ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Tẩy Tuỷ Hoán Cốt.

Nghe được câu này của Lưu Vân làm cho Bạch Nguyệt Quân thật sự cảm thấy khó chịu. Nàng không rõ Lưu Vân đã phải trải qua những gì, nhưng bình tĩnh ngay cả khi có người muốn bắt mình đi thì có chút quá đáng.

“Vậy huynh có tức giận khi có người làm phiền mình không?”

“Không hẳn là thấy giận. Chỉ là có cảm giác chán ghét. Ta không phải thánh nhân. Tất nhiên là cũng biết tức giận, hay chán ghét. Chỉ là ta không để nó kiểm soát mình. Càng không để nó ảnh hưởng đến người xung quanh ta.”

“Phụ thân có ghét Nhiễm Nhiễm không? Tại Nhiễm Nhiễm thường làm phiền người lúc người làm việc.”

Linh Nhiễm đang được Lưu Vân bế ngước mặt nhìn hắn, mở to đôi mắt lưu ly. Con bé nhận ra mình thường xuyên hay nô đùa xung quanh Lưu Vân khi hắn câu cá, cũng hay nhảy vào lòng Lưu Vân khi hắn đọc sách.

Lưu Vân nhìn Linh Nhiễm, lắc đầu.

“Nhiễm Nhiễm của ta đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, sao ta có thể ghét con được? Đúng chứ?”

Linh Nhiễm nhìn gương mặt dịu dàng của Lưu Vân, khẽ gật đầu rồi ôm lấy cổ hắn. Bàn tay nhỏ nhắn của Linh Nhiễm bám chặc lấy áo Lưu Vân.

Bạch Nguyệt Quân thở dài. Dù biết rằng trước giờ Lưu Vân đều như thế, dù chuyện có lớn thế nào hắn vẫn điềm nhiên như không. Có khi, trời sập hắn vẫn có thể thư thả ăn bánh, uống trà. Nhưng nàng vẫn hiểu trong lòng hắn vẫn chất chứa nhiều chuyện mà hắn không nói ra, cũng không bày ra ngoài cho người khác thấy. Chính vì vậy, Bạch Nguyệt Quân rất ghét phần tính cách này của hắn.

Sau ngày mùng một không vui vẻ cho lắm, cuộc sống của ba người cũng trở về quỹ đạo cũ. Có khác một điều, giờ đây Lưu Vân đã bắt đầu tu luyện. Hắn cũng không làm gì khoa trương, chỉ lặng lẽ dành ra mấy ngày liền để đọc hai quyển [Đạo Khí Quyết] và [Luyện Khí Quyết], rồi những lúc rảnh rỗi lại tự mình nghiền ngẫm.

Rất nhanh sau đó, Lưu Vân đã có thể dung nạp được linh khí vào trong đan điền rồi tuần hoàn qua toàn bộ kinh mạch. Khi thân thể Lưu Vân dung nạp linh khí lần đầu tiên, toàn bộ huyệt vị cùng với xương cốt của của hắn tựa hồ như được tẩy rửa, kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng cũng được khai thông. Một cảm giác khoan khoái lan tràn khắp cơ thể hắn.

“Thì ra đây chính là Tẩy Tuỷ Hoán Cốt!”

Lưu Vân thốt lên. Dù những pháp quyết hắn tu luyện chỉ là căn bản, là nền móng trong con đường tu hành, nhưng đối với một phàm nhân, đây vẫn là kỳ ngộ hiếm có. Nếu đặt ở thời hiện đại, những thứ này chắc chắn là báu vật vô giá.

Từ đầu đến cuối, Bạch Nguyệt Quân vẫn ở gần đó, lặng lẽ quan sát. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, nàng đoán hẳn là đã thành công.

“Huynh thấy thế nào?”

