ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Nghi ngờ(1)

Sáu mươi năm trước,đã từng có hai nữ pháp sư bắt tay nhau trừ tà cho một người đàn ông trung niên.Người đàn ông này là giám đốc của Trung tâm nuôi dưỡng trẻ em khuyết tật,từng là một người hiền hoà và là người cha nuôi tuyệt vời trong mắt bọn trẻ,vì mải tận tâm với các em nhỏ bất hạnh mà lơ đãng gia đình,vợ ngoại tình và dắt con âm thầm bỏ đi.Ông bị rối loạn tinh thần sau đó và bị ma nhập,ông bắt đầu gọi những đứa trẻ và phòng làm việc riêng rồi tra tấn đánh đập trút giận,cho rằng tất cả là do chúng ,cứ thế kéo dài một thời gian,một nhân viên bảo vệ cảm thấy ông không bình thường có báo cảnh sát nhưng khi bị bắt và tra hỏi nguyên nhân,ông ta liên tục gào thét rồi lại nhìn cảnh sát cười man rợ,buông lời đe dọa nếu thoát được,cảnh sát liền kết luận ông bị tâm thần và cho vào bệnh viện điều trị tạm thời.Sau đó mẹ ông ta đã tìm đến các thầy trừ tà làm phép,dù tổ chức làm phép nhiều lần nhưng vẫn không hết,ai cũng bỏ về mặc người mẹ già chạy theo cầu xin.

Sau khi đọc báo,hai nữ pháp sư thuộc hai gia đình có truyền thống đã làm pháp sư từ thời xa xưa quyết định cùng nhau đến giúp.Con ma này căn bản quá mạnh,một người không thểchế ngự được,sau khi dán lá bùa vào trán ông ta,hai người họ một người đọc(một loại ngôn ngữ trừ tà)một người liên tục cầm roi đánh và chửi suốt mười tiếng đồng hồ tranh đấu đã giải được.Đây cũng là vụ hai người họ nhận định là khó nhất từ trước tới giờ,người đàn ông trở lại bình thường liền khóc lóc hối hận,ôm mẹ và anh chị em mình.Con người có rất nhiều loại tình cảm,mất đi tình yêu vợ con thì vẫn còn gia đình đằng sau luôn yêu thương,đừng quá yếu đuối mà dễ vứt bỏ bản thân,tạo cơ hội cho thế lực đen tối làm hại.

Và giờ đây,sau bao nhiêu năm yên bình lại mọc ra loại quỷ mới,nó còn kinh khủng tàn ác hơn cả ác ma,nó căn bản hoàn toàn chiếm đoạt con người sau khi đạt được thỏa thuận khiến con người toàn tâm toàn ý buông xuôi bản thân.

Ngồi trên chiếc xe lăn nhìn ra cửa sổ,bà Thanh Tuyết vẻ mặt lo lắng suy nghĩ đủ chuyện,lo sợ cháu mình bị hại,bà lại tàn tật như vậy không thể bảo vệ,cho dù có bảo vệ được ...thì bà cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa,nghĩ đến bà lại thở dài.Bà chỉ còn cách cầu nguyện các vị thần linh che chở cho cô bé,hy vọng “ở hiền sẽ gặp lành” như người đời vẫn nói.

....

Vài tháng sau..

Tại quán ăn nhậu

“Ê..ê...Tuyết...cậu nhìn xem cái chú kia rất hay dòm cậu nha,thường xuyên đến mấy tháng nay rồi nhưng gọi có mỗi một ly rượu nho...dù cậu làm gì cũng nhìn theo...liệu có phải thích cậu không?”

“Ấy..chắc không đâu!”

“Nhìn cứ nham hiểm sao sao ấy,cậu toàn đạp xe đạp về mà khu cậu ở lúc đêm khá tối,cậu phải cẩn thận đấy!”.Cô bạn nhắc nhở.

“Hì..chắc không sao đâu,dạo này đã có đội tuần tra khu mình rồi,mình khá là an tâm,hơn nữa mình đâu có gây thù với ai!”

“Thôi..bỏ cái suy nghĩ ngây thơ đi bà nội,chịu khó xem tin tức đi!”

“Mình vừa học vừa làm mấy ca liền,sang năm là thi đại học,thật sự không có thời gian xem!”

“Haizzz...đúng là người tối cổ!”(mặt cô bạn làm thêm ngao ngán )

“Nhưng mà dạo này có gì sao?”.Cô dừng làm lại chạy theo tò mò hỏi.

