Chương 9
Hồng nhan bạc mệnh trong hẻm liễu
Chương 9: Hồng nhan bạc mệnh trong hẻm liễu
Vương Tử Phương tò mò hỏi:
- Bộ mặt của y ra sao?
- Y xé toạc áo dưới của tiểu nữ và nói: “Hay lắm, nàng đã tỉnh lại càng tốt”!
Vương Tử Phương tức giận:
- Khốn kiếp, hiếp đáp một phụ nữ bị trúng kịch độc, không còn sức phản kháng, kể được là nhân vật gì chứ?
Thủy Doanh Doanh thở dài:
- Lúc bấy giờ tiểu nữ lâm vào tình huống nguy cấp, đành hỏi y có chịu làm vợ chồng lâu dài với tiểu nữ hay chỉ là sương nước nghiệt duyên? Y suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Thế nào là vợ chồng lâu dài? Thế nào là sương nước nghiệt duyên?”. Lúc bấy giờ tiểu nữ do tình thế bức bách, bèn bất chấp xấu hổ nói: Nếu muốn làm vợ chồng lâu dài thì phải giữ đúng nề nếp, không được xâm phạm tiểu nữ, khi nào chữa khỏi độc thương, tiểu nữ sẽ gả cho y làm vợ.
Vương Tử Phương thắc mắc:
- Y là đệ tử Tam Thanh, sao thể cưới cô nương làm vợ?
- Lúc bấy giờ tiểu nữ cũng nghĩ vậy, nhưng chỉ vì muốn giải trừ mối nguy trước mắt mà thôi! Nào ngờ y lại hỏi thế nào là sương nước nghiệt duyên? Điều này tuy rất khó nói ra, nhưng lại chẳng thể không nói, đành nói sương nước nghiệt duyên là hôm nay tùy y muốn làm gì thì làm, chẳng cần cứu sống tiểu nữ, rồi sau đó âm dương cách biệt, vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa.
Vương Tử Phương hỏi:
- Vậy y nói sao?
- Y suy nghĩ một hồi, quyết định làm vợ chồng lâu dài với tiểu nữ, nhưng y hỏi tiểu nữ lấy gì để đảm bảo. Tiểu nữ chỉ vì nhất thời cấp bách đã nghĩ ra cách ấy, đâu lấy gì để đảm bảo, nên không sao trả lời được.
Điền Văn Tú bỗng nói:
- Với tài trí của cô nương, hẳn là có cách ứng phó.
- Kịch độc phát tác, toàn thân đau nhức khôn tả, lại còn phải cố sức nghĩ cách đối phó với hiểm nguy, thật quá ư đau khổ, giờ nghĩ lại cũng còn thấy kinh khiếp… Sau một hồi suy nghĩ, tiểu nữ đã nghĩ ra cách ứng phó, bèn nói với y là chỉ cần độc thương bình phục sẽ lập tức thề nguyền trước trời đất, kết làm vợ chồng…
Điền Văn Tú hỏi:
- Y tin sao?
- Dĩ nhiên không tin, tiểu nữ đành nói tiếp, chỉ cần độc thương giảm nhẹ, không cần khỏi hẳn, sẽ thành thân với y ngay trong sơn động, lúc ấy tiểu nữ vẫn không có sức kháng cự, bảo y đừng sợ. Nào ngờ đã khích dậy hào khí của y, y cười nói, cho dù tiểu nữ hoàn toàn phục hồi võ công, y cũng không sợ, nếu lừa dối y, tuyệt đối khó thể thoát chết.
Thủy Doanh Doanh buông tiếng thở dài thậm thượt, nói tiếp:
- Tiểu nữ đang khi lo sợ, y đột nhiên đứng lên, không nói một lời đi ra khỏi sơn động.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Hẳn là y đi tìm thuốc giải, nếu cô nương còn tỉnh táo, vẫn có thể tìm cách thoát thân.
Thủy Doanh Doanh lắc đầu:
- Không được nữa rồi. Sau khi y đi khỏi không lâu, tiểu nữ không còn chịu đựng nổi nữa, đã bất tỉnh nhân sự. Sau khi hồi tỉnh, nhìn thấy cảnh tượng quanh mình, tiểu nữ kinh hoàng đến mức suýt nữa nổi điên.
Vương Tử Phương vội an ủi:
- Cô nương bị trúng kịch độc, trong lúc bất tỉnh nhân sự, có điều bất trắc gì cũng đừng nên để tâm.
Thủy Doanh Doanh nước mắt chảy dài:
- Hai vị tuy không nói ra, nhưng trong lòng hẳn đã chửi mắng thậm tệ, đàn bà con gái đi đâu không đi, lại chui vào trong thanh lâu quấy phá, nào biết tiểu nữ đã gặp bất hạnh, lòng ngập đầy oán hận, không nơi phát tiết, định mượn thanh lâu báo thù y... Tiểu nữ vốn định sống phóng túng, đón người bên này, tiễn người bên kia, nhưng vẫn không sao vượt vòng lễ giáo, luôn giữ chừng mực, không dám