ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Cũng đến tháng chạp rồi.

Bình thường, mỗi tháng Lưu Vân sẽ vào huyện Hoài An vài lần, khi thì đổi củi lấy ít bạc vụn, khi thì mua thêm vài món lặt vặt trong nhà. Có khi hắn dẫn Linh Nhiễm theo, để con bé có cơ hội nhìn ngắm nhân gian. Dù là yêu vật, Linh Nhiễm cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể lúc nào cũng quanh quẩn trong nhà mãi.

Linh Nhiễm không hẳn là sợ người lạ, nhưng mỗi khi gặp thợ săn hay ai đó mang theo nông cụ, con bé lại theo thói quen nấp sau lưng Lưu Vân. Những lúc ấy, hắn chỉ lặng lẽ bế Linh Nhiễm lên, ôm vào lòng rồi trò chuyện với đối phương. Dần dần, con bé cũng không còn rụt rè như trước nữa.

Cứ thế, cuộc sống của ba người nhẹ nhàng trôi qua. Lưu Vân vẫn như trước, điềm nhiên và trầm tĩnh. Bạch Nguyệt Quân cũng đã dần trở lại với dáng vẻ khi hắn mới gặp nàng, tươi tắn, hồn nhiên, ngày ngày nô đùa với Linh Nhiễm. Không còn là tiên tử từng một thân đẫm máu, vẻ mặt u sầu trong đêm ấy.

Mà Lưu Vân đối với Bạch Nguyệt Quân cũng ngày càng gần gũi hơn. Đôi khi hắn thấy nàng ngồi bên cửa sổ, sách đặt trên đùi, mắt lơ đãng nhìn xa xăm. Lưu Vân thấy vậy thường sẽ không hỏi nàng, chỉ lặng lẽ đặt một chén trà bên cạnh sau đó mang Linh Nhiễm ra bờ sông câu cá. Lại có lúc Lưu Vân có những hành động trong vô thức với Bạch Nguyệt Quân mà hắn không nhận ra.

Một đêm nọ, trăng mờ, gió lạnh thoảng qua mái hiên. Trong phòng, ánh nến lay động hắt bóng người lên vách gỗ.

Bạch Nguyệt Quân tựa người bên bàn, khẽ day trán. Suốt một ngày trông nom Linh Nhiễm chạy nhảy khắp nơi cũng đủ làm nàng mệt mỏi. Đúng lúc ấy, một tách trà ấm được đặt xuống trước mặt nàng. Hơi trà nhẹ bốc lên, hương thanh nhã như có như không.

Nàng ngẩng đầu, thấy Lưu Vân đã xoay người về phía giá sách, tựa như chưa từng làm gì.

Bạch Nguyệt Quân khẽ cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

"Huynh cứ như vậy mãi, có phải ta sẽ quen được nuông chiều hay không?"

Lưu Vân lật một trang sách, thản nhiên đáp.

"Chỉ là thuận tay thôi."

Nhưng hắn lại không biết, từ khi nào mình đã quen với những điều này. Từ khi nào hắn luôn rót trà cho nàng trước, từ khi nào hắn luôn đặt thêm một chiếc đệm lót ghế khi nàng ngồi đọc sách lâu. Từ khi nào, lúc trời trở lạnh, hắn đã quen dặn nàng mặc thêm áo.

Bạch Nguyệt Quân nhìn bóng hắn dưới ánh đèn, ánh mắt phảng phất chút suy tư.

"Huynh có từng chăm sóc ai như vậy chưa?"

Lưu Vân thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong một nhịp, hắn đã mỉm cười nhạt.

"Ta không nhớ."

Hắn thực sự không nhớ. Nhưng những thói quen này... lại quen thuộc đến lạ.

Chớp mắt đã đến giữa tháng Chạp. Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh cắt da cắt thịt. Mỗi khi ra ngoài, Lưu Vân đều phải khoác thêm một lớp áo lông dày, vậy mà vẫn không khỏi rùng mình vì rét. Hắn đưa mắt nhìn sang Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm, một người vẫn ung dung với y phục mỏng nhẹ, một kẻ thậm chí còn đi chân trần chạy nhảy trong tuyết, thần thái an nhiên, không hề có vẻ gì là bị lạnh. Trong lòng hắn không khỏi gào thét

“Không công bằng!”

Thế nên, từ khi tuyết bắt đầu rơi dày hơn, Lưu Vân dứt khoát làm một chuyện. Ở lỳ trong nhà. Hắn vùi mình vào thư án, đọc sách, đôi khi lại luyện chữ, chẳng còn hứng thú đi câu cá như trước nữa. Mà Linh Nhiễm thấy phụ thân như vậy, liền chạy đến ôm lấy hắn, nghiêm túc nói:

“Phụ thân, con sẽ sưởi ấm cho người.”

