Chương 8
Trăm năm khó quên ơn tái thế
Chương 8: Trăm năm khó quên ơn tái thế
Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười:
- Hai vị hãy đặt Triệu bảo chủ xuống rồi xin mời đến phòng khách, tiểu nữ đã chuẩn bị rượu nhạt cùng hai vị uống vài ly.
Vương Tử Phương vừa định từ chối, Điền Văn Tú đã tranh trước nói:
- Vâng, đa tạ cô nương!
Đoạn bồng Triệu Thiên Tiêu đi thẳng về phía gian phòng phía đông, trong phòng đèn nến sáng choang, mền gối gọn gàng, đã được quét dọn sạch sẽ.
Điền Văn Tú đặt Triệu Thiên Tiêu nằm trên giường, thấp giọng hỏi:
- Giờ bảo chủ cảm thấy thế nào?
Triệu Thiên Tiêu chơm chớp đôi mắt đờ đẫn nói:
- Buồn ngủ quá!
Rồi nhắm mắt lại, ngoẹo đầu sang bên ngủ thiếp đi.
Điền Văn Tú thấp giọng:
- Vậy là thần trí ông ấy đã tỉnh rồi!
Vương Tử Phương thở dài:
- Ôi, vì chuyện của lão hủ đã báo hại Triệu bảo chủ thọ thương nghiêm trọng và thiếu bảo chủ phải vất vả bôn ba thế này, thật lão hủ khó thể yên lòng.
- Đã vậy rồi, Vương huynh cũng không cần khách sáo nữa… Thủy cô nương là người cao ngạo tự phụ mà lại tốt với chúng ta thế này, thật không sao hiểu nổi.
- Lão hủ chũng không sao nghĩ ra được nguyên nhân!
- Sở dĩ Thủy cô nương đối xử với chúng ta như vậy hoàn toàn là do ở Vương huynh, Vương huynh hãy nghĩ kỹ xem, đó là vì sao?
- Lão hủ đã vắt óc suy nghĩ, nhưng không sao nhớ ra được đã gặp Thủy cô nương ở đâu và từ lúc nào.
Điền Văn Tú nhẹ thở dài:
- Chúng ta đi thôi, có lẽ Thủy cô nương đã chờ từ lâu. Ôi, biết đâu rượu vào hứng khởi, cô nương ấy nói ra nguyên nhân cũng nên.
Hai người vội vã đi qua phòng khách, quả nhiên Thủy Doanh Doanh đã ngồi chờ sẵn, đèn nến sáng rực, thức ăn đầy bàn.
Vương Tử Phương ôm quyền thi lễ:
- Đã làm phiền cô nương phải chờ lâu!
Thủy Doanh Doanh đứng lên, cười nói:
- Vương lão tiền bối, Điền thiếu bảo chủ mời ngồi!
Vương Tử Phương và Điền Văn Tú ngồi xuống, Hồng Hạnh chậm bước đi đến, cầm ấm rượu lên, rót đầy ly cho hai người.
Thủy Doanh Doanh khoát tay:
- Thúy Liên thương thế rất nặng, mất máu quá nhiều, hiện nửa mê nửa tỉnh, ngươi hãy đi tuần tra một vòng, đừng để cho bọn khiếu hóa lẻn vào.
Hồng Hạnh vâng mệnh, sải bước lui ra.
Vương Tử Phương ngoảnh lại nhìn Điền Văn Tú, rồi quay sang Thủy Doanh Doanh nói:
- Cô nương vì chuyện của lão hủ đã chẳng quản gây nên hiềm khích với Vạn Thượng môn và còn làm hại Thúy Liên cô nương thọ thượng trầm trọng, lão hủ thật vô cùng áy náy.
Thủy Doanh Doanh cười:
- Lão tiền bối đã thành danh mấy mươi năm trên chốn giang hồ, chẳng hay vật gì có thể biểu trưng cho lão tiền bối vậy?
- Lão hủ cả đời lăn lộn trên chốn giang hồ, không có biểu trưng gì đáng kể, nếu tính một cách miễn cưỡng thì ngoại trừ tiêu kỳ của Trấn Viễn tiêu cục thì chỉ còn thanh cổ đao với kim mang này mà thôi.
Thủy Doanh Doanh ngẫm nghĩ một hồi:
- Lão tiền bối có thể cho tiểu nữ mượn tạm hai ngọn kim mang không?
Vương Tử Phương thò tay vào túi tiêu đeo bên hông lấy ra hai ngọn kim mang, trao ra nói:
- Cô nương cần vật nhỏ mọn này làm gì vậy?
Thủy Doanh Doanh đón lấy kim mang, thoáng nhìn rồi cất lấy nói:
- Tiểu nữ tạm bảo quản cho lão tiền bối!
- Nếu cô nương thích, lão hủ có thể tặng mà!
Thủy Doanh Doanh đưa ly rượu lên:
- Tiểu nữ kính hai vị một ly!
Rồi tự uống cạn một hơi.
Vương Tử Phương và Điền Văn Tú cùng nâng ly uống cạn, lòng hết sức hoang mang, Thủy Doanh Doanh này mọi hành vi đều khó thể lý giải, nàng ta lấy hai ngọn kim mang để làm gì thế nhỉ?
Ngay khi ấy, Hồng Hạnh bước nhanh vào nói:
- Bẩm cô nương, Trương thần y đến!
Thủy Doanh Doanh đứng lên:
- Mời ông ấy vào!
- Dạ!
Hồng Hạnh quay người đi ra, lát sau đưa vào một lão nhân thấp bé gầy guộc.
Điền Văn Tú đưa mắt nhìn lão nhân thấp gầy, thầm nhủ:
- Người này mà là thần y, lẽ ra phải tự điều chỉnh bản thân trước mới đúng!
Thủy Doanh Doanh đứng lên nói:
- Làm phiền thần y đại giá, tiểu nữ vô vàn cảm kích!
Trương thần y nói:
- Nhị cô nương quá nặng lời, nghe nhị cô nương cho gọi, lão hủ đến đây ngay, chẳng hay nhị cô nương có điều chi dạy bảo?
- Tiểu nữ có một thị tỳ giao chiến với người thọ thương, xin phiền thần y ra tay cứu chữa.
- Để lão hủ xem thương thế trước đã!
- Vâng, chúng ta cùng đi xem!
Thủy Doanh Doanh quay sang Vương Tử Phương và Điền Văn Tú, nói tiếp:
- Hai vị hãy chờ chốc lát!
Đoạn quay người đi vào nội thất, Trương thần y cất bước theo sau.
Chỉ thấy Thúy Liên hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, đôi má vốn ửng hồng giờ đã trở nên trắng bệch.
Trương thần y xem xét thương thế của Thúy Liên một hồi, quay người lui ra.
Thủy Doanh Doanh theo sau thấp giọng hỏi:
- Thần y, thương thế ra sao?