Thanh âm trong trẻo của Bạch Nguyệt Quân vang lên, Lưu Vân liền quay đầu nhìn. Nhận ra hôm nay tâm trạng nàng khá tốt, hắn cũng thẳng thắn đáp.

“Thống khoái! Quả thật thống khoái! Từ sau năm hai mươi lăm tuổi, ta chưa từng có cảm giác này.”

Đúng như Lưu Vân nói. Kể từ khi đi làm ở tuổi hai mươi lăm, hắn luôn cảm thấy uể oải, tinh thần thì luôn trong trạng thái căng thẳng. Nghĩ lại thôi Lưu Vân cũng cảm thấy khó chịu rồi.

Bạch Nguyệt Quân thoáng tò mò khi nghe Lưu Vân nhắc đến tuổi tác. Dựa vào dung mạo khi lần đầu gặp hắn, nàng đoán hắn khoảng chừng ba mươi, nhưng vẫn không dám chắc.

Nàng nghiêng đầu, khẽ hỏi:

“Ta có chút hiếu kỳ, huynh bao nhiêu tuổi rồi?”

Lưu Vân trầm ngâm giây lát, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu mang theo chút thách thức:

“Cô thử đoán xem.”

“Ba mươi?”

Lưu Vân lắc đầu.

“Ba mươi lăm?”

“Hai mươi tám. Ta chưa có già đến mức ấy.”

Lưu Vân thở dài. Từ lâu, hắn đã đoán được người khác nhìn mình như thế nào. Nghĩ đến những năm tháng bị công việc bào mòn, lòng hắn dậy lên một cơn bức bối khó tả. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ nhắm mắt, tiếp tục dẫn linh khí vào đan điền.

Linh khí không ngừng hội tụ, cuộn vào đan điền hắn, mỗi lúc một dày đặc. Chẳng bao lâu, đan điền dần căng đầy, linh khí tràn đến mức không thể dung nạp thêm. Từng đạo linh khí hỗn loạn bị hắn ép lại, ngưng kết thành một viên nhỏ, trông như một hạt giống. Hạt giống nhẹ nhàng rơi vào vùng sâu thẳm trong đan điền.

Chợt, hạt giống rơi xuống như thể chạm vào mặt nước, vang lên một tiếng ‘tõm’ khẽ khàng. Từ khoảng không sâu thẳm, một mầm cây non bất chợt đâm chồi. Mầm cây vươn lên, nhanh chóng hóa thành một cây liễu rũ. Dưới gốc, bóng cây in xuống như thể phản chiếu bên bờ hồ tĩnh lặng.

Lá liễu nhẹ nhàng rung rinh, từng nhành mảnh mai đung đưa như thể đang được cơn gió nhẹ thổi qua. Cây liễu đứng lặng giữa khoảng không vô tận, từ từ cắm rễ vào đan điền của Lưu Vân.

Lưu Vân kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra trong ý cảnh đan điền. Dù hắn chưa từng tu luyện trước đây nhưng hắn biết đây không phải là cảnh tượng mà ai cũng gặp khi bước vào con đường tu đạo.

Linh khí vẫn luân chuyển không ngừng, từng dòng tinh thuần dần hội tụ về gốc cây liễu. Cảm giác này chẳng khác nào chính bản thân Lưu Vân đang hấp thụ linh khí vào đan điền, tựa như một gốc cây bình thường hút lấy dưỡng chất từ lòng đất để sinh trưởng. Nhờ vậy, tốc độ dung nạp linh khí của hắn tăng lên gấp bội.

Đến đây, Lưu Vân thở ra một hơi dài. Xem như bước đầu tu luyện đã thành. Hắn vươn vai, liền nhận ra cơ thể dường như dẻo dai hơn trước, các khớp xương cũng linh hoạt hơn nhiều. Cảm giác mới mẻ này khiến hắn không khỏi hứng thú.

Chỉ đến khi để ý xung quanh, hắn mới nhận ra trời đã chập tối.