Nói rồi, con bé rúc vào lòng hắn, cái đuôi trắng nhỏ lộ ra khỏi vạt áo, khẽ đong đưa như một tiểu hồ ly đáng yêu. Nhưng thay vì ấm lên, Lưu Vân chỉ thấy hơi lành lạnh. Hắn khẽ thở dài, xoa đầu Linh Nhiễm.

“Con là rắn, không phải hồ ly. Đừng có rúc vào ta giữa mùa đông như vậy.”

Linh Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ không hiểu.

“Nhưng con thấy hồ ly mùa đông vẫn rúc vào nhau đấy thôi.”

Lưu Vân bật cười, nhẹ nhàng cốc lên trán Linh Nhiễm một cái.

“Đó là hồ ly, không phải rắn. Bản thân con trời lạnh là ngủ đông, còn dám nói sưởi ấm cho ta?”

Linh Nhiễm bị hắn nói đến á khẩu, ấp úng không đáp được. Bạch Nguyệt Quân ở bên cạnh thấy vậy thì cười khẽ, bưng một chén trà nóng đặt lên bàn.

“Thôi nào, đừng bắt nạt Linh Nhiễm nữa. Dù gì con bé cũng có lòng muốn giúp huynh mà.”

Lưu Vân không nói gì, chỉ nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm. Hơi ấm lan ra đầu lưỡi, rồi tràn xuống lồng ngực, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi không ngừng, phủ trắng cả một vùng. Nhưng trong nhà, bếp lửa vẫn bập bùng cháy, sưởi ấm căn phòng. Mà trong lòng hắn, tựa hồ cũng đang ấm lên theo một cách rất tự nhiên.

Lưu Vân tuy lười ra khỏi nhà vào những ngày tuyết rơi dày, nhưng dù sao cũng là giao thừa, không thể không chuẩn bị một chút. Mấy ngày cuối năm, hắn mang theo văn phòng tứ bảo vào huyện, viết câu đối, viết chữ chúc Tết, cũng tiện thể quan sát phong tục người dân Đại Triệu.

Hắn chọn đặt bàn gỗ bên cạnh sạp hàng của ông cháu họ Tưởng. Mùa đông này sạp hàng chỉ bày rau củ mùa lạnh cùng với rau cải muối, chua. Lưu Vân đi ngang qua sạp hàng, khẽ gật đầu chào Tưởng lão. Lão cũng gật đầu chào lại. Tuy cả hai người ít khi gặp mặt nhưng cũng xem là thân thiết. Mỗi lần vào huyện, Lưu Vân thường ghé qua sạp hàng để chào hỏi, trò chuyện. Tưởng lão tuy là nông phu nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa, cách ăn nói lại tinh tế làm cho Lưu Vân lấy làm thú vị. Vậy nên mới dạy ra được một đứa cháu như Tưởng Du Nhi. Nếu so với mấy thư sinh từng bắt chuyện hắn ở quán trà thì nói chuyện với Tưởng lão vẫn thoải mái hơn.

Bày mực, giấy, bút nghiên xong xuôi, hắn ngồi đọc sách, không treo bảng mời khách. Người trong huyện vốn quen thuộc với Lưu Vân qua những lần mua củi, thấy vậy liền lấy làm hiếu kỳ, có kẻ tiến lại gần.

"Vị tiên sinh này, hình như ta từng mua củi của ngài thì phải?"

Lưu Vân ngước lên, đối diện hắn là một nam tử cao lớn, thân khoác áo bông dày, đầu đội mũ vải. Da mặt y đỏ au vì lạnh, hơi thở hóa thành từng làn khói trắng trong tiết trời giá rét. Có vẻ như y vừa vội vã làm gì đó.

"Đúng vậy. Ta nhớ từng bán củi cho ngươi, hơn nữa còn ngay ngày đầu tiên ta vào huyện."

Nam tử kia sửng sốt, rồi vỗ trán bật cười.

"A! Ta nhớ rồi! Chính là tiên sinh ngày ấy! Hôm đó ta có chuyện gấp, không kịp chào hỏi ngài cho tử tế. Thất lễ rồi."

Lưu Vân chỉ khẽ khua tay, đặt sách xuống bàn, rồi chắp tay đáp lễ.

"Bỉ nhân Lưu Vân, là kẻ ẩn cư chốn sơn dã bên ngoài huyện Hoài An."

Nam tử nghe vậy liền ôm quyền.

