ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Côn Luân Tiên Môn.

Trầm Thừa Vũ xoay người nhìn theo hướng thanh âm truyền đến thì thấy có hai người đi từ hướng dưới núi lên. Một vị tiên sinh khí độ bất phàm, mặc trường bào xám tro bước đi thư thả. Bên cạnh là một nữ tử mặt lạnh như băng, xinh đẹp tựa trăng tròn. Cả hai người nhìn giống như từ dưới núi đi lên, nhưng thần thái ung dung, không vương chút mệt mỏi trên mặt, lại càng không giống kẻ lạc đường.

Trầm Thừa Vũ nhìn chằm chằm cả hai một hồi mới chấp tay nói.

“Đây đúng là đường lên đỉnh Côn Luân. Hai vị cứ đi theo thang lát đá này là sẽ tới.”

Dường như hắn nhận ra ánh mắt của hai người khi bị nhìn chằm chằm như vậy nên mặt có hơi đỏ. Nhưng vẫn hắn vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh.

“Đa tạ tiểu đạo hữu chỉ đường. Chúng ta có việc gấp. Xin phép đi trước một bước.”

Lưu Vân chấp tay đáp lễ với Trầm Thừa Vũ sau đó cùng Bạch Nguyệt Quân đi tiếp. Khi đi ngang qua Trầm Thừa Vũ, Lưu Vân cảm nhận được một thứ gì đó đặc biệt ở người trẻ tuổi này. Nhưng hắn không phản ứng gì, ung dung bước tiếp.

Trầm Thừa Vũ đứng lặng nhìn hai người đi lên núi. Hắn có thể khẳng định hai người này chắc chắn không phải người thường. Qua thần thái, khí sắc cùng với giọng nói nữa. Trầm ngâm một hồi, hắn mới nhớ lại việc cần phải làm liền thúc giục sư đệ.

“Nhanh lên Mộc Thanh sư đệ! Nếu không sẽ trễ mất!”

Không giống với hai đệ tử đang chật vật vác củi lên núi. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân bên này thong dong bước đi. Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Cả hai đứng trước một màn sương mờ ảo. Bạch Nguyệt Quân bước lên cầm lấy một cái lá đang rơi, phi thẳng vào trong màn sương. Liền có một thanh âm vang lên.

“Là khách nhân từ nơi nào đến?”

Bạch Nguyệt Quân dõng dạc nói.

“Ta là Bạch Nguyệt Quân. Đến đây để bái phỏng Chưởng Môn Thanh Viễn Tử. Phiền tiểu đạo hữu truyền lời giúp ta.”

Không có thanh âm hồi đáp. Nhưng nhìn Bạch Nguyệt Quân có vẻ thong thả nên Lưu Vân cũng không nói gì. Lát sau, Trầm Thừa Vũ cùng sư đệ cũng lên đến nơi. Bọn hắn cứ vậy mà đi thẳng vào trong màn sương làm cho Lưu Vân có chút kinh ngạc. Nhưng rồi hắn nhận ra.

‘Dù sao người ta cũng là đệ tử ở đây, tất nhiên là sẽ vào được.’

Cùng lúc Trầm Thừa Vũ bước vào thì một vị đạo đồng bước ra. Y chấp tay với hai người.

“Bạch tiên tử. Chưởng môn cho mời ngài vào trong. Còn vị này là?”

Đạo đồng nhìn sang Lưu Vân, ánh mắt thăm dò. Bạch Nguyệt Quân liền lên tiếng.

“Huynh ấy đi cùng ta.”

“Vậy thì mời hai vị đi theo ta.”

Đạo đồng xoay người bước đi. Thấy vậy Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân cũng nối gót theo sau. Khi bước qua màn sương, Lưu Vân có cảm giác mát lạnh chạy dọc người, cứ như vừa chạm vào một màn nước vậy.

‘Thì ra đây là Côn Luân sao?’

Lưu Vân nhìn vào khoảng trời rộng lớn. Từng toà điện được xây dựng trên vách núi cheo leo. Các điện được nối với nhau bằng những cây cầu bắc ngang qua. Phía trước một sân lớn có các đệ tử đang cùng nhau luyện công. Phía trên còn có một vài đệ tử cưỡi phi kiếm bay tới bay lui. Nếu nhìn từ xa không khác gì một tiên đảo trên mây.

Lưu Vân mở to mắt, để lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn thích thú trong đáy mắt. Đầu hắn hết nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Thi thoảng lại cố nén tiếng reo vui sướng. Đạo đồng đi trước thấy vậy liền nhếch mép cười. Y nghĩ Lưu Vân là một phàm như có cơ duyên quen biết Bạch Nguyệt Quân, được nàng đến để giới thiệu gia nhập tiên môn.