- Rất nặng, tuy chưa đến đỗi táng mạng, nhưng phải nghỉ dưỡng một thời gian. Lão hủ để lại một lọ linh đơn và một toa thuốc, mỗi ngày uống ba viên linh đơn, sau ba ngày uống hết linh đơn rồi uống tiếp ba ngày thuốc nước, hẳn sẽ thuyên giảm.
Thủy Doanh Doanh gật đầu:
- Thần y diệu thủ hồi xuân, tiểu nữ rất tin tưởng!
- Nhị cô nương xin hãy yên tâm, lão hủ tự tin linh đơn trị thương do lão hủ điều chế chắc chắn có thể chữa khỏi thương thế của vị cô nương này.
Trương thần y thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, đặt lên bàn, nói tiếp:
- Xin cho mượn văn phòng tứ bửu!
Hồng Hạnh liền đi vào trong, mang ra văn phòng tứ bửu.
Trương thần y cầm bút lên, viết một toa thuốc, kính cẩn nói:
- Nhị cô nương còn gì dạy bảo nữa không?
- Đã làm phiền thần y đi đường vất vả, uống ly rượu nhạt được chăng?
- Không cần đâu, lão hủ xin cáo biệt!
Trương thần y vừa định cất bước, Thủy Doanh Doanh nói:
- Thần y khoan đi đã!
Trương thần y dừng bước, ngoảnh lại hỏi:
- Nhị cô nương còn gì dạy bảo nữa?
- Hãy còn một người thọ thương, xin phiền thần y xem qua một thể!
- Người ấy đang ở đâu?
Thủy Doanh Doanh quay sang Điền Văn Tú nói:
- Thiếu bảo chủ hãy đưa thần y đi xem thương thế của Triệu bảo chủ.
Điền Văn Tú đứng lên, vòng tay nói:
- Xin mời thần y!
- Xin thiếu bảo chủ dẫn đường!
Hai người ra khỏi phòng, chừng một tuần trà sau, hai người quay về.
Thủy Doanh Doanh liền hỏi:
- Thương thế Triệu bảo chủ thế nào?
- Nội phủ thọ thương rất nặng, không nên để lâu, lúc này trời chưa tối, lão hủ đã để lại ba viên linh đơn, uống xong thương thế sẽ khỏi, điều tức thêm ba ngày hẳn hoàn toàn bình phục.
Thủy Doanh Doanh, Điền Văn Tú và Vương Tử Phương đồng thanh nói:
- Đa tạ Trương thần y!
- Lão hủ xin cáo từ ba vị!
Trương thần y đi khỏi, Thủy Doanh Doanh nói:
- Vị Trương thần y này chẳng những y thuật cao minh mà võ công cũng hết sức cao cường nên mới có thể hái được rất nhiều loại thuốc quý hiếm nơi thâm sơn cùng cốc, luyện chế thành các loại linh đơn chữa thương trị bệnh.
Điền Văn Tú hỏi:
- Trương thần y ở gần thành Trường An phải không?
Thủy Doanh Doanh cười:
- Phải, ngoài Trương thần y, trong thành Trường An còn có hai vị cao nhân từng vang danh giang hồ ẩn cư!
Điền Văn Tú thở dài:
- Tại hạ sinh ra tại đây, lớn lên tại đây, vậy mà không hề biết trong thành Trường An ẩn cư nhiều cao thủ võ lâm như vậy!
- Trương thần y kể từ khi ẩn cư ở Trường An đã hoàn toàn thoát khỏi mọi thị phi chốn võ lâm, ngay cả việc chữa bệnh trị thương cũng tuyệt đối không đề cập đến, lần này tiểu nữ nhờ điều trị thương thế cho Thúy Liên và Triệu bảo chủ, ông ấy tuy không muốn nhưng bắt buộc phải nghe theo.
Vương Tử Phương bỗng vỗ tay lên bàn reo lên:
- Phải rồi, Trương thần y này có phải là Trương Nhân Xuân, trên giang hồ gọi là Tái Quả Lão từng cưỡi lừa ngao du bốn phương hồi hai mươi năm trước không?
- Chính là Trương Nhân Xuân, còn trên giang hồ có gọi ông là Tái Quả Lão hay không, đó thì không rõ.
Vương Tử Phương thầm trách:
- Mình thật già lú lẫn, hai mươi năm trước vị Thủy cô nương này còn chưa ra đời, sao biết được kia chứ?
Điền Văn Tú bỗng đứng lên, ôm quyền thi lễ nói:
- Cô nương, tại hạ có một điều thắc mắc, nói ra mong cô nương đừng trách.
- Được, Điền huynh nói đi!
- Cô nương với chúng tại hạ không có quan hệ gì với nhau, sự giúp đỡ thế này hẳn là có nguyên nhân.
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Nguyên nhân gì?
Điền Văn Tú ngượng ngùng:
- Nếu tại hạ suy ra được thì đâu có hỏi cô nương!
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Theo tại hạ suy đoán thì hẳn là có liên quan trọng đại với Vương tổng tiêu đầu.
- Vâng, thiếu bảo chủ đoán không sai!
Vương Tử Phương biến sắc mặt:
- Cô nương muốn đền đáp thế nào, xin cứ nói ra, nếu Vương mỗ đủ năng lực, tuyệt đối không chối từ.
Thủy Doanh Doanh biến sắc mặt, chau mày lặng thinh.
Vương Tử Phương cũng nhận thấy mình quá nặng lời, sợ khiến đối phương tức giận, nhưng lời đã trót thốt ra khỏi miệng, không thể thu hồi, đành bấm bụng ngồi yên chờ diễn biến.
Thủy Doanh Doanh trầm ngâm một hồi, bỗng trên gương mặt nghiêm nghị của nàng hé nở nụ cười nói:
- Nếu các vị nhận thấy tiểu nữ nhúng tay vào việc này là vì muốn được đền đáp thì cũng đành chịu... Vương tổng tiêu đầu đã chuẩn bị trọng lễ gì tặng cho tiểu tử để đền đáp vậy?
Vương Tử Phương biết mình lỡ lời đã tạo ra cục diện bẽ bàng, Thủy Doanh Doanh chịu hỏi mình một cách hòa nhã như vậy thật khiến ông hết sức bất ngờ, ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
- Ân tình của cô nương nặng như non núi, lão hủ thật không có vật gì xứng đáng để đền đáp...
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Vậy là Vương tổng tiêu đầu cố ý bỡn cợt tiểu nữ chứ gì?
Vương Tử Phương hoảng kinh:
- Lão hủ không có ý đó... Lão hủ có một vật sẵn sàng dâng tặng, nhưng...
- Nhưng sao? Tiểu nữ xưa nay không thích người ta đặt điều kiện trước.
- Cô nương hiểu lầm rồi!