"Tại hạ Chu Quân Hạo, là chưởng quỹ của Thúy Hoa Lâu. Hân hạnh được gặp."

Lưu Vân gật đầu, ánh mắt quét qua y phục của Chu Quân Hạo, nhàn nhạt cười nói.

“Thấy Chu chưởng quỹ có vẻ vội vàng, không biết là có chuyện gì gấp?”

Chu Quân Hạo nghe vậy thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn.

“Lưu tiên sinh có điều không biết. Thuý Hoa Lâu của ta được Tri Huyện đại nhân bao toàn bộ lầu ba của tửu lâu mở tiệc đãi khách quý nhân ngày giao thừa. Tửu lâu của ta chuẩn bị cũng đã xong xuôi hết cả. Chỉ có điều…”

Y dừng lại, vẻ mặt hơi lưỡng lự, sau đó nhìn quanh, hạ giọng nói.

“Vị khách quý này không tầm thường. Nghe nói là vị hoàng thân quốc thích nào đó từ kinh thành đến để chuẩn bị tiếp đón đoàn sứ giả hoà thân Yên Đình.”

“Yên Đình? Hoà thân?”

Lưu Vân nhướng mày. Hắn từng nghe Bạch Nguyệt Quân có nhắc đến Yên Đình, ở phía tây nam Đại Triệu.

“Đúng vậy. Tam công chúa của Yên Đình sẽ thành thân với thái tử Đại Triệu ta. Ước chừng mùa xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ.”

“A. Ra là vậy.”

Mấy chuyện hôn nhân chính trị như thế này Lưu Vân không quan tâm mấy. Hắn chỉ thắc mắc việc này thì liên quan gì đến Thuý Hoa Lâu của Chu Quân Hào.

“Vị hoàng thân đó đã quyết chọn Thuý Hoa Lâu của ta làm nơi tổ chức tiệc tẩy trần cho công chúa trước khi vào kinh. Đây là chuyện lớn đối với Thuý Hoa Lâu nên mấy hôm nay ta phải chạy đôn chạy đáo đến các huyện xung quanh để chuẩn bị nguyên liệu, cũng để thuê thêm nhân công.”

“Chu chưởng quỹ vất vả rồi.”

“Tiên sinh quá lời rồi. Chuyện ta phải làm thôi. Thôi, không nói nữa. Ta còn phải về tửu lâu để sắp xếp. Tiên sinh, cáo từ.”

Chu Quân Hạo đứng dậy chấp tay định rời đi thì bị Lưu Vân đánh tiếng ngăn lại.

“Chờ đã. Hôm nay chúng ta gặp lại, cũng xem là có duyên. Để ta viết tặng Chu chưởng quỹ hai câu đối chúc tết.”

Chu Quân Hạo nghe vậy liền từ chối.

“Không dám làm phiền tiên sinh.”

“Viết mấy chữ thôi mà. Có gì phiền với không phiền chứ.”

Nói rồi Lưu Vân lấy ra một cuộn giấy đỏ trải lên bàn, chấm bút vào nghiên mực, xoay nhẹ đầu bút để mực thấm đều, không vội không chậm. Sau đó hắn vén tay áo lên cao, bắt đầu hạ bút. Từng nét chữ hiện ra, thong dong mà mạnh mẽ, phóng khoán nhưng vẫn trầm ổn. Mực theo bút chảy tựa như rồng bay phượng múa.

Chu Quân Hạo nhìn chăm chú theo từng nét bút của Lưu Vân. Người đi đường lúc này cũng đến gần để xem tài thư pháp của vị tiên sinh lạ mặt, đều không khỏi trầm trồ. Tưởng Du Nhi ngồi gần đó nghe hai người Lưu Vân cùng Chu Quân Hạo trò chuyện nãy giờ cũng đến đến gần để xem, ánh mắt nàng hiện lên tia thích thú.

Sau khi hạ nét bút cuối cùng, Lưu Vân khẽ cười. Công sức hắn luyện chữ mấy tháng nay không uổng phí, không tự làm mình mất mặt.

“Xuân phong đắc ý khai hồng vận, thuỵ tuyết nghênh tường khánh phong niên. Đúng là chữ tốt. Thư pháp của tiên sinh quả thực rất tốt a.”

“Không có gì. Chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi thôi. Trời đông gió lạnh không đốn được củi nên ta mới phải bán chữ để có tiền tiêu tết.”

“Tiên sinh khiêm tốn rồi. Đây là chút bạc ta còn trong người, xem như ta dùng để mua mấy chữ này đi. Sau này nếu ngài ghé qua Thuý Hoa Lâu ta sẽ giảm giá cho ngài.”