“Có...rất là ghê luôn,toàn là mất tích,đầu tiên là hai mẹ con bán rượu,sau đó người ta phát hiện trong nhà hoang cách chỗ quán mình một khu đó,là bộ phận còn sót của cơ thể người,được xác định là nhóm côn đồ lêu lổng vẫn hay vào quán mình ầm ĩ đó,nhớ không?bốn người luôn,nãy đọc báo thấy tình nghi con trai của tập đoàn nổi tiếng mất tích trên đường đi học về cùng với tài xế riêng ,một nữ sinh viên đại học cũng bị nghi là mất tích,gần đây lại thêm hai đứa trẻ con bị mất tích,dù cảnh sát chưa kết luận nhưng mà(thì thầm)mọi người ai cũng nghi là sát nhân ăn thịt người hoặc có quái vật,kiểu KINGKONG á”

“Ừ...sợ thật đấy..cơ mà KINGKONG không có ăn thịt người,nó rất tốt?”(mặt ngây Ngô)

“À thì...ví dụ ví dụ khổ quá..cứ tưởng mù phim ảnh chớ..ai ai cũng lo sợ thật đó,người yêu mình hôm nào cũng đưa mình về,lo cậu thôi,đi taxi đi Sẽ an toàn hơn”(vẻ mặt khẳng định)

“Tài xế taxi là tên sát nhân thì sao?”

“Đi xe buýt vậy!”cô bạn vẫn tỏ ra kiên nhẫn .

“Xe buýt không vào được chỗ mình,nếu đi phải đi đường vòng vậy sẽ rất tốn tiền!”

“Ờ...cứ tình hình này tôi hứa Sẽ đi thăm cậu đều đặn hàng năm,cậu muốn đi về kiểu gì cũng được ha!”(vỗ vỗ vai)

Mải nói chuyện nên khi quay lại,Thanh Tuyết không còn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi đó nữa.Cô cũng cảm thấy không bình thường nên có chút lo sợ khi nghĩ về những gì bà nói,chỉ là không thể hiện ra mặt(cô là kiểu người bên ngoài cứng nhưng bên trong dễ vỡ vụn)

........Sáng hôm sau......

Tại phòng họp đội điều tra trọng án.

Tình hình lúc này,các đội trưởng và điều tra viên cùng một số thám tử,hai nhà pháp y ngồi dự,nhìn vẻ mặt họ đều có thể thấy họ đang rất căng thẳng.Vị cục trưởng rất ít khi xuất hiện ,hôm nay lại trực tiếp bàn luận về vụ án cũng đang ngồi chính giữa xem báo cáo,xem đi xem lại cũng hơn hai tiếng trôi qua vẫn không nói câu nào,mọi người im lặng đến nỗi nghe rõ mồn một tiếng lật từng tờ giấy của cục trưởng.Ông vò đầu rồi đập bàn xuống trừng mắt nhìn toàn thể,giọng ồm ồm:

“Một đội ngũ giám sát camera ở mọi ngóc ngách,một đội điều tra giao thông,một đội đóng giả người dân tuần tra thường xuyên trong thành phố,mỗi đội tôi đã xin bên trên điều người xuống giúp rất nhiều,nhân lực kỹ thuật đầy đủ mà sắp được nửa năm rồi các cậu vẫn chưa tìm ra một cái gì!”(ông gằn giọng kéo dài câu cuối)!!

“Dạ...thật sự chúng tôi đã cật lực ngày đêm điều tra nhưng thực sự rất khó hiểu ,không có một dấu vết gì...đây là vụ mất tích hàng loạt khó hiểu nhất từ trước đến giờ thưa ngài!”(đội trưởng đội điều tra lên tiếng)

“Ồ..vậy sao?thế là chấm hết hả,không tìm ra các cậu chỉ cần nói một câu còn tôi ngày nào cũng nhận cả ngàn câu chửi rủa từ dư luận.Ai cũng lo sợ nạn nhân tiếp theo là mình,cái tôi cần...kể cả là giả thuyết,suy nghĩ riêng cũng được,biết đâu nó có ích....ai có ý kiến riêng gì không..cứ nói ra suy nghĩ của mình!”

Cục trưởng nhìn dò xét từng người,nhìn đến ai người đó vội cúi mặt xuống.Một vị pháp y quay mặt lên nhìn cục trưởng ngập ngừng muốn nói.Cục trưởng liền hỏi:

“Cậu có ý kiến gì cứ nêu!”

