Chương 5
Ta là Linh Nhiễm.
Rời khỏi sạp rau của ông cháu nọ, Lưu Vân đi tìm mua gạo. Trong lúc đi, hắn có đưa tay vào trong ống tay áo, ước lượng số bạc còn lại, sau đó tiến nhanh về phía trước.
Sau ba khắc đồng hồ, Lưu Vân ngồi ở một quán trà cạnh bờ sông, bên cạnh là cái giỏ mây vừa mua. Bên trong đựng đầy đủ nhu yếu phẩm mà hắn cần.
Quán trà nằm ngay bên bờ Thiên Tương Giang, mái hiên lợp ngói xanh, rèm trúc lặng lẽ lay động theo gió nhẹ. Lưu Vân chọn một chỗ ngồi nơi mép ngoài, từ đây có thể thu trọn vào mắt cảnh sông nước mênh mang, cũng có thể phóng tầm nhìn ra phố huyện phồn hoa.
Trà vừa dâng, hương thơm thanh mát phảng phất trong không khí. Hắn nhấc nắp chén, nhẹ tay hớt đi lớp bọt trà, đưa lên môi nhấp một ngụm. Nước trà thấm qua đầu lưỡi, vị chát nhẹ vấn vít nơi cuống họng, để lại dư vị ngòn ngọt dịu dàng.
Đường phố trước mắt vẫn náo nhiệt như cũ. Kẻ bán người mua chen chúc, xe ngựa qua lại không ngớt, tiếng rao hàng hòa cùng tiếng cười nói rộn rã. Một tốp hài đồng chạy ngang qua, tay cầm kẹo hồ lô đỏ au, ríu rít cười vang. Không xa, có một vị tiên sinh bày bàn bói toán, tay phe phẩy quạt giấy, vẻ mặt trầm ngâm đầy huyền bí.
Lưu Vân thong thả thưởng trà, ánh mắt lướt qua từng góc phố, từng mái hiên, từng bóng người vội vã. Nắng trưa đổ dài trên nền đá xanh, phản chiếu lên mặt sông một lớp sáng nhạt. Hắn nhẹ buông chén trà, hơi thở chậm rãi, khoảnh khắc này tĩnh lặng mà an nhiên.
Bên trong quán trà, một giọng nói rõ ràng, mang theo nội lực vang lên. Người thuyết thư bắt đầu kể một câu chuyện xưa. Nhưng hôm nay Lưu Vân không có thời gian để nghe. Hắn để lại ít bạc vụn lên bàn rồi đeo giỏ mây rời đi.
Lưu Vân đi ra khỏi huyện, đi theo con đường cũ lúc sáng để trở về nhà. Mà cách đó không xa Bạch Nguyệt Quân ngồi tại một quán trà nhỏ bên đường cùng một tiểu cô nương, nhìn theo hướng Lưu Vân bước đi mà cảm thán.
“Có vẻ không có gì có thể làm khó huynh ấy nhỉ.”
Tiểu cô nương bên cạnh nghe vậy, cũng nhìn theo. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt màu lưu ly phản chiếu bóng lưng của Lưu Vân. Sau khi thu lại ánh nhìn, nàng nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Tỷ nói đúng. Ta chưa từng thấy tiên sinh tỏ vẻ khó xử bao giờ.”
Lưu Vân lúc này hơi khựng lại, nhưng cũng không dừng bước. Hắn hơi nhếch miệng, trong lòng như có chuyện vui. Bước chân càng lúc càng nhanh. Chẳng mấy chốc đã khuất bóng lưng.
Mà Bạch Nguyệt Quân đến lúc này mới khẽ cười. Nàng đưa ngón tay vuốt nhẹ quanh miệng chén trà, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu cô nương chăm chú nhìn Bạch Nguyệt Quân, đôi mắt lưu ly ánh lên vẻ tò mò.
“Tỷ và tiên sinh ở cùng nhau, chắc là tỷ đã quen biết tiên sinh từ lâu rồi nhỉ?”
“Ta cũng từng nghĩ là đã quen biết huynh ấy từ rất lâu. Nhưng chợt nhận ra bản thân chỉ vừa mới gặp huynh ấy. Cũng không lâu hơn muội đâu.”
Bạch Nguyệt Quân lấy ra một nắm bạc vụn từ trong tay áo đặt lên bàn sau đó cùng tiểu cô nương rời đi. Tuy bước chân chậm rãi nhưng chỉ qua mấy hơi thở đã không còn thấy hai người đâu.
Đến khi Lưu Vân về đến nhà, trời cũng đã ngả chiều. Lúc này, Bạch Nguyệt Quân đang ngồi thiền dưới mái hiên, còn bạch xà cuộn mình lặng lẽ bên cạnh. Vừa thấy hắn, bạch xà liền nhanh chóng bò đến trước mặt.
