Chương 7
Chúc mừng năm mới, Nguyệt Quân.
Thuý Hoa Lâu là tửu lâu lớn nhất huyện Hoài An, cũng là tửu lâu nổi tiếng nhất vùng Vĩnh Ninh Châu này. Thuý Hoa Lâu rộng chừng mười bảy mẫu (một nghìn bảy trăm mét vuông). Đại sảnh có sân khấu, hậu viện có sân vườn. Song lầu tam tầng, đồng nhất tiền sảnh. Phải nói là tráng lệ không gì nơi này trong vùng bằng.
Mấy ngày cuối năm, Thuý Hoa Lâu rất bận rộn. Kẻ vào người ra tấp nập. Đặc biệt, năm nay còn được Tri Huyện huyện Hoài An bao trọn tầng hai, căn phía đông cả ngày cuối năm để tiếp đãi khách quý từ kinh thành. Chu Quân Hạo vì vậy cũng phải đôn đốc mọi người nhiều hơn.
Y đi đại sảnh vào trong bếp, rồi từ trong bếp trở lại quầy tính tiền, sau đó lại vào trong nhà kho. Đi đến đâu cũng lên tiếng dặn dò.
“Này này, cẩn thận một chút.”
“A Quý! Mang mấy thùng rau này vào trong bếp.”
“Lão Trương, lão Toàn. M
ọi người nhanh tay lên một chút. Sắp đến giờ Tri Huyện đại nhân đến rồi.”
“Mấy người các ngươi. Mau đi xem đã chuẩn bị đủ rượu hay chưa. Còn nữa. Dặn mấy tiểu nhị trên lầu kiểm tra xem còn thiếu thứ gì hay không, nếu thiếu thì mang thêm lên.”
Đến gần giờ Dậu, Chu Quân Hạo đi cửa phía đông. Sau lưng y là câu đối mà Lưu Vân viết mấy hôm trước treo hai bên cửa. Vừa đúng giờ, xe ngựa của Tri Huyện cùng khách quý đến trước cửa.
Bước xuống xe ngựa là Tri Huyện Trịnh Văn Cẩn. Y mặc thanh sam, đầu đội mũ ô sa, thân khoác áo choàng lông. Phía sau là một nam tử khí chất bất phàm, dáng vẻ ôn hoà nhưng vẫn có phần kiêu ngạo. Trên tóc cài trâm ngọc, mặc áo dài dệt bằng vải cẩm, áo khoác lông thú đính thêm ngọc, lại có thêu hoạ tiết lông hổ.
Vừa thấy Tri Huyện, Chu Quân Hạo liền chấp tay hành lễ.
“Tri Huyện đại nhân. Ngài đến rồi. Vị này là?”
Trịnh Văn Cẩn khẽ liếc sang nam tử bên cạnh rồi mới nói.
“Ngươi cứ gọi ngài ấy là nhị công tử là được.”
“Vâng. Vâng . Nhị công tử.”
Chu Quân Hạo chấp tay với y. Lúc này y đang nhìn chăm chú vào câu đối dán trước cửa. Y khẽ cười, vẻ mặt thích thú, chỉ tay vào câu đối hỏi Chu Quân Hạo.
“Câu đối này ngươi mua ở đâu? Là ai viết?”
“Nhị công tử. Đây là do một vị tiên sinh sống ở ngoại ô huyện Hoài An viết.”
“Vậy à. Thế ngươi có biết vị tiên sinh này sống ở đâu không?”
“Thưa nhị công tử. Ta không biết. Chỉ biết là thỉnh thoảng ngài ấy lại vào trong huyện một lần.”
Trịnh Văn Cẩn nghe nói đến vị tiên sinh sống ở ngoài ô, không đoán được là ai. Trong huyện y quen biết rất nhiều tiên sinh học sâu hiểu rộng nhưng chưa nghe đến ai sống ở ngoại ô cả.
“Ngươi đang nói đến người nào? Sao ta lại chưa nghe đến?”
“Bẩm đại nhân. Chính là vị dáng vẻ thư sinh thường gánh củi vào huyện để bán. Vốn tưởng chỉ là thư sinh nghèo bán củi mưu sinh. Cho đến mấy hôm trước ta gặp ngài ấy viết câu đối bên cạnh sạp hàng của ông cháu họ Tưởng, nên ta mới thử bắt chuyện. Không ngờ lại là một vị tiên sinh nho nhã, phong thái đỉnh đạt.”
Trịnh Văn Cẩn suy nghĩ một hồi, liền nhớ ra từng nghe một quan sai kể có một người bán củi gần bờ sông, ăn mặc như thư sinh. Y từng hỏi thử thực hư nhưng rồi cũng không để tâm nữa. Đến hôm nay nghe Chu Quân Hạo kể lại thì mới có chút ấn tượng.
