Chương 4
Huyện Hoài An, Vĩnh Ninh Châu.
Thấm thoát ngày qua ngày, Lưu Vân nếu không câu cá thì đọc sách, không đốn củi thì luyện chữ. Bạch Nguyệt Quân đôi khi biến mất dăm ba ngày rồi lại trở về. Cả hai không thường xuyên chạm mặt nhưng dường như đều hiểu đối phương muốn làm gì, nên cũng chẳng ai làm phiền ai.
Mấy vết thương của con bạch xà đã lành hẳn. Nó không rời đi, hằng ngày chỉ quanh quẩn bên nhà, lúc thì phơi nắng ngoài sân, lúc lại cuộn mình trên nhánh cây. Mỗi khi thấy Lưu Vân đọc sách hay viết chữ, nó lại mon men đến gần mà nhìn. Đến nỗi có lần nó bất ngờ bò lên vai, quấn quanh cổ hắn, làm hắn giật mình suýt đánh rơi quyển sách xuống nước.
Chẳng rõ từ khi nào, nó thành thói quen. Mỗi lần thấy Lưu Vân đang làm gì, nó cũng lặng lẽ bò lên vai, theo hắn khắp chốn.
Lưu Vân cũng không bận tâm đến nó nữa, mặc cho nó muốn làm gì thì làm. Có vài lần hắn thử đặt nó xuống đất rồi bỏ đi thì nó lại bò lên như cũ. Cuối cùng hắn cũng mặc kệ, dù sao thì nó cũng không cản trở hắn làm việc.
Một hôm Lưu Vân đang ngồi câu cá bên bờ sông. Con bạch xà vẫn như cũ, yên vị trên hắn. Thấy hắn bất động đã lâu, nó rướn đầu nhìn Lưu Vân, rồi lại nhìn xuống mặt nước.
Nhìn động tác của con bạch xà, Lưu Vân tuỳ ý búng vài giọt nước vào người nó, làm cho nó rụt đầu lại. Hắn thì thầm.
“Khẽ động, kẻo ngươi đuổi cá đi bây giờ.”
Thời gian lại trôi. Một cơn gió nhẹ phất qua làm cho một chiếc lá rơi trúng đầu con bạch xà. Nó lắc đầu vài cái, hất chiếc lá xuống. Lúc này dây câu bị kéo căng. Lưu Vân liền nắm cần câu kéo lên một con cá chép.
“Không được lớn cho lắm nhưng có vẫn hơn không.”
Lưu Vân cầm con cá trên tay, ước lượng cân nặng rồi vác cần đi về nhà. Hắn thả con cá vào chậu nước, rồi đứng dậy phủi sạch y phục.
Lưu Vân bước vào gian bếp bên cạnh, định bụng nấu một bữa ra trò thì nhận ra hũ gạo đã thấy đáy. Hắn nhíu mày, cầm hũ gạo lên lắc lắc, chỉ nghe được tiếng của vài hạt gạo còn sót lại trong hũ.
“Hết rối sao?”
Hắn lẩm bẩm, đặt hũ gạo xuống rồi mở nắp mấy hũ gia vị. Quả nhiên là cũng sắp hết rồi. Chắc cũng đã đến lúc Lưu Vân đi đến huyện gần đây để mua thêm nhu yếu phẩm. Từ trước đến giờ Lưu Vân chỉ quanh quẩn nơi sơn dã, cuộc sống đơn giản, tự cung tự cấp là chính. Nhưng cũng không thể mãi như vậy được. Nhân dịp này, hắn cũng muốn xem thử thế giới này rốt cuộc ra sao, liệu có giống như hắn tưởng tượng hay không.
Nhưng vấn đề hiện tại của Lưu Vân là không một xu dính túi. Hắn trầm ngâm một hồi, lại quan sát xung quanh. Lưu Vân chú ý mấy bó củi được đặt ngay ngắn ở một góc bếp, liền búng tay.
“Đây rồi.”
Lưu Vân đặt bạch xà trên vai xuống đất, sau đó vác rìu đi vào rừng. Con bạch xà nghiêng đầu nhìn theo Lưu Vân, vốn nó định đi theo nhưng Lưu Vân đã bảo nó ở lại nên lại thôi. Đến khi mặt trời lặng hắn mới trở về với mấy bó củi trên lưng.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Vân đã thức dậy. Hắn xếp từng bó củi vào trong khung gỗ, đến khi cảm thấy đủ mới ngừng lại, sau đó buộc chặt lại cẩn thận. Trên cành đào, bạch xà đang cuộn mình ngủ say, bị tiếng động đánh thức, liền ngẩng đầu nhìn xuống, nhanh chóng bò dọc theo thân cây rồi trườn đến bên hắn.