Người này lấy hết can đảm đứng lên nói:

“Dạ...tuy là hơi hoang đường nhưng tôi nghĩ..hung thủ không giống con người làm cho lắm!”

Tất cả mọi người cười khẩy quay sang nhìn nhau nói bóng gió cho rằng vị pháp y này muốn thể hiện với cục trưởng bằng suy nghĩ vỡ vẩn,một người hỏi đểu lại:

“Đồng chí Duy!cậu bên pháp y mà phán hay hơn cảnh sát chúng tôi nhỉ,làm ơn nói thuyết phục tí đi,dựa vào đâu mà cho rằng như vậy?”

Anh ta cũng ngay lập tức phản bác lại:

“Tôi đã phân tích các vết thương trên bộ phận còn sót lại của vụ bốn người đàn ông bị tấn công,không có ADN của con người nhưng chất dịch và vết cắn lại không hề phân tích ra được ADN nào,không phải rất kỳ lạ sao,tôi sẽ tiếp tục phân tích chất dịch đó,xin hãy chờ thêm một thời gian!”

“Ủa cậu nói thế nghĩa là gì?có khi đó là hai vụ thì sao,mất tích và giết người,có thể chó điên vào cắn xé xác người đã bị giết rồi tha đi khắp nơi,cũng có thể là một tên sát nhân ăn thịt người,chưa chắc đã cùng một vụ!”

“Tôi đã nói không tìm thấy loại ADN nào kể cả của động vật,không lẽ chó điên lại biết xoá dấu vết?làm ơn hãy nghe kĩ!”

“Ờ thì....hơ..xì..nè người không phải, động vật không phải chả nhẽ là ma quỷ?”

“Cái đó tôi không biết,nhưng không hẳn là vô lí!”

.....cậu ta đang nói cái quái gì vậy??(đám đông ồn ào)

Một cảnh sát lên tiếng:

“Tôi nghĩ cứ điều tra thêm đã,là người hay quỷ cũng phải bắt,hiện tại tôi muốn xin lệnh theo dõi người này...”(viên cảnh sát đưa cục trưởng một bức ảnh )

“Ồ!cảnh sát Triệu..ảnh ai đây?”

“Dạ..là người tên Trần Tâm..có bốn nạn nhân mất tích đều có quan hệ với cô ta,hai người đầu tiên là mẹ kế và chị gái nhưng người chị là con riêng của mẹ kế,người tiếp theo là sinh viên cùng trường cũng là người cô ta từng tỏ tình nhưng bị từ chối và bị sỉ nhục mất tích cùng tài xế riêng,một bạn nữ cùng lớp đã từng quay clip chủ mưu bắt nạt tập thể cô ta,hơn nữa cô ta từng trả lời điều tra nhưng lại có biểu cảm rất kỳ lạ!”

“Hưm...kỳ lạ??”

“Vâng!Cô ta tỏ ra đau khổ nhưng nhìn kĩ tôi không hề thấy nước mắt,cô ta trả lời quá trơn tru như đã biết trước mình sẽ bị hỏi gì,sau khi phóng viên cảnh sát rời đi,tôi đã quay lại lén nhìn từ xa,tôi thấy...”(cậu ta ngập ngừng)

“Cậu thấy gì ?”(mọi người tò mò)

...

“Tôi thấy...thấy cô ta cười!”

“Cảnh sát Triệu tôi nói này,mấy cái cảm xúc con người không thể đánh giá được!”

Cục trưởng cũng không tin cho lắm.

“Không...cục trưởng tôi tin vào trực giác của mình...chưa bao giờ sai..hãy cho phép tôi!cục trưởng!”

“Hừm...thôi được rồi,cậu hãy theo dõi cô ta đi,nhưng đừng bắt nhốt hay tra hỏi khiến cô ta nghi ngờ,trực giác là cần thiết,nhưng kết tội phải dựa vào chứng cứ.Cậu và cậu Duy cùng kết hợp với nhau hỗ trợ phá án,tạm thời tất cả các đội hãy tiếp tục điều tra và tăng cường an ninh ,lắng nghe ý kiến của hai người này!”

Vị đội trưởng điều tra không mấy hài lòng,nhưng không thể làm gì trước quyết định của cấp trên.

Hả....chuyện này....(mọi người xôn xao)

Cục trưởng đứng dậy chấm dứt lời xì xào;

“Kết thúc cuộc họp hôm nay!”(đập bàn).

4

1

3 tuần trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.