“Hôm nay y có vào huyện hay không?”
“Tiểu nhân không rõ. Cả ngày hôm nay tiểu nhân chưa từng ra khỏi tửu lâu. Ngài có thể cho người hỏi thử Tưởng lão. Ông ấy rất thân với tiên sinh.”
Nam tử nghe vậy liền phất tay, mấy người phía sau tức tốc hành động.
“Mặt trời sắp lặn rồi. Không nên đứng ở ngoài nữa. Mời hai vị vào trong.”
Chu Quân Hạo đưa tay mời hai vị khách quý đi vào trong, sau đó dẫn hai người lên tầng hai. Xong xuôi y tự động lui ra.
“Nhị công tử, ngài muốn tìm vị tiên sinh đó để làm gì?”
Trịnh Văn Cẩn lên tiếng hỏi, nhìn nam tử cởi bỏ áo khoác lông. Mà nam tử cũng không vội trả lời, tự rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn.
“Không có gì. Chỉ là ta muốn xem thử vị tiên sinh có thư pháp tốt như vậy trong như thế nào thôi. Hoàng thượng lệnh cho ta tiếp đón công chúa Yên Đình. Vốn là việc rất nhàm chán rồi. Ta tìm chút thú vui ở đây cũng không phải là không được.”
“Nhị công tử đừng nói như vậy. Việc hoà thân giữa Đại Triệu và Yên Đình là việc hệ trọng, ảnh hưởng đến cả hai nước, không thể làm qua loa được. Hoàng thượng giao việc tiếp đón công chúa Yên Đình cho ngài chính là tin tưởng khả năng của ngài.”
“Mấy đứa cháu đó của ta, nếu không muốn thấy mặt ta nữa thì cứ đẩy ta đi biên ải là được, lại phải bày trò trước mặt hoàng thượng, đề cử ta đi tiếp đón công chúa hoà thân. Huynh nói xem chúng đang âm mưu gì?”
“Nhị công tử. Không nên nói mấy chuyện này ở đây. Tai vách mạch dừng. Nói không chừng có người của nhị hoàng tử ở quanh đây.”
Trịnh Văn Cẩn hạ thấp giọng ghé sát người nam tử nói. Y nhìn quanh, sau đó đi đến một cửa sổ hướng ra đường lớn, nép mình sát vách xem xét.
“Văn Cẩn huynh vẫn cẩn trọng y như xưa. Không sao, không sao. Nếu có đến tai của hoàng thượng thì cũng không bị trách phạt đâu.”
“Nhị công tử. Ngài cứ như vậy nên mới bị mấy vị hoàng tử nhắm đến đấy.”
Nam tử cười lớn. Y bước đến khoác vai Trịnh Văn Cẩn.
“Đã bao lâu rồi mấy người chúng ta không nói chuyện thoải mái với nhau?”
Trịnh Văn Cẩn suy nghĩ một hồi thở dài.
“Hơn mười lăm năm.”
“Đúng vậy. Ta. Hoàng thượng. Và huynh đã hơn mười lăm năm rồi không cùng ngồi uống rượu, trò chuyện thoải mái với nhau. Mấy đứa hoàng điệt của ta làm sao ngờ được rằng hoàng thúc ăn chơi của chúng chính là huynh đệ tốt nhất của phụ hoàng chúng.”
Nam tử cười lớn, nhưng nét mặt y có nét cay đắng.
“Không nói mấy chuyện này nữa. Chúng ta cùng uống đi. Uống cả phần của hoàng thượng nữa. Cạn!”
Cách đó ngoài mười dặm, Lưu Vân đang cùng Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm gói sủi cảo. Hai tay áo hắn xắn lên cao, ra sức nhào bột, miệng vẫn liên tục dặn dò.
“Linh Nhiễm. Con quạt lửa cẩn thận bị bỏng.”
“Dạ, phụ thân.”
Thân hình bé nhỏ của Linh Nhiễm ngồi bên bếp lửa đang cháy lách tách, trên tay cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy. Miệng nhai tóp tép cái bánh bao mà Lưu Vân làm hồi sớm. Lưu Vân nhìn sang đôi má phúng phín, không nhịn được đưa bàn tay dính bột nhéo má Linh Nhiễm.
“Con còn ăn vụng nữa.”
“Phụ thân. Con xin lỗi.”
Bạch Nguyệt Quân gần cạnh đó bật cười. Nàng lấy một cái khăn tay lau má cho Linh Nhiễm.
“Nếu con còn ăn vụng, mẫu thân sẽ không cho con ăn kẹo hồ lô nữa.”
