ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Nhân duyên khởi, sát kiếp đến.

Linh Nhiễm lần đầu gặp Tưởng Du Nhi mà như đã quen, cùng ngồi đọc sách với nàng. Linh Nhiễm lần đầu tiên được nói chuyện với người gần tuổi, tâm trạng rất tốt, gương mặt không thể ngừng cười.

Tưởng Du Nhi thì khá bất ngờ với Linh Nhiễm khi con bé có thể đọc lưu loát cuốn sách trong tay. Nhưng nàng nhận ra Linh Nhiễm dù sao cũng là nhi nữ của Lưu tiên sinh. Có thể đọc sách, viết chữ, làm thơ cũng không phải chuyện lạ. Nàng nhìn Linh Nhiễm nhỏ nhắn hoạt bát, lại có phụ thân là người học cao hiểu rộng, trong lòng nàng có chút nặng trĩu.

Linh Nhiễm tất nhiên là nhận ra biểu hiện của Tưởng Du Nhi. Nàng không còn tập trung viết chữ, mực từ bút lông nhỏ xuống tờ giấy bên.

“Du Nhi tỷ. Mực chảy ra xuống tay tỷ kìa.”

Tưởng Du Nhi nhìn xuống cổ tay dính mực, nhanh chóng gác bút rồi lấy khăn ra lau tay. Linh Nhiễm thì thay cho Tưởng Du Nhi một tờ giấy trắng khác.

Tưởng lão đang ngồi uống trà cùng Lưu Vân thấy cảnh này không khỏi thở dài, gương mặt hiện nét buồn bã. Lưu Vân thấy vậy, rót thêm trà vào chén của lão, thuận miệng hỏi.

“Tưởng lão có chuyện buồn phiền trong lòng hay sao?”

“Ha ha ha. Đúng là không qua được mắt của tiên sinh. Lão phu đang nghĩ về tương lai của Du Nhi.”

Đến đây lão dừng lại. Lão nhìn Tưởng Du Nhi cặm cụi viết chữ. Rồi lại nhìn Lưu Vân ngồi cạnh.

“Không giấu tiên sinh. Cha mẹ của Du Nhi sớm đã qua đời rồi.”

Lưu Vân nghe vậy thì chau mày. Hắn biết Tưởng lão đang nghĩ đến điều gì. Ở một nơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ như thế này, nhi nữ không có song thân bên cạnh sẽ khó mà sống được. Điều lão sợ chính là sau khi lão mất Tưởng Du Nhi sẽ không còn chỗ nương tựa.

“Trong nhà lão không còn họ hàng gì sao?”

“Có cũng như không thôi. Người ta thường nói, nhi nữ có nơi để nương tựa là chuyện tốt. Nhưng lão phu cũng đã già rồi, sợ là đến ngày đó, lão sẽ không có cơ hội nhìn thấy.”

Lưu Vân thở dài, trầm mặc nhìn Tưởng Du Nhi. Hẳn là trong lòng nàng cũng đã hiểu được chuyện này. Lưu Vân khẽ ngâm hai câu thơ.

“Phù bình nhất diệp tuỳ phong vũ, bất thức quy đồ hướng thuỳ ngôn?”

Tưởng lão nghe được cũng cười khổ. Mà Linh Nhiễm bên này nghe Lưu Vân và Tưởng lão trò chuyện, trong lòng như bị tảng đá nặng đè lên. Con bé nhớ về mẹ ruột từng thương yêu chăm sóc mình, rồi lại nghĩ đến Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân. Giống như đã nghĩ ra gì đó, mắt của Linh Nhiễm sáng lên. Con bé kéo nhẹ vạt áo của Tưởng Du Nhi.

“Du Nhi tỷ tỷ.”

“Muội muốn làm gì sao?”

Tưởng Du Nhi đang viết thì quay sang Linh Nhiễm, mắt mở to, sáng rỡ.

“Muội có thể xem tỷ như tỷ tỷ không?”

“Hửm. Ý muội là sao?”

“Kiểu… Kiểu như tỷ tỷ ấy.”

Mặc dù không hiểu Linh Nhiễm muốn nói gì như Tưởng Du Nhi vẫn gật đầu.