Đạo đồng dẫn hai người đi đến Thái Hư Cung. Thái Hư Cung toạ trên vách núi cao nhất. Trăm trượng xung quanh phát ra tiên quang. Mái ngói bằng ngọc ánh lên màu xanh biếc, cột trụ làm bằng bạch ngọc, chạm trổ hình giao long uốn lượn, như ẩn như hiện giữa trời mây.

Bên trong đại điện, linh khí nồng đậm bao phủ xung quanh. Ở nơi đài cao là Chưởng Môn Thanh Viễn Tử đang nhập tịnh, xung quanh là ba vị Trưởng Lão đang nhìn về phía ba người vừa mới bước vào.

Đạo đồng đưa hai người đến nơi thì thẳng đến chỗ các vị Trưởng Lão rồi đứng sang một bên. Bạch Nguyệt Quân bước lên một bước, chấp tay với Thanh Viễn Tử.

“Thanh Viễn Tử, lâu không gặp.”

Thanh Viễn Tử thân mặc đạo bào, râu tóc đã bạc nhưng dường như vẫn tràn đầy sinh cơ. Y mở mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân, sau đó từ từ hạ xuống từ đài cao, bước tới chấp tay đáp lễ.

“Bạch tiên tử, đã lâu không gặp. Có lẽ đã mấy trăm năm rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, đã mấy trăm năm rồi.”

Bạch Nguyệt Quân có hơi hoài niệm. Lần đầu nàng gặp Thanh Viễn Tử là lúc y vừa chứng đạo. Lúc đó Thanh Viễn Tử vẫn còn khá trẻ, nhìn như một người gần sáu mươi. Chớp mắt đã qua mấy trăm năm rồi. Bây giờ y đã dựng nên một tiên môn chính đạo, danh bất hư truyền.

“Bạch tiên tử. Vị tiên sinh này đây là?”

Thanh Viễn Tử nheo mắt nhìn Lưu Vân. Lưu Vân ra ánh mắt của y nhưng lại vờ như không biết. Hắn cầm bình hồ lô đeo ở thắt lưng lên xoay qua, xoay lại, nhìn ngắm vẻ thích thú. Rồi hắn lại tỏ ra vẻ bất ngờ, liền chấp tay nói.

“Tại hạ tên Lưu Vân, là ẩn sĩ chốn sơn dã ngoài huyện Hoài An, Vĩnh Ninh Châu, Đại Triệu. Người quen biết thường gọi Lưu mỗ là Lưu tiên sinh.”

Thanh Viễn Tử lại hỏi tiếp, trong lời nói cùng ánh nhìn ẩn chứa một cỗ áp lực to lớn, nhằm thẳng vào Lưu Vân.

“Vậy Lưu tiên sinh quen biết Bạch tiên tử như thế nào, không biết tiên sinh có tiện kể lại hay không?”

Trong đại điện trở nên lặng thinh. Dù không có gió nhưng tay áo của Lưu Vân vẫn khẽ bay, tựa hồ như có nguồn tiên lực cương mãnh đang lan toả. Lưu Vân và nhũng người xung quanh đều có thể cảm thấy cỗ áp lực này nhưng hắn chỉ khẽ nhướng mày, như thể đón lấy cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên ả.

Lưu Vân chấp tay trả lời.

“Lưu mỗ chỉ là kẻ vô danh, vô tình quen biết Bạch tiên tử. Chưởng Môn không cần quá hao tâm, phí sức như vậy.”

“Lưu Vân. Sao huynh không gọi ta là Nguyệt Quân?”

Bạch Nguyệt Quân tỏ vẻ bất mãn nhìn Lưu Vân. Thanh Viễn Tử cùng mấy vị Trưởng Lão thấy vậy lấy làm kinh ngạc. Bạch tiên tử mà họ biết là người, lãnh đạm, thanh cao. Khi ra tay sát phạt sẽ không hề nương tay. Giờ lại làm nũng một kẻ lạ mặt không rõ là phàm nhân hay tu sĩ.

Lưu Vân hắng giọng, nói với Thanh Viễn Tử.

“Không biết là Tam Trưởng Lão đang có mặt tại tiên môn hay không?”

Một vị Trưởng Lão lấy lại được bình tĩnh, nói với Lưu Vân.

“Hạo Nhiên Tử sư đệ đã đi ra ngoài được nửa tháng rồi. Không biết là tiên sinh có vô tình quen biết đệ ấy hay chăng?”