“Nha đầu nhà ngươi có lén đi theo ta không đấy?”
Nghe câu hỏi bất ngờ của Lưu Vân, bạch xà khựng lại ngay dưới chân hắn. Nó quay đầu, đôi mắt đen láy chớp chớp vô tội, thi thoảng ngoảnh lại nhìn hắn, rồi lập tức trườn nhanh về phía Bạch Nguyệt Quân. Nhưng chưa kịp đến nơi, nó đã bị Lưu Vân nhanh tay bắt lại.
Lưu Vân nâng bạch xà lên ngang tầm mắt, nhíu mày quan sát. Bạch xà liên tục vùng vẫy, chiếc đuôi trắng như tuyết khua loạn trong không trung.
“Tuy ta chỉ là phàm nhân, nhưng kiến thức của ta thì không dừng ở mức phàm nhân đâu.”
Lúc này, Bạch Nguyệt Quân nhẹ nhàng đứng dậy, vươn tay đón bạch xà từ tay hắn. Nàng mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu nó.
“Ta đã bảo là không lừa được huynh, muội ấy cứ không tin. Giờ thì chịu hiện thân rồi chứ?”
Bạch Nguyệt Quân đặt bạch xà xuống đất. Nó chớp mắt nhìn nàng, rồi lại quay sang Lưu Vân, tỏ vẻ do dự. Một lúc sau, thân thể bé nhỏ dần dần hóa thành một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi. Nàng mặc bộ y phục màu trắng đơn giản, mái tóc dài rũ xuống, lặng lẽ nấp sau Bạch Nguyệt Quân, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, lấp ló nhìn Lưu Vân.
“Tiên sinh không sợ ta sao?”
Lưu Vân lắc đầu, cười khẽ.
“Tại sao ta lại phải sợ? Nha đầu ngươi cũng không phải là yêu quái đầu tiên mà ta gặp. Nếu so với…”
Lưu Vân dừng lại, khẽ liếc Bạch Nguyệt Quân. Nàng lắc đầu, có vẻ như vẫn chưa để lộ chân thân của mình. Lưu Vân gật đầu đáp lại, sau đó dùng giọng trầm ổn nói tiếp.
“Nếu so với những tà ma hại người ngoài kia thì nha đầu ngươi có gì mà đáng sợ.”
Tiểu cô nương chớp mắt, không biết là bị chọc giận hay ngạc nhiên. Nàng từ từ đi đến gần Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi.
“Thật ạ?”
“Thật.”
Nghe vậy nàng liền ôm lấy chân Lưu Vân, vùi mặt vào trường sam màu xám tro. Lưu Vân thấy vậy thì ngồi xuống xoa đầu nàng.
“Ngươi tên là gì?”
Tiểu cô nương liền lắc đầu. Lưu Vân suy nghĩ một hồi, cầm que củi viết lên mặt đất.
“Linh Nhiễm. Sau này gọi ngươi là Linh Nhiễm, được không?”
Nàng tròn mắt nhìn chữ [Linh Nhiễm] trên mặt đất, rồi vui sướng ôm lấy cổ Lưu Vân.
“Linh Nhiễm. Tên ta là Linh Nhiễm.”
Lưu Vân khẽ cười. Hắn không ngờ tiểu yêu này lại đơn thuần đến vậy. Rồi hắn chú đến Bạch Nguyệt Quân đứng phía sau, thấy nàng đang mỉm cười. Đã lâu rồi Lưu Vân mới thấy nàng mỉm cười. Chắc là từ sau ngày hôm đó.
Lưu Vân thở dài. Hắn gỡ Linh Nhiễm ra sau đó lấy một bao giấy từ trong giỏ đeo trên lưng đưa cho Linh Nhiễm. Bên trong là một cây hồ lô ngào đường. Linh Nhiễm liền vui vẻ nhận lấy rồi bị Lưu Vân lùa sang chỗ khác.
“Chắc là cô đã nhận ra từ lần đầu gặp rồi nhỉ?”
“Ừ. Chỉ là ta không ngờ huynh cũng có thể nhìn.”
“Trên đời làm gì có thú hoang nào quấn người như vậy. Cô có biết nha đầu này từ đâu đến không?”
Bạch Nguyệt Quân lắc đầu.
“Ta có hỏi nhưng muội ấy không chịu nói. Ta cũng đã dò hỏi những yêu quái trong vùng nhưng không ai biết cả.”
Cả hai nhìn nhau rồi cùng suy ngẫm một hồi. Lưu Vân nhìn sang Linh Nhiễm đang ngồi ở bậc thang trước cửa, vui vẻ ăn kẹo hồ lô. Dưới ánh chiều tà, đôi mắt sáng rỡ như sao, không hề vương chút tà niệm hay tâm cơ nào.
“Nếu vậy thì tạm thời giữ muội ấy ở lại đi. Dù sao muội ấy cũng đã ở đây vài tháng rồi, cũng không phá phách gì.”