- Vậy là tổng tiêu đầu có ý khác, xin được lĩnh giáo!
- Lão hủ chỉ nhận thấy vật này dường như có chỗ đáng quý, nhưng thật ra giá trị và tác dụng thế nào thì lão hủ không hề biết, cũng rất có thể là một vật tầm thường vô dụng.
- Đó là vật gì, có thể cho tiểu nữ xem thử trước không?
- Đã muốn dâng tặng cho cô nương, lẽ dĩ nhiên là được!
Vương Tử Phương thò tay vào lòng lấy ra một miếng ngọc màu xanh biếc đưa ra. Thủy Doanh Doanh đón lấy, để trên lòng bàn tay, xem kỹ một hồi, đoạn hỏi:
- Đây có phải chữ Thiên Trúc không?
- Không sai, lão hủ từng thỉnh giáo một vị học sĩ, ông ấy cũng bảo là chữ Thiên Trúc, nhưng nội dung quá sâu sắc, không phải chữ phổ thông, rất khó hiểu nổi.
Thủy Doanh Doanh ngẫm nghĩ một hồi:
- Tiểu nữ tính rất thích mạo hiểm, màu sắc của miếng ngọc này chẳng phải hiếm thấy, giá trị là những chữ Thiên Trúc khắc bên trên.
- Không sai, rất có thể là một bài thơ, cũng có thể là một điếu văn...
- Cũng có thể là một môn võ công thần kỳ, đúng không?
- Và cũng có thể là một môn kỳ thuật...
Thủy Doanh Doanh nghiêm mặt:
- Tiểu nữ giúp lão tiền bối không hề có ý muốn được đền đáp, nhưng lão tiền bối đã nhất quyết đáp tạ thì cũng không còn cách nào khác...
Nàng chầm chậm nhét miếng ngọc bích vào lòng, nói tiếp:
- Nếu lão tiền bối xem đây là một vụ giao dịch, vậy thì miếng ngọc này đủ để trao đổi rồi!
Vương Tử Phương nhẹ thở dài:
- Có lẽ lão hủ đã nói sai lời, lão hủ không hề có ý dùng một miếng ngọc nhỏ mọn này đền đáp ân tình của cô nương, mà chỉ nhằm tỏ chút lòng thành mà thôi.
Ngay khi ấy, Hồng Hạnh hối hả đi vào, khẽ nói:
- Bẩm báo cô nương, có một người xông vào đây...
Thủy Doanh Doanh biến sắc mặt:
- Sao không ngăn lại?
- Người ấy võ công rất cao, tiểu tỳ không ngăn nổi!
- Có chuyện như vậy ư? Có phải người của Cái bang không?
- Người ấy y phục chỉnh tề, khăn đen che mặt, không giống người của Cái bang!
Thủy Doanh Doanh mắt bỗng rực lên:
- Có phải toàn thân y phục đen, lưng giắt trường kiếm và cưỡi ngựa trắng không?
- Toàn thân y phục đen và lưng giắt trường kiếm không sai, nhưng đi bộ không có ngựa trắng.
- Giờ đang ở đâu!
- Ngoài sân vườn!
Thủy Doanh Doanh đứng lên, bỗng lại ngồi trở xuống nói:
- Mời vào đây!
Hồng Hạnh kinh ngạc:
- Mời vào đây ư?
- Không sai, mời y vào đây! Nha đầu chết tiệt, lời nói mà cũng không nghe rõ.
- Vâng!
Hồng Hạnh vội chạy ra ngoài. Lát sau cùng một người toàn thân y phục đen, lưng giắt trường kiêm, khăn đen che mặt sải bước đi vào.
Chỉ thấy người áo đen đôi mắt sáng quắc, quét nhìn Thủy Doanh Doanh và mọi người, lạnh lùng hỏi:
- Vị nào là Vương tổng tiêu đầu?
Vương Tử Phương ngạc nhiên, chậm rãi đứng lên nói:
- Chính lão hủ, các hạ là ai?
Người áo đen nhìn chốt vào mặt Vương Tử Phương:
- Lão tiền bối có phải là Vương Tử Phương của Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô không?
- Vâng, chính lão hủ!
Người áo đen đột nhiên co chân quỳ xuống, ôm quyền qua khỏi đầu hết sức cung kính nói:
- Vãn bối khấu kiến lão tiền bối!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Vương Tử Phương dù dày dạn kinh nghiệm giang hồ cũng không khỏi bối rối, vội đưa tay ra, đỡ người áo đen đứng lên:
- Các hạ mau đứng lên, thế này sao lão hủ gánh nhận nổi.
Người áo đen chậm rãi đứng lên:
- Lão tiền bối không biết vãn bối, nhưng hẳn còn nhớ chuyện quá khứ hồi mười chín năm trước trên bến Hoàng Sa chứ?
Người áo đen đăm mắt nhìn vào mặt Vương Tử Phương, như chú tâm quan sát mọi diễn biến trên mặt ông.
Vương Tử Phương ngước mặt trầm tư, như cố nhớ lại dĩ vãng hồi mười chín năm trước. Hiển nhiên đó không phải một sự kiện lớn lao trong cuộc đời ông, nên ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được.
Người áo đen nhẹ thở dài:
- Lão tiền bối hành đạo giang hồ, trong đời đã cứu giúp vô số người, sự kiện nhỏ nhặt kia hẳn đã quên từ lâu, nhưng mẹ góa con côi vãn bối mang nặng ơn sâu, nếu không nhờ lão tiền bối trượng nghĩa cứu giúp, gia mẫu và vãn bối có lẽ đã chết chìm dưới Hoàng hà...
Vương Tử Phương ngơ ngẩn nhìn người áo đen, nhẹ thở dài nói:
- Lão hủ bảo tiêu đi khắp đại giang nam bắc...
Người áo đen tiếp lời:
- Mười chín năm trước, trong một buổi hoàng hôn cát vàng tung bay, tại cửa bến Hoàng Sa phủ Khai Phong, có một phụ nữ toàn thân đẫm máu, thọ thương trầm trọng, trong lòng bồng một đứa trẻ...
Vương Tử Phương bỗng tiếp lời:
- Lão hủ nhớ ra rồi, người phụ nữ ấy cao quý sang trọng, tuy khắp người đầy vết thương, nhưng vẫn không mất phong thái cao quý...
Bỗng nhận thấy lời lẽ không thích đáng, buông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Lão hủ vì nghĩa phẫn ra tay, đả thương ba tên cường đạo, đó là điều phải lẽ, đâu đáng cho phu nhân và tiểu huynh đệ phải bận tâm.
- Gia mẫu cả đời chưa từng thọ ơn ai, nhưng đối với việc lão tiền bối ra tay cứu giúp, gia mẫu luôn canh cánh bên lòng...
