Chương 18
Trên bàn tiệc rượu, dưới bàn sát cơ.
Kẻ ẩn nấp ở góc sân khấu bắt đầu di chuyển. Trong khi bước đi, bàn tay phải hắn loé lên một chút ánh sáng màu đỏ. Tia sáng đỏ như sợi chỉ mảnh, tựa hồ như được gió cuốn, bay về phía công chúa. Ngay khi chạm vào người công chúa, cơ thể nàng liền phản ứng dữ dội.
Gương mặt nàng tái nhợt, môi mím chặt như cố nén cơn buồn nôn. Hai tay run rẩy siết lấy y phục trước ngực, đôi mắt mở to kinh hoàng khi cảm nhận được thứ gì đó đang trào ngược từ bên trong. Trịnh Văn Cẩn và Dĩnh Vương thấy vậy liền đến hỏi thăm.
“Công chúa điện hạ. Người bị làm sao thế?”
Mấy quan viên ngồi gần đó nghe tiếng của Trịnh Văn Cẩn liền đưa mắt nhìn công chúa. Nhưng nàng không trả lời. Nàng loạng choạng đứng dậy, bước lên phía trước mấy bước chân thì khuỵu xuống. Kẻ kia vẫn không dừng lại, tiếp tục thi pháp. Tay hắn bấm pháp quyết, miệng niệm khẩu quyết.
Ngay lập tức, công chúa liền nôn ra một bọc thịt lớn chừng hai nắm tay. Nàng hoảng sợ lùi về sau. Bọc thịt trên sàn co giật liên hồi, như một sinh vật sắp chào đời. Làn da nó căng lên, những vết nứt đỏ rực như mạch máu hiện ra. Rồi một cánh tay khẳng khiu thò ra, móng tay dài và đen ngòm cào xuống mặt đất phát ra âm thanh ken két ghê rợn.
Ngay lúc này Tống Vân Chi và Bạch Nguyệt Quân cùng lúc nhảy xuống. Bạch Nguyệt Quân đá bay tà vật vào vách của sân khấu. Tống Vân Chi tiếp đất chạm hơn, chỉ còn cách đứng chắn trước công chúa.
Người trong lâu bắt đầu hỗn loạn. Mấy quan viên cùng với người hầu, tiểu nhị, vũ cơ la hét, đùn đẩy, chen lấn nhau chạy về phía lối ra. Mấy tướng lĩnh thì buông bát rượu xuống, nhanh chóng chạy đến hộ giá. Kẻ ẩn nấp nhận ra Bạch Nguyệt Quân có thể là người tu hành, lại còn không thể thấy rõ đạo hạnh liền muốn theo dòng người hỗn loạn đi ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn Bạch Nguyệt Quân lại thấy nàng mỉm cười với hắn. Cặp mắt hồ ly cong theo ý cười, khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.
‘Không ổn! Phải thoát ngay!’
Vừa suy nghĩ xong hắn đã bị Lưu Vân dùng cầm nã thủ tóm lấy hai tay, từ đó trượt lên vai hắn. Lưu Vân dùng lực giật mạnh, một tiếng rắc vang lên cùng với tiếng kêu đau đó của hắn. Chưa nhận ra đang xảy ra chuyện gì thì đã nhận thêm một quyền nặng như đá tảng vào giữa ngực, khiến cả người hắn văng đi như diều đứt dây, đập mạnh xuống nền sân khấu.
Lưu Vân từ từ bước ra, tay chấp sau lưng. Hắn nheo mắt nhìn kẻ đang loạng choạng trước mặt. Nhìn vào hoạ tiết trên áo, hắn cũng có thể đoán được kẻ trước mặt đến từ đâu.
“Ngươi là kẻ đến từ Côn Luân? Côn Luân là danh môn chính phái, sao lại có tên tà ma hại người như ngươi chứ?”
Kẻ đó nghe vậy liền chột dạ thét lên.
“Các ngươi là ai? Đại Triệu từ khi nào lại có tiên nhân như các ngươi? Ta là Tam Trưởng Lão của Côn Luân. Các ngươi dám động vào ta, các ngươi sẽ phải hối hận!”
Bạch Nguyệt Quân liền nổi cáu. Nàng rút Thanh Phong Kiếm chém đứt đầu tà vật rồi ném đến dưới chân hắn. Thân thể của tà vật thì bị nàng chém nát, không còn thấy rõ hình dạng. Bạch Nguyệt Quân nhún người, nhảy lên sân khấu, chĩa mũi kiếm về phía Tam Trưởng Lão.
“Ta phải bắt ngươi đưa về Côn Luân hỏi cho ra lẽ. Chưởng môn nhân của ngươi là người thanh cao, chính trực. Vậy mà lại nuôi dưỡng kẻ tà ma như ngươi, để ngươi làm Tam Trưởng Lão. Ta thấy thật nực cười.”