“Không hẳn là quen biết, chỉ là vô tình thấy y nên đưa y về đây thôi.”

Lưu Vân mỉm cười, cầm bình hồ lô lên dốc ngược. Hạo Nhiên Tử liền bị nước trong bình cuốn trôi ra ngoài, trên người dính đầy máu thịt làm cho mấy người của Côn Luân một lần nữa kinh ngạc. Hạo Nhiên Tử luống cuốn đứng dậy, nhưng vì hai vai đã bị đánh lệch nên phải một lúc sau mới có thể đứng dậy được.

Hắn nhìn quanh, thấy Chưởng Môn cùng các vị Trưởng Lão khác, liền đi đến kêu la.

“Chưởng Môn, sư huynh. Các vị phải làm chủ cho ta! Bọn hắn cấu kết với nhau đánh lén ta!”

Rồi hắn nhìn Bạch Nguyệt Quân.

“Ả ta! Ả ta là hồ yêu! Là ả ta là tà thuật hại ta!”

Bạch Nguyệt Quân liền nói với hắn.

“Hừ. Bọn ta còn chưa mở lời, ngươi đã vội thanh minh. Chẳng lẽ ngươi thật sự có điều khuất tất?

Thanh Viễn Tử còn chưa hết kinh ngạc với bộ dạng của Hạo Nhiên Tử liền bị lời của Bạch Nguyệt Quân làm cho y tỉnh lại.

“Bạch tiên tử nói vậy là có ý gì?”

“Ta và Lưu Vân vô tình có mặt lúc hắn dùng tà pháp lên người của tam công chúa nước Yên Đình trong tiệc tẩy trần của nàng ở huyện Hoài An. Hắn gọi ra một tà vật từ trong người nàng. Nếu ta và Lưu Vân không có mặt ở đó thì tà vật đã nhận được huyết tế của hơn trăm người mà có chút thành tựu rồi.”

“Cái gì?”

“Có chuyện này sao?”

“Sư đệ, đệ mau nói đi!”

Mấy vị Trưởng Lão liền nhốn nháo lên trong kia Thanh Viễn Tử vẫn im lặng nhìn Hạo Nhiên Tử. Y đưa tay lên bảo mọi người im lặng, rồi nói với Hạo Nhiên Tử.

“Ngươi có muốn bao biện gì hay không?”

Hạo Nhiên Tử nhìn Thanh Viễn Tử rồi lại nhìn mấy vị sư huynh. Hắn lại nhìn sang đôi mắt của Lưu Vân. Ánh mắt của hắn tựa như nước trong giếng cổ không chút gợn sóng. Càng nhìn, Hạo Nhiên Tử càng cảm thấy sợ hãi người trước mặt. Không có phàm nhân nào có thể bắt được hắn, cũng không có tiên nhân nào có thể che giấu pháp lực của bản thân mà để lại dấu vết.

‘Trừ khi… Trừ khi là cao nhân ẩn thế.’

Hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Nàng đang để lộ cặp mắt hồ ly sắc bén nhìn hắn. Vậy mà trên người nàng lại không có chút yêu khí nào, ngược lại lại có vài tia tiên khí ẩn hiện. Đến lúc này hắn mới biết bản thân đã động vào thứ gì.

Hạo Nhiên Tử liền lao đến, dập đầu với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Miệng lên tục nói.

“Hai vị thượng tiên. Xin hãy hai vị tha cho ta! Ta bị tà ma che mắt. Hai vị thượng tiên. Xin hãy tha cho ta!”

Lưu Vân không nói gì, dùng Tị Thuỷ Thuật dọn sạch máu thịt trên sàn và trên người Hạo Nhiên Tử, đem hết tất cả vào trong bình hồ lô. Khi Lưu Vân thi pháp, chẳng để lộ chút pháp lực nào, lại thi pháp nhẹ nhàng như nhịp thở. Sau đó Lưu Vân nắm hai hai cánh tay của Hạo Nhiên Tử trả nó trở lại khớp, rồi đỡ hắn đứng dậy.

“Người ngươi nên xin tha không phải là bọn ta. Mà là Chưởng Môn của ngươi.”

Lưu Vân đẩy hắn một cái làm hắn quỳ trước mặt Thanh Viễn Tử. Lúc này Hạo Nhiên Tử im lặng, trên trán đầy mồ hôi. Hắn khẽ ngước nhìn Thanh Viễn Tử, thấy y đang để lộ ra vẻ mặt thất vọng. Y xoay người, thở dài một hơi rồi nói với đạo đồng.

“Tiểu Lục. Con đi gọi hết những đệ tử được Tam Trưởng Lão dạy dỗ đến đây.”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.