Lưu Vân không từ chối, trực tiếp nhận lấy bạc từ tay Chu Quân Hạo, sau đó nhét vào trong tay áo rồi chấp tay với y.

“Nhất định sẽ đến.”

Chu Quân Hạo ôm quyền đáp lễ sau đó cầm theo câu đối rời đi. Trong lòng y có chút sảng khoái. Không ngờ lại có thể kết thân với vị tiên sinh ôn hoà, lễ độ như vậy. Sự mệt mỏi mấy ngày hôm nay tự nhiên mà biến mất.

Người xung quanh thấy vậy cũng đến mua câu đối, chen lấn, xô đẩy lẩn nhau.

“Các vị hương thân bình tĩnh, ai cũng có phần.”

Đến lúc chập tối, dòng người mới thưa thớt. Lưu Vân ngồi trên ghế xoa xoa cổ tay. Phải viết liên tục mấy cả canh giờ liền làm cho tinh thần cùng xương cốt của hắn có phần mệt mỏi.

“Quên mất là bản thân cũng không còn trẻ nữa.”

Lưu Vân đứng dậy vươn vai, không để ý bên cạnh đã có một tiểu cô nương đang kéo vạc áo từ lúc nào.

“Du Nhi? Có việc gì sao?”

Thấy Tưởng Du Nhi không trả lời, chỉ khẽ liếc giấy bút trên bàn, hắn liền nhận ra.

“Ngươi muốn xin chữ chúc tết hay là muốn học chữ?”

Nghe Lưu Vân hỏi thẳng thừng như vậy, nàng chỉ khẽ gật đầu.

“Con muốn học chữ.”

“Trong huyện có trường tư thục, cũng có thư viện. Sao ngươi không đến những nơi đó để học?”

“Bọn họ không nhận nữ học trò. Học phí cũng rất cao. Du Nhi có muốn học cũng không được.”

Lúc này Tưởng lão bước đến. Trên tay lão cầm theo một hũ rau muối, đưa cho Lưu Vân. Hắn không từ chối, trực tiếp nhận lấy.

“Vậy nếu Du Nhi muốn học thì ta cũng có thể dạy.”

Lưu Vân nói xong liền ngồi vào bàn, đặt hủ rau muối vào trong giỏ, bắt đầu viết chữ. Mà Tưởng Du Nhi nghe vậy mắt liền sáng lên, chăm chú nhìn Lưu Vân.

Độ chừng qua mấy hơi thở, Lưu Vân cầm hai cặp chữ phúc, lộc đưa cho Tưởng Du Nhi. Nàng cẩn thận đón lấy mấy tờ giấy đỏ, ánh mắt tràn đầy vui sướng. Nàng khẽ vuốt nhẹ nét mực còn chưa khô, tựa như trân quý bảo vật hiếm có.

“Cảm ơn Lưu tiên sinh.”

Giọng nàng nhỏ nhưng đầy chân thành.

Lưu Vân khẽ gật đầu, thu dọn lại văn phòng tứ bảo, đồng thời đưa mắt nhìn trời. Lúc này sắc trời đã sẩm tối, gió bấc tràn qua, mang theo hơi lạnh buốt xương. Hắn nhìn sang Tưởng lão, giọng điệu ôn hòa:

“Giờ cũng không còn sớm, ta nghĩ Tưởng lão nên đưa Du Nhi về sớm kẻo lạnh.”

Tưởng lão vuốt chòm râu bạc, cười hiền hậu:

“Hôm nay đã làm phiền tiên sinh rồi. Đa tạ ngài còn có lòng muốn dạy dỗ con bé.”

“Chỉ là tiện tay mà thôi.”

Lưu Vân cười nhạt, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của Tưởng Du Nhi. Nhìn nàng ôm chặt hai cặp chữ, bước đi nhẹ nhàng nhưng có phần cẩn trọng, như sợ làm nhàu giấy, hắn bất giác nhớ đến Linh Nhiễm ở nhà. Cũng một thân bé nhỏ như vậy, cũng từng dè dặt ôm lấy thứ mình trân quý nhất.

Hắn chợt nhận ra, tuy thời gian xuyên qua không ngắn, cũng chưa phải là dài, nhưng đã có không ít thứ len lỏi vào lòng hắn. Những chuyện vốn dĩ không liên quan đến mình, hắn lại chẳng thể làm ngơ.

Đợi bóng dáng hai ông cháu khuất dần nơi góc phố, Lưu Vân mới khoác áo lông, vác giỏ lên vai, cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa rồi thong thả rời đi, hòa vào con đường ngập tràn ánh đèn lồng đầu năm.

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.