ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Ta muốn là ai thì là người đó.

Bạch Nguyệt Quân về nhà lúc trời chập tối. Lúc này Lưu Vân đang ngồi trong thư phòng nhập định. Nghe tiếng Bạch Nguyệt Quân bước vào nhà, Lưu Vân chỉ khẽ quay đầu, không có phản ứng gì nhiều.

Bạch Nguyệt Quân đứng lấp ló trước của thư phòng. Thấy Lưu Vân ngồi trên bồ đoàn nhập định liền lặng lẽ tiến vào. Nàng ngồi xuống trước mặt Lưu Vân, nhẹ giọng hỏi.

“Nè Lưu Vân. Huynh không ngại nuôi thêm một đứa nữa chứ?”

Lưu Vân vẫn không mở mắt, điềm đạm hỏi lại.

“Ai? Du Nhi sao?”

“Ừm.”

Lưu Vân im lặng hồi lâu. Trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Đột nhiên, hắn đứng dậy, bước ra sau án thư ngồi xuống ghế.

“Việc đó còn tuỳ vào mong muốn của Du Nhi và Tưởng lão. Ta không tự quyết định được.”

Lưu Vân không rõ Bạch Nguyệt Quân và Tưởng Du Nhi đã nói gì với nhau khi ra về. Nhưng dựa vào câu hỏi của nàng, hắn khá chắc là nàng đã động lòng trước Tưởng Du Nhi rồi.

Bạch Nguyệt Quân bước đến trước án thư, gác tay tựa đầu. Nàng mím môi, hơi chau mày, mắt nhìn vào bóng tối ngoài của sổ. Nàng hiểu Lưu Vân đang muốn nói gì. Nhưng nàng không nỡ để một cô bé nhỏ tuổi như vậy phải chịu sự đựng một mình.

Lưu Vân đưa khẽ vuốt tóc mái của nàng. Hắn biết trong lòng nàng rất khó chịu. Không chỉ là về chuyện của Tưởng Du Nhi. Nhưng có một số chuyện không phải cứ ỷ bản thân là tiên nhân cao cao tại thượng là có thể nhúng tay vào để giải quyết.

Lưu Vân nhẹ giọng nói.

“Cứ để Du Nhi tự mình quyết định. Được không, Nguyệt Quân?"

Bạch Nguyệt Quân gật đầu. Nàng nắm lấy bàn tay của Lưu Vân áp nhẹ vào má của mình. Nàng nhớ lại lúc Tưởng Du Nhi khóc ào trong lòng mình, làm cho nàng cũng muốn có một người để có thể dựa vào mà xả hết những cảm xúc của mình. Lưu Vân có chút bất ngờ nhưng cũng không rút tay lại.

Dưới ánh nến lập loè, hai người cứ giữ tư thế như. Cho đến khi Bạch Nguyệt Quân ngủ thiếp đi. Đây cũng là lần đầu Lưu Vân thấy nàng ngủ. Lưu Vân nhẹ nhàng rút tay lại sau đó bế nàng vào phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn cho nàng.

Hắn dừng lại nhìn gương mặt của Bạch Nguyệt Quân. Dù có là lúc đang ngủ nàng cũng mang vẻ mặt buồn bã. Đôi mày chau lại, môi mím chặt, khoé môi kéo xuống. Lưu Vân khẽ thở một hơi dài. Hắn đưa tay vuốt mái tóc đen óng của nàng.

“Không sao rồi. Ở đây còn có Linh Nhiễm.”

Hắn ngập ngùng.

“Và ta nữa.”

Giọng nói của Lưu Vân khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Bạch Nguyệt Quân như thể nghe được, gương mặt từ từ giãn ra. Khoé miệng có hơi nhếch lên.

Lưu Vân qua trở lại thư phòng. Hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nói ra những lời này. Cũng chưa từng nghĩ là sẽ nói thế với Bạch Nguyệt Quân. Hắn đưa tay ôm mặt.

‘Mình đang làm trò gì thế này.’