“Không ngờ việc tu luyện lại hao tốn thời gian đến vậy. Thảo nào tu hành giả chẳng bận tâm đến năm tháng.”

Lưu Vân đứng dậy, đưa mắt quan sát. Các giác quan của hắn rõ ràng nhạy bén hơn trước rất nhiều. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo từng tia linh khí mỏng manh trôi nổi giữa không trung. Gió động cành đào trong sân, khiến lớp tuyết mỏng trên cành rơi xuống, đọng lại trên những ngọn cỏ phía dưới.

Dù ánh sáng chỉ còn le lói từ trong nhà hắt ra, từng chi tiết nhỏ trong sân vẫn hiện rõ trước mắt hắn, tựa hồ ngay cả bóng đêm cũng không thể che giấu điều gì trước thị giác của hắn lúc này.

Lưu Vân âm thầm cảm thấy hài lòng với bản thân. Hắn không rõ người khác sẽ mất bao lâu để đạt đến bước này. Với người có căn cơ vững chắc, có lẽ chỉ mất vài tháng, với người tư chất bình thường, có thể mất vài năm. Thậm chí có kẻ dẫu khổ luyện mấy chục năm cũng không thể nhập môn.

“Chẳng lẽ mình là thiên tài sao?”

Hắn khẽ nhếch môi, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng rất nhanh đã tự cười giễu. Lưu Vân chỉnh trang lại y phục, sau đó đi vào trong nhà. Với Lưu Vân, dù có là tu hành thì cũng phải có điều độ. Thành quả như vậy là quá đủ cho hôm nay rồi.

Thời gian cứ thế mà trôi. Thế gian vẫn không ngừng xoay chuyển. Chẳng mấy chốc đã vào tiết Kinh Trập. Gió xuân ấm áp dần thay thế cái lạnh của mùa đông. Tuyết cũng đã tan, để lại mấy tụ nước đọng trong sân. Lưu Vân đi ngang qua, tiện tay phất tay áo một cái. Nước đọng như bị vòi rồng hút lên, tách hết đất bẩn chảy vào trong chum nước gần đó.

Đến thời điểm hiện tại Ngũ Hành Độn Thuật của Lưu Vân đã có thể vận dụng đến mức tinh diệu. Bạch Nguyệt Quân khá bất ngờ khi hắn có thể thuần thục nhanh đến như vậy, khi sử dụng cũng không hề cảm nhận được chút pháp lực nào. Kỳ lạ hơn, nàng không thể đo được đạo hạnh của Lưu Vân sâu cạn ra sau.

Thông thường, những kẻ có đạo hạnh thấp rất dễ bị nhìn thấu. Mà Lưu Vân tu luyện đến nay chưa đến ba tháng, làm sao mà hắn có thể biết cách che giấu đạo hạnh và pháp lực của thân được. Nàng mở to pháp nhãn, cẩn thận xem xét người Lưu Vân.

“Nguyệt Quân. Cô lại muốn làm gì nữa vậy?”

Lưu Vân lúc này đang đọc sách, bị Bạch Nguyệt Quân ngó nghiêng, xem xét tỉ mỉ. Không nhịn được liền lên tiếng hỏi. Bạch Nguyệt Quân không trả lời, cư xử như thể không nghe câu hỏi của hắn.

“Nguyệt Quân. Nguyệt Quân.”

Lưu Vân búng tay vài cái.

“Nếu cô có gì muốn hỏi thì hỏi đi?”

“Huynh có thật sự là phàm nhân không?”

“Sao cô lại hỏi vậy?”

“Ta không thể nhìn thấu huynh.”

Bạch Nguyệt Quân từng là đại tiên của Cửu Trùng Thiên. Dù có chuyển thế đi chăng nữa, nàng vẫn là hồ tiên vạn năm. Đạo hạnh sâu không thấy đáy. Nếu so với những tiên nhân ngoài kia thì cũng quá khập khiễng. Vậy mà bây giờ lại không thể nhìn thấu được kẻ chỉ vừa bước vào tiên đạo trước mặt.

