ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Quỷ Quyệt

Trong khi quỷ mẹ vẫn đang bận rộn thực hiện kế hoạch phát triển số lượng quỷ của mình thì ở một nơi khác,cuộc sống giản dị yên bình vẫn đang diễn ra với một cô gái,vốn định sẵn là có vận mệnh khắc quỷ.

Khi cô được nhận nuôi,bà cô đã xem lòng bàn tay của cô,điều kỳ lạ là cả hai bàn tay đều không hề có chỉ tay,để chắc chắn bà đã nhờ một thầy bói cao tuổi có tiếng đến xem.

Lúc ấy cô vẫn còn nhỏ nên cũng không quá quan tâm đến câu chuyện giữa hai người lớn.

Ông thầy bói thở dài,không định nói ra thì bà vẫn cố gắng hỏi:

“Ông Ba,rốt cuộc....con bé có vấn đề gì lạ không?ông cứ nói đi đừng ngại!”

Ông ngại ngùng nhìn cô nhóc đang đùa nghịch với búp bê ngoài phòng khách,khẽ bảo:

“Cô bé này nhìn bề ngoài bình thường như bao đứa trẻ khác,ngây thơ,nhút nhát,nhưng bên trong lại rất kiên cường mạnh mẽ,vía của cô bé khiến ma quỷ chú ý muốn thâm nhập nhưng lại không thể nào tới gần được,tuy cũng là một cái may,nhưng trên đời này...vạn sự biến hoá khôn lường,chỉ sợ kẻ mạnh sẽ gặp phải kẻ mạnh hơn,giống như lòng bàn tay cô bé không có chỉ tay thì không thể nhìn được tương lai sau này là xấu hay tốt,tôi khuyên bà một đứa trẻ như thế phải trông nom để ý một chút,trước ở làng tôi cũng có một cậu bé y hệt vậy,cậu ta còn có thể nói chuyện nhìn thấy ma quỷ,người nhà của cậu ta cũng tự dưng chết không rõ nguyên nhân,cậu ta cũng bỏ làng biến mất,cho đến bây giờ tờ dán thông báo mất tích vẫn còn nguyên,không ai biết cậu ta còn sống hay đã chết,những đứa trẻ đặc biệt thường có rất nhiều điều kỳ lạ,khi nhìn vào mắt chúng tôi thường rùng mình cảm thấy có chút đáng sợ,nhưng cô bé này,đôi mắt vẫn trong trẻo ấm áp,quả thực rất khác với những người có cùng đặc điểm như vậy,tôi thấy cô bé này bên trong là một linh hồn thuần khiết,hy vọng tương lai cũng vậy,sẽ không bị vấy bẩn bởi quỷ dữ!”

Bà Thanh Tuyết lo lắng:

“Vậy khi quỷ dữ gõ cửa,có cách gì để tránh không?”

Ông lắc đầu:

“Khả năng của tôi chỉ có hạn,điều này tôi chịu thôi,chẳng phải bà là pháp sư sao,bà phải rõ hơn tôi chứ!”

Nói rồi ông vội vã bỏ đi,bà Thanh Tuyết quay đầu nhìn cô,không lẽ sau này cô sẽ gặp chuyện gì khiến vận mệnh đặt dấu chấm hỏi.

.....

Hôm nay là một ngày đối với Thanh Tuyết hẳn sẽ rất hạnh phúc ,là ngày nghỉ cô tự thưởng cho mình mỗi tháng để dành thời gian đưa bà đi dạo.Hạnh phúc của một con người đơn giản lắm,đôi khi không nhất thiết phải đi du lịch hay dùng bữa ở nhà hàng năm sao.Cô gái này chỉ cần được ở bên bà mãi mãi,chỉ đi dạo quanh công viên cùng ngắm nhìn chung một góc trời,cũng đã thấy rất tuyệt vời...

“Bà coi...hồi nhỏ cũng chính là công viên này,cháu đã trốn khỏi viện mồ côi ra đây ngồi,cháu ngồi đợi người mẹ đã vứt bỏ cháu ở đây với một chiếc bánh mỳ...bà đột nhiên xuất hiện đưa cho cháu một quả táo...”(cô mỉm cười nhớ lại)

“Haha...nhớ nhớ !cháu còn nghĩ ta là bà hoàng hậu trong truyện Bạch Tuyết mang đến quả táo độc”(bà cười vui vẻ hồi tưởng lại )

“Bà ơi bà biết không...đó là duyên phận!”

“Haizz..vì hồi trẻ bà quá xấu xí,bị chê là có khuôn mặt của phù thủy ngay cả trẻ em cũng sợ hãi ,bà không lấy được chồng,thật may vì bà lại có được cô cháu gái xinh đẹp tốt bụng như cháu vậy là bà quá lời rồi!”