Thấy nó định leo lên vai mình, Lưu Vân liền giơ tay ngăn lại, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ấy ấy, hôm nay ngươi không được theo ta. Nếu ta mang ngươi vào huyện, chỉ e rằng…”
Hắn bỗng dừng lại, như vừa nảy ra ý gì đó, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thoáng ý cười.
“Ngươi chắc thịt thế này, đem bán chắc cũng được giá nhỉ?”
Bạch xà lập tức dừng lại, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đang nghiêm túc suy xét khả năng bị đem đi đổi lấy mấy đồng bạc. Một người một rắn nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, bạch xà hừ nhẹ một tiếng, thu người lại rồi thản nhiên bò lên bờ tường, quay lưng về phía hắn, cái đuôi khẽ đong đưa như tỏ ý khinh thường.
Lưu Vân bật cười, không trêu nó nữa, vác củi lên lưng rồi cất bước ra khỏi sân, men theo bờ sông đi về phía nam. Huyện Hoài An cách nhà cũng không quá xa, nhưng phải vác theo bó củi nặng trên lưng thì đi lâu cũng có chút nặng nề.
Tuy có mệt mỏi nhưng tâm trạng của Lưu Vân bây giờ rất vui vẻ. Trên đường đi, hắn luôn ngâm nga một giai điệu. Thi thoảng lại phất tay áo đánh vào một bụi cỏ bên đường. Cành cỏ bị quét qua, rung rung rũ xuống mấy giọt sương sớm xuống đất.
Đi một hồi, trước mặt Lưu Vân hiện ra một con đường đất. Hắn dừng bước, ngó nghiêng một lát, sau đó chỉnh lại bó củi sau lưng rồi lại tiếp tục lên đường. Mặt trời lúc này chỉ vừa mới nhú lên ở đường chân trời. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt lên cảnh vật xung quanh.
Trên đường dần có người qua kẻ lại, phần lớn là nông phu ra đồng sớm. Thi thoảng có người lên tiếng chào, Lưu Vân cũng gật đầu đáp lại. Một vài người khác thì chỉ trỏ, ghé tai bàn tán với đồng bạn bên cạnh.
“Nhìn y như một vị tiên sinh thư sinh, lại vác cả bó củi trên lưng.”
Lưu Vân nghe thấy nhưng chỉ khẽ cười. Bước chân chậm rãi mà vững vàng, không nhanh không chậm, lướt qua những nông phu trên đường.
Mặt trời lên cao vừa đúng lúc Lưu Vân tới nơi. Huyện Hoài An thuộc Vĩnh Ninh Châu, là vùng đất trù phú bên bờ Thiên Tương Giang. Huyện thành không quá lớn, nhưng đường sá ngay ngắn, phố chợ đông đúc.
Từ cửa nam đi vào là con đường lát đá xanh rộng rãi, hai bên tập trung nhiều cửa hiệu, từ tiệm tơ lụa, hiệu thuốc, quán trà cho đến hàng rèn, lò gốm. Người đi lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không dứt. Chợ huyện là nơi náo nhiệt nhất, kẻ mua người bán chen vai, trên sạp bày đủ loại hàng hóa. Rau củ mới hái còn vương giọt sương, gạo vừa xay tỏa ra hương thơm, cá tôm từ Thiên Tương Giang vẫn còn giãy đành đạch trong rổ tre.
Lưu Vân không vội vào chợ mà men theo con đường ven bờ sông, đến một khu đất trống nơi có vài tiều phu khác đang bày củi bán. Hắn chọn một chỗ thoáng đãng, hạ gánh củi xuống, vươn vai một cái rồi thong thả ngồi chờ khách.
Mặt trời dần lên cao, người qua kẻ lại mỗi lúc một đông. Một phụ nhân xách giỏ trúc ghé lại, liếc nhìn đống củi của hắn rồi cất tiếng hỏi:
"Tiều phu, củi này bao nhiêu?"
Lưu Vân đáp gọn: "Ba văn một bó."
Phụ nhân đưa tay nhấc thử một bó, thấy củi khô ráo, lại chẻ vừa vặn, liền gật đầu: "Lấy ta hai bó."
Hắn đưa củi, nhận tiền, không nhiều lời.
Người mua lục tục kéo đến, kẻ một bó, người hai bó, có người còn mua cả chục bó một lượt. Hắn cứ thế bán dần, đống củi nhanh chóng vơi đi quá nửa.
Đến gần trưa, một nam tử cao lớn bước tới, dáng vẻ như người của quán rượu hay khách điếm. Y khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua số củi còn lại rồi hờ hững hỏi:
"Chỗ này hết bao nhiêu?"