Người áo đen buông tiếng thở dài, đưa tay lên cởi khăn che mặt, nói tiếp:
- Lúc bấy giờ gia mẫu thương thế rất nặng, khi trốn chạy lại còn gặp ba tên cường đạo quấy nhiễu, lúc ấy vãn bối chưa đầy một tháng tuổi, gia mẫu cũng không còn sức kháng cự, mắt thấy sắp táng mạng dưới tay ba tên cường đạo vô danh tiểu tốt...
- Ôi! Thời gian thấm thoát đã mười chín năm trôi qua, công tử nay đã trở thành một thiếu niên hiệp sĩ, anh khí lẫm liệt.
Điền Văn Tú chú mắt nhìn, thấy thiếu niên áo đen mày kiếm mắt sao, vai vượn lưng ong, trong vẻ tuấn tú hàm chứa anh khí lẫm liệt, thế gian hiếm có, bất giác tự thẹn trong lòng, nhận thấy mình còn kém xa người này.
Quay nhìn Thủy Doanh Doanh, đôi mắt câu hồn nhiếp phách của nàng ta đang đăm đăm nhìn vào mặt thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen nhẹ thở dài:
- Gia mẫu là người không thích nói nhiều, thọ ơn cứu mạng của lão tiền bối mà ra đi không một lời cảm tạ, vì vậy mà gia mẫu đã áy náy trong mười mấy năm qua, luôn dặn bảo vãn bối khi nào gặp lão tiền bối là phải đăc biệt gửi lời tri ơn của gia mẫu đến lão tiền bối.
Thiếu niên áo đen từ từ cởi khăn che mặt ra, nói tiếp:
- Gia mẫu huấn thị, không cho vãn bối với mặt thật xuất hiện trên giang hồ, nhưng khi gặp lão tiền bối thì không được che mặt để tỏ lòng tôn kính.
- Tiểu huynh đệ với lão hủ nói chuyện tự nãy giờ, lão hủ còn chưa thỉnh giáo quý tánh?
- Lão tiền bối không hỏi thì vãn bối cũng phải báo ra, vãn bối họ Dung...
Thiếu niên áo đen bỗng ngưng lời, như có uẩn khúc khó nói.
Vương Tử Phương động tâm:
- Công tử họ Dung?
Đồng thời đưa mắt nhìn Thủy Doanh Doanh, chỉ thấy nàng ta gần gật đầu, miệng cười tủm tỉm.
- Vâng, vãn bối họ Dung. Lão tiền bối gọi vãn bối là công tử, vãn bối không gánh nhận nổi, nếu có gì sai bảo, cứ gọi vãn bối là Dung Ca Nhi.
Thủy Doanh Doanh bỗng xen lời:
- Dung Ca Nhi! Dung Ca Nhi! Họ tên thật đặc biệt, vừa nhã lại vừa tục...
Dung Ca Nhi quắc mắt, lạnh lùng nói:
- Cô nương là ai? Cái tên Dung Ca Nhi mà cô nương có thể gọi sao?
Vương Tử Phương thầm nghĩ:
- Thủy cô nương này tính rất cao ngạo, sao thể nhẫn nhịn những lời này của Dung Ca Nhi?
Thật bất ngờ, Thủy Doanh Doanh cười thản nhiên nói:
- Gọi một câu thì có sao? Vậy có đáng tức giận không?
Vương Tử Phương vội nói:
- Lão hủ còn chưa giới thiệu hai vị...
Đưa tay chỉ Thủy Doanh Doanh, nói tiếp:
- Đó là Thủy Doanh Doanh cô nương!
Thủy Doanh Doanh liền khom mình cười nói:
- Dung công tử xin thứ cho tiện thiếp đã thất lễ!
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Tại hạ nói chuyện với Vương lão tiền bối, cô nương đừng xen vào thì hơn!
Lời lẽ đầy vẻ miệt khinh, hiển nhiên đã xem Thủy Doanh Doanh là một kỹ nữ thanh lâu.
Vương Tử Phương kinh hãi thầm nhủ:
- Thế này thì nguy mất!
Nhưng Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Dung công tử khinh khi người trong thanh lâu, có biết sen mọc trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, vẫn không mất đi sự trong sạch...
Dung Ca Nhi lạnh lùng ngắt lời:
- Tại hạ không phải hạng người phong lưu, cô nương không cần nói với tại hạ bằng những lời ngon tiếng ngọt.
Khi nói, không thèm nhìn Thủy Doanh Doanh.
Vương Tử Phương sợ hai người cãi nhau, vội chỉ Điền Văn Tú nói:
- Vị này là Điền thiếu bảo chủ Bạch Mã bảo!
Điền Văn Tú liền nói:
- Huynh đệ Điền Văn Tú, dường như chúng ta đã từng gặp nhau hai lần rồi!
Dung Ca Nhi nói:
- Điền huynh nhãn lực hơn người, tại hạ hết sức bội phục!
- Không dám! Không dám!
Dung Ca Nhi quay sang Vương Tử Phương, nói tiếp:
- Gia mẫu đã biết chuyện thất tiêu của lão tiền bối, bảo vãn bối đến đây ra sức một phen.
Vương Tử Phương nhẹ thở dài:
- Lão hủ vô vàn cảm kích thịnh tình của lệnh đường, nhưng người cướp tiêu không phải hạng phỉ đồ bình thường...
Dung Ca Nhi tiếp lời:
- Vãn bối biết rồi, thất tiêu của lão tiền bối đã lọt vào tay Vạn Thượng môn!
Vương Tử Phương ngạc nhiên:
- Sao? Công tử đã điều tra rõ rồi ư?
- Chẳng giấu gì lão tiền bối, vãn bối đã đến Trường An mấy ngày rồi, và cũng đã điều tra ra chỗ cất giữ thất tiêu, nên đến đây bái kiến, cung kính chờ lệnh!
Vương Tử Phương lòng thầm bội phục, thiếu niên này chỉ một mình mà có thể điều tra ra tung tích của thất tiêu, thật quá phi thường, bèn hỏi:
- Dung công tử đã biết nơi cất giữ thất tiêu ư?
- Vâng, chỉ cần lão tiền bối đồng ý, vãn bối đi đoạt về ngay!
- Vậy lão hủ phải nhận thịnh tình của Dung công tử rồi!
- Lão tiền bối ngày mai nghỉ ở đâu, vãn bối sẽ đến dâng trả thất tiêu.
- Chỉ một mình Dung công tử sao?
- Vãn bối còn có một trợ thủ đi cùng!
- Chỉ hai người ư?
- Chả lẽ còn chưa đủ!
- Theo lão hủ biết, Vạn Thương môn có rất nhiều cao thủ, e rằng Dung công tử cùng với một trợ thủ khó thể thành công.
- Lão tiền bối yên tâm, vãn bối tự có cách... Chỉ cần lão tiền bối cho biết nơi hẹn, vãn bối hẳn sẽ dâng trả thất tiêu đúng lời hứa.