Nghe Bạch Nguyệt Quân nói nàng quen biết Chưởng Môn, mặt hắn liền biến sắc, miệng niệm khẩu quyết gọi ra một đạo lôi pháp đánh về phía Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân, sau đó liền thiêu đốt mệnh nguyên để bỏ chạy. Lưu Vân liền đưa hồ lô đựng nước của mình lên mở nắp. Một lực hút mạnh mẽ từ trong hồ lô kéo Tam Trưởng Lão về rồi hút hắn vào trong hồ lô cùng với mấy tia sét, biến mất dạng.
“Muốn chạy, đâu có dễ đến vậy.”
Lưu Vân lắc đầu. Hắn tự hỏi tại sao những kẻ gây chuyện lại thích chạy đến vậy. Bạch Nguyệt Quân vẻ mặt thích thú chạy đến cạnh Lưu Vân, cầm bình hồ lô lên xem xét.
“Ta không biết là huynh luyện thành pháp bảo rồi đấy. Mấy ngày nay có thấy huynh cặm cụi với cái bình này, chẳng biết là huynh đang làm gì. Hoá ra là luyện pháp bảo.”
Lưu Vân không để ý đến Bạch Nguyệt Quân, để nàng chơi với bình hồ lô. Còn hắn thì bước lên nói chuyện với công chúa.
“Công chúa điện hạ không sao chứ?”
Gương mặt công chúa vẫn còn tái nhợt, được hai thị nữ dìu để đứng vững. Dù vậy nàng vẫn lắc đầu. Tống Vân Chi liền bước lên hỏi.
“Lưu tiên sinh, ngài thật sự là tiên nhân?”
Đám người Dĩnh Vương, Trịnh Văn Cẩn cùng với tướng lĩnh, hộ vệ bị một màn này làm cho ngơ ngác. Đến khi công chúa gọi Lưu tiên sinh, Dĩnh Vương mới lấy lại bình tĩnh. Nội tâm y nổi lên một gợn sóng. Y bước lên phía trước hỏi Lưu Vân.
“Ngài là Lưu tiên sinh đã viết câu đối dán trước cửa kia?”
“Chính là Lưu mỗ.”
Lưu Vân chấp tay với Dĩnh Vương, sau đó hắn lại nhìn đống thịt nát dưới chân mà thở dài. Hắn vung tay, lập tức một dòng nước từ trong hồ lô bay ra, cuốn sạch hết mọi thứ rồi bay trở lại trong bình với ánh mắt thích thú của Bạch Nguyệt Quân.
“Thứ tà vật này, nếu để ở đây sẽ làm ô uế nơi này mất.”
Rồi hắn lại nhìn công chúa, điềm nhiên nói.
“Nếu công chúa có thời gian rảnh thì đến căn nhà gỗ bên bờ Thiên Tương Giang tìm Lưu mỗ. Ta có chút việc muốn làm rõ. Cứ hỏi Tưởng Du Nhi, cháu của Tưởng lão là sẽ biết đường.”
Hắn khẽ liếc Dĩnh Vương.
“Nếu Dĩnh Vương muốn gặp ta thì cứ đi cùng. Lưu mỗ còn việc phải giải quyết. Xin phép cáo từ.”
Lưu Vân chấp tay một lượt với đám người Dĩnh Vương. Sau Bạch Nguyệt Quân bước lên cạnh hắn vung tay áo một cái, cả hai liền biến mất. Để lại đám người ngơ ngẩn. Có kẻ kêu lên.
“Là thần tiên sao?”
“Tiên nhân?”
“Ta tưởng tiên nhân chỉ có trong truyền thuyết!”
Bỏ lại phiền phức sắp đến sau lưng, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân phải giải quyết chuyện trước mắt. Cả hai cùng nhau tiến thẳng đến Côn Luân ở phía tây nam. Lần này Lưu Vân được cưỡi mây nhưng không phải thuật phi cử của hắn. Mà hắn chỉ đi nhờ Bạch Nguyệt Quân thôi.
Nhìn đám mây dưới chân, Lưu Vân có chút thích thú. Hắn khẽ hỏi Bạch Nguyệt Quân.
“Thuật phi cử này gọi là gì thế?”
Bạch Nguyệt Quân trầm ngâm một hồi, lại lắc đầu.
“Ta không nhớ. Ta chỉ nhớ là lấy được thuật phi cử này ở chỗ Long tộc lúc ta đi Đông Hải.”
“Là xin hay cướp?”
“Là xin.”
Bạch Nguyệt Quân nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương. Lưu Vân thấy vậy cũng chỉ có thể xoa đầu.
“Sau này đừng có làm mấy trò như vậy nữa. Lúc nãy cô lại ra tay hơi quá rồi.”
