ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Phàm duyên mêng mông, tiên duyên cạn.

“Phụ thân. Phụ Thân. Trời sáng rồi. Phụ thân.”

Sáng mùng một, Lưu Vân bị thanh âm của Linh Nhiễm đánh thức. Con bé trèo lên giường, liên tục lay người của Lưu Vân.

“Là Linh Nhiễm à. Có chuyện gì sao?”

Lưu Vân hỏi bằng giọng ngáy ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn Linh Nhiễm. Thấy tóc con bé vẫn chưa được chải, hắn lấy làm lạ. Bình thường Bạch Nguyệt Quân sẽ chải tóc cho Linh Nhiễm mỗi khi con bé thức dậy, trước khi con bé đến đánh thức Lưu Vân.

“Nguyệt Quân đâu? Con vẫn chưa được chải tóc à?”

“Mẫu thân nói người ra ngoài có chút chuyện, bảo con gọi phụ thân dậy.”

Lưu Vân ngồi dậy, vươn vai, xoay người vài cái sau đó mới rời giường. Theo sau là Linh Nhiễm nhỏ nhắn.

“Lại đây. Để ta chải tóc cho con.”

Hắn đi đến cạnh cửa sổ, sau đó bế Linh Nhiễm đặt lên cái ghế gỗ nhỏ. Linh Nhiễm ngoan ngoãn xoay lưng về phía Lưu Vân. Ngón tay của hắn luồn vào mái tóc mềm mượt của Linh Nhiễm, nhấc lên mấy lọn tóc dài, rồi dùng lược gỗ nhẹ nhàng chải xuống. Sợi tóc lướt qua răng lượt, trơn mượt như dòng nước chảy.

Đến khi tóc đã vào nếp, Lưu Vân khéo léo thắt tóc thành hai bím rồi hai mảnh lụa đỏ buộc lại. Xong xuôi, Linh Nhiễm hí hửng cầm hai bím dài ngắm nhìn, đôi mắt lưu ly như sáng lên.

“Phụ thân thắt tóc đẹp quá.”

Lưu Vân thu dọn lược gỗ, nhẹ nhàng xoa đầu Linh Nhiễm mà không làm cho tóc bị rối tung lên. Con bé nhìn mái tóc dài của Lưu Vân, liền kéo áo hắn.

“Phụ thân, để con chải tóc cho người.”

Lưu Vân lúc này định trở lại giường để tiếp tục ngủ nghe vậy thì hơi do dự. Nhưng sau cùng vẫn để cho Linh Nhiễm chải tóc cho mình. Hắn ngồi phịch xuống sàn, để cho Linh Nhiễm có thể với tới tóc của mình.

Lưu Vân đưa tay che miệng ngáp, sau đó nhắm mắt. Đến khi mở mắt thì nhận ra tóc của mình đã được Linh Nhiễm tết thành kiểu đuôi sam.

“Phụ thân. Người thấy có đẹp không?”

Lưu Vân đứng trước gương, khẽ thở dài. Hắn bế Linh Nhiễm lên, nói nhỏ.

“Đẹp lắm.”

Linh Nhiễm nghe vậy, vui vẻ ôm lấy Lưu Vân. Mà Lưu Vân không thể tiếp tục ngủ nữa nên đành mang Linh Nhiễm đi sửa soạn y phục.

Đến khi mặt trời lên cao, Bạch Nguyệt Quân quay về với một cái giỏ trên tay. Khi thấy Lưu Vân ngồi chống cằm bên cửa sổ, mái tóc không như thường ngày thì liền đến hỏi.

“Lưu Vân? Huynh sao vậy? Mái tóc này là sao?”

“Ta buồn ngủ. Linh Nhiễm tết tóc cho ta. Ta không ngủ được nữa.”

Bạch Nguyệt Quân bật cười. Nàng cầm tóc của Lưu Vân lên xem thử. Tuy không được gọn gàng nhưng nhìn chung vẫn nhìn ra được đuôi sam.

“Nếu huynh muốn ngủ thì cứ ngủ là được mà. Đâu cần phải như vậy.”

Lúc này Linh Nhiễm từ trong phòng đi ra, khoe với Bạch Nguyệt Quân hai bím tóc của mình.

“Mẫu thân. Mẫu thân. Người nhìn xem tóc của Nhiễm Nhiễm có đẹp không?”

Bạch Nguyệt Quân cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Linh Nhiễm, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Đẹp lắm. Là phụ thân con thắt sao?”

“Dạ. Là phụ thân thắt đó. Còn thắt hai bím thật ngay ngắn nữa.”

Linh Nhiễm vui vẻ gật đầu, hai tay xoa xoa hai bím tóc. Bạch Nguyệt Quân thoáng nhìn qua Lưu Vân đang uể oải tựa vào cửa sổ, mái tóc dài được tết một cách vụng về, không khỏi bật cười.