Nghe đến đây, mắt Linh Nhiễm rưng rưng. Con bé ôm lấy Bạch Nguyệt Quân định oà khóc thì Lưu Vân đã đến bên cạnh, nhanh chóng chùi sạch tay rồi với lấy cái bánh ngọt trên đĩa gần đó, đút cho Linh Nhiễm. Linh Nhiễm được phụ thân đút bánh ngọt liền bình tĩnh trở lại. Lưu Vân thấy vậy mới xoa đầu con bé, thở dài.
“May mà vẫn còn kịp. Đến để tiểu nha đầu này khóc thì không biết dỗ đến lúc nào nữa.”
Bạch Nguyệt Quân bật cười. Nàng bế Linh Nhiễm ra ngoài bàn đá rồi ngồi cùng Linh Nhiễm ngắm nhìn sân vườn. Trong sân treo đầy đèn lồng, thắp sáng một sân đầy tuyết trắng. Lại nhìn vào trong bếp. Lưu Vân vẫn còn bận rộn gói sủi cảo.
Cả ngày hôm nay Lưu Vân dành thời để chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn như lúc hắn còn ở nhà cha mẹ. Lúc hắn còn học đại học, mỗi lần giao thừa cả nhà đều quây quần bên nhau, cùng nhau gói sủi cảo, hấp bánh bao, nấu mì nữa.
Sau này thời gian về nhà cũng ít đi. Cho đến khi cha mẹ hắn mất, Lưu Vân không còn chuẩn bị những món ăn đêm giao thừa nữa. Cho đến một lúc, gặp được một người. Một người nào đó mà ngay cả hắn cũng không nhớ ra, không có chút ký ức nào về y. Rồi đến tận bây giờ, ngay tại nơi này cùng với gia đình mới của hắn. Hắn mới lại đón giao thừa như ngày xưa.
Ngược lại, đối với Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm, đây là lần đầu tiên cả hai đón giao thừa. Bạch Nguyệt Quân thì suốt mấy ngàn năm nay chỉ mang Thanh Phong kiếm bên mình, không quan tâm đến thế sự, cũng chẳng để tâm đến mấy ngày lễ của phàm nhân.
Linh Nhiễm thì nhớ lại bản thân chỉ có thể trên núi ngắm nhìn thôn trấn bắn pháo hoa vào dịp năm mới. Chưa có lần nào được trực tiếp tham gia. Cho nên Linh Nhiễm rất yêu quý Lưu Vân, và Bạch Nguyệt Quân nữa. Không xua đuổi con bé, lại còn chăm sóc như con ruột.
Linh Nhiễm bất giác nắm chặt lấy vạt áo của Bạch Nguyệt Quân, mắt nhìn Lưu Vân đang bận tối tăm mặt mũi. Rồi lại ngước nhìn Bạch Nguyệt Quân. Nàng thấy đôi mắt lưu ly lấp lánh phản chiếu ánh đèn lồng đang nhìn mình thì khẽ cười, xoa đầu Linh Nhiễm.
“Được rồi. Xong hết rồi. Chỉ còn chờ hấp chín thôi là có thể ăn.”
Lưu Vân lau tay sau đó thả hai tay áo xuống. Linh Nhiễm liền nhảy khỏi lòng Bạch Nguyệt Quân chạy đến, Lưu Vân thấy vậy cũng bất giác mà dang tay đón lấy. Bế Linh Nhiễm trên tay, con bé dụi mặt vào cổ Lưu Vân, thì thầm.
“Phụ thân. Cảm ơn người.”
“Hả? Gì?”
Lưu Vân ngơ ngác không hiểu gì thì Bạch Nguyệt Quân đã bước đến trước mặt.
“Đa tạ huynh.”
Nói xong nàng đi vào thẳng vào trong nhà.
“Nè. Vụ gì vậy. Giải thích cho ta với. Rốt cuộc là hai người muốn nói gì? Nguyệt Quân!”
Vào thời khắc năm cũ và năm mới giao nhau, gia đình nhỏ của Lưu Vân đang cùng ngắm tuyết rơi. Linh Nhiễm không biết đã ngủ trong lòng Lưu Vân từ lúc. Hắn nhẹ nhàng bễ con bé vào phòng, đặt lên giường rồi trở lại ngoài sân. Bóng của hắn chiếu lên nền tuyết trắng xoá, che khuất cả Bạch Nguyệt Quân phía xa. Nàng quay đầu nhìn, mỉm cười với Lưu Vân.
Lưu Vân cũng đáp lại, lặng lẽ bước đến ngồi xuống gần Bạch Nguyệt Quân. Hắn ngước mặt nhìn bầu trời, nói khẽ.
“Chúc mừng năm mới, Nguyệt Quân.”
“Ừm. Chúc mừng năm mới, Lưu Vân.”
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