“Được thôi.”

Hai tỷ muội nói nói, cười cười làm cho Lưu Vân mỉm cười. Hắn nhìn lên trời, đưa tay che nửa mặt.

‘Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.’

Lưu Vân thầm nghĩ. Đột nhiên trong ý cảnh đan điền của hắn sinh ra một cảm ứng mãnh liệt. Tựa hồ như có một luồng ý lực cương mãnh đang gọi hắn đến. Lưu Vân đứng bật dậy, vội vã nói với Tưởng lão và Linh Nhiễm.

“Tưởng lão, phiền lão trông Linh Nhiễm giúp ta một lát. Nhiễm Nhiễm nhớ nghe lời Tưởng gia gia nhé.”

Không đợi cả hai trả lời, Lưu Vân bức tốc chạy về phía cổng tây của huyện thành. Phía sau hắn là Bạch Nguyệt Quân, hoá thành quang độn bay đi. Có vẻ nàng cũng cảm ứng được thứ vừa nãy.

‘Xem ra cũng đến lúc học thuật phi cử rồi.’

Hắn khẽ cười.

Ngoài huyện thành Hoài An năm mươi dặm, một đoàn xe bị một nhóm người đánh chặn. Đoàn xe này có trên dưới trăm người người hộ tống vậy mà bị chưa đến hai mươi người đánh cho tan tác.

Lúc này một nam tử mặc y phục võ quan từ xa lao đến, tả xung hữu đột, làm bị thương ba người. Y phi thân nhanh đến cỗ xe lớn nhất, đánh ngã hết những kẻ ngáng đường.

“Công chúa điện hạ thứ lỗi chậm trễ. Hạ quan là Tống Vân Chi, nguyên Chỉ huy sứ Ngự Lâm Quân, phụng lệnh bệ hạ cùng Dĩnh Vương đến đây tiếp đón, hộ tống công chúa điện hạ vào kinh.”

Y cúi người chấp tay với người trong xe. Lúc này trong xe bước ra là một nữ tử bước. Nàng mặc một bộ y phục lộng lẫy, đính trân châu, tay cầm một cái quạt lụa che nữa mặt, để lộ ra đôi mắt sắc khép hờ, ẩn giấu ánh mắt sắc bén. Nàng vung tay, nói với Tống Vân Chi.

“Tống đại nhân không cần đa lễ.”

Rồi nàng nhìn vào mấy tên nam tử vừa bị Tống Vân Chi đánh ngã. Bọn hắn cứ thế mà đứng dậy như thể không bị gì. Mấy vết thương do Tống Vân Chi dùng kiếm chém nhanh chóng liền lại, không để lại chút dấu vết.

“Xem ra thứ chúng ta gặp phải không phải là thổ phỉ bình thường. Không biết Tống đại nhân có thể giải quyết được chúng không?”

Tống Vân Chi không đáp, ánh mắt y lướt qua đám người trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác quỷ dị khó tả, giống như ngày y gặp Lưu Vân ở Thúy Hoa Lâu. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, một thanh kiếm từ trên cao lao xuống, xé gió mà tới, lập tức chém rớt đầu một kẻ. Từ thân thể hắn phun ra một dòng máu tím đen, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc như xác thối phơi ngoài nắng.

Ngay sau đó, một bóng trắng từ xa lao đến như cơn lốc, tung một cước đá bay một tên yêu vật. Chưa dừng lại, nàng đáp xuống trên thi thể vừa bị chém, dưới chân giày còn vương vết máu đen. Lúc này, thi thể kia run lên một cái, từ trong lớp da người rách nát, một con sói xám nhảy ra, thân hình vừa lộ ra ngoài đã bị mũi kiếm trong tay nàng xuyên thẳng xuống đất.

Bạch Nguyệt Quân rút Thanh Phong Kiếm lên, lưỡi kiếm lấp lóe hàn quang, nàng giơ kiếm chỉ thẳng vào đám người trước mặt, giọng lạnh lẽo như băng sương:

“Yêu vật đến từ đâu, trở về nơi ấy.”