“Vậy còn tóc của phụ thân con thì sao?”

“Là Nhiễm Nhiễm tết đó. Mẫu thân người thấy có đẹp không?”

“Ừm. Rất đẹp.”

Nói rồi Bạch Nguyệt Quân không nhịn được mà che miệng cười. Lưu Vân thấy Bạch Nguyệt Quân cười vui vẻ như vậy, nhìn sang Linh Nhiễm đang đắc ý với thành quả của mình, không khỏi thở dài bất lực, nhưng lại có chút ấm lòng.

“Thôi. Không đùa với mẫu nữ hai người nữa. Ta đi đun nước gội đầu cho tỉnh ngủ đây.”

Nói rồi, Lưu Vân đi vào phòng lấy vài cái khăn bông sau đó khoác áo lông đi ra bếp. Trong nhà Bạch Nguyệt Quân lấy ra từ trong giỏ một hộp bánh đậu cùng với hai lọ nhỏ. Linh Nhiễm ánh mắt tò mò, cầm lấy một lọ đưa lên mũi ngửi.

“Mẫu thân, đây là gì vậy ạ?”

“Đây là linh đan. Nhưng con vẫn chưa dùng được. Chờ khi nào con bắt đâu tu luyện thì có được dùng.”

“Vậy linh đan này mẫu thân mang về cho phụ thân ạ?”

Bạch Nguyệt Quân hơi khựng lại, sau đó lắc đầu.

“Không. Phụ thân con chỉ là phàm nhân, không phải tu hành giả. Không thể sử dụng được.”

Nói đến đây, Bạch Nguyệt Quân liền nhận ra một chuyện. Lưu Vân biết nàng từng là thần tiên, cũng biết nàng là hồ tiên vạn năm nhưng chưa từng dò hỏi nàng chuyện tu tiên cầu đạo như những phàm nhân khác sẽ làm. Nàng tự hỏi.

“Tại sao nhỉ?”

Bạch Nguyệt Quân đưa hộp bánh đậu cho Linh Nhiễm sau đó bước ra ngoài cửa. Nàng nhìn thấy Lưu Vân đang quạt lửa đun nước, bên cạnh là một chén bồ kết. Tựa người vào cửa, Bạch Nguyệt Quân bắt đầu suy ngẫm lại những nhiều chuyện về Lưu Vân.

Hắn học sâu hiểu rộng, nhưng không có chí làm quan. Có óc kinh doanh nhưng không thích buôn bán. Biết cách chăm sóc người khác nhưng lại thường ở một mình. Là một kẻ điềm đạm, lịch sự, bình tĩnh đến mức khó tin.

“Mẫu thân. Người đang nhìn gì vậy?”

Linh Nhiễm chớp chớp đôi mắt lưu ly đầy sự tò mò, nghiêng đầu hỏi.

“Nè Nhiễm Nhiễm. Con nghĩ phụ thân con là người như thế nào?”

“Phụ thân?”

Linh Nhiễm học dàng vẻ của Lưu Vân mỗi khi suy nghĩ, hơi nheo mắt, nhíu mày.

“Phụ thân rất tốt với con. Người rất dịu dàng. Tuy không hay cười nhưng cũng chẳng bao giờ nặng lời. Mỗi khi con làm gì sai, người chỉ thở dài rồi xoa đầu con.”

Bạch Nguyệt Quân bật cười. Đúng là Lưu Vân, có trách mắng ai cũng chỉ làm qua loa rồi bỏ qua.

“Còn gì nữa không?”

“Ừm…”

Linh Nhiễm đan hai bàn tay vào nhau, tỏ vẻ do dự.

“Phụ thân có chút lười biếng.”

Bạch Nguyệt Quân nhìn sang đôi mắt to tròn của Linh Nhiễm, vẻ mặt thích thú.

“Sao con lại nói vậy?”

“Người xem. Hôm nay là mùng một tết. Con thường thấy người trong trấn đi chúc tết nhau. Còn phụ thân thì vẫn còn ngủ. Nếu con không gọi người dậy thì chắc giờ này người vẫn còn nằm trên giường.”

Bạch Nguyệt Quân nghe xong liền bật cười, không hề phản bác. Nàng nhìn ra ngoài sân. Lúc này Lưu Vân đang đổ nước nóng vào một cái chậu nhỏ, chậm rãi thử nhiệt độ. Dáng vẻ hắn an nhàn, không vội vã hay có chút phiền muộn gì.

“Dù là vậy nhưng phụ thân vẫn rất quan tâm con phải không?”

“Dạ đúng.”

Linh Nhiễm gật đầu mạnh.

“Người thường đọc sách cho con. Dạy con viết chữ. Còn mua kẹo hồ lô cho con nữa. Lại còn buộc tóc rất đẹp. Phụ thân rất tốt.”