Sáng hôm sau, tia nắng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào mắt đánh thức Bạch Nguyệt Quân. Đã từ rất lâu nàng chưa được ngủ một giấc ngon đến như vậy. Bạch Nguyệt Quân nhìn quanh, thấy đây chính là phòng của mình. Nhớ lại đêm qua nàng nắm bàn tay áp vào má mình rồi ngủ thiếp đi, bất giác đỏ mặt, vùi vào trong chăn.

‘Vậy tức là huynh ấy đã đưa mình về phòng. Còn đắp chăn cho mình nữa.’

Nghĩ đến đây Bạch Nguyệt Quân cảm thấy xấu hổ, lăn lộn trên giường. Nghe tiếng động, Linh Nhiễm chạy vụt vào trong phòng, thấy Bạch Nguyệt Quân đã ngồi bên gương chải tóc.

“Mẫu thân, người dậy rồi.”

Linh Nhiễm tiến đến gần, nói tiếp.

“Phụ thân thấy người ngủ ngon như vậy bảo con không làm phiền người. Còn phụ thân vào huyện rồi.”

“Ta biết rồi.”

Hai má Bạch Nguyệt Quân vẫn còn ửng đỏ. Nàng nằm dài trên bàn.

‘Mình bị làm sao vậy chứ? Rõ ràng trước đây, mình chưa từng để tâm những chuyện như thế này. Nhưng… cảm giác được huynh ấy chăm sóc, lại khiến mình không thể bình tĩnh được.’

Nàng vô thức để lộ ra một cái đuôi hồ ly lông trắng dài hơn bốn thước. Cái đuôi bồng bềnh đung đưa qua lại trước mặt Linh Nhiễm, làm cho con bé thấy thích thú. Nhảy tới nhảy lui cố bắt lấy. Thấy vậy Bạch Nguyệt Quân nhanh chóng ôm lấy cái đuôi của mình, dùng lược gỗ nhẹ nhàng chải.

“Mẫu thân. Con sờ có được không?”

Linh Nhiễm chỉ vào đuôi của nàng, mở to đôi mắt lưu ly đầy vẻ thích thú. Bạch Nguyệt Quân nhìn Linh Nhiễm mỉm cười dịu dàng. Nàng đưa cái đưa đến trước mặt Linh Nhiễm. Linh Nhiễm liền ôm lấy, vẻ mặt vui sướng.

“Mềm quá. Ấm quá.”

Bạch Nguyệt Quân nâng đuôi lên, nhấc bổng Linh Nhiễm lên không trung sau đó ôm con bé vào trong lòng. Linh Nhiễm được mẫu thân bất ngờ ôm như vậy, liền hỏi.

“Mẫu thân, người sao vậy?”

Bạch Nguyệt Quân lắc đầu, nói bằng giọng dịu dàng.

“Mẫu thân yêu Nhiễm Nhiễm lắm.”

“Nhiễm Nhiễm cũng yêu mẫu thân nữa.”

Đôi tay nhỏ nhắn của Linh Nhiễm vòng qua cổ Bạch Nguyệt Quân, ôm thật chặt. Trong lòng Linh Nhiễm trước giờ luôn xem Bạch Nguyệt Quân là mẹ của mình. Không chỉ vì nàng chăm sóc con bé, mà còn cho con bé cảm giác của một người mẹ che chở, bảo vệ.

Mà Bạch Nguyệt Quân thấy Linh Nhiễm ngồi trong lòng nghịch cái đuôi của nàng càng làm cho nàng muốn che chở cho cả Tưởng Du Nhi. Chỉ là như Lưu Vân đã nói, phải xem Tưởng Du Nhi có muốn vậy không đã.

Nàng đứng dậy bế Linh Nhiễm trên tay, đi ra ngoài sân. Sau đó cưỡi mây bay vào trong huyện.

Lúc này Lưu Vân đang tiếp chuyện hai gia hoả hôm qua. Tống Vân Chi ngồi im không dám động đậy. Trong khi công chúa Yên Đình lại cải nam đang nói chuyện với Lưu Vân.

“Tiên sinh là thần tiên phải không? Ngày hôm đó ta thấy tiên sinh lấy nước từ trong hồ lô để trói yêu vật, còn dùng mấy chục thanh kiếm để giết một tên khác nữa.”