Lưu Vân đặt quyển sách xuống bàn, ánh mắt hơi trùng xuống.

“Cô thật sự không thể nhìn thấu?”

Bạch Nguyệt Quân gật đầu. Lưu Vân cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Việc tu hành của hắn dường như quá thuận lợi, tốc độ cũng rất nhanh. Lưu Vân chau mày, bắt đầu suy ngẫm. Thi thoảng lại gõ ngón tay xuống bàn.

“Huynh có từng nghĩ mình là tiên nhân chuyển thế không?”

Lưu Vân lắc đầu. Đây là việc duy nhất mà hắn có thể chắc chắn. Hắn là kẻ xuyên việt từ thế kỷ hai mươi mốt. Nơi đó không có tồn tại linh khí hay pháp thuật như thế giới này. Bản thân hắn cũng chỉ là một người bình thường. Chuyện hắn là tiên nhân chuyển thế hoàn toàn không có khả năng.

“Không thể. Chắc chắn không thể.”

Lưu Vân dứt khoát phủ nhận. Nhưng Bạch Nguyệt Quân lại không nghĩ vậy. Nàng nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi.

“Huynh chắc chứ?”

“Chắc.”

Câu trả lời ngắn gọn của Lưu Vân đưa hai người chìm vào im lặng. Lưu Vân đan ngón tay vào nhau, chống tay đặt trước ngực. Mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trên bàn. Nhưng tâm trí của hắn bây giờ đã trôi đi rất xa.

Hắn tu luyện quá nhanh, tiến bộ không tưởng. Lần đầu dẫn khí nhập thể, kinh mạch khai thông không chút trở ngại, linh khí tuần hoàn như đã quen thuộc từ trước. Nếu là một người khác, có thể mất hàng năm, hàng chục năm, thậm chí không thể nhập môn. Nhưng hắn lại dễ dàng làm được chỉ trong vài tháng.

‘Nếu nguyên nhân không phải là ta, vậy thì chỉ còn có thể là…’

Đến đây Lưu Vân cắt đứt mạch suy nghĩ của mình.

“Không đủ chứng cứ.”

Hắn thì thầm. Sau khi uống ngụm trà, Lưu Vân thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Hắn bước đến đặt tay lên vai Bạch Nguyệt Quân, nhỏ giọng nói.

“Không cần suy nghĩ nữa. Chuyện này từ từ rồi tính.”

Bạch Nguyệt Quân mím môi, nắm chặt bàn tay. Nàng chăm chú nhìn Lưu Vân, như muốn tìm một manh mối gì đó từ gương mặt không biểu tình của hắn. Nhưng rồi nàng gật đầu. Bạch Nguyệt Quân đứng dậy, khoác tay Lưu Vân, nói bằng giọng vui vẻ.

“Không nghĩ nữa. Không nghĩ nữa. Chúng ta đưa Nhiễm Nhiễm vào huyện ăn một bữa đi. Ta nhớ Thuý Hoa Lâu có loại bánh ngọt khá ngon đấy.”

“Lại vào huyện ăn. Còn đến Thuý Hoa Lâu. Ta không có đủ tiền đâu.”

Nghe đến Thuý Hoa Lâu, Lưu Vân liền gỡ tay của Bạch Nguyệt Quân ra, nhanh chân bước ra ngoài sân. Mà Bạch Nguyệt Quân cũng nhanh tay nắm lấy tay áo của hắn, đung đưa nài nỉ.

“Chúng ta ăn ở Thuý Hoa Lâu đi mà.”

“Không được.”

“Ta hứa sẽ không quấy phá huynh nữa.”

“Cô đừng có bắt chước cách làm nũng của Linh Nhiễm.”

“Chúng ta đi Thuý Hoa Lâu nhé, A Vân?”

1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.