Bạch Nguyệt Quân khẽ cười, đưa tay xoa đầu con bé. Nàng chậm rãi hỏi.

“Cho dù phụ thân không phải phụ thân ruột của con, con vẫn yêu quý phụ thân chứ?”

“Cho dù phụ thân có là ai, phụ thân vẫn là phụ thân của Nhiễm Nhiễm. Con yêu quý phụ thân lắm.”

“Vậy còn ta thì sao?”

“Con cũng yêu quý người nữa.”

Nói xong, Linh Nhiễm ôm lấy chân của Bạch Nguyệt Quân sau đó chạy ra ngoài, nhảy xuống bậc cửa, chạy về phía Lưu Vân.

“Phụ thân, để Nhiễm Nhiễm giúp người gội đầu.”

Lưu Vân đang cúi đầu chuẩn bị xối nước, liền dừng tay, đưa tay chặn Linh Nhiễm lại. Bạch Nguyệt Quân đứng ở cửa thấy vậy liền bật cười. Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đấy, trong lòng nàng có chút ấm áp.

Nàng nhìn Lưu Vân từ từ dội nước lên mái tóc đen dài, xoa đều nhẹ rồi lại dội thêm một lần nước nữa. Mặt nước phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất nét trầm tĩnh của người đàn ông ấy.

“Phải chi chàng cũng có ở đây thì tốt biết mấy.”

Lưu Vân vẫn là Lưu Vân. Nhàn nhã, điềm đạm, không vướng bụi trần. Là phàm nhân, nhưng lại không giống phàm nhân. Không màng danh lợi, không mong cầu điều gì. Chẳng lẽ hắn thật sự không muốn tu tiên.

“Tu tiên? Tất nhiên là muốn.”

Lưu Vân chải mái tóc vừa được lau khô, nhìn sang Bạch Nguyệt Quân trả lời. Bạch Nguyệt Quân hơi bất ngờ, nàng nhìn Lưu Vân với ánh mắt rất phức tạp.

“Huynh thật sự muốn tu tiên?”

Lưu Vân vừa nói vừa búi tóc lên, sau đó cài cây trâm gỗ vào như thường ngày.

“Có ai lại không muốn? Tiên đạo rộng lớn, có thể ngao du thiên địa, trường sinh bất lão. Không phải ai cũng mong cầu hay sao?”

Bạch Nguyệt Quân không trả lời ngay. Nàng chăm chú nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Lưu Vân vẫn thản nhiên nói tiếp.

“Nhưng ta mong muốn, không phải cưỡng cầu. Nếu đã không có duyên bước lên tiên đạo thì có thể sống hết trăm năm tuổi thọ của phàm nhân cũng mãn nguyện rồi.”

Bạch Nguyệt Quân khẽ mím môi. Hắn nói đúng, tiên đạo không dễ cầu, cũng không dễ đi như người ta nghĩ. Nhưng nàng biết hắn tâm tư sâu xa, kiến thức sâu rộng, không phải kẻ tầm thường. Nếu đã có thể giúp thì nàng cũng muốn thử.

“Vậy tại sao huynh không hỏi ta?”

“Bởi vì ta nợ cô một mạng. Sao ta có thể yêu cầu thứ gì từ ân nhân của mình chứ? Với lại cô đã không nhắc đến chuyện tu luyện, ta cũng không muốn hỏi đến.”

Bạch Nguyệt Quân nghe xong, nội tâm khẽ dao động. Nàng không ngờ hắn lại lại nói những lời này. Nàng xoay người đi vào thư phòng, sau đó lại mang ra mấy quyển sách, đặt trước mặt Lưu Vân.

“Đây là?”

“Là công pháp tu luyện cơ bản. Nếu huynh đã muốn tu tiên thì ta sẽ giúp huynh bắt đầu bước lên tiên đạo, nhưng về sau huynh phải tự mình bước đi.”

Lưu Vân tuy trong lòng có chút phấn khích nhưng lại không vội vàng. Hắn lật thử một quyển đọc thử.

“Đây chính là những công pháp và dị thuật đầu tiên mà chàng ấy tu luyện. Ta mong huynh cũng có thể từ đây mà bắt đầu đại đạo của bản thân.”

Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân, khẽ gật đầu.

“Đa tạ, Nguyệt Quân.”

“Phụ thân. Vậy là người có thể dùng linh đan rồi.”

Linh Nhiễm đứng ở ngoài cửa từ nãy giỡ đến lúc này mới đi vào. Con bé cầm lấy một lọ linh đan đưa cho Lưu Vân.

“Không nên dựa dẫm vào ngoại vật.”

“Nhiễm Nhiễm hiểu rồi.”

Bạch Nguyệt Quân nghe vậy, càng chắc chắn hơn về con đường sau này của hắn. Chắc chắn sẽ hơn những kẻ người ngoài kia. Chắc chắn sẽ trở thành người trên vạn người.

1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.