ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Thân tử đạo tiêu.

Không có phụ thân và mẫu thân ở cạnh, Linh Nhiễm cũng chỉ có thể dạo chơi quanh nhà. Khi thì trèo lên một cành đào, ngồi đung đưa hai chân. Khi thì lấy từ trong thư phòng ra một quyển sách ngồi dưới gốc cây để đọc như Lưu Vân. Đọc được một lúc thì ngủ gục dưới ở đấy.

Từng cơn gió xuân thổi qua làm cho cây đào rung rinh. Cành cây bị gió thổi va vào nhau, tạo ra tiếng xào xạc. Lúc này từ một cành đào bỗng hé ra một nụ hoa nhỏ. Rồi từ từ những cành khác cũng mọc ra đầy nụ hoa như thế. Nụ hoa bắt đầu lớn nhanh, chẳng mấy chốc đã bung nở, toả ra mùi thơm ngọt ngào, thanh nhã bị gió đưa đi khắp sân.

Một vài cánh hoa rụng xuống, theo làn gió nhẹ rơi trúng mũi của Linh Nhiễm. Con bé bị mùi hương ngọt ngào đánh thức. Khi mở mắt ra thì đã thấy cây đào nở hoa. Linh Nhiễm dụi dụi mắt, không khỏi vui sướng mà reo lên.

“Nở hoa rồi. Đẹp quá. Lại rất thơm nữa.”

Thêm một vài cánh hoa rơi xuống được Linh Nhiễm đưa tay đón lấy, như thế cây đào đang phản ứng với lời nói của Linh Nhiễm vậy. Cánh hoa dưới ánh nắng phát ra ánh sáng hồng nhạt. Linh Nhiễm ban đầu có hơi ngây ra, nhưng sau đó liền vỗ tay, cười khanh khách.

“Cây đào lớn, ngươi biết trả lời ta sao? Tuyệt quá a!”

Linh Nhiễm liền trèo lên cành cây yêu thích, bắt đầu nói chuyện với cây đào. Nếu có người khác ở đây lúc này, thì có thể họ sẽ cho là Linh Nhiễm đang tự nói với bản thân.

“Cây đào lớn, trước giờ ngươi đâu có ra hoa? Sao hôm nay lại nở đầy vậy?”

Cành đào lung lay tạo ra tiếng xào xạc, xào xạc như thể đang đáp lời của Linh Nhiễm.

“Vậy sao. Ngươi đã có linh tính, tại sao không biểu lộ ra cho mẫu thân và phụ thân của ta thấy mà lại giấu đi như vậy?”

Xào xạc, xào xạc.

“Cây đào lớn ngốc. Hai người họ đâu có đáng sợ đến như vậy. Chờ khi hai người họ về, ta sẽ kể cho họ nghe.”

Xào xạc.

“Ha ha ha. Ngươi không cản được ta đâu.”

Nói xong Linh Nhiễm nhảy xuống đất, chỉ vào cây đào cười lớn. Xong Linh Nhiễm lại chạy sang chỗ khác. Cây đào bên này thì không còn phản ứng gì nữa.

Linh Nhiễm chạy sang nhà bếp. Khi đi ngang mấy chum nước nuôi cá của Lưu Vân, Linh Nhiễm liền ghé lại nhìn. Mấy con cá trong chum như cảm nhận được nguy hiểm liền bơi sang phía bên kia, tránh xa chỗ Linh Nhiễm. Nhưng Linh Nhiễm vẫn nhanh tay bắt được một con. Con bé nhấc con cá lên, vẻ mặt như muốn ăn sống. Nhưng lại nhớ đến lời phụ thân dặn, liền thả con cá trở lại.

Bụng của Linh Nhiễm bắt đầu réo lên. Con bé liền chạy vào trong nhà lấy ra một hủ thịt khô do Lưu Vân để lại, phòng khi Linh Nhiễm cảm thấy đói có thể ăn tạm. Linh Nhiễm cầm theo hủ thịt ngồi ở bàn đá, lấy ra từng miếng cắn nuốt. Ăn xong, vẻ mặt của con bé cũng đã thoả mãn đôi phần.