- Lão hủ đi cùng được không?
Dung Ca Nhi ra chiều khó xử:
- Theo vãn bối thì lão tiền bối không cần dấn thân vào vòng nguy hiểm... Lão tiền bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ với hết sức mình đoạt về thất tiêu... Gia mẫu tuy đã hai mươi năm không màng đến chuyện giang hồ, nhưng lão tiền bối là ân nhân duy nhất mà gia mẫu mong được báo đáp, nếu vãn bối không thể đoạt về thất tiêu, gia mẫu cũng không ngồi nhìn, lão tiền bối nghỉ ở khách sạn Liên Vân, ngày mai trước khi mặt trời lặn, vãn bối sẽ đến đó báo cáo sự việc.
- Làm phiền như vậy, lão hủ sao thể yên tâm?
- Đó là điều phải lẽ, vãn bối xin cáo biệt!
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ, quay người đi ra, vừa đến cửa phòng khách, hai vai lắc nhẹ, người vọt lên không, loáng cái đã mất dạng.
Thủy Doanh Doanh nói:
- Vương lão tiền bối giờ đã hiểu rồi chứ?
Vương Tử Phương vội ngoảnh lại hỏi:
- Hiểu gì vậy?
- Người họ Dung mà tiểu tử đã nói chính là y!
- Giờ thì đã hiểu! Ôi, thật không ngờ một chuyện nhỏ hồi hai mươi năm trước lại...
Thủy Doanh Doanh thấp giọng:
- Lão tiền bối còn nhớ được chuyện ấy, vậy là những gì Dung Ca Nhi đã nói đều là sự thật phải không?
- Vâng, được Dung công tử nhắc nhở, lão hủ đã nhớ lại chuyện ấy.
- Lão tiền bối còn nhớ diện mạo của mẫu thân Dung Ca Nhi không?
Vương Tử Phương suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Đã quá lâu rồi, lão hủ không thể nào nhớ được, hơn nữa lúc bấy giờ người ấy toàn thân nhuốm máu, không còn nhìn rõ diện mạo.
- Lão tiền bối hẳn nghĩ đến, một người phụ nữ thọ trọng thương và lại còn bồng theo một đứa bé mà có thể chịu đựng lâu đến vậy, hẳn phải là người trong võ lâm.
- Cô nương nói đúng, lúc bấy giờ lão hủ không nghĩ đến điều ấy.
Thủy Doanh Doanh thở dài:
- Hai mươi năm trước trên giang hồ có một cao thủ võ lâm họ Dung không?
Vương Tử Phương suy nghĩ một hồi:
- Lão hủ không hề có ấn tượng!
Thủy Doanh Doanh nhẹ thở dài:
- Vậy là họ tên của y là giả rồi!
- Vì sao?
- Tiểu nữ tuy không biết xuất thân của y, nhưng từng chứng kiến võ công của y, y quả là một kiếm thủ nhanh nhất trong giới võ lâm hiện nay.
- Thật ư?
- Không sai được, tiểu nữ tuy chưa từng trông thấy y giao đấu với người khác, nhưng từng chứng kiến thủ pháp rút kiếm của y, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến địch thủ táng đởm kinh tâm, không dám động thủ...
Thủy Doanh Doanh ngẫm nghĩ một hồi, nói tiếp:
- Qua tốc độ rút kiếm đủ chứng tỏ phụ thân y hẳn là một cao thủ danh chấn võ lâm, hai mươi năm trước gia đình y xảy ra thảm biến, phụ thân bị giết, mẫu thân cũng là một cao thủ thượng thừa, bồng theo con trẻ cố sức chiến đấu thoát khỏi vòng vây, tuy đã thọ trọng thương nhưng đã diệt hết kẻ địch, bảo toàn tính mạng.
Vương Tử Phương buột miệng khen:
- Cô nương thật tài trí hơn người, suy đoán như thể chứng kiến tận mắt.
- Võ công của y hoàn toàn là do mẫu thân truyền dạy, dĩ nhiên cũng kiêm luôn sở trường của phụ thân.
Đối với vị Thủy cô nương bí ẩn này, Vương Tử Phương vừa cảm kích và kính trọng, mà cũng cảm thấy hoang mang và khiếp sợ, tuy trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng không hỏi nữa.
Thủy Doanh Doanh như nhận ra nỗi lòng của Vương Tử Phương, cười nhạt nói:
- Lão tiền bối có nhớ hai câu nói của y không?
- Câu nói gì?
- Y nói gia mẫu luôn canh cánh bên lòng về ơn cứu giúp của lão tiền bối, nếu vãn bối không thể đoạt về thất tiêu, gia mẫu cũng không ngồi nhìn.
Vương Tử Phương gật đầu:
- Không sai, y có nói như vậy!
- Vậy có nghĩa là y đã xem mẫu thân như thể thiên hạ vô địch, dĩ nhiên võ công của y là do mẫu thân truyền thụ.
- Cô nương nói rất phải!
Thủy Doanh Doanh thấy hai người không trả lời, nói tiếp:
- Nếu lão tiền bối không bị huyễn hoặc bởi họ tên thì không khó nghĩ ra được xuất thân của y, theo tuổi tác của y, phụ thân y hẳn là người cùng thời với lão tiền bối.
Vương Tử Phương đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu vẫn lặng thinh.
Thủy Doanh Doanh cười:
- Tiểu nữ có thể cung cấp cho lão tiền bối một manh mối.
- Cô nương có cao kiến gì?
- Lão tiến bối hãy tập trung vào những ai sử dụng kiếm nhanh.
Vương Tử Phương nhướng mày:
- Khoái kiếm thủ?
- Những cao thủ võ lâm với kiếm pháp cực nhanh nổi danh trên giang hồ, lão tiền bối có thể nghĩ ra không?
Vương Tử Phương cúi đầu, chậm rãi nói:
- Không, như cô nương suy đoán, lão hủ dù chưa gặp phụ thân của Dung Ca Nhi, nhưng hẳn cũng nghe nói đến thanh danh, có điều là nhất thời không nhớ ra. Để lão hủ từ từ suy nghĩ, rất có thể sẽ nhớ ra được.
- Không sao, lão tiền bối cứ thư thả, điều quan trọng là đừng để cho họ tên đánh lạc hướng.
Vương Tử Phương nhẹ thở dài:
- Vâng, khi nào nghĩ ra được sẽ cho cô nương biết ngay!
- Được, tiểu nữ đã bảo Hồng Hạnh sắp xếp hai chiếc giường trong phòng nghỉ dưỡng của Triệu bảo chủ, hai vị chịu khó nghỉ tạm ở đó một đêm.
- Vậy thì đành phải ở lại thôi!
Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười, đứng lên nói:
- Trời không còn sớm nữa, hai vị cũng nên nghỉ ngơi một lúc...