Cỗ sát khí ngưng đọng, khiến không gian dường như cũng đông cứng lại. Mấy tên yêu vật bị áp chế lùi về sau, thân thể run rẩy theo bản năng. Nhưng khi vừa định xoay người bỏ chạy, bọn chúng lập tức cảm nhận được một luồng linh áp nồng đậm từ phía sau ép xuống, như ngọn núi lớn đè lên gáy.

Lưu Vân đến rồi.

Hắn không ngờ bản thân lại có thể một hơi chạy suốt ba mươi dặm mà không nghỉ. Có vẻ thể lực của hắn đã tiến bộ không ít. Đứng trên đỉnh cây, hắn thản nhiên phủi sạch bụi bẩn trên tay áo, ánh mắt dửng dưng nhìn cái xác dưới chân Bạch Nguyệt Quân, khóe miệng khẽ nhếch:

‘Chưa gì đã động thủ rồi sao?’

Hắn quan sát tàn cuộc, dựa vào khí tức thì chỉ còn chưa đầy hai mươi tên còn sống. Bạch Nguyệt Quân nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như đang hỏi ý kiến.

Lưu Vân cười nhạt.

‘Đã động thủ rồi còn hỏi ta làm gì nữa?’

Hắn khẽ gật đầu. Bạch Nguyệt Quân lập tức xông lên, kiếm quang tung hoành, từng mảng thịt vỡ nát trong nháy mắt. Dưới lưỡi kiếm của nàng, yêu vật không kịp phản kháng đã bị hạ gục. Có kẻ sợ hãi, thiêu đốt mệnh nguyên để chạy trốn.

“Muốn chạy?”

Lưu Vân vung tay áo. Một chiếc hồ lô nhỏ rơi ra, nắp bình bị linh khí đẩy bật, từ trong tràn ra một sợi tơ nước mảnh như tơ trời, lượn lờ như có linh tính, lập tức quấn chặt mấy tên đang bỏ trốn, kéo chúng ngược trở lại.

Tên yêu vật dẫn đầu thấy vậy, gầm lên một tiếng, vung đại đao lao đến chém về phía Lưu Vân. Đao phong sắc bén, mỗi nhát chém đều khiến không khí vặn vẹo, ép Lưu Vân phải lui lại vài bước.

“Đám tu sĩ các ngươi từ đâu đến? Là người của Côn Luân?”

Yêu vật nghiến răng gầm lớn. Nhưng Lưu Vân không đáp. Ánh mắt hắn khẽ nheo lại, nhìn từng vệt lệ khí, oán khí bám chặt trên người kẻ trước mặt. Mùi máu tanh nồng khiến hắn nhíu mày.

“Gây oán nghiệt đến mức này, ta vốn định buông tha cho các ngươi một lần, nhưng xem ra...”

Hắn khẽ thở dài, giọng nói tuy nhẹ mà rơi vào tai địch nhân lại khiến bọn chúng rét lạnh tận xương.

“Các ngươi gây chuyện ở đây, không sợ Thành Hoàng bổn huyện trấn áp hay sao?”

Lời nói mang theo linh lực, như tiếng sấm nổ vang trên chiến trường. Những kẻ đang giao thủ với Bạch Nguyệt Quân nghe vậy lập tức run rẩy, động tác trở nên trì trệ. Nhưng kẻ trước mặt Lưu Vân vẫn không chút dao động.

Hắn không nói thêm, chỉ lật tay một cái, bỗng chốc, tất cả những thanh kiếm rơi trên mặt đất đều đồng loạt bay lên, lơ lửng phía sau hắn. Trong nháy mắt, sát khí tràn ngập.

Hắn chưa từng luyện kiếm thuật, nhưng điều đó không quan trọng. Hắn cũng chẳng cần biết đối phương tu vi bậc nào, chỉ cần dùng thứ mạnh nhất của mình mà trấn áp là được.

Hắn khẽ mở miệng.

“Sát.”

