ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Đứa trẻ này đúng là số khổ.

Trầm Thừa Vũ vừa vào trong bếp đặt gánh củi xuống thì liền bị một sư huynh gọi.

“Thừa Vũ sư đệ. Chưởng Môn cho gọi những đệ tử được Tam quản lí đến Thái Hư Cung”

“Vâng, đệ đi ngay.”

Trầm Thừa Vũ lập tức đáp. Hắn chỉnh trang lại y phục, sau đó bước ra khỏi nhà bếp, hướng về phía Thái Hư Điện. Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác bất an. Việc gọi toàn bộ đệ tử dưới trướng Tam Trưởng Lão mà không có một lý do rõ ràng đúng là rất hiếm thấy. Trầm Thừa Vũ bước đi càng lúc càng nhanh, trên mặt cũng để lộ ra vẻ lo lắng. Một vài sư huynh, sư đệ đi qua chỉ nhìn thoáng mặt hắn rồi nhanh chân đi tiếp. Một số kẻ thì thấy hắn thì quay sang thì thầm với người bên cạnh. Việc này càng làm cho hắn cảm thấy bất an hơn. Cho đến khi đứng trước cửa Thái Hư Cung, Trầm Thừa Vũ mới điều chỉnh hơi thở rồi bước vào trong.

Bên trong đại điên lúc này vô cùng căng thẳng, không ai nói gì. Mấy vị Trưởng Lão, người thì nhìn Hạo Nhiên Tử với vẻ mặt không hoài nghi, người thì bấm tay tính toán. Riêng Thanh Viễn Chân Nhân vẫn xoay lưng nhìn về phía đài cao. Trong lòng y đang rối bời. Y không tin đệ tử của mình lại có thể làm ra chuyện hại người. Nhưng càng không thể không tin lời mà Bạch Nguyệt Quân nói.

Dù sao Thanh Viễn Chân Nhân quen biết không phải là ngày một, ngày hai. Y rất hiểu rõ Bạch Nguyệt Quân chính là rất ghét loại tiểu nhân, tà mị hại người. Vì vậy việc nàng bắt sống Hạo Nhiên Tử đưa về Côn Luân xử lí, phần nhiều là do tự miệng hắn nói bản thân đến từ Côn Luân. Nàng đang cho y chút mặt mũi, để y giải quyết theo môn qui.

Sự im lặng trong đại điện bị phá vỡ khi đạo đồng quay trở lại, cùng với mấy trăm đệ tử sau lưng. Y bước đến gần Thanh Viễn Chân Nhân, cung kính nói.

“Thưa Chưởng Môn, tất cả đệ tử thuộc sự quản lí của Tam Trưởng Lão đều đã có mặt ở đây.”

Thanh Viễn Chân Nhân gật đầu, đạo đồng liền đứng sang một bên. Mấy trăm đệ tử không biết mình bị gọi đến đây để làm gì. Chỉ thấy hai vị khách lạ mặt đang đứng cùng với Chưởng Môn và Trưởng Lão. Đến khi thấy Tam Trưởng Lão đang quỳ với Chưởng Môn, một vài đệ tử mới ngờ ngợ nhận ra chuyện không lành. Đám đông bắt đầu nhốn nháo lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đúng thế. Có chuyện gì? Sao Tam Trưởng Lão lại quỳ vậy?”

“Hai người đang đứng đó là ai? Ta chưa từng gặp qua.”

“Hình như là khách của Chưởng Môn đấy. Lúc đang đi đến sân bãi, ta thấy sư huynh dẫn hai người họ đến Thái Hư Cung.”

“Vậy sao? Vậy họ cũng là tu sĩ sao?”

“Có thể lắm.”

Thanh Viễn Chân Nhân xoay người lại nhìn mấy trăm đệ tử đang xì xầm bàn tán, cả đám liền im bặt. Y quét mắt một lượt rồi hỏi, giọng nói âm trầm vang đi khắp đại điện.

“Các ngươi thấy Tam Trưởng Lão là người như thế nào?”

Trầm Thừa Vũ đứng trong đám đông nghe vậy liền trầm ngâm. Bình thường hắn không gặp Tam Trưởng Lão nhiều cho lắm. Nhưng khi gặp thì liền bị mắng là ngộ tính quá thấp, tốc độ tu luyện còn kém hơn những đệ tử nhập môn sau này. Hắn không xem lời mắng nhiếc của Hạo Nhiên Tử là xấu, chỉ coi như lời giáo huấn bình thường. Vậy nên Trầm Thừa Vũ không xem Tam Trưởng Lão là người xấu, mặc dù hắn đã không ít lần bị phạt quỳ, hoặc là phạt quét sân.

Những đệ tử khác thì ý kiến khác nhau. Những người thường bị Tam Trưởng Lão dùng cách dạy khắc nghiệt để chỉ dạy thì cho rằng hắn không hẳn là người xấu, nhưng cũng không tốt đẹp gì. Những kẻ thường xu nịnh thì một mực nói rằng hắn là người thầy tốt.