Công chúa vừa nói vừa khua tay, múa chân làm cho Lưu Vân nhíu mày, tặc lưỡi.

‘Nha đầu phiền phức. Lại nói những chuyện như thế ở nơi đông người. Hay là mình dọn đồ về nhà cho rồi.’

“Ta không phải thần tiên. Cũng không phải tiên nhân. Lưu mỗ chỉ là kẻ ẩn cư nơi sơn dã thôi. Nếu hai vị không phiền thì ở lại đây trông giúp ta một lát.”

Tống Vân Chi nghe vậy liền đứng dậy.

“Tiên sinh muốn đi đâu sao?”

“Ta đi mua chút điểm tâm sáng. Hai vị đã rảnh rỗi đến tìm ta hai ngày liền như vậy thì giúp ta trông quầy một lát đi.”

Lưu Vân không để cho hai người kịp phản ứng, lập tức bước đi. Hắn mới mấy bước đã thấy cách xa mấy trượng, khuất vào dòng người. Hai người chỉ còn cách ngồi lại trông quầy giúp Lưu Vân.

Lưu Vân đến trước quán trà liền chạm mặt Bạch Nguyệt Quân. Thấy Lưu Vân, mặt của nàng liền đỏ lên, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Lưu Vân, huynh đến uống trà sao?”

Lưu Vân nhận ra nàng đang ngại ngùng, nhưng vẫn điềm tĩnh đáp.

“Ừ. Cũng tiện mua điểm tâm sáng nữa. Cô muốn ăn không?”

“Muốn.”

Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm đồng thanh nói. Nàng mỉm cười với Lưu Vân. Dường như sự ngại ngùng trước đó đã biến mất.

“À mà. Cô còn muốn dạy ta kiếm thuật không?”

“Tất nhiên là muốn.”

“Được. Vậy ngày mai bắt đầu.”

Bạch Nguyệt Quân nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò.

“Sao huynh có hứng học rồi?”

Lưu Vân ngồi xuống bàn quen thuộc. vẻ mặt mệt mỏi nói với Bạch Nguyệt Quân.

“Ta muốn tránh gia hoả phiền phức kia. Hôm nay lại tìm đến rồi.”

Bạch Nguyệt Quân suy nghĩ một hồi liền nhớ ra người mà hắn nhắc đến là ai. Liền nhìn hắn cười với vẻ ẩn ý.

“Không lẽ người ta thích huynh rồi. Lại còn đến tìm nữa.”

Lưu Vân nheo mắt nhìn nàng.

“Cô muốn nàng ta thích ta? Người ta là công chúa hoà thân, sắp thành thân với thái tử. Cô muốn ta cướp dâu đến vậy sao?”

“Vậy huynh thử một lần cướp dâu xem sao?”

“Bạch tiên tử. Cô đừng có ép ta gây thù với hoàng thất hai nước. Nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân cười nhạt.

“Nếu tân nương là người khác thì có thể ta sẽ cân nhắc.”

Trà bánh vừa mang đến, Lưu Vân liền rót cho Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm trước rồi mới rót cho bản thân. Hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân đã sững lại từ lúc nào. Nàng lắp bắp hỏi.

“Người.. Người khác là ai cơ?”

Lưu Vân cắn một cái bánh, nói bằng giọng hững hờ.

“Ta muốn là ai thì là người đó.”

Nghe vậy Bạch Nguyệt Quân phồng má lên, nói bằng giọng hờn dỗi.

“Ta không dạy kiếm thuật cho huynh nữa.”

Lưu Vân chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì nhưng lại không biết bản thân đang muốn gì. Dù vậy hắn vẫn muốn làm cho nàng vui. Lưu Vân cầm một cái bánh lên muốn đút cho nàng. Bạch Nguyệt Quân liền quay đi chỗ khác.

“Hông ăn.”

Lưu Vân càng cố đút cho nàng, nàng càng phản ứng dữ dội. Đến khi Tống Vân Chi và công chúa Yên Đình đi đến, nàng liền quay sang ăn cái bánh.

