ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chắc chắn là thấp hơn ta vạn năm.

Không lâu sao, tiệc tẩy trần của công chúa Yên Đình cũng được tổ chức ở Thuý Hoa Lâu. Xe ngựa đến trước cửa lâu tấp nập. Người đến chủ yếu là quan lại địa phương. Còn lại là vài tướng lĩnh hộ tống công chúa từ biên ải đến đây. Cả con đường lớn từ dịch quán đến Thuý Hoa Lâu bị phong toả để nhường đường cho công chúa.

Xe ngựa của công chúa vô cùng khoa trương. Mái xe tựa như mái đình, chạm trổ chim chóc tựa như thật, tung cánh bay lên trời. Cửa xe được che bằng rèm lụa, được thêu hoa mẫu đơn nở rộ giữa trời xuân. Phía trước có bốn con tuấn mã cường tráng, hì hực khí thế chờ công chúa lên xe.

Lúc này công chúa từ trong dịch quán bước ra. Nàng mặc áo dài rộng tay bằng lụa, trên thân thêu hoạ tiết hạc trắng tung bay giữa trời mây. Trên đầu đội mũ miện bằng vàng, được chạm trổ hình hoa mẫu đơn, đính thêm vô số trân châu. Nhìn tổng thể y phục của nàng có phần tương tự với y phục Đại Triệu, không có sai biệt quá nhiều.

“Tống Vân Chi tham kiến công chúa điện hạ.”

Tống Vân Chi từ xa đi đến cúi mình chấp tay với công chúa. Y có nhiệm vụ hộ tống công chúa Yên Đình về kinh thành cùng với Dĩnh Vương. Vậy nên việc y có mặt ở đây cũng không có gì lạ. Y đưa tay mời.

“Mời công chúa điện hạ lên xe.”

“Lưu tiên sinh có đến hay không?”

Tống Vân Chi lắc đầu.

“Bẩm công chúa. Mấy hôm nay Lưu tiên sinh và Lưu phu nhân không có vào huyện. Ta cũng đã lên thượng nguồn Thiên Tương Giang để tìm thử nhưng không tìm thấy. Thứ cho ta vô dụng.”

Nàng thở dài. Xem ra hắn thật sự không muốn gặp nàng nữa rồi. Nàng đưa quạt lụa lên che nửa mặt, bước chân thanh thoát đi đến xe ngựa. Người dân hiếu kỳ đứng gần đó hóng hớt nhìn thấy công chúa diễm lệ, liền không thể rời mắt khỏi.

“Nhìn xem, đó là công chúa nước Yên Đình đấy.”

“Thật sự rất xinh đẹp.”

“Ta nghe nói nàng ta là tam công chúa. Không biết hai tỷ tỷ của nàng xinh đẹp đến mức nào đây.”

“Nhất định là như tiên giáng trần rồi.”

“Ha ha. Đúng vậy.”

Công chúa không để ý đến những lời nói này, nhẹ nhàng bước lên xe. Tống Vân Chi cũng lên ngựa, thúc ngựa đi lên trước. Phía sau người đánh xe cũng bắt đầu thúc ngựa di chuyển. Hai bên xe còn được cấm vệ quân bảo vệ. Phía sau xe thì do đính thân Dĩnh Vương toạ trấn. Việc Dĩnh Vương không đến chào hỏi công chúa một phần là y không có hứng thú, cũng không muốn làm quen. Phần còn lại là vì danh tiếng của y trong triều đường.

Dĩnh Vương ăn chơi, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, làm chuyện xằn bậy bị các đại thần dâng tấu cho hoàng đế không còn là chuyện hiếm. Vậy nên y không muốn đến gần công chúa cũng là vì thanh danh của nàng mà thôi.

Dĩnh Vương cưỡi ngựa thong dong , nhìn ngắm phố phường. Thỉ thoảng lại đưa tay lên che miệng ngáp. Nhìn y như chẳng để ý đến thứ gì trên đời.

Lúc này trong mấy con hẻm nhỏ, một đám võ giả che mặt cầm đao đang chuẩn bị sẵn sàng để xông ra bắt công chúa đi liền bị Bạch Nguyệt Quân không biết đến từ đâu đánh gục.

“Là phàm nhân.”

Nàng gỡ khăn bịp mặt của một tên ra, quay sang nói với Lưu Vân. Lưu Vân nhíu mày nhìn đám võ giả. Hắn nắm một tên lên vả vào mặt mấy cái, rồi lấy nước từ hồ lô hất vào mặt. Gã liền tỉnh lại.

“Ngươi từ đâu đến? Nghe lệnh của ai?”

“Dù ngươi có giết ta, ta cũng không hé nửa lời đâu!”

“Ngươi tưởng cái chết là kết thúc sao? Xuống Cửu U rồi, dù ngươi có van xin cũng không ai nghe thấy đâu.”

Bạch Nguyệt Quân đứng sau lưng Lưu Vân đe doạ, nhẹ nhàng rút Thanh Phong Kiếm ra. Kiếm quang vừa loé lên mặt gã đã trắng bệt.