Lưu Vân thoáng tính nhẩm, báo giá. Nam tử không mặc cả, sảng khoái móc từ trong tay áo ra một túi bạc vụn, tiện tay ném qua, sau đó ngoảnh lại gọi người đến khuân củi đi.
Xong xuôi, hắn phủi tay, nhấc gánh trống không lên vai, chậm rãi rời khỏi bãi đất trống. Trong túi đã có chút bạc, xem ra cũng nên ghé chợ một chuyến.
Lưu Vân thong thả bước đi, đôi mắt quét qua từng sạp hàng. Hắn không vội mua gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Bỗng từ sau lưng có tiếng bước chân gấp gáp đến gần. Lưu Vân chưa kịp quay lưng lại đã bị một thân hình nhỏ bé va phải.
Tiểu cô nương chừng mười tuổi, tóc búi hai bên, y phục đơn giản. Nàng ngã ngồi dưới đất, hai mắt tròn xoe ngước nhìn hắn, thoáng chút hoảng hốt.
“Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?”
Lưu Vân cúi người đưa tay muốn đỡ nàng đứng dậy, chậm rãi hỏi. Nàng liền lúng túng đứng dậy, cúi đầu với Lưu Vân.
“Xin lỗi tiên sinh, ta không cố ý.”
Nói xong nàng lách qua người Lưu Vân mà vội vàng chạy đi, mất hút giữa dòng người. Lưu Vân đưa tay định gọi lại nhưng đã không thấy nàng đâu nữa.
Nhớ lại lúc sáng sớm cũng có người gọi mình là tiên sinh, Lưu Vân khẽ mỉm cười. Không ngờ trong mắt người khác hắn lại mang dáng vẻ như vậy.
Lưu Vân tiếp tục bước đi. Qua thêm mấy cửa tiệm, một thân hình quen thuộc hiện ra trước mắt hắn. Tiểu cô nương lúc nãy đang cắm cúi nhặt rau ở một sạp bên đường, bên cạnh còn có một lão nông.
“Du Nhi, làm gì mà người con lấm lem vậy?”
Lão nông lựa rau xong, qua sang nhìn đứa cháu của mình, hỏi.
“Không có gì, chỉ là lúc nãy con đụng trúng một vị tiên sinh.”
“Cái gì? Vị tiên sinh đó không bị sao chứ?”
Nghe hỏi, Lưu Vân liền tiến đến gần, nhẹ giọng trả lời.
“Ta không sao.”
Giọng nói của Lưu Vân làm tiểu cô nương giật mình, nhìn vị tiên sinh mặt trường sam tro xám trước mặt. Nàng hơi rung rẩy, mở miệng định nói xin lỗi liền bị Lưu Vân chặn lời.
“Không phải ta đến để trách gì ngươi. Ta đến để mua rau thôi.”
Lão nông nhìn Lưu Vân một lúc rồi lên tiếng hỏi.
“Vị tiên sinh này, trông ngài không giống người ở đây.”
“Tại hạ Lưu Vân, tuy dọn đến đây đã lâu nhưng ở nơi sơn dã nên đến hôm nay mới vào huyện.”
Thấy Lưu Vân chắp tay, phong thái điềm đạm, lão nông hơi gật đầu, ánh mắt cũng ôn hòa hơn vài phần.
“Hóa ra là vậy. Không biết tiên sinh cần mua những gì?”
Lưu Vân đưa mắt nhìn qua sạp hàng, đoạn chỉ vào mấy loại rau củ tươi ngon rồi thong thả đáp:
“Một ít cải xanh, thêm ít hành lá, gừng và vài củ khoai.”
Lão nông nhanh tay gói lại, trong lúc cân đong liền cười nói:
“Tiên sinh vào huyện lần đầu, e là còn chưa quen thuộc. Nếu sau này có cần gì, cứ đến đây tìm lão hủ.”
Tiểu cô nương đứng bên cạnh, tuy lúc nãy còn rụt rè, giờ lại không nhịn được mà len lén ngước nhìn Lưu Vân. Hắn không hề có dáng vẻ trách cứ, trái lại còn bình thản như chẳng hề để chuyện kia vào lòng.
Lưu Vân nhận lấy gói rau, khẽ gật đầu đáp:
“Đa tạ. Có lẽ ta sẽ còn phải làm phiền lão trượng thêm nhiều lần.”
Dứt lời, hắn lấy bạc trả, xoay người rời đi. Lão nông nhìn theo bóng hắn, chợt hắng giọng nói với tiểu cô nương bên cạnh:
“Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận. Người ta không trách, nhưng con cũng không thể vì thế mà vô tâm được.”
Tiểu cô nương vội gật đầu, nắm chặt góc áo, ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng lưng Lưu Vân khuất dần giữa dòng người tấp nập trong chợ.
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