“Bà!lại nói linh tinh rồi,trong mắt cháu bà là người đẹp lão nhất mà cháu từng thấy”

“Haha...con nhỏ này dẻo mồm tương lai không lo chết đói”

Hai bà cháu cười vang dưới gốc cây,cô bày trò tinh nghịch trêu chọc,chạy vòng vòng quanh bà như một đứa trẻ đang xoay quanh nô đùa với mẹ mình vậy.

Bỗng nhiên có một người xuất hiện bước đến.Hắn ăn mặc lịch sự,dường như hắn đã quan sát nãy giờ,tay đẩy đẩy kính cười thân thiện,ăn mặc lịch sự cử chỉ tao nhã:

“Chào hai bà cháu!chà...trùng hợp ghê..tôi cũng đang đi dạo thấy hai người vui vẻ quá nên..”

Thanh Tuyết quay lại nhìn:

“Chú là ai?”(cả hai đều không hiểu người đàn ông này từ đâu ra)

“A...ờm..gọi anh thôi chú già quá!anh rất hay đến ủng hộ quán đồ ăn nhậu em làm đó..em không có ấn tượng gì sao???”

Thanh Tuyết suy nghĩ một hồi chợt nhớ ra

“A...a..a..là người hay đi cùng với nhóm bốn người cao to lực lưỡng đúng không,vì chú là người nhỏ nhất ăn ít nhất nhưng lại hay hào phóng trả tiền,cháu nhớ ra rồi,tính ra chú là khách quen của ông chủ cháu”(cô bé hớn hở chìa tay ra).

Nhưng vẻ mặt của bà cô lại hoàn toàn trái ngược ,nhìn dò xét hắn.

Hắn bắt lấy tay cô hít hà,cô bé rút tay lại nhưng cũng không có gì nghi ngờ quá

“Ưm...nhà anh ở gần công viên này,thỉnh thoảng ta hãy gặp nói chuyện phiếm nhé,anh thật sự rất quý mến một cô bé chăm chỉ tốt bụng như em..anh...”

Hắn đang cố kiếm câu chuyện làm quà thì bị dập tắt ngay.

“Tuyết!”(bà cất tiếng ngắt lời)

“Đẩy bà sang cửa hàng tiện lợi đi,bà muốn mua ít đồ!”(giọng bà lạnh lùng)

....

“À..dạ vâng bà!”(quái lạ bà có vào cửa hàng tiện lợi bao giờ đâu nhỉ) cô bé thắc mắc.

“Ahhaha..thôi hai bà cháu đi đi...thật ngại quá,có vẻ hôm nay chỉ nói chuyện được vài câu đới lần sau có nhiều thời gian hơn nha ..”(hắn quay mặt ra chỗ khác bặm môi khó chịu )

“Cháu xin lỗi ..lúc khác nói chuyện vậy!”

“Ừ...có gì đâu đã bảo gọi anh thôi!!”(hắn quay mặt lại nở nụ cười hoa hậu vẫy vẫy tay)

Hai bà cháu đã đi một đoạn khá xa hắn,hắn bỏ kính ra mắt trừng lên nhìn về phía đó,nhếch mép nói:

Cứ chờ thêm thời gian nữa nha...con mồi thơm ngon của ta...Hưm...mà cũng kỳ lạ..con mụ già đó có mùi gì đó khiến mình rất khó chịu không muốn lại gần...thái độ của mụ ta...xì!thôi bỏ đi cũng chỉ là một mụ già sắp chết nên mùi vị hẳn sẽ không được tươi ngon,con nhỏ kia mới là Great..ưhưhư!”

......

Đính đoong..

“Xin kính chào quý khách!”

Cửa hàng tiện lợi 8Max

“Thanh Tuyết..”

“Dạ?”

“Mau đi tìm cho bà mấy bịch sữa vị xoài,bánh mỳ nho và ít cơm nắm rong biển nha,đi đi !! “

“Vâng?”(cảm thấy khó hiểu)

Bà lão vẫy tay cô nhân viên lại:

“Làm phiền cô đẩy tôi vào kho đi,tôi cần gặp bà bạn của mình,bà Huế đó cô biết không?”

Cô nhân viên rất nhanh trí:

“Ôi bác là bạn của bà chủ sao?vâng cháu đẩy vào ngay!”(cô nhân viên niềm nở)

“À..(bà chững lại) sau khi cháu tôi quay lại bảo nó là các cô đưa tôi đi vệ sinh ,bảo nó ngồi chờ...”

“Vâng!”

.....