“Ta nói! Ta nói! Là một người đến từ kinh thành thuê bọn ta làm loạn ở đây. Người đó nói nếu có thể giết được công chúa sẽ thưởng thêm một ngàn lượng, nếu có thể bắt sống sẽ thưởng thêm hai ngàn lượng. Ta chỉ biết bấy nhiêu thôi! Đừng giết ta!”

“Đồ nhát gan!”

Bạch Nguyệt Quân liền đánh ngất hắn lần nữa. Lưu Vân buông tay thả hắn xuống đất. Hắn đứng dậy, nói với Bạch Nguyệt Quân.

“Tạm thời trói bọn này lại đã. Không cần quan tâm bọn này. Cứ để người của quan phủ xử lý. Cá lớn chưa đến. Chỉ còn cách ngồi đợi thôi.”

Cả hai trói đám võ giả lại giấu vào góc khuất, rồi nhanh chóng hoà vào dòng người đi đến Thuý Hoa Lâu.

Tại Thuý Hoa Lâu, Chu Quân Hạo đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ chỉ còn chờ công chúa đến là có thể khai tiệc. Gã hồi hội đến nỗi mồ hôi trên trán ướt đẫm, liền lấy ra một chiếc khăn tay lau qua. Đây là lần đầu tiên Chu Quân Hạo nhận tổ chức đại tiệc như thế này, trong lòng không khỏi bồn chồn. Cứ một lúc lại dặn dò người làm, tiểu nhị kiểm tra lại mọi thứ.

Bên trong Thuý Hoa Lâu, người hầu tất bật qua lại, mùi thức ăn thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Tiểu nhị chạy tới chạy lui kiểm tra từng bàn tiệc, liên tục cúi đầu nhận lệnh. Mỗi người đều mang vẻ mặt căng thẳng, sợ xảy ra sơ sót trước một nhân vật lớn như công chúa.

Xe ngựa của công chúa đi đến, tim của Chu Quân Hạo như bị siết chặt. Y lui vào trong, để lại việc tiếp đón cho Tri Huyện Trịnh Văn Cẩn. Y bước xuống cầu thang, đến trước xe ngựa, cúi mình chấp tay.

“Tri Huyện Trịnh Văn Cẩn tham kiến công chúa điện hạ.”

Từ trong xe vang lên một giọng nói trang nghiêm.

“Làm phiền Tri Huyện đại nhân rồi.”

“Hạ quan không dám nhận. Mời công chúa điện hạ vào trong nhập tiệc.”

Nàng bước xuống xe, hất tay tay áo một cái rồi bước vào trong lâu. Trong khi đó Trịnh Văn Cẩn không dám ngước mặt nhìn, vẫn giữ tư thế cúi mình chấp tay. Dĩnh Vương từ phía sau đi đến, đẩy y một cái suýt ngã nhào.

“Người ta đã đi vào trong rồi, huynh còn đứng đây làm gì?”

“Vương gia, ngài đừng có đùa giỡn ở những dịp như thế này.”

Dĩnh Vương cười nhạt, gác tay lên vai Trịnh Văn Cẩn.

“Thì đã làm sao? Sao huynh có thể giữ cái vẻ nghiêm nghị đó suốt vậy? Chẳng lẽ huynh sợ mấy lão đại thần trong triều ăn thịt huynh sao?”

“Không chỉ ăn thôi đâu. Mà còn ăn không nhả xương nữa.”

Trịnh Văn Cẩn không nói với Dĩnh Vương nữa, y chỉnh lại quan phục sau đó bước vào trong. Bên trong, người cũng đã đông đủ. Có người từ Yên Đình theo hộ tống công chúa, có tướng lĩnh từ biên ải, cũng có quan lại địa phương. Công chúa là chủ của đại tiệc này, được xếp chỗ ngồi ở ngay chính diện của sân khấu.

Khi công chúa, Dĩnh Vương, Trịnh Văn Cẩn đã yên vị, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Người hầu bưng lên từng món, từng món đặt trước mặt quan khách. Mùi rượu lẫn mùi thức ăn thơm lừng làm cho ai cũng cảm thấy thèm thuồng.

Bên này Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân dùng trướng nhãn pháp đứng ở một góc dễ quan sát toàn cảnh. Hắn quét mắt qua những người trong tiệc. Không có gì bất thường. Hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân thì thấy nàng đang cầm hai ly rượu.

“Huynh uống được rượu không? Ta chưa từng thấy huynh uống rượu.”

“Đừng nghịch nữa. Tập trung vào.”

Lưu Vân cầm hai ly rượu ném về cái khay mà Bạch Nguyệt Quân vừa lấy đi. Tiểu nhị thấy thiếu hai ly rượu liền nói với người bên cạnh.

“Này. Sao lại thiếu hai ly rượu rồi? Mau đi lấy thêm đi. À thôi không cần nữa.”

Ly rượu rơi xuống khay nhẹ nhàng, không để rơi chút rượu nào ra ngoài. Cả hai tiếp tục quan sát bữa tiệc.

Lúc này công chúa đứng dậy, trên tay cầm ly rượu. Nàng dõng dạc nói.