Nhìn một màn này làm cho Lưu Vân thở dài. Tiên môn chính đạo này không giống với tưởng tượng của hắn, mà giống với một xã hội của phàm nhân hơn. Có người trung thực, giữ tâm kiên định. Có những kẻ vì lợi mà hạ mình với kẻ khác. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán.

“Tiên cảnh rốt cuộc cũng chỉ là cái vỏ. Đáng buồn. Đáng buồn.”

Bạch Nguyệt Quân nghe vậy cũng nhìn một lượt đám đông. Ánh mắt lạnh lẽo của nàng làm cho mấy đệ tử ở gần cảm thấy như đang bị hàn khí bao phủ, bất giác rung rẩy.

“Huynh nói đúng. Chỉ được cái danh là đệ tử tiên môn, nhưng bản chất chẳng khác gì phàm phu tục tử. Không khéo còn tệ hơn cả Linh Nhiễm nhà chúng ta.”

Mấy vị Trưởng Lão nghe mấy lời này của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân, tự thấy hổ thẹn. Trong lòng tự suy ngẫm bản thân có thật sự tiên nhân hay không. Thanh Viễn Chân Nhân lên tiếng lần nữa.

“Mấy người các ngươi chọn ra một người lên đây nói cho ta biết ý của các ngươi đi.”

Lập tức mấy trăm cặp mắt quay sang nhìn Trầm Thừa Vũ. Bình thường bọn họ thấy hắn bị Tam Trưởng Lão đối xử thậm tệ nhất, vì vậy muốn đẩy hắn lên để xem hắn có thể nói gì. Trầm Thừa Vũ bị xô đẩy từ gần cửa vào lên đến trước mặt Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân.

Vừa thấy hắn, Lưu Vân khẽ gật đầu. Hắn cũng nhận ra vị tiên sinh và nữ tử mà hắn gặp trên đường lên núi. Quả đúng như hắn nghĩ, hai người quả thật không phải phàm nhân. Trầm Thừa Vũ nhìn Chưởng Môn và mấy vị Trưởng Lão. Gương mặt ai cũng nhìn như đang chờ câu trả lời của hắn. Hắn lại nhìn Tam Trưởng Lão đang quỳ dưới sàn. Hạo Nhiên Tử đang rung rẩy, như thể lời mà Trầm Thừa Vũ sắp nói ra có thể sẽ khiến gã bị đuổi khỏi tiên môn vậy.

Những đệ tử bên dưới bắt đầu thúc giục Trầm Thừa Vũ, làm cho hắn hoảng lên, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng. Hơi thở của hắn bắt đầu gấp gáp, hai bàn tay nắm chặt lấy đạo bào. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân có thể nhận thấy hai tay của hắn hơi rung.

Bạch Nguyệt Quân liền liếc mắt nhìn mấy kẻ lớn tiếng bên dưới. Ánh mắt sắc bén, mang theo hàn khí làm cho bọn chúng im bặt. Lưu Vân bước đến gần Trầm Thừa Vũ.

“Ngươi cứ nói điều mà bản thân nghĩ. Không cần để tâm đến kẻ khác.”

Giọng nói trầm ổn của Lưu Vân làm cho tâm trạng của Trầm Thừa Vũ ổn định lại đôi phần. Hắn hít một hơi, nói.

“Con nghĩ Tam Trưởng Lão không phải là người xấu.”

Mấy trăm đệ tử liền chấn kinh. Bọn họ biết Trầm Thừa Vũ bị đối xử thậm tệ nhất trong đám đệ tử do Hạo Nhiên Tử quản lý. Vậy mà bây giờ hắn lại nói tốt cho gã. Bản thân Hạo Nhiên Tử cũng rất bất ngờ. Gã quay đầu nhìn Trầm Thừa Vũ. Trên mặt của hắn không có vẻ gì là nói dối. Tảng đá trong lòng gã cũng được giữ lại một phần.

Đại Trưởng Lão lên tiếng hỏi Trầm Thừa Vũ.

“Ngươi có thể nói rõ lý do ngươi cho răng Tam Trưởng Lão là người tốt hay không?”

Trầm Thừa Vũ hơi do dự một chút, nhưng hồi sau lại dõng dạc nói.

"Tam Trưởng Lão là người đạo hạnh cao thâm, uyên bác thông tuệ. Ngài quản giáo nghiêm khắc, đó cũng là vì muốn đệ tử tiến bộ. Có lẽ người khác cảm thấy ngài hà khắc, nhưng ta biết, đó chỉ là cách người rèn giũa kẻ hậu bối như ta."