Cô nhân viên lễ phép lên tiếng:

“Bà chủ,bác này bảo là bạn thân của người nên cháu đẩy vào giúp!”

Bà chủ ngước lên nhìn:

“cảm ơn,cô ra ngoài tiếp tục công việc đi!”

“Vâng!”

Cô nhân viên lùi ra ngoài khẽ khép cửa lại.

“Cạch”

“Chu choa...ai đây..không ngờ lại có ngày bà đến thăm tôi,có việc gì sao?”

“Tôi sẽ vào vấn đề chính,hôm nay tôi đã gặp một thứ,tôi muốn hỏi bà!”

“Ủa thứ gì cơ”(bà chủ vẫn tiếp tục lật lật,ghi ghi ,chép chép hàng hoá)

Người bị quỷ nhập!(bà nói)

....không gian yên lặng bất ngờ,bà chủ dừng công việc lại suy nghĩ rồi nói:

“Người bị quỷ nhập cũng không phải là hiếm,hồi còn trẻ chả phải chúng ta đã cùng nhau trừ tà cho một số người sao?”

Bà lập tức quả quyết:

“Không!không giống !”

“Tại sao lại không giống ?”

“Cái chúng ta trừ là ma nhập bình thường,đây là quỷ dữ rồi,nó tiết ra mùi hôi,khoé miệng của hắn thi thoảng lại chạy rãi,móng tay cũng thâm đen,tôi không hề cảm nhận được sức sống của nạn nhân giống như thể đó chỉ là lớp da người thôi!tôi..chưa bao giờ thấy kiểu như vậy”

“Vậy nó là dạng gì nhỉ,chả nhẽ người đó vốn dĩ đã chết,vậy loại đó rất nguy hiểm,phải cẩn thận đấy!”(bà chủ khẳng định)

“Không những vậy!nó còn tiếp cận cháu tôi,nó chắc chắn có mục đích xấu,tôi phải tìm hiểu xem đó là loại gì để bảo vệ cháu tôi!”

“Tôi hiểu,ba đã từng nói cháu bà ..nó là một linh hồn thuần khiết hiếm có...nó kích thích ma quỷ!”

“Bà giúp tôi đi!!”

“Ờ...m...tôi cũng chỉ bằng năng lực bà thôi ,ba tôi mất rồi nếu không ông í chắc chắn biết rõ!mà khoan,ở nhà tôi có quyển sổ ghi chép lại quá trình làm pháp sư của ba tôi,để tôi về tìm rồi gửi ngay cho bà,đừng quá lo lắng!”

“Cảm ơn bà...”

“Có gì đâu chúng ta là bạn mà”(nắm lấy tay nhau)

“Vậy...mấy đồ hôm nay tôi mua...”(mắt Long lanh)

Bà chủ cười đau khổ:

“Haizz hiểu hiểu giảm 50% được chưa?”

“Nhất trí !tôi đi đây không con Tuyết nó lo,nó lại tìm!”

“Để tôi cho người đẩy bà ra!!!”

Nói rồi bà chủ gọi cô nhân viên vào.

......

Thanh Tuyết ngóng mãi không thấy bà đâu lòng bất an.Cô thấy lạ là đi vệ sinh có cần lâu vậy không.

Bà được đẩy ra,Cô chạy lại trách móc:

“Bà đi vệ sinh lâu quá cháu còn tưởng bà ngồi trong đó tắc cả bể phốt í!”

“Haha coi kìa coi kìa...tính tiền đi về thôi!”

“Vâng!”(cô bé nhanh nhảu ra trả tiền)

“Cảm ơn quý khách,hẹn gặp lại!”

Đính đoong...

.....

“Thanh Tuyết!”

“Dạ?”

“Cái người đàn ông ban nãy không giống một người tốt ,nếu gặp lại mà anh ta có rủ đi đâu cũng phải từ chối nghe chưa?”

“Ủa??cháu có thấy gì xấu đâu?”

“Bà nói thì phải nghe!”(bà cáu).

Từ nhỏ đến giờ bà chưa bao giờ to tiếng với cô như vậy,nếu bà đã nghiêm túc như thế,ắt phải có lý do,hơn nữa bà cô là người từng trải đương nhiên sẽ hiểu biết,có cái nhìn khác cô.

Thanh Tuyết tò mò hỏi:

“Vâng!vâng cháu hiểu rồi ,bà sao vậy,chưa bao giờ bà giận như vậy luôn,rốt cuộc bà cảm nhận được gì mà ghét người ta dữ vậy?”

“Hừm..cảm thấy gì ư?”

“Vâng!”

Bà nhớ lại khuôn mặt biểu cảm của hắn:

“Đó là....

........Sự Quỷ Quyệt”(nhấn mạnh)

2

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.