Chương 14
Sóng ngầm từ Côn Luân
Khi về đến gần huyện thành, hơi thở của Lưu Vân có chút gấp gáp. Không ngờ hôm nay lại phải dùng nhiều linh lực đến mức gần như cạn kiệt như vậy. Lưu Vân bắt đầu cảm thấy choáng váng, ngồi phịch xuống đất, từ từ điều tức. Nhìn vào ý cảnh đan điền, linh khí ở đây đã thưa thớt hơn lúc đầu, như dòng nước cạn trong khe suối.
Bạch Nguyệt Quân đứng cạnh quan sát. Lưu Vân hôm nay sát phạt không khác gì Vân Thanh Tử năm đó. Ánh mắt nàng nhìn Lưu Vân rất phức tạp. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho tóc mái của Lưu Vân phất phới. Nàng nói khẽ.
“Huynh không sao chứ?”
Lưu Vân hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra. Hắn mở mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân, thấy gương mặt nàng thoáng vẻ dịu dàng. Lưu Vân đáp bằng giọng nhẹ như gió thoảng.
“Không sao. Không sao.”
Lưu Vân chống tay đứng dậy. Vừa đúng lúc một cỗ đàn hương nhàn nhạt theo gió cuốn đến. Hai người quay đầu nhìn. Một nhóm người từ xa bước đến, một kẻ bước lên chấp tay với hai người.
“Lưu tiên sinh, Bạch tiên tử. Thành Hoàng đại nhân cho mời hai vị ghé qua Âm Ty.”
Nhóm người trước mặt Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân chính là Âm Sai dưới trướng Thành Hoàng huyện Hoài An. Lưu Vân liếc nhìn phía sau lưng mấy Âm Sai. Mấy tên yêu vật lúc nãy bị Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân chém giết lúc này đã bị Âm Sai dùng Phược Hồn Toả trói lấy hồn phách.
Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân, thấy nàng không có ý phản đối liền nói với Âm Sai.
“Mời các vị dẫn đường.”
Âm Sai nói chuyện với Lưu Vân đưa tay mời. Vài Âm Sai khác đi đến kéo mấy yêu vật còn sống đi theo sau. Khi vào trong huyện cả hai dùng Trướng Nhãn Pháp để che giấu tồn tại của bản thân. Đi theo Âm Sai đến trước cửa miếu Thành Hoàng.
Trong miếu lúc này không có nhiều người. Chỉ có ông từ ngồi một góc quan sát, cùng với một vài người vào thắp hương cho Thành Hoàng. Âm sai đi dẫn đứng trước tượng đất của Thành Hoàng, nhẹ nhàng vung tay một cái đã thấy đi vào một không gian u tối. Nơi này vô cùng yên ắng, thi thoảng lại có tiếng dây xích ma sát vang vọng từ nơi xa.
Tiếp tục đi thêm một lát, đã đi đến trước một cái cửa lớn, cao hơn hai trượng. Lưu Vân ngước mặt nhìn tấm biển lớn được treo phía trên cửa. Trên đó đề mấy chữ [Âm Ty Huyện Hoài An]. Âm sai đi đến nói với hai kẻ gác cổng.
“Ta đưa Lưu tiên sinh và Bạch tiên tử đến gặp Thành Hoàng đại nhân.”
Một kẻ khẽ gật đầu. Cánh cửa chầm chậm mở ra, tiếng gỗ kêu lên keng két. Một luồng hàn khí từ phía trong thổi ra ngoài, làm cho tà áo của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân khẽ động đậy.
Âm Sai tiếp tục dẫn đường cho hai người. Cả ba đi qua đại sảnh rộng lớn không có một ai. Lưu Vân khẽ liếc nhìn xung quanh. Hai bên sảnh có vài cánh cửa, bên cạnh có một tấm gỗ đề tên các phòng ban. Đi hết đại sảnh, Lưu Vân nghĩ sẽ đi vào căn phòng lớn ở phía cuối, nhưng Âm Sai lại dẫn hai người rẽ vào một cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Ở cuối cầu thang là một vị râu tóc đen nhánh, thân mặc như quan phục của phàm nhân. Y chấp tay với Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân, giọng nói cương trực vang lên mang theo mấy phần khí thế.
“Lưu tiên sinh, Bạch tiên tử. Ta là Phạt Ác, phụng lệnh Thành Hoàng đại nhân ở đây chờ hai vị. Mời hai vị theo ta.”
Lưu Vân mở nửa mắt nhìn theo bóng lưng của Phạt Ác. Trong lòng có hơi hối hận khi nhận lời đi Âm Ty.
‘Sớm biết thế này ta đã quay về uống trà cùng với Tưởng lão rồi.’
Nhìn sắc mặt của Lưu Vân không được tốt cho lắm, Bạch Nguyệt Quân lấy từ trong tay áo ra một lọ nhỏ. Nàng cẩn thận lấy ra mấy viên, đưa cho Lưu Vân. Nàng biết linh lực của hắn vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu, lại còn đi xa như thế, hẳn là cũng thấy mệt rồi.
Mà Lưu Vân vừa nhìn đã biết là linh đan mà Bạch Nguyệt Quân mang về hôm mùng một. Dù bản thân hắn không muốn dùng mấy thứ đan dược này nhưng vẫn nhận lấy một viên cho vào miệng.
Tiếp tục đi thêm một lát thì dùng lại ngay trước một nơi trong giống như lao ngục. Từ bên trong phát ra âm thanh gào thét thảm thiết. Lưu Vân lại thấy giọng này có chút quen thuộc. Đi vào bên trong nhìn Lưu Vân liền nhận ra tên yêu vật bị hắn giết. Gã bị xích vào một cái khung gỗ đen. Bên cạnh có một Âm Sai cầm roi, thi thoảng lại quất vài cái. Đối diện đó chính là Tạ Thành Hoàng, ngồi uy nghiêm sau cái án thư.
Khi thấy Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân, Tạ Thành Hoàng nhanh chóng đi đến chấp tay với hai người.
“Hai vị đến rồi.”
“Thành Hoàng đại nhân.”
Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân chấp tay đồng thanh nói. Lưu Vân nhìn sang yêu vật bị trói, liền chỉ tay hỏi.
“Không biết Thành Hoàng mời ta cùng Nguyệt Quân đến đây, phải chăng có liên quan đến hắn?”
“Đúng vậy. Tên yêu vật này vốn không phải là yêu vật ở địa phương này. Hắn khai là cùng huynh đệ từ núi Côn Luân đến đây.”
“Núi Côn Luân?”
Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Thấy vậy nàng bước ra giải thích cho hắn.
“Núi Côn Luân nằm ở phía nam nước Yên Đình, cách nơi đây hơn chục ngàn dặm. Trên núi có một tiên môn cũng gọi là Côn Luân. Bọn họ là tiên môn có danh tiếng khá lớn trong giới tu hành.”
“À, ra là vậy.”
Lưu Vân ‘a’ một tiếng. Thảo nào lúc đánh nhau, gã nói Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân là người của Côn Luân. Việc này ắt hẳn là có liên quan đến Côn Luân, thậm chí có chút liên quan đến công chúa Yên Đình và luồng ý lực cương mãnh kia.
Lưu Vân bước đến gần yêu vật, đưa tay chọc chọc vào người gã. Gã không có phản ứng. Thân ảnh của gã bắt đầu trở nên mờ ảo, tựa như sắp tiêu tán.
“Không ổn. Hồn phách của hắn sắp không trụ được nữa.”
Lưu Vân nghe vậy liền quay sang nhìn Tạ Thành Hoàng.
“Không lẽ ngài cho đánh quá nặng tay rồi?”
Lưu Vân tuy là lần đầu tiếp xúc với Âm Ty, nhưng trong một số thần thoại mà hắn biết Thành Hoàng có thể cho trừng trị những yêu vật, tà mị quấy nhiễu nhân gian bằng cách quất roi, hay dụng hình như quan phủ ở nhân gian. Khác ở chỗ là đánh vào hồn phách, nếu nặng tay có thể đánh đến hồn siêu phách lạc.
Âm Sai dụng hình đứng bên cạnh hắn lên tiếng phân bua.
“Lưu tiên sinh đừng hiểu lầm. Ta đánh hắn chỉ có hai, ba phần lực thôi. Không đến nỗi như thế này.”
‘Ngươi chắc chứ?’
Lưu Vân nhìn y, tự hỏi trong lòng. Yêu vật lúc này gắng gượng nói với Lưu Vân, như thể bị nghẹn.
“Công chúa Yên Đình… cứu nàng… Núi Côn Luân… tu sĩ núi Côn Luân muốn hại nàng ấy…”
Nói xong thân ảnh của gã từ từ tiêu tán. Lưu Vân đứng tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu. Thi thoảng hắn hơi chau mày, rồi lại đảo mắt. Lát sau Lưu Vân xoay người nói với Tạ Thành Hoàng cùng với mấy vị Phán Quan.
“Chuyện này, manh mối tạm thời đã bị đứt. Nếu không còn chuyện gì nữa, Lưu mỗ xin phép cáo từ.”
“Yêu vật đã mất thì cũng không còn việc của Âm Ty nữa. Chuyện còn lại chúng ta không tiện xen vào. Mong tiên sinh cùng tiên tử chú ý đến.”
Tạ Thành Hoàng nói không sai. Âm Ty không được phép can thiệp vào chuyện xảy ra ở nhân gian. Mọi chuyện phía sau yêu vật, phải do chính hắn giải quyết.
Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân chấp tay sau đó đi theo Phạt Ác quay về nhân gian. Trên đường trở về chỗ Tưởng lão, Bạch Nguyệt Quân khẽ liếc vẻ mặt của Lưu Vân. Hắn vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như thường ngày.
“Huynh có định tìm hiểu chuyện phía sau không?”
Bạch Nguyệt Quân lên tiếng hỏi.
“Không vội. Cứ quan sát vị công chúa của Yên Đình trước đã. Nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm thì cứu nàng. Còn việc ở Côn Luân chúng ta không có manh mối. Bây giờ cũng không tiện tìm hiểu.”
“Huynh nói đúng. Côn Luân là tiên môn lớn. Những chuyện thế này, dù có là thật chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào.”
Nếu Lưu Vân không biết đến chuyện này, có thể hắn sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Nhưng bây giờ hắn đã tự nhảy vào rồi thì không thể cho qua được.
Bạch Nguyệt Quân như nhớ ra chuyện gì đó, khẽ giọng hỏi.
“Huynh học kiếm trận đó ở đâu vậy?”
“Kiếm trận? Ta chỉ dùng niệm lực để điều khiển mấy thanh kiếm đó thôi. Lần đầu sử dụng tốn quá hơi nhiều sức lực.
Nàng nghe vậy thì chớp chớp mắt. Bạch Nguyệt Quân không nghĩ trình độ của Lưu Vân lại đến mức như vậy. Hắn không luyện kiếm thuật nhưng kiếm ý mà nàng quan sát lúc hắn sử dụng có thể sắc bén đến vậy.
“Huynh muốn luyện kiếm thuật?”
Lưu Vân dừng bước, nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Nàng đang tỏ vẻ hớn hở, nhún nhún người.
“Cô dạy?”
“Ta dạy.”
Hắn nheo mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân một hồi, sau đó tiếp tục bước đi. Bạch Nguyệt Quân liền đuổi theo, khoác tay Lưu Vân, hơi dựa vào người hắn.
“Ta nói huynh biết. Kiếm thuật của ta ở Cửu Trùng Thiên chỉ dưới một người. Uy lực mãnh liệt vô cùng, không gì chống nổi.”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân với vẻ mặt hoài nghi, tựa như muốn hỏi.
‘Vậy tại sao bây giờ cô lại đứng cạnh ta?’
Hắn suy nghĩ một hồi liền gật đầu. Đối với hắn mà nói, học thêm một thứ, tốt thêm một phần. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy bắt đầu luyên thuyên về những thứ mà nàng sẽ dạy. Thi thoảng chỉ tay thành kiếm, vung ra trước mặt. Lưu Vân thì chỉ khẽ cười, không bình luận gì. Mãi đến khi đến trước bàn gỗ mà Lưu Vân viết chữ nàng mới dừng lại.
1
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