Bỗng từ xa, có tiếng bước chân lẫn tiếng nói vọng đến. Linh Nhiễm quay đầu nhìn thì thấy Tưởng Du Nhi đang đi cùng mấy người lạ mặt. Vừa thấy Tưởng Du Nhi, Linh Nhiễm liền chạy đến, vui vẻ kêu lên.

“Tỷ tỷ. Tỷ tỷ đến chơi với Nhiễm Nhiễm.”

Tưởng Du Nhi đưa tay đón lấy, nựng đôi má phúng phính của Linh Nhiễm.

“Tiểu quỷ muội lại chạy lung tung rồi. Tiên sinh và Nguyệt Quân tỷ có ở nhà hay không?”

Linh Nhiễm lắc đầu.

“Phụ thân và mẫu thân vẫn chưa về.”

Dĩnh Vương đứng phía sau nhìn thấy Tưởng Du Nhi hỏi Linh Nhiễm chuyện Lưu Vân liền tò mò. Y bước đến gần nhìn kỹ.

“Đứa trẻ này sao lại ở nơi hoang vu như vậy?”

“A. Muội ấy là tiểu nữ của Lưu tiên sinh và Nguyệt Quân tỷ.”

Việc Linh Nhiễm chỉ là nghĩa nữ, người duy nhất biết lúc này là Tưởng Du Nhi. Nhưng nàng cũng không kể với ai khác, kể cả gia gia của mình. Dĩnh Vương kinh ngạc, nhìn sang Tống Vân Chi và công chúa.

“Đây là đứa trẻ mà hai người kể sao?”

“Thưa Vương Gia, đúng vậy. Ta thường thấy tiên sinh dẫn đứa trẻ này vào huyện.”

Tống Vân Chi đáp lời. Công chúa đúng bên cạnh cũng gật đầu. Hôm nay khí sắc của nàng đã tốt hơn hôm trước. Gương mặt đã hồng hào hơn. Tinh thần cũng khá hơn khi biết Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân là tiên nhân. Trịnh Văn Cẩn hôm nay cũng đi cũng công chúa đến gặp Lưu Vân. Dù sao y cũng là quan phụ mẫu của Huyện Hoài An, cũng nên đến chào hỏi tiên nhân trong huyện một tiếng.

Dĩnh Vương nghe mấy điều này, trong lòng lại nổi lên gợn sóng. Con gái của tiên nhân, ắt hẳn không phải người thường. Dĩnh Vương định lên tiếng hỏi Linh Nhiễm mấy điều nhưng lại bị con bé đang nói chuyện với Tưởng Du Nhi ngắt lời. Nói xong liền nắm tay Tưởng Du Nhi kéo đi.

Tưởng Du Nhi nắm tay Linh Nhiễm, dẫn cả nhóm tiếp tục tiến đến nhà của Lưu Vân. Vừa đến đã thấy Bạch Nguyệt Quân đứng khoang tay với cây đào. Vẻ mặt nàng có chút khó chịu. Nàng nhíu mày, dùng nửa mắt nhìn cây đào.

“Ngươi giỏi lắm. Ta đến đây hơn năm năm ngươi chưa từng một lần ra hoa. Hôm nay lại bất ngờ nở đầy cây như vậy là có ý gì đây hả?”

Nói rồi nàng đá cái cây một cái như thể đang trút giận. Cành cây liền dao động dữ dội. Một vài chiếc lá cùng cánh hoa rơi xuống vai nàng như muốn nhận lỗi.

“A! Ngay cả linh trí cũng đã mở rồi. Vậy mà cũng giấu ta. Ngươi tin ta nhổ gốc của ngươi lên không?”

Linh Nhiễm nghe vậy liền chạy đến ôm lấy chân của Bạch Nguyệt Quân.