Đoạn lớn tiếng gọi:
- Hồng Hạnh, chong đèn đưa Vương lão tiền bối với Điền thiếu bảo chủ về phòng ngơi nghỉ.
Hồng Hạnh liền giơ cao đèn lồng đi vào nói:
- Xin mời hai vị!
Vương Tử Phương cùng Điền Văn Tú theo sau Hồng Hạnh đi về phòng nghỉ dưỡng của Triệu Thiên Tiêu.
Triệu Thiên Tiêu ngồi xếp bằng tịnh tọa trên giường, như đang vận công điều tức.
Hồng Hạnh thắp cháy ngọn nến trên bàn rồi lặng lẽ lui đi.
Vương Tử Phương bỗng thổi tắt đèn, thấp giọng nói:
- Thiếu bảo chủ, chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm!
Điền Văn Tú đi đến bên Vương Tử Phương, thấp giọng nói:
- Vương huynh có nghĩ ra được lai lịch của Dung Ca Nhi chưa?
Vương Tử Phương chỉ tay ra ngoài phòng, gần gật đầu không đáp.
Điền Văn Tú thấy vậy cũng không tiện hỏi nữa, đành thắc mắc trong lòng.
Điền Văn Tú tuy túc trí đa mưu, nhưng kinh nghiệm giang hồ không dày dạn bằng Vương Tử Phương.
Chỉ nghe Vương Tử Phương khẽ nói:
- Thiếu bảo chủ hãy nghỉ ngơi một lát, Thủy cô nương nói không sai, rất có thể đêm nay còn có sự cố.
Điền Văn Tú đành lên giường, ngồi xếp bằng điều tức.
Vương Tử Phương nhẹ bước xuống giường, ngưng thần lắng nghe một hồi, mới đến bên Điền Văn Tú khẽ nói:
- Lão hủ đã nghĩ ra một người, rất có thể liên quan đến thân thế của Dung Ca Nhi, nhưng đó là một vụ công án hồi hai mươi năm trước, dính líu đến rất nhiều người, Thủy cô nương cứ gạn hỏi, khiến lão hủ không dám nói ra sự thật.
- Chuyện ấy thư thả hẵng nói được không?
- Nếu lão hủ đoán không lầm, chuyện ấy phải giữ thật kín, nếu tiết lộ ắt chuốc lấy họa sát thân ngay.
Điền Văn Tú tuy rất muốn biết, nhưng cố nén lòng, lắc đầu nói:
- Đây không phải là nơi nói chuyện!
Vương Tử Phương gật đầu, không nói nữa, chậm bước lui ra sau, ngồi lên giường nhắm mắt tịnh tọa.
Hai người tuy không nói chuyện nữa, nhưng bao suy tư như sóng xô trong lòng, không sao bình lặng được.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, bỗng nghe ngoài sân vườn vang lên “vù” một tiếng khẽ.
Vương Tử Phương khẽ nói:
- Ném đá dò đường, đã có người đến.
Điền Văn Tú đứng phắt dậy, khẽ nói:
- Vương huynh quả nhiên đoán không sai!
Chỉ nghe một tiếng trong trẻo quát:
- Ai?
Điền Văn Tú nhận ra ngay đó là Hồng Hạnh. Liền tức, từ trong bóng tối phía chính tây vang lên một tiếng lanh lảnh nói:
- Phiền cô nương thông báo, bảo là có bạn cũ ở Cửu Hoa đến viếng!
Hồng Hạnh đắn đo một hồi:
- Cô nương hôm nay không được khỏe, các hạ ngày mai trở lại được không?
- Không được, tại hạ cần phải gặp nhị cô nương ngay trong đêm nay!
- Cô nương đêm nay không tiếp khách, các hạ lại đòi phải gặp bằng được, chẳng phải khiến tiểu tỳ khó xử sao?
- Sự thể trọng đại, thời gian như vàng bạc, lỡ qua đêm nay, các vị hối hận chẳng kịp.
- Nghiêm trọng đến vậy ư?
- Đúng, rất là nghiêm trọng!
- Được, các hạ chờ chốc lát, tiểu tỳ vào thông báo với cô nương!
Người ấy cười:
- Nhị cô nương võ công cao thâm, tai mắt linh mẫn dường nào, không cần phải thông báo, nhị cô nương sớm đã nghe rõ cả rồi!
Quả nhiên, tiếng nói của Thủy Doanh Doanh từ trong phòng vọng ra:
- Đạo sĩ mũi trâu kia, sao dám đến chốn thanh lâu này?
- Có gì mà không dám? Nhị cô nương đã trà trộn trong thanh lâu bán tiếng cười, bần đạo đến thanh lâu chơi một phen, có gì là không đúng?
- Xung quanh đây đều có người của Cái bang canh giữ, ngươi vào đây bằng cách nào?
- Hay nhỉ! Nhị cô nương lại kết nối quan hệ với Huỳnh Thập Phong, bần đạo đã lỡ tay đả thương họ bốn người, mong cô nương gánh nhận giùm cho.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Đạo sĩ này chẳng rõ là nhân vật thế nào mà lại nói năng sàm sỡ thế kia?
Thủy Doanh Doanh tức giận quát:
- Ngươi hãy nói năng cho cẩn thận, miệng lưỡi sàm sỡ thế kia, coi chừng bổn cô nương cắt lưỡi, không còn nói được nữa.
Chỉ thấy một bóng người nhanh như cắt từ trên không bay xuống, trong sân vườn đã có thêm một đạo sĩ lưng giắt trường kiếm.
Điền Văn Tú chú mắt nhìn, dưới ánh trăng mờ chỉ thấy đạo sĩ này không có râu, hiển nhiên là tuổi còn trẻ.
Vương Tử Phương khẽ nói:
- Người này khinh công chẳng kém!
Đạo sĩ ấy tai mắt linh mẫn, Vương Tử Phương tuy nói rất khẽ, nhưng y đã nghe được.
Chỉ thấy y đảo mắt nhìn quanh một hồi, nói:
- Nhị cô nương thật giả rồng giống rồng, giả phụng giống phụng, đã trà trộn trong thanh lâu, còn giữ khách ở lại nữa.
Vương Tử Phương lắc đầu, định nói lại thôi, thắc mắc thầm nhủ:
- Nghe giọng điệu của đạo sĩ này, hiển nhiên biết rõ lai lịch của Thủy Doanh Doanh, sao còn dám nói năng sàm sỡ thế này?
Chỉ nghe Thủy Doanh Doanh nói:
- Bổn cô nương thích giữ người ở lại, không việc gì đến ngươi, chớ có bận tâm!
- Bần đạo chỉ hỏi thôi mà!
- Có điều gì nói đi!
Đạo sĩ khẽ hắng giọng:
- Nhị cô nương tiếp đãi khách thế này, không phụ lòng tốt của bần đạo đã vượt ngàn dặm xa đến đây báo tin hay sao?