Bạch Nguyệt Quân gật đầu. Tuy khoảng thời gian này, nàng không thường xuyên ở nhà nhưng cũng nhìn thấy cách hành xử của Linh Nhiễm, cũng đã trò chuyện vài lần. Đúng là Linh Nhiễm không có ý gì xấu.
Có Linh Nhiễm bên cạnh, Bạch Nguyệt Quân dường như đã trở nên vui vẻ hơn. Nàng không còn thi thoảng lại biến mất vài ba ngày như lúc trước nữa. Vì khi không theo Lưu Vân câu cá, đọc sách, viết chữ như mọi khi, Linh Nhiễm sẽ được Bạch Nguyệt Quân ân cần chăm sóc.
Trông cả hai thân thiết đến nỗi Lưu Vân phải cảm thán.
“Nguyệt Quân. Cô chăm sóc Linh Nhiễm cứ như mẹ của muội ấy vậy.”
Mà Linh Nhiễm đang ngồi trong lòng Bạch Nguyệt Quân nghe vậy cũng ngước mặt, tròn mắt nhìn nàng, nhỏ giọng gọi một tiếng mẫu thân. Điều này làm cho Bạch Nguyệt Quân đang chải tóc cho Linh Nhiễm có chút sững người.
Nhìn đứa trẻ đáng yêu trong lòng, Bạch Nguyệt Quân không kìm được mà ôm lấy Linh Nhiễm.
“Đáng yêu quá. Từ giờ mẫu thân sẽ luôn thương yêu con.”
Lưu Vân nhìn cảnh này, trong lòng nổi một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi. Hắn mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng. Giống như của một người cha nhìn cô con gái nhỏ đang quấn lấy mẹ của mình khi đi làm về vậy.
Linh Nhiễm thấy Lưu Vân mỉm cười như vậy thì nhảy khỏi lòng Bạch Nguyệt Quân, chạy đến ôm lấy chân hắn, lúc này đang ngồi tại bàn đá, uống trà, đọc sách.
“Tiên sinh.”
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Lưu Vân cúi người nhìn tiểu cô nương dưới chân. Linh Nhiễm hơi ấp úng, nhỏ giọng hỏi.
“Con gọi người là phụ thân có được không?”
Lưu Vân khẽ thở dài, nhẹ nhàng đặt chén trà trên tay xuống bàn. Như thể đã đoán được Linh Nhiễm sẽ hỏi mình câu này. Hắn liếc nhìn Bạch Nguyệt Quân. Nàng đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt phảng phất vẻ bất ngờ.
“Nếu ngươi muốn gọi thì cứ gọi như Nguyệt Quân, tại sao lại phải hỏi ta?”
“Con… Con sợ tiên sinh không đồng ý.”
“Trông ta đáng sợ lắm sao?”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân hỏi. Nàng bật cười, sau đó bước đến bế Linh Nhiễm lên.
“Là vì huynh lúc nào cũng tỏ ra vẻ bí ẩn, khó gần cho nên Linh Nhiễm mới không dám làm nũng huynh.”
Lưu Vân không thể nào phản bác được câu này của Bạch Nguyệt Quân. Hắn nhớ lại từ lúc Linh Nhiễm hoá thành bộ dạng này thì đã bắt đầu giữ khoảng cách với hắn so với lúc là bạch xà. Nếu Lưu Vân không chủ động gọi Linh Nhiễm lại thì con bé sẽ đứng cách một khoảng xem hắn đọc sách hay viết chữ.
Lưu Vân đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi Linh Nhiễm .
“Ngươi thật sự xem ta là cha của ngươi hay sao?”
Con bé gật đầu.
“Tiên sinh có chút đáng sợ nhưng tiên sinh vẫn đối xử tốt với Linh Nhiễm. Tiên sinh còn thường mua kẹo hồ lô cho con nữa. Giống như phụ thân của A Châu vậy.”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân không biết A Châu là ai. Trong huyện cũng không có đứa trẻ nào tên A Châu. Dù vậy, cả hai không tra hỏi ngay. Lưu Vân đưa tay bế Linh Nhiễm, nâng lên qua đầu.
“Vậy từ giờ con cứ xem ta là phụ thân của con, không cần phải sợ gì nữa.”
“Phụ thân!”
Linh Nhiễm ôm chặt lấy cổ Lưu Vân, nét mặt cười rạng rỡ. Mà hắn cũng nhẹ nhàng xoa đầu Linh Nhiễm. Lại là cảm giác quen thuộc lúc trước trào dâng trong lòng hắn. Cảm giác hạnh phúc gia đình dường như đã lãng quen từ lâu đã được khơi dậy. Thời khắc này cũng là lúc Lưu Vân không còn cô độc ở thế giới này nữa.
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