“Mẫu thân, người đừng nhổ cây đào lớn.”

Bạch Nguyệt Quân nhìn xuống Linh Nhiễm, thấy con bé mắt rưng rưng liền bế con bé lên dỗ.

“Được, được. Mẫu thân không nhổ cây đào nữa.”

Nói xong, nàng quay qua nói với cây đào.

“Tha cho ngươi lần này.”

Tưởng Du Nhi thấy Bạch Nguyệt Quan cũng chạy đến.

“Nguyệt Quân tỷ. Tỷ về rồi. Vậy tiên sinh cũng đã về rồi phải không ạ?”

“Huynh ấy biết có khách đến nên đang đun nước pha trà rồi.”

Bạch Nguyệt Quân nhìn sang căn bếp. Lưu Vân lấy trà mua được từ Yên Đình cho một ít vào trong bình. Sau đó lấy ra tám cái chen đặt vào khay. Khi thấy Tưởng Du Nhi nhìn, Lưu Vân liền khẽ gật đầu. Xong hắn đưa tay lên che miệng ngáp một cái. Vì đã một đêm không ngủ nên trong lòng hắn có chút khó chịu, mắng thầm trong lòng.

‘Gia hoả các ngươi làm gì mà vội vậy. Ta vừa về, còn chưa được nghỉ ngơi thì các ngươi đã đến cửa rồi.’

Mấy người Dĩnh Vương, công chúa lúc vừa đến thấy Bạch Nguyệt Quân đứng mắng cây đào liền có chút ngây người ra. Cho đến khi biết Lưu Vân cũng ở đây thì liền phản ứng. Mấy người bọn họ đi đến gần chấp tay với Bạch Nguyệt Quân.

Nàng gật đầu đáp lễ, đưa tay mời ngồi. Lưu Vân cũng vừa kịp mang trà ra, rót cho từng người rồi ngồi vào bàn. Vì tinh thần đang mệt mỏi nên hắn nói thẳng với mấy người Dĩnh Vương.

“Các vị có gì muốn hỏi cứ tự nhiên hỏi. Không cần phải câu nệ.”

Nghe vậy công chúa lên tiếng trước.

“Lần trước cũng là do tiên sinh và cô nương cứu ta?”

“Đúng vậy.”

“Vậy làm sao ngài biết ta sẽ gặp nguy hiểm mà có mặt kịp lúc ở Thuý Hoa Lâu?”

“Do tên lang yêu lần đó nói cho bọn ta biết. Đám lang yêu đó vốn sống dưới chân núi Côn Luân. Vì bị Tam Trưởng Lão của Côn Luân bức ép nên mới rời núi.”

Công chúa dừng lại suy nghĩ một hồi.

“Tam Trưởng Lão là kẻ hôm trước dùng tà thuật lên ta? Vậy lí do gì khiến cho đám lang yêu đó tấn công ta?”

Bạch Nguyệt Quân liền đáp.

“Là do thứ tà vật trong cơ thể của cô lúc đó. Thứ đó được luyện bằng tinh huyết và hồn phách của lang yêu. Bọn chúng vốn là muốn lấy lại để có thể an táng cho đồng bạn như bị chúng ta ngăn cản. Chính vì bị bắt để luyện thành tà vật nên bọn chúng mới rời núi, phiêu bạt. Cho đến khi bắt gặp cô trên đường đến huyện Hoài An liền có chút cảm ứng mới tấn công cô.”

Nghe đến đây công chúa và Dĩnh Vương liền tái mặt, còn Tống Vân Chi và Trịnh Văn Cẩn thì nhíu mày. Hai người liền nhìn sang Tưởng Du Nhi và Linh Nhiễm đang ngồi ở bậc cửa cười nói, như muốn đến đó tham gia cùng vậy. Không muốn nghe mấy chuyện này nữa.

“Thế tại sao hắn lại dùng tà thuật lên ta? Hắn đưa tà vật vào trong ta từ lúc nào?”

Lưu Vân lên tiếng đáp.