“Chư vị. Nữa tháng qua các vị đã theo hộ tống ta từ Yên Đình. Hôm nay các vị cứ tự nhiên ăn uống, không cần câu nệ gì cả. Ta kính các vị một ly.”

Nói rồi nàng uống cạn ly rượu trong tay. Mọi người trong lâu liền đồng thanh nói.

“Đa tạ công chúa điện hạ!”

Tất cả đều uống cạn ly rượu, xem như đáp lễ công chúa. Mọi người bắt đầu quay sang trò chuyện ăn uống với nhau. Có tụm năm, tụm ba. Nói chuyện trên trời dưới đất. Mấy tướng lĩnh thì bảo tiểu nhị lấy ra mấy cái bát lớn để uống rượu. Tiếng mấy bát rượu chạm vào nhau cùng với tiếng cười nói vang lên khắp lâu.

Công chúa nhìn không thấy Tống Vân Chi đâu liền quay sang hỏi Trịnh Văn Cẩn gần đó.

“Trịnh đại nhân. Tống đại nhân đâu rồi?”

“Bẩm công chúa điện hạ. Tống Chỉ huy sứ đang cùng cấm vệ quân canh gác Thuý Hoa Lâu. Có lẽ bây giờ ngài ấy đang đứng ở tầng hai để quan sát.”

Công chúa nghe vậy liền ngước nhìn lên, liền thấy Tống Vân Chi đứng tựa vào cột nhà nhìn xuống dưới. Y nhận ra ánh mắt của công chúa liền gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát mọi người trong lâu.

Công chúa thấy vậy liền xìu mặt xuống. Mấy ngày nay nàng cảm thấy nói chuyện với Tống Vân Chi rất hợp. Mặc dù y chỉ im lặng lắng nghe, rất ít khi lên tiếng. Nàng nhìn lên mấy vũ cơ trên sân khấu, chán nản nghe đàn ca múa hát. Thi thoảng gắp miếng thịt cho vào miệng cắn nuốt, rồi lại uống một ly uống rượu.

Nếu so với tiệc ở Yên Đình, nàng cảm thấy không vui bằng. Ở đó có hoàng phụ, hoàng mẫu, hoàng huynh, hoàng tỷ. Đương nhiên là sẽ vui hơn ở đây. Dù vậy nàng cũng không thể để lộ vẻ chán chường ra ngoài, vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.

“Mấy bữa tiệc ở nhân gian chỉ có vậy thôi sao?”

Bạch Nguyệt Quân ghé sát người Lưu Vân hỏi.

“Ừ. Chỉ có vậy thôi. Nhưng nếu người dự tiệc là người khác, ắt sẽ có điều khác biệt.”

“Khác thế nào?”

Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân, đưa hai tay lên.

“Giữa bữa tiệc có Linh Nhiễm với ta và bữa tiệc chỉ có người lạ, cô sẽ chọn cái nào?”

Bạch Nguyệt Quân liền chọn không chút đắn đo.

“Tất nhiên là có huynh và Linh Nhiễm rồi.”

Bạch Nguyệt Quân như hiểu ra gì đó, liền gật gù.

“Ra là vậy.”

Thấy vậy Lưu Vân mỉm cười. Dù Bạch Nguyệt Quân có là hồ tiên vạn năm nhưng trong mắt hắn, nàng chỉ như một thiếu nữ đôi mươi thích đùa nghịch, tò mò nhiều thứ ở nhân gian. Bất giác mà đưa tay xoa đầu nàng.

“Nè. Huynh làm rối tóc của ta. Ta cũng muốn sờ tóc của huynh.”

Bạch Nguyệt Quân liền nắm lấy một lọn tóc của Lưu Vân, vuốt lấy vuốt để. Bạch Nguyệt Quân nhìn hắn hỏi.

“Huynh không có khó chịu khi ta nghịch tóc của huynh chứ?”

“Không. Chỉ là đừng làm gì quá đáng là được.”

Bạch Nguyệt Quân liền mỉm cười vui vẻ, chơi đùa với tóc của Lưu Vân. Trong khi hắn tiếp tục quan sát bữa tiệc. Hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo đứng trong một góc khuất.

“Nguyệt Quân. Đằng kia. Cô thấy chứ?”

Lưu Vân chỉ tay về phía góc dưới sân khấu. Nàng liền nhìn theo tay Lưu Vân. Cũng thấy một bóng dáng mờ ảo.

“Ta thấy. Hình như hắn không thấy chúng ta. Có nên xuống đó tóm hắn hay không?”

Lưu Vân nhíu mày suy xét.

“Đạo hạnh của hắn như thế nào? Nếu thật sự xảy ra đấu pháp thì chúng ta có thể thắng được không?”

Bạch Nguyệt Quân liền ngẩng cao đầu, vỗ ngực.

“Chắc chắn là thấp hơn ta vạn năm. Dù có đấu pháp thì chắc chắn ta sẽ thắng.”

“Được. Nếu hắn có hành động gì gây nguy hiểm cho công chúa…”

“Thì chúng ta sẽ tóm hắn lại.”

Bạch Nguyệt Quân nắm chặt bàn tay ở trước mặt, bật cười.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.