Hắn ngập ngừng một chút, rồi cúi đầu:

"Ta tư chất kém cỏi, tiến cảnh chậm chạp, bị trách mắng là điều tất yếu. Dẫu có chịu khổ hơn người, cũng là do bản thân ngu dốt, không thể trách ngài ấy. Ngài chưa từng dạy ta làm điều trái với đạo nghĩa, chưa từng ra tay hại ai. Nếu ta có điều gì chưa tốt, chỉ là do ta chưa đủ cố gắng."

Hắn nắm chặt tay, khẽ mím môi, nhưng vẫn không thay đổi lời nói của mình:

"Ngài ấy có thể nghiêm khắc, có thể lạnh lùng, nhưng ta tin, trong lòng ngài, vẫn có sự kỳ vọng dành cho đệ tử. Nếu không, ngài đã chẳng để ta lưu lại Côn Luân đến tận bây giờ."

Hạo Nhiên Tử nghe vậy liền mở to mắt nhìn Trầm Thừa Vũ. Gã không ngờ đứa đệ tử mà bản thân đối xử tệ bạc nhất lại có thể nói ra những lời này. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân thì khẽ liếc nhau. Trong lòng cả hai thầm nghĩ đứa trẻ này quá tôn sư, nhưng cũng quá tự ti. Đại Trưởng Lão hỏi lại.

“Ngươi nghĩ như vậy thật sao?”

Trầm Thừa Vũ liền gật đầu. Thanh Viễn Chân Nhân nheo mắt nhìn Trầm Thừa Vũ, rồi lại nhìn những đệ tử khác.

“Những người khác thì sao?”

Không ai đáp lại. Mấy trăm đệ tử khẽ liếc nhau. Bọn chúng không dám đứng ra như Trầm Thừa Vũ, cũng không dám nhìn Chưởng Môn. Thanh Viễn Chân Nhân thở dài. Y xua tay vảo tất cả đệ tử lui ra ngoài.

Trầm Thừa Vũ vẫn nhìn Tam Trưởng Lão, cho đến khi Lưu Vân đi đến chạm nhẹ vào vai hắn, hắn mới đi theo các đệ tử khác ra khỏi Thái Hư Cung. Trong khi hắn vẫn còn đang ngơ ngẩn thì mấy sư huynh đệ xung quanh lại bắt đầu bàn tán.

“Hắn vậy mà nói tốt cho Tam Trưởng Lão. Sư huynh nói xem, có phải là hắn bị ngược đến mức ngốc rồi không?”

“Khẽ thôi. Hắn đang nhìn kìa. Tránh xa hắn một chút.”

“Đúng vậy. Tránh xa hắn một chút.”

Dù cách mấy chục trượng nhưng Lưu Vân vẫn có thể nghe được những lời mà sư huynh, sư đệ nói về Trầm Thừa Vũ. Trầm Thừa Vũ dường như nghe được, như lại chẳng phản ứng gì, chỉ lặng lẽ bước đi. Lưu Vân nhìn theo bóng lưng đó cho đến khi Trầm Thừa Vũ khuất khỏi tầm mắt. Bạch Nguyệt Quân bên này thấy Lưu Vân nhìn ra ngoài cửa, liền hỏi.

“Lưu Vân, huynh đang nhìn gì vậy?”

Lưu Vân khẽ đáp.

“Đứa trẻ này đúng là số khổ. Không biết đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái số mệnh này đây?”

Nói xong Lưu Vân lại nhìn Hạo Nhiên Tử. Thấy gương mặt gã vẫn còn đang bàng hoàng với những gì mình nghe được, Lưu Vân liền lên tiếng.

“Ngươi không ngờ đứa trẻ mà ngươi ngược đãi lại có thể nói tốt cho ngươi phải không?”

Nghe thanh âm chính trực của Lưu Vân, gã liền choàng tỉnh. Gã quay sang nhìn Lưu Vân. Hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cứ như thể đang nhìn thấu tâm can của gã vậy.

“À phải rồi. Ngươi đã làm gì bạch lang yêu dưới chân núi mà chúng bám theo tam công chúa đến tận huyện Hoài An thế?”

Mấy vị Trưởng Lão lại thêm một phen chấn kinh. Hầu hết những con vật mở linh trí xung quanh núi Côn Luân đều đến chân núi để nương nhờ linh khí nồng đậm ở nơi đây. Thấy bọn chúng cũng không làm hại ai nên Thanh Viễn Chân Nhân cũng chấp nhận để bọn chúng ở lại, cốt là để dễ quản lí, tránh gây hại cho phàm nhân. Sau nữa là để giáo hoá những kẻ này để chúng có thể đi theo chính đạo.

“Ngươi lại làm ra việc gì thế này?”

Thanh Viễn Chân Nhân chỉ tay vào Hạo Nhiên Tử, giọng rung rung. Hạo Nhiên Tử nghe vậy liền quỳ rạp xuống sàn, không dám ngẩng đầu.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.