Chương 22
Ta muốn đưa nàng đi, ngươi dám cản?
Công chúa nghe vậy liền thở phào. Nàng nghĩ mọi chuyện không hay đã qua hết. Nhưng khi nhìn Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân thì nhận ra có điều không ổn. Cả hai đều ngó đi chỗ khác, tay cầm chén trà. Công chúa liền hỏi.
“Còn chuyện gì không ổn sao?”
Bạch Nguyệt Quân liền huých vào tay Lưu Vân. Hắn thở dài.
“Dương khí mạnh dễ sinh ra âm tà theo sau. Nếu quá mạnh sẽ phản phệ chính chủ, tự thiêu rụi bản thân. Vì trước giờ trong người công chúa điện hạ có tà vật mạnh mẽ hấp thụ dương khí, lại có Tam Trưởng Lão của Côn Luân đạo hạnh cao thâm theo dõi nên những tà ma khác không dám đến gần. Bây giờ không còn nữa sợ là sau này công chúa sẽ bị nhiều tà ma khác quấy nhiễu.”
Gương mặt công chúa trở lại vẻ hoang mang. Nàng nhìn Lưu Vân rồi lại nhìn Bạch Nguyệt Quân. Thấy cả hai người không giống như đang đùa thì rơi vào suy ngẫm. Tay nàng nắm chặt váy áo, mắt nhìn chằm chằm về một góc bàn.
“Thật ra cũng không phải là không thể giải quyết chuyện này.”
Bạch Nguyệt Quân thấy nàng như vậy liền nói. Công chúa như kẻ chết đuối với được cọc, vội chồm tới, ánh mắt loé lên tia hi vọng cuối cùng.
“Ta phải làm như thế nào?”
Bạch Nguyệt Quân hít một hơi, đáp.
“Nếu có thể luyện công pháp thuần âm, sẽ có thể cân bằng được âm dương. Khi đó sẽ không bị phản phệ hay tà ma quấy nhiễu nữa.”
Công chúa nghe vậy, liền không ngần ngại quỳ rạp xuống dập đầu với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Mắt nàng rưng rưng, miệng liên tục cầu xin.
“Hai vị thượng tiên, xin hai vị cứu ta! Hai vị thượng tiên, xin hai vị cứu ta!”
Dĩnh Vương muốn vươn tay cản nàng lại nhưng công chúa đã quỳ rạp xuống, dập đầu quyết liệt đến mức không ai có thể cản được. Trán nàng dập xuống đất đã bắt đầu chảy máu, nhưng nàng vẫn không dừng lại. Dù nàng không hiểu những lời mà Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân nói cho lắm, nhưng nàng biết nàng có thể sẽ chết, mà chỉ có họ mới có thể cứu nàng được.
“Chuyện này ta không quản được. Đạo hạnh của Nguyệt Quân hơn hẳn ta. Công chúa điện hạ cứ nhờ cô ấy. Còn ta…”
Hắn ngáp một cái sái quai hàm.
“Ta đi ngủ đây.”
Lưu Vân không để cho Bạch Nguyệt Quân kịp ngăn cản, nhanh chân bước vào nhà. Đi đến cửa còn dừng lại một chút để xoa đầu hai đứa nhỏ. Đến khi hắn đã đi mất dạng, Bạch Nguyệt Quân mới kịp phản ứng.
“Lưu Vân, huynh lại đẩy trách nhiệm sang ta! Không công bằng! Đáng lẽ ra huynh phải cùng ta gánh vác chứ!”
Tiếng Lưu Vân từ trong nhà vọng ra, mang theo sự mệt mỏi.
“Ta thật sự không quản được chuyện này. Chắc cô không quên ta tu luyện được bao lâu chứ? Có để nàng ta nhận cô làm sư phụ không phải là xong rồi sao?”
“Huynh đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa chứ!”
Công chúa nghe thấy lời Lưu Vân nói liền dập đầu với Bạch Nguyệt Quân.
“Đồ nhi Sở Uyển Đình, bái kiến sư phụ.”
“Khoan đã. Ta còn chưa nhận lời mà!”
Bị Lưu Vân ép đến bước này, Bạch Nguyệt Quân cũng đành chịu. Nàng bước đến cầm tay đỡ Sở Uyển Đình đứng dậy, lấy ra một cái khăn tay lau giúp nàng lau trán.
“Cô nên cân nhấc kỹ. Một khi đã chọn tu hành sẽ khó mà hoà nhập với nhân gian. Không phải tu sĩ nào cũng có đạo tâm vững chắc như ta và Lưu Vân. Với cả cô là công chúa hoà thân. Nếu cô chọn ở lại đây tu hành thì cả hai nước Đại Triệu, Yên Đình sẽ xảy ra bất hoà.”