“Tại lúc đó ta tức giận quá. Hắn dám treo Côn Luân trước miệng, đem ra nói để hù doạ ta như vậy. Ta không thể để hắn yên được.”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân, tò mò hỏi.
“Cô quen biết Chưởng Môn của Côn Luân sao?”
“Từng gặp vài lần. Cũng có thể xem là quen biết.”
“Vậy thì lần này đến đó dễ nói chuyện hơn rồi.”
Lưu Vân trở lại vẻ điềm nhiên thường ngày. Bình hồ lô đeo ở thắt lưng khẽ rung lên, nhưng bị Lưu Vân lắc lắc vài cái liền không phản ứng nữa. Trong đó lúc này không chỉ có Tam Trưởng Lão và nước mà còn có máu thịt của tà vật đã chết nữa. Vậy nên hắn ở trong đó cố thoát ra cũng là điều dễ hiểu.
Đây vốn là bình hồ lô đựng nước bình thường thôi. Nhưng khi nhớ lại Tử Kim Hồ Lô của Thái Thượng Lão Quân trong Tây Du Ký làm cho hắn nảy ra ý tưởng. Dành ra mấy ngày liền để luyện được cái bình hồ ở mức dùng được. Dù vậy, sau này hắn vẫn sẽ làm một bình khác hoàn thiện hơn.
Lúc này đã gần giờ trưa, nếu theo tính toán của Lưu Vân thì khi đến Côn Luân có thể đã là lúc chiều tà. Trong chuyến đi, Lưu Vân đứng trên mây nhìn cảnh sông núi mênh mông. Trong lòng không khỏi cảm thán.
‘Nhân gian có nhiều nơi còn đẹp hơn cả tiên cảnh.’
Rồi suy nghĩ của hắn lại thay đổi.
‘Nếu tiên cảnh có kẻ như Tam Trưởng Lão trong bình hồ lô này, thì nơi đó có thật sự còn là tiên cảnh hay không?’
Nghĩ đến đây, Lưu Vân thở dài.
Cách đó hơn ngàn dặm, trên đỉnh Côn Luân. Phía sau lớp mây mù bao phủ quanh năm là đình lầu, đài cát cao lớn. Nơi đây được chia ra thành nhiều khu vực riêng biệt, nằm trên những mô đất cao khác nhau. Ở giữa là Thái Hư Cung, là đạo tràng của Chưởng Môn Thanh Viễn Tử. Cũng là nơi tổ chức nghị sự trong tiên môn.
Xung quang là các điện cho các Trưởng Lão, lần lượt là Huyễn Tâm Nhai, Tĩnh Thế Nhai, Diệu Vân Nhai, Không Minh Nhai giao có các vị trưởng lão, cấp bậc từ thấp đến cao. Trong Côn Luân, đệ tử có tư chất tốt để tu hành sẽ được các trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền. Những người khác có tư chất thấp hơn sẽ được nhận làm đệ tử nội môn, tệ lắm là đệ tử ký danh. Những người không có tư chất sẽ không có cơ hội để lên núi. Trừ khi người đó có duyên với Côn Luân thì may ra. Quả thật khắc nghiệt không khác gì tuyển sinh đại học cả.
Trên đường lên núi lúc này có vài đệ tử đang gánh củi mang lên núi. Bọn hắn là đệ tử nội môn, nhưng thiên tư không tốt, tu hành chậm chạp. Vì vậy bị sai đi làm lao dịch, gánh củi, xách nước, quét sân. Một kẻ mệt mỏi đặt gánh củi trên lưng xuống rồi trên đó, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt. Hắn thở hồng hộc, lên tiếng gọi một người khác.
“Thừa Vũ sư huynh. Chúng ta ngồi nghỉ một chút đi.”
Trầm Thừa Vũ xoay người nhìn. Hắn cũng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt. Gương mặt lúc này đã đỏ lên vì nóng. Dù vậy, hắn vẫn nói.
“Mộc Thanh sư đệ. Ta nghĩ chúng ta không có thời gian ngồi nghỉ đâu. Bây giờ không còn sớm nữa. Nếu không nhanh chân lên, để trễ giờ cơm sẽ bị trách phạt đấy.”
Một người khác đi trước cũng lên tiếng.
“Thừa Vũ sư huynh nói đúng. Ta không muốn bị phạt nữa đâu. Nếu đệ muốn bị phạt thì chịu một mình đi.”
Nói rồi hắn nhanh chân đi tiếp, chẳng bao lâu thì mất dạng. Mộc Thanh vừa định đeo gánh củi lại lên lưng thì phía sau phát ra tiếng hỏi.
“Hai vị tiểu đạo hữu. Cho ta hỏi đường này có phải đường lên đỉnh Côn Luân hay không?”
1
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
