Chương 15
Nhân bất khả mạo tướng.
Trong dịch quán ở huyện Hoài An, vị công chúa Yên Đình đã thay cho mình bộ y phục của nam nhân. Thị nữ giúp nàng mặc y phục cảm thấy khó hiểu khi chủ tử của mình vừa gặp chuyện không hay đã cải nam trang để đi ra ngoài, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Điện hạ không phải nên ở lại dịch quán để nghỉ ngơi sao? Nếu lúc ra người lại gặp chuyện chẳng lành nữa thì sao?”
Công chúa đưa tay búng vào trán của thị nữ một cái làm cô ôm lấy trán của mình. Nàng nhìn sang gương, chỉnh lại y phục rồi đứng dậy nói.
“Ta đây là đi tìm ân nhân cứu mạng của mình. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì có người đó cứu ta.”
“Điện hạ biết người đó là ai sao?”
Công chúa mỉm cười, vẻ mặt đắc ý.
“Chính là vị tiên sinh chúng ta gặp ở quán trà hôm đó đấy.”
“Cái gì? Là vị tiên sinh khác người đó á? Người đó như thư sinh trói gà không chặt, sao có thể ra tay giết yêu vật đó được.”
Nàng cầm miếng ngọc bội đeo thắt lưng. Sau đó đi ra cửa.
“Đại Triệu có câu ‘Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đấu lượng.’ Muội đừng có xem vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác. Phải không Tống đại nhân?”
Nàng đẩy cửa ra. Bên ngoài Tống Vân Chi đã nghe được cuộc nói chuyện của nàng cùng thị nữ. Y chờ ở đây vì được công chúa nhờ vả tìm Lưu Vân. Nghe câu hỏi của công chúa, Tống Vân Chi khẽ gật đầu.
“Được rồi. Có Tống đại nhân bên cạnh ta sẽ không có chuyện gì đâu. Muội cứ yên tâm ở đây.”
“Nhưng mà…”
Chưa dứt là cả hai người đã đi mất, để lại thị nữ một mình trong phòng.
Ra khỏi dịch quán, công chúa mới nhìn kỹ Tống Vân Chi. Lúc này hắn đã thay bộ quan phục bằng bộ thanh sam. Cùng với tướng mạo, nhìn không khác gì một thư sinh bình thường. Đến nỗi công chúa cũng phải cảm thán.
“Không ngờ Tống đại nhân lại trông giống thư sinh đến vậy. Ta hỏi nhé. Ngài có ý trung nhân chưa?”
Tống Vân Chi không trả lời. Y không ngờ vị công chúa lúc mới gặp kiêu sa đến mức làm cho người khác không thể rời mắt, giờ lại đang cải nam trang, lại còn cư xử như trẻ con nữa.
“Điện… Tam công tử. Ngài không nên nhắc đến những việc này."
Theo thói quen gọi Vương Gia, y gọi công chúa là công tử. Công chúa không phục, mở quạt trong tay phe phẩy, giọng nói kiêu ngạo.
“Sao lại không nên? Ta muốn nói gì là việc của ta. Ngài cấm được sao?”
Tống Vân Chi cứng họng. Chỉ im lặng suốt quảng đường, mặc cho công chúa muốn nói gì thì nói. Hai người bọn họ không đi quanh hỏi về Lưu Vân mà đi thẳng đến chỗ sạp của Tưởng lão. Vì khi vào huyện Tống Vân Chi đã nhận được tin Lưu Vân có bày bàn viết chữ. Chỉ cần đến chỗ Tưởng lão là sẽ tìm được Lưu Vân.
Khoảng chừng hai khắc sau hai người liền thấy một vị tiên sinh ngồi sau bàn gỗ. Trên bàn chỉ bày văn phòng tứ bảo, không treo biển liền biết đó là Lưu Vân. Lúc này hắn đang viết hộ một bức thư cho một phụ nhân. Khi đi đến gần mới thấy chữ của hắn tuy nhỏ nhưng từng nét rõ ràng, thanh thoát.
Hắn khẽ liếc hai người vừa mới đến nhưng không nói gì. Đến khi phụ nhân rời đi hắn mới đưa tay mời hai người ngồi xuống. Tống Vân Chi lên tiếng trước.
“Lưu tiên sinh. Lần trước ở Thuý Hoa Lâu đã thất lễ với ngài. Hôm nay ta đưa một người đến tìm ngài.”
Lưu Vân nhìn sang người bên cạnh, thấy miếng ngọc bội ở thắt lưng thì dùng giọng trầm ổn nói.
“Chắc hẳn đây không phải là nhị công tử nhà ngài đâu nhỉ?”
Nói xong hắn đứng dậy, đi tới chỗ Bạch Nguyệt Quân đang đọc sách cho Linh Nhiễm và Tưởng Du Nhi, rót hai chén trà rồi mang đến đặt trước mặt hai người. Công chúa nhìn chén trà rồi lại nhìn Lưu Vân, không nhịn được mà nói thẳng.
“Tiên sinh có phải là người đã cứu ta không?”
Tống Vân Chi nghe vậy, có hơi tái mặt. Lưu Vân thì vẫn điềm nhiên ăn một cái bánh.
“Chúng ta chưa từng gặp nhau. Ta cứu công tử như thế nào?”
Công chúa không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ còn cách im lặng. Tống Vân Chi thấy vậy, vừa mở miệng đã bị Lưu Vân chặn lại.
“Có chuyện gì thì lên thượng nguồn Thiên Tương Giang tìm ta. Lưu mỗ không tiễn. Cáo từ.”
Lưu Vân trực tiếp đuổi người. Thân thể hắn còn chưa khôi phục được sáu phần sức lực, mà đã bị người ta tìm đến. Trong lòng có chút khó chịu. Hắn ngồi xuống đất, ôm Linh Nhiễm vào lòng, gương mặt rất thư thả.
Tống Vân Chi thấy vậy chỉ còn cách kéo công chúa rời đi. Bạch Nguyệt Quân nhìn theo hai bóng người, khẽ giọng hỏi Lưu Vân.
"Cứ vậy mà đuổi đi sao?”
“Ở đây không tiện nói những chuyện đó. Nếu họ thật sự muốn tìm ta, thì khoảng ba ngày sau sẽ đến tận nhà.”
Bạch Nguyệt Quân nhìn Lưu Vân, vẻ mặt hoài nghi.
“Sao huynh có thể chắc chắn như vậy? Huynh có học qua bói toán sao? Xem cho ta một quẻ đi.”
Lưu Vân không phủ định, đưa tay lên làm động tác bấm đốt ngón tay. Vẻ mặt hắn có chút suy tư.
“Hôm nay cô có lộc ăn.”
Bạch Nguyệt Quân liền bật cười.
“Vậy ta được ăn món gì đây?”
“Sườn chua ngọt.”
“Sườn chua ngọt!”
Linh Nhiễm reo lên. Tưởng Du Nhi thấy cả nhà Lưu Vân vui vẻ như vậy cũng vô thức mỉm cười, nhưng trong lòng nàng như thắt lại.
“Du Nhi có muốn ăn cùng không?”
Bạch Nguyệt Quân quay sang nói với Tưởng Du Nhi. Nàng liền xua tay từ chối.
“Du Nhi không dám làm phiền tiên sinh.”
“Đây là huynh ấy nấu cho ta. Ta muốn mời ai ăn cùng là quyền của ta. Huynh ấy không quản được. Mang về một phần cho Tưởng lão nhân gia nữa.”
Lưu Vân nghe vậy chỉ cười cười. Xem ra túi bạc của hắn lại hụt mất một phần nữa rồi. Nhưng hắn cũng không kêu ca.
“Vậy thì chốc nữa về cùng bọn ta. Nếu không sẽ không kịp về trước khi trời tối.”
Lưu Vân đi đến dọn văn phòng tứ bảo vào trong sọt. Sau đó đeo lên lưng. Hắn đi thẳng về phía chợ để mua nguyên liệu. Chừng một khắc sau, Lưu Vân trở lại với miếng sườn tươi trên tay.
Lần đầu đến nhà của Lưu Vân, Tưởng Du Nhi khá là bỡ ngỡ. Cứ tưởng nhà của hắn sẽ là biệt viện, tứ hợp viện to lớn. Đến nơi chỉ thấy một căn nhỏ hay tầng đơn giản, có căn bếp tách biệt cùng với một cái bàn đá dưới gốc cây đào. Khi Tưởng Du Nhi vẫn còn ngơ ngác thì đã bị Linh Nhiễm kéo tay đi dạo quanh nhà.
Lưu Vân vừa về đến đã xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn, bên cạnh có Bạch Nguyệt Quân phụ giúp. Hai người lớn trong bếp nấu ăn, hai đứa trẻ bên ngoài chơi đùa. Thi thoảng Bạch Nguyệt Quân nhòm ra xem hai đứa đang làm gì, còn căn dặn.
“Cẩn thận kẻo ngã đấy.”
Không lâu sau, một bàn ăn đã được dọn ra. Lưu Vân bên này đi xới cơm, còn Bạch Nguyệt Quân thì lùa hai đứa trẻ ngồi vào bàn. Tưởng Du Nhi ban đầu còn từ chối, muốn mang phần về cùng ăn với gia gia nhưng liền bị Bạch Nguyệt Quân đẩy ngồi vào ghế.
“Không sao. Không sao. Cứ ngồi ăn cùng bọn ta đi. Phần của Tưởng lão nhân gia, Lưu Vân có chừa lại rồi.”
Bạch Nguyệt Quân cũng đã nghe được chuyện của Tưởng Du Nhi. Trong lòng nàng muốn làm gì đó cho đứa trẻ này. Dù sao Tưởng lão cũng có thể xem là bằng hữu của hai người mặc dù nàng không gặp thường xuyên, Linh Nhiễm cũng đã gọi Tưởng Du Nhi là tỷ tỷ, cũng xem như là con của nàng.
Tưởng Du Nhi nhìn bàn thức ăn trước mặt, lại nhìn Linh Nhiễm vào Bạch Nguyệt Quân ngồi cạnh mình, có chút không kìm được xúc động. Nàng hít một hơi sâu, muốn nói lời cảm ơn thì bị Lưu Vân chặn lại.
“Đừng nói cảm ơn. Ăn cơm. Ăn cơm thôi. Trời cũng sắp tối rồi. Nếu không sẽ về trễ mất.”
Tưởng Du Nhi gật đầu, vui vẻ cùng cả nhà Lưu Vân dùng bữa. Không khí ấm cúng của gia đình làm nội tâm của nàng nổi lên cảm giác vui sướng. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng có cảm giác này. Ở nhà chỉ có nàng cùng Tưởng lão nương tựa nhau để sống, cho nên nàng rất muốn cùng gia gia trải qua cảm giác này.
Sau bữa cơm, Lưu Vân mang bát đĩa vào bếp để rửa. Linh Nhiễm ở bên cạnh quan sát hắn dụng tị thuỷ thuật để rửa bát. Còn Bạch Nguyệt Quân có trách nhiệm đưa Tưởng Du Nhi về nhà. Ban đầu Tưởng Du Nhi còn hơi bất ngờ khi người đưa nàng về là Bạch Nguyệt Quân. Nhưng Lưu Vân lại bảo.
“Hôm nay ta hơi mệt. Có Nguyệt Quân bên cạnh con sẽ an toàn hơn.”
Đến khi đi khuất xa, Bạch Nguyệt Quân mới lên tiếng hỏi.
“Mấy năm nay chắc con cảm thấy cô đơn lắm nhỉ?”
Bạch Nguyệt Quân đã ở đây từ trước khi Lưu Vân xuyên đến một thời gian khá dài. Nàng cũng từng nhìn thấy Tưởng Du Nhi thường một mình làm những chuyện nặng nhọc, lại chẳng có ai bên cạnh bầu bạn. Nhưng lúc đó nàng cũng không quá để tâm đến.
Tưởng Du Nhi nghe Bạch Nguyệt Quân hỏi có hơi bất ngờ. Tay này nắm lấy khuỷu tay kia, động tác ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào.
“Ta đã ở đây một thời gian trước khi Lưu Vân đến. Có thể con không biết nhưng mà Linh Nhiễm không phải là con ruột của ta với Lưu Vân đâu. Cả ta và huynh ấy cũng chẳng phải phu thê nữa.”
Bạch Nguyệt Quân nắm tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng. Tóc mái bị làn gió xuân thổi bay để lộ gương mặt mỉm cười nhưng mang nét u sầu. Tưởng Du Nhi nghe được thông tin liền đứng khựng lại không chút phản ứng. Nàng nhìn Bạch Nguyệt Quân trước mặt. Hồi sau mới mấp máy được mấy chữ.
“Sao… Sao người lại nói chuyện này với con chứ?”
“Đó là ta không muốn con cảm thấy bị cô lập khi ở gần bọn ta. Tuy bọn ta không có quan hệ gì với nhau nhưng vẫn xem nhau là người nhà, vui vẻ sống cùng nhau. Nên ta cũng muốn con có thể xem bọn ta là gia đình của con. Dù sao Tưởng lão nhân gia cũng là bằng hữu của bọn ta. Lo lắng cháu gái của lão một chút thì cũng không phải là không thể. Đúng chứ?”
Bạch Nguyệt Quân nhìn đứa trẻ trước mặt, đưa tay nhẹ xoa đầu. Ánh mắt của nàng dịu dàng như thể trước mặt là Linh Nhiễm vậy. Nàng nói tiếp.
“Nếu là Lưu Vân thì huynh ấy sẽ không nói những lời này đâu. Huynh ấy trong thì có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra huynh ấy không muốn dính vào nhiều chuyện phiền phức. Nhưng nếu là chuyện mà huynh ấy làm được thì huynh ấy sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Thật ra ban đầu ta không như thế này đâu. Nhưng sống cùng Lưu Vân đã giúp ta mở lòng với người khác hơn.”
Bạch Nguyệt Quân cúi người ngang tầm mắt của Tưởng Du Nhi.
“Nếu sau này con có chuyện cần giúp đỡ cứ nói với ta và Lưu Vân. Được chứ?”
Tưởng Du Nhi nhìn gương mặt dịu dàng của Bạch Nguyệt Quân, cùng với lời nói của nàng làm cho Tưởng Du Nhi không kìm được mà rơi nước mắt. Từ khi cha mẹ của nàng mất đến nay, chỉ chưa có ai dịu dàng nói với nàng những lời này. Người trong họ xem hai ông cháu nàng là rác rưởi mà bỏ lại huyện Hoài An này. Mấy năm nay không ai đến thăm hỏi.
Nàng cảm thấy rất tủi thân. Nhưng lại để những cảm xúc này trong lòng. Không dám để gia gia biết được. Vì vậy Tưởng Du Nhi luôn bày ra vẻ mặt của một thiếu nữ vui tươi.
Đến lúc này những lời nói của Bạch Nguyệt Quân đã làm cho những cảm xúc đó trào ra bên ngoài, cuốn theo dòng nước mắt. Nàng ôm lấy Bạch Nguyệt Quân, khóc nấc lên. Bạch Nguyệt Quân thì nhè nhẹ vỗ vào lưng nàng, mỉm cười dịu dàng.
"Ổn hơn rồi chứ?”
Đến khi Tưởng Du Nhi bình tĩnh lại, Bạch Nguyệt Quân ân cần hỏi han. Nàng đưa tay gạt nước mắt trên gò má ửng hồng của Tưởng Du Nhi. Bạch Nguyệt Quân nắm lấy tay của Tưởng Du Nhi, giọng nhí nhảnh.
“Vậy thì chúng ta đi tiếp thôi. Nếu về trễ Tưởng lão nhân gia sẽ lo lắng mất.”
Tưởng Du Nhi gật đầu, nắm chật tay của Bạch Nguyệt Quân.
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