Bạch Nguyệt Quân dừng lại nhìn Dĩnh Vương. Y cũng hiểu nàng muốn nói gì. Nhưng y không thể để cho Sở Uyển Đình chưa được gả làm cháu dâu của mình lại phải cầm chắc cái chết được. Y dứng dậy, chấp tay nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Việc này cứ để bổn vương xử lí. Cứu người quan trọng.”
Dĩnh Vương biết, nếu bây giờ quay lại kinh thành mà không đưa theo công chúa. Khả năng cao là các vị hoàng tử cùng những đại thần trong triều sẽ vin vào cái cớ đó mà luận tội y. Công chúa nhìn Dĩnh Vương với vẻ mặt thong thả.
“Vương Gia. Nếu ngài làm vậy…”
“Không sao. Không sao. Cùng lắm là hoàng thượng sẽ đày ta đi đến nơi nào đó xa kinh thành một chút, không có gì to tát. Tính mạng của công chúa điện hạ mới là điều đáng quan tâm.”
Tống Vân Chi và Trịnh Văn Cẩn này giờ cũng nghe loáng thoáng được chút ít cũng đi tới. Vẻ mặt của Tống Vân Chi nghiêm trọng hơn Dĩnh Vương một phần.
“Ta thì không dám chắc bản thân có được yên ổn như Vương Gia hay không. Nhưng ta đoàn chắc rằng ta sẽ bị giáng chức, trừ bổng lộc. Dù sao cũng là vì cứu mạng công chúa. Chắc là không ảnh hưởng đến tính mạng đâu.”
Y vừa gãi đầu vừa cười. Sở Uyển Đình xúc động đến mức phát khóc. Nàng không ngờ những người vừa mới quen này lại có thể nhận phần thiệt về mình để cứu mạng nàng.
“Các vị. Sở Uyển Đình ta dập đầu tạ ơn các vị.”
Sở Uyển Đình định dập đầu thêm lần nữa liền bị Bạch Nguyệt Quân giữ lại. Tay nàng nắm lấy vai của Sở Uyển Đình không chặt lắm như Sở Uyển Đỉnh không cách nào di chuyển được.
“Nếu cô đã chọn ở lại đây tu hành thì ta cũng sẽ giúp các vị một chút. Xem như là cho người của đoàn hộ tống xem, để đám người trong triều không có chứng cứ luận tội các vị.”
Sau khi nhóm người giải tán ai về nhà nấy thì nội tâm Bạch Nguyệt Quân lúc này rất khó tả. Nàng đi vào phòng tìm Lưu Vân, thấy hắn nằm trên giường đang ngon giấc. Bạch Nguyệt Quân liền đi tới kéo Lưu Vân ngồi dậy.
“Nguyệt Quân. Đừng có phá ta nữa mà.”
Giọng nói của Lưu Vân mang vẻ mệt mỏi. Hắn còn không thể mở nổi mắt.
“Chuyện này làm như vậy có được không? Có quá nhiều người liên quan.”
Bạch Nguyệt Quân bỏ Lưu Vân ra làm hắn rơi xuống giường phịch một cái.
“Đây là cách giải quyết tốt nhất mà chúng ta có đưa ra. Tứ Trưởng Lão cũng đã bói hơn chục quẻ tượng rồi.”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đã phải nán lại Côn Luân một đêm để cùng với Thanh Viễn Chân Nhân và các vị Trưởng Lão bàn cách giải quyết chuyện này. Ai cũng muốn tìm cách chu toàn nhất nhưng không có cách nào như vậy. Vì vậy trong lòng Bạch Nguyệt Quân rất khó chịu.
“Nguyệt Quân. Cô đừng lo lắng nữa. Dù sao cũng đã nhận lời rồi. Nếu có chuyện gì,… Ta cùng cô gánh.”
Bạch Nguyệt Quân mỉm cười nhìn Lưu Vân.
“Ta biết huynh sẽ nói vậy mà. Ngủ ngon, Lưu Vân.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng. Nàng nán lại ở cửa một lúc, đến khi Lưu Vân nói “Ngủ ngon, Nguyệt Quân” nàng mới đóng cửa lại.
Tối hôm đó Sở Uyển Đình ngồi lại cùng những người hộ tống mình. Họ là những người thân cận nhất với nàng ở Yên Đình. Nghe tin nàng sắp gặp đại nạn, bọn họ là người lo lắng nhất. Một thị nữ tên Noãn Noãn bật khóc ôm lấy nàng, giọng nói miếu máo.
“Điện hạ, người không thể chết được!”
“Đúng vậy, điện hạ.”
Mấy người khác cũng đồng thanh theo. Sở Uyển Đình với tóc Noãn Noãn, giọng nói dịu dàng.
“Ta không sao. Dù sao tiên nhân cũng đã đồng ý giúp ta rồi. Điều ta lo chính là các ngươi. Nếu ta không đến kinh thành Đại Triệu hoàn thành nhiệm vụ hoà thân của mình, các ngươi sẽ như thế nào đây.”
“Điện hạ, người đừng lo. Chúng thần không làm người hầu trong cung nữa cũng được.”
Sở Uyển Đình thở dài.
“Ta sợ là các ngươi sẽ bị phụ vương của ta trách tội. Dù sao thì… Phụ vương cũng đâu có quan tâm đến sống chết của ta.”
Cả căn phòng chìm vào trong im lặng. Bản thân Sở Uyển Đình cũng không biết là nên vui hay nên buồn khi bản thân được cứu sống nữa. Nàng đã vội vã cầu xin bái sư, nhưng đến lúc nghĩ lại thì lại liên luỵ quá nhiều người. Cả đêm nàng không tài nào ngủ được. Nàng cứ trần trọc mãi, không biết có nên rút lại lời bái sư hay không nữa.
Sáng hôm sau, bên trong dịch quán bỗng nhiên trở nên ồn ào. Sở Uyển Đình lật đật bước ra khỏi phòng thì thấy Bạch Nguyệt Quân đang đứng giữa vòng vây của cấm vệ quân Đại Triệu. Dưới chân nàng đang đạp lên người Tống Vân Chi. Bạch Nguyệt Quân nhìn đám cấm vệ quan cùng với mấy quan viên đến từ kinh thành, dõng dạc nói.
“Bổn toạ hôm nay đến đây để đưa Sở Uyển Đình đi. Ai muốn ngăn cản cứ tiến lên.”
Cấm vệ quân chĩa mũi đao về phía nàng nhưng không ai dám động thủ. Một lão quan đang nấp sau một cây cột liền bước ra nói.
“Ngươi là ai? Dám xông vào dịch quán của công chúa hoà thân, ngươi không sợ hoàng thượng ra lệnh xử chém ngươi sao?”
“Ha ha ha ha! Bổn toạ là ai? Muốn biết danh xưng của ta, ngươi xứng sao? Bổn toạ đi ngang qua đây, phát hiện Sở Uyển Đình kia có duyên sư đồ với ta. Ta muốn đưa nàng đi, ngươi dám cản?”
Bạch Nguyệt Quân chỉ tay về phía Sở Uyển Đình. Nói xong, nàng làm động tác nắm lấy không khí kéo về phía mình. Lập tức Sở Uyển Đình bị kéo về phía Bạch Nguyệt Quân. Bạch Nguyệt Quân nắm lấy vai Sở Uyển Đình, nhún người đạp lên một đám mây. Nàng nhìn xuống mấy viên quan đang chấn kinh bên dưới nói.
“Người là do bổn toạ đưa đi. Bổn toạ tự có cách giải thích với hoàng đế của các ngươi. Các ngươi đừng có đem hắn ra mà doạ bổn toạ.”
Nói rồi Bạch Nguyệt Quân cưỡi mây đưa Sở Uyển Đình đi mất. Tống Vân Chi lúc này mới đứng dậy. Y ôm ngực, đi đến nói với mấy vị quan viên.
“Hình như đó là vị tiên nhân đã cứu mạng công chúa điện hạ trong bữa tiệc hôm đó.”
“Tống Chỉ huy sứ, ngài chắc chứ?”
Mấy quan viên đang kinh ngạc với chuyện vừa xảy ra, nghe Tống Vân Chi nói lại càng chấn động.
“Tiên nhân? Tiên nhân có thật! Tiên nhân có thật! Phải báo lại với hoàng thượng. Nhất định phải báo lại với hoàng thượng!”
Lão quan viên cười lớn. Tống Vân Chi bèn xoay người bước đi, trên mặt lộ vẻ cười. Cấm vệ quân cũng nhanh chóng rút lui đi hết.
Trên đám bay đang bay về hướng nhà của Lưu Vân, Sở Uyển Đình thích thú nhìn cảnh từ trên cao. Vẻ mặt nàng vui sướng như trẻ con khi lần đầu được cưỡi mây.
“Sư phụ.”
“Khoan hẵng gọi ta là sư phụ. Cô còn chưa chính thức bái sư.”
Nàng ậm ừ một hồi lại hỏi tiếp.
“Lưu tiên sinh đâu rồi ạ? Còn người hộ tống của con nữa.”
“Đừng lo, ta đã gửi một lá thư cho bọn họ. Quốc sư nước Yên Đình cũng là tu sĩ, dù cho tu vi không cao cho lắm. Chỉ cần họ đưa được lá thư đến tay quốc sư thì tự khắc hắn sẽ tìm lên Côn Luân để hỏi rõ thôi. Còn về Lưu Vân. Huynh ấy đi Âm Ty huyện Hoài An rồi.”
“Âm Ty?”
0
0
4 giờ trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
