại tâm trạng, gương mặt nàng không còn đỏ như lúc trước nữa, chỉ hơi ửng đỏ ở má thôi.
“Họ chỉ trêu đùa, thì cần gì ta phải để tâm. Với lại ta thật sự tuấn tú mà.”
“Không ngờ da mặt huynh lại dày đến vậy.”
Lưu Vân bật cười.
“Nếu da mặt không dày thì chắc ta đã chết đói từ lâu rồi.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