“Ta tự hỏi tại sao tiên sinh đi lâu như vậy. Thì ra là ngài ở đây trêu ghẹo cô nương này.”

Lưu Vân dửng dưng, tiếp tục đút một cái bánh khác cho Bạch Nguyệt Quân. Lần này nàng không từ chối nữa.

“Công tử có ý kiến gì sao?”

“Ta cứ tưởng ngài là người thanh cao. Không ngờ lại chẳng khác gì tay chơi cả.”

Người trong quán nghe vậy cười phá lên. Một người ngồi gần đó lên tiếng nói.

“Vị công tử này chắc là người từ bên ngoài đến. Người ngồi bên cạnh Lưu tiên sinh không phải là người nào lạ mà chính là Lưu phu nhân đấy.”

Bạch Nguyệt Quân nghe được liền mỉm cười đắc ý. Lưu Vân nhìn thấy, khẽ hỏi.

“Cô đang đắc ý gì thế?”

“Ta thấy vui nên cười thôi.”

Lưu Vân cũng cười theo. Hắn nhìn sang hai người đứng trước cửa, nói.

“Ta nhờ hai vị trông quầy giúp ta. Sao lại chạy đến đây rồi?”

Tống Vân Chi chấp tay đáp.

“Tống mỗ đã nhờ lão nhân bên cạnh trông giúp rồi. Tiên sinh đừng lo.”

“Vậy thì hai vị ngồi vào bàn đi. Đừng đứng chắn trước cửa nữa.”

Lưu Vân gật đầu, đưa tay mời ngồi. Lưu Vân không muốn dính vào chuyện hoàng triều nữa, trực tiếp hỏi.

“Vậy, tam công chúa nước Yên Đình muốn tìm Lưu mỗ là để làm gì?”

Nghe đến đây cả Tống Vân Chi và công chúa vừa ngồi vào liền giật mình. Họ không ngờ hắn lại biết thân phận của nàng, còn hỏi thẳng như vậy nữa. Công chúa liền đáp.

“Ta muốn tìm ân nhân giết yêu vật cứu mạng ta.”

Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân.

“Nếu vậy thì hai vị tìm sai người rồi. Người có công lớn nhất là cô ấy.”

“Hả? Huynh đừng có đẩy phiền phức sang ta chứ!”

Bạch Nguyệt Quân phản ứng dữ dội. Bản thân nàng cũng không muốn dính líu đến người của hoàng thất. Bởi vì khí số hoàng triều đối với người tu hành mà nói có ảnh hưởng rất lớn. Nếu không cẩn thận sẽ gặp chuyện không đáng, ảnh hưởng đến đạo hạnh của bản thân, thậm chí là tính mạng.

Lưu Vân không trả lời Bạch Nguyệt Quân, nhìn hai người Tống Vân Chi.

“Nếu công chúa điện hạ muốn trả ơn thì miễn đi. Bọn ta vô tình đến đó thôi. Nhưng có điều Lưu mỗ muốn hỏi.”

“Tiên sinh muốn biết điều gì?”

Hắn hơi nheo mắt. Giọng chậm rãi hỏi.

“Công chúa điện hạ có liên quan gì đến Côn Luân hay không?”

Nghe lời này, công chúa lúc nãy còn tươi cười bỗng sững lại. Bạch Nguyệt Quân và Tống Vân Chi thì quay sang nhìn nàng. Nàng vẫn im lặng không trả lời.

“Nếu công chúa điện hạ không có câu trả lời vào lúc này thì khi khác chúng ta nói tiếp vậy.”

Bạch Nguyệt Quân hiểu ý, vung tay áo. Cả hai người ngồi đó liền biến mất không chút dấu vết. Người trong quán cũng không ai để ý đến hai người vừa làm ầm ĩ kia đang ở đâu.

Dưới góc nhìn của Tống Vân Chi. Y chỉ thấy tay áo của Bạch Nguyệt Quân lướt qua mắt của mình, liền thấy bản thân và công chúa đã ở bên trong dịch quán. Y càng có thể khẳng định hai người Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân không phải là phàm nhân.

‘Chuyện này nhất định phải báo lại với vương gia.’

1

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.