- Ngươi muốn thế nào?
- Thắp nến phòng khuê, rượu ngon gái đẹp, hãy cho bần đạo ăn uống no nê rồi nói chuyện cũng chẳng muộn!
- Không thể nào, ngươi nói hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
- Nhị cô nương tuyệt tình tuyệt nghĩa thế này, hẳn là có người mới rồi phải không?
Hai câu này thật quá nặng, Vương Tử Phương với Điền Văn Tú nghe đều lắc đầu thở dài, phen này Thủy Doanh Doanh dù hàm dưỡng cao đến mấy cũng không sao nhẫn nhịn nổi.
Nhưng thật bất ngờ, chỉ thấy ánh lửa lóe lên, Thủy Doanh Doanh đã đứng trong phòng khách, thắp cháy đèn nến, Hồng Hạnh trường kiếm đưa ngang ngực đứng án trước cửa.
Đạo sĩ từng bước tiến đến gần, chỉ nghe Thủy Doanh Doanh nói:
- Hồng Hạnh tránh ra, để cho y vào!
Vương Tử Phương nhẹ vỗ vai Điền Văn Tú, khẽ nói:
- Lão đệ, vậy là sao? Lão hủ thật càng xem càng hồ đồ...
- Tại hạ cũng chẳng hiểu gì cả, nhưng...
Hồng Hạnh lách tránh sang bên, lạnh lùng nói:
- Đạo trưởng có thể để lại binh khí không?
Đạo sĩ nhìn chốt vào mặt Hồng Hạnh:
- Cô nương đã theo bên nhị cô nương lâu lắm rồi phải không?
- Tiểu tỳ phụng mệnh phu nhân đến đây hầu hạ nhị cô nương, chưa đầy nửa năm!
Đạo sĩ đưa tay phải lên, “choang” một tiếng rút kiếm ra, để xuống đất nói:
- Cô nương, vậy được rồi chứ?
Hồng Hạnh lui sang bên hai bước:
- Mời đạo trưởng!
Đạo sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi vào phòng khách.
Ánh nến phản chiếu bóng đạo sĩ ấy, chỉ thấy y đưa tay lên, kéo rèm cửa sổ xuống.
Thế là, mọi cảnh tượng trong phòng khách đều bị rèm cửa sổ che khuất.
Điền Văn Tú nhẹ kéo Vương Tử Phương nói:
- Trở về giường mau!
Đoạn liền trở về giường trước, nghiêng người nằm xuống nhắm mắt lại.
Liền nghe tiếng bước chân vang lên, dừng lại trước cửa phòng, tiếng nói của Hồng Hạnh vọng vào:
- Vương lão tiền bối... Vương lão tiền bối...
Vương Tử Phong khẽ hắng giọng:
- Ai đó?
- Tiểu tỳ Hồng Hạnh, mở cửa mau... Hai vị đã trông thấy sự việc khi nãy rồi, hiện tình thế nguy cấp, lão tiền bối lẽ nào ngồi nhìn?
Lời nói rất khẽ nhưng rõ ràng, hiển nhiên là dùng thuật truyền âm.
Vương Tử Phương đứng phắt dậy, bước ra mở cửa. Hồng Hạnh lách nhanh vào phòng.
Vương Tử Phương khép cửa lại, hỏi:
- Cô nương có gì chỉ bảo?
- Đạo sĩ mũi trâu kia... đạo sĩ mũi trâu kia...
Hồng Hạnh ấp úng, không thốt nên lời.
Điền Văn Tú bỗng nói:
- Thủy cô nương võ công tinh thâm, đạo sĩ ấy đã không phải người tốt, giết quách đi là xong.
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Ôi, nếu cô nương có thể giết thì tiểu tỳ đâu cần tìm hai vị.
Điền Văn Tú kinh ngạc:
- Sao? Võ công của y cao hơn Thủy cô nương ư?
- Y võ công tuy rất cao, nhưng cũng không phải địch thủ của cô nương, nhưng cô nương có hai điều bí mật bị y hay biết nên không dám quá xúc phạm đến y.
Vương Tử Phương thầm nhủ:
- Thì ra là vậy!
Hồng Hạnh nói tiếp:
- Vì vậy mới phải nhờ hai vị trợ giúp một phen.
Điền Văn Tú khảng khái:
- Chúng tại hạ rất sẵn sàng, cô nương cứ dặn bảo, chúng tại hạ phải ra sức bằng cách nào?
- Rất đơn giản, chỉ cần hai vị mang theo binh khí đến phòng của cô nương là được rồi!
- Bức bách y rời khỏi phải không?
- Không cần phải vậy, chỉ cần hai vị im lặng ngồi trong phòng, y sẽ tự rời khỏi.
Điền Văn Tú với Vương Tử Phương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không tin, nhưng không tiện lên tiếng phản bác.
Vương Tử Phương khẽ hắng giọng:
- Cô nương hãy về trước, chúng tại hạ đi ngay!
- Càng nhanh càng tốt!
Hồng Hạnh quay người đi ra đến cửa, bỗng lại quay vào nói:
- Nếu y hỏi danh tánh hai vị, hai vị hãy mặc kệ y!
Vương Tử Phương hết sức lấy làm lạ, vừa định hỏi, Hồng Hạnh đã phóng nhanh đi.
Vương Tử Phương cầm lấy cổ đao đeo vào người:
- Chúng ta đi được rồi!
Hai người ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng khách, chỉ thấy bên trong đèn nến sáng choang, cửa phòng khép hờ.
Vương Tử Phương lớn tiếng nói:
- Thủy cô nương đã ngủ rồi sao?
Dứt lời liền đẩy cửa sải bước đi vào. Điền Văn Tú vận đề chân khí giới bị, theo sát phía sau Vương Tử Phương.
Thủy Doanh Doanh ngồi trên một chiếc ghế dựa, vẻ mặt nghiêm lạnh, tuy thấy hai người đi vào, nhưng tảng lờ lặng thinh.
Điền Văn Tú đảo mắt nhìn, thấy đạo sĩ ấy mặt trắng môi hồng, rất tuấn tú nhưng mặt quá nhợt nhạt, không có sắc máu.
Đạo sĩ ấy ngồi đối mặt với Thủy Doanh Doanh, dường như đang bàn luận chuyện gì đó, Vương Tử Phương với Điền Văn Tú đi vào đã làm gián đoạn cuộc chuyện trò của họ.
Đạo sĩ từ từ quay đầu, nhìn Vương Tử Phương và Điền Văn Tú, lạnh lùng nói:
- Hai vị mang theo binh khí vào đây có ý định gì?
Vương Tử Phương quay mặt về phía khác, không tiếp xúc với ánh mắt của đạo sĩ và cũng chẳng màng đến câu hỏi của y, nắm tay Điền Văn Tú đi sang một bên, chậm rãi ngồi xuống.
Đạo sĩ cười khảy nói:
- Hai vị tôn tánh đại danh?
Điền Văn Tú há miệng vừa định trả lời, sực nhớ đến lời dặn của Hồng Hạnh, bèn khẽ đằng hắng một tiếng, ngậm miệng làm thinh.
Đạo sĩ đứng phắt dậy, vỗ tay lên bàn tức giận nói:
- Hai vị câm cả hay sao?
Tiếng vỗ tay lên bàn như đã khiến Thủy Doanh Doanh bừng tỉnh trong mơ, nàng ta quay sang đạo sĩ nói:
- Ngươi nên đi rồi chứ?
Sắc mặt đạo sĩ vốn nhợt nhạt giờ đã trở nên tái ngắt, hai mắt như phún ra lửa nhìn Điền Văn Tú, đột nhiên quay người tung mình, phi thân ra khỏi cửa phòng khách.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thủy Doanh Doanh, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú. Điền Văn Tú chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài cửa, thấy Hồng Hạnh đang cầm kiếm đứng trong sân, bèn hỏi:
- Đạo sĩ ấy đi rồi hả?
Hồng Hạnh gật đầu:
- Đi rồi! Đa tạ hai vị đã trợ giúp!
Điền Văn Tú quay vào phòng, Vương Tử Phương cũng đứng lên nói:
- Cô nương có còn cần chúng tại hạ ra sức nữa không?
Thủy Doanh Doanh nhẹ thở dài:
- Hai vị hẳn rất thắc mắc về sự việc hôm nay, đúng không?
Điền Văn Tú gật đầu:
- Chẳng giấu gì cô nương, chúng tại hạ thật không thể nào hiểu nổi.
- Nếu hai vị không quá buồn ngủ, hãy ngồi đây chốc lát, tiểu nữ sẽ thành thật bày tỏ nội tình.
Điền Văn Tú quay sang Vương Tử Phương hỏi:
- Ý Vương huynh thế nào?
Vương Tử Phương chậm rãi ngồi xuống:
- Nội tình hẳn là một bí mật võ lâm ly kỳ khúc chiết, lão hủ rất muốn được thêm tầm hiểu biết.
- Hai vị có biết lai lịch của đạo sĩ ấy không?
Điền Văn Tú nói:
- Y tu luyện trên Cửu Hoa sơn phải không?
- Vâng, hai vị hẳn đã nghe câu bạn cũ ở Cửu Hoa, đúng không?
- Đúng vậy!
- Cửu Hoa sơn có một thâm cốc hiếm dấu chân người, trong thâm cốc có một đạo quán thần bí có tên Tứ Tiên đạo viện, đạo sĩ ấy chính là đến từ Tứ Tiên đạo viện.
Vương Tử Phương nhẹ chau mày nói:
- Lão hủ chưa từng nghe đến đạo viện ấy…
- Tiểu nữ cũng chỉ biết chút ít về Tứ Tiên đạo viện, nhưng võ công của họ tự thành một nhà, nghe đâu trong đạo viện có bốn nhân vật đầu não tự xưng là Tứ Tiên, nội tình ra sao tiểu nữ cũng khó thể nói rõ.
Vương Tử Phương hỏi:
- Đạo sĩ khi nãy thân phận thế nào trong Tứ Tiên đạo viện?
- Y là một trong tám đại hộ pháp trong Tứ Tiên đạo viện, theo lời y nói, ngoại trừ tám đại hộ pháp, trong đạo viện rất ít ai ra ngoài.
Điền Văn Tú bỗng nói:
- Xin thứ cho tại hạ lắm lời, cô nương sao quen biết đạo sĩ ấy vậy?
- Chuyện rất dông dài, tiểu nữ tính thích du ngoạn, khoảng một năm trước tiểu nữ đã phụng mệnh đại tỷ đến Cửu Hoa sơn hái một loại kỳ dược, vô ý đi vào thâm cốc, đã sa vào cạm bẫy trúng phải kịch độc của họ.
Vương Tử Phương tiếp lời:
- Đạo sĩ ấy đã cứu cô nương phải không?
- Vâng, lúc đầu tiểu nữ cũng không quan tâm vì trong người có mang theo mấy loại thuốc giải độc, nào ngờ sau khi sử dụng, thuốc giải độc của tiểu nữ hoàn toàn vô hiệu, lúc này tiểu nữ mới cảm thấy không ổn, bèn cố vận đề chân khí định ra khỏi thâm cốc, chỉ mong thoát được ra ngoài, gặp một tiều phu hoặc ai đó, nhờ đưa tin giùm, chẳng ngờ kịch độc trong người phát tác quá nhanh, tiểu nữ chưa kịp ra khỏi thâm cốc, độc tính đã phát tác, ngã ra bên đường...
Vương Tử Phương sốt ruột hỏi:
- Sau đó thế nào?
Thủy Doanh Doanh chớp mắt:
- Sau đó đã gặp đạo sĩ ấy, lúc bấy giờ tuy độc tính phát tác, nhưng tiểu nữ tâm trí vẫn tỉnh táo, chỉ là toàn thân rã rượi, mặc người sắp đặt. Y đã bồng tiểu nữ vào một sơn động...
Buông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Y tuy là đệ tử Tam Thanh nhưng lòng dạ bất chính, sau khi vào trong sơn động, y đã ra tay cởi y phục của tiểu nữ...
Vương Tử Phương và Điền Văn Tú đều cảm thấy hai tai nóng bừng, thầm nhủ:
- Đàn bà con gái sao thể nói ra những lời khó nghe thề này!
Thủy Doanh Doanh như nhận thấy vẻ ngượng ngùng của hai người, cười nhạt nói:
- Tiểu nữ chỉ nói ra sự thật, rất mong hai vị có thể lượng thứ!
Vương Tử Phương vội nói:
- Thủy cô nương lòng dạ phóng khoáng, chúng tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
- Lúc bấy giờ thần trí tiểu nữ vẫn rất sáng suốt, lòng nghĩ nếu không có kỳ mưu khiến y yên lòng, tiểu nữ hẳn sẽ thất thân.
Điền Văn Tú thành thật:
- Cô nương trong lúc độc phát không sức kháng cự mà vẫn có quyết định sáng suốt như vậy, thật khó ai sánh bằng.
Thủy Doanh Doanh cười não nề:
- Lúc bấy giờ tình thế bức bách, không còn lựa chọn nào khác, đành phải không từ thủ đoạn dối gạt y... Tiểu nữ vốn giả vờ hôn mê, đến lúc ấy đành mở mắt bảo y buông tay. Y thấy tiểu nữ đột nhiên hồi tỉnh, như hết sức ngạc nhiên, nhưng chỉ chốc lát đã lộ rõ bộ mặt gớm ghiếc của y.
26
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