“Hắn khai là vào mười mấy năm trước, khi xem thiên tượng thì Thái Dương Tinh hạ phàm. Hắn liền lần theo đến nước Yên Đình, biết được Thái Dương Tinh đã chuyển thế đầu thai làm công chúa, chính là công chúa điện hạ đây.”

Bốn người liền chấn kinh. Công chúa liền xua tay.

“Không thể nào.”

Bạch Nguyệt Quân liền giải đáp.

“Thái Dương Tinh là sao đại cát. Khi chuyển thế thường đầu thai làm nam nhân, mang mệnh lớn nhưng cô độc. Tuy nhiên không hiếm thấy Thái Dương Tinh hạ phàm làm nữ nhân.”

Nói đến đây Bạch Nguyệt Quân nhìn thẳng vào mắt công chúa. Ánh mắt sắc bén mang theo mấy phần khí thế làm cho công chúa có hơi rung rẩy.

“Có phải cô vừa sinh đã không được sủng ái như hai hoàng tỷ, bản thân lại luôn bị kẻ khác rắp tâm hãm hại?”

Công chúa nghe vậy thì sững người. Nàng không ngờ lại bị Bạch Nguyệt Quân nói trúng. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy liền nhếch mép cười, nói tiếp.

“Vì mệnh số quá mạnh, lại là nữ tử nên khi sinh ra đã bị hắt hủi. Đến khi lớn thì bị đưa sang Đại Triệu hoà thân, trở thành con cờ chính trị cho kẻ khác.”

Lưu Vân tiếp lời.

“Tam Trưởng Lão muốn lợi dụng cơ thể thuần dương của công chúa điện hạ để nuôi dưỡng tà vật, vậy nên không tiếc công luyện hoá cho tà vật tiếp xúc với dương khí cực thịnh, để nó không bị bài xích khi bị cấy vào cơ thể của công chúa. Còn về việc cấy vào lúc nào thì… Hắn ta không nói.”

Dĩnh Vương liền hỏi.

“Nếu hôm đó hai vị không có mặt thì sẽ như thế nào?”

Bạch Nguyệt Quân nhấp một ngụm trà, rồi đáp.

“Vì nó đã có thời gian lâu trong cơ thể thuần dương, vậy nên muốn chuyển về thuần âm phải dùng huyết tế. Vừa hay trong tiệc tẩy trần thời cơ cũng vừa tới, lại có hơn trăm vật tế sống có sẵn. Nếu chúng ta không có mặt, tà vật sẽ có thể chuyển sang thuần âm, đến lúc đó sẽ bị Tam Trưởng Lão cắn nuốt để gia tăng tu vi cho bản thân. Nếu tính ra có thể đến hơn hai, ba trăm năm tu hành.”

Bốn người mặt không còn chút huyết sắc nào. Tống Vân Chi và Trịnh Văn Cẩn quyết định đi đến chỗ của Tưởng Du Nhi và Linh Nhiễm, không muốn nghe thêm nữa. Dĩnh Vương dùng tay đỡ lấy trán, mắt mở trừng nhìn vào chén trà chưa động đến. Y không nghĩ những thứ này lại có thể đáng sợ đến vậy.

Trong khi đó công chúa vẫn còn đang ngơ ngẩn. Thấy vậy Lưu Vân đưa tay lên búng một cái rõ to làm cho nàng giật mình.

“Công chúa điện hạ không cần lo lắng việc này nữa. Tam Trưởng Lão đã bị trừng trị, sẽ không còn đến làm phiền điện hạ nữa.”

“Lão bị trừng trị như thế nào?”

Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Nàng liền thay hắn đáp.

“Côn Luân giao cho ta hành hình. Một kiếm chém chết. Thân tử đạo tiêu.”

“Thân tử đạo tiêu?”

“Tức là thân thể chết, đạo hạnh cùng hồn phách đều tan biến, không thể vào luân hồi, đầu thai lần nữa.

0

0

8 giờ trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.