Chỉ một chữ ngắn gọn, mấy chục thanh kiếm đồng loạt lao ra như sao băng xé toang màn đêm. Yêu vật trợn trừng, còn chưa kịp thét lên đã bị xuyên thành tổ ong. Máu đen vọt ra tung tóe, thân thể hắn co giật vài cái rồi đứng khựng lại, đôi mắt trừng trừng không cam lòng. Nhưng chỉ trong một chớp mắt, lưỡi kiếm sắc bén của Bạch Nguyệt Quân đã cắt phăng thủ cấp hắn, kết thúc tất cả.

Nàng hạ kiếm, toàn thân nhuốm đầy máu, ánh mắt rạng rỡ quay đầu nhìn Lưu Vân, tựa như đang chờ mong.

“Ta làm tốt chứ?”

Lưu Vân nhìn nàng, cảm giác cảnh tượng này giống hệt đêm hôm ấy. Có điều lần này, tâm trạng nàng đã tốt hơn. Hắn nhìn bộ bạch y của nàng đã nhuốm đỏ, không khỏi lắc đầu.

‘Cô đang chờ ta khen à?’

Bạch Nguyệt Quân chớp mắt, ánh nhìn đầy mong đợi, tựa như một tiểu cô nương mong được sư phụ tán thưởng. Nhưng Lưu Vân thật sự không hiểu nàng muốn hắn công nhận điều gì.

Hắn thở dài, đưa tay xoa đầu nàng, giọng nhẹ đi vài phần.

“Tốt lắm. Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.”

Hắn chỉ vào bộ y phục lấm lem của nàng, thản nhiên nói.

Bạch Nguyệt Quân cúi đầu nhìn bạch y nhuốm máu, cười cười.

“Xin lỗi. Ta đánh hơi hăng quá.”

Đám người Tống Vân Chi thấy một màn sát phạt này mà ngẩn người. Đến khi nhận ra thì Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đã đến trước mặt. Tống Vân Chi vừa định chấp tay cảm tạ thì bị Lưu Vân đưa tay ngăn lại. Ánh mắt của hắn lướt trên người công chúa Yên Đình. Rồi ánh mắt hắn dừng lại trên miếng ngọc bội nàng đeo ở thắt lưng.

Lưu Vân quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quân, nàng cũng nhìn hắn khẽ gật đầu. Lưu Vân liền đưa tay kéo về phía mình. Miếng ngọc bội như bị một lực vô hình kéo bay vào lòng bàn tay của Lưu Vân.

“Thất lễ rồi.”

Lưu Vân hướng mắt về vị công chúa Yên Đình, chấp tay. Sau đó đưa miếng ngọc bội lên mắt nhìn. Miếng ngọc bội màu trắng, được điêu khắc công phu, trên mặt khắc một độc một chữ [An].

Lưu Vân thử truyền pháp lực vào miếng ngọc bội nhưng nó chỉ hơi sáng lên một chút, không còn phản ứng gì khác. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy, cũng thử cầm lên truyền pháp lực nhưng kết quả vẫn vậy. Nàng nhìn Lưu Vân lắc đầu, sau đó ném trả miếng ngọc bội cho Tống Vân Chi.

“Cáo từ.”

Lưu Vân chấp tay với vị công chúa sau đó cùng Bạch Nguyệt Quân rời đi. Nàng tuy không nhìn rõ gương mặt của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nhưng dáng vẻ cùng dáng chấp tay của hắn làm nàng cảm thấy quen thuộc, bất giác thốt ra.

“Lưu tiên sinh.”

Lưu Vân hơi khựng lại nhưng hắn không quay đầu cũng không đáp lại, nhanh bước rời đi. Trước khi đi, hắn dùng Tị Thuỷ Thuật điều khiển nước từ trong hồ lô dọn sạch máu của yêu vật vương trên mặt đất, cũng gột rửa y phục cho Bạch Nguyệt Quân, sau đó kéo nước thành tơ trói buộc mấy cái xác lại kéo đi. Bạch Nguyệt Quân thì kéo theo mấy tên còn sống bị Lưu Vân trói từ sớm đi theo sau.

Tống Vân Chi nghe công chúa gọi Lưu tiên sinh, biết hắn có thể là người mà vương gia tìm kiếm, định lên tiếng gọi. Nhưng nhìn sang đã không thấy người đâu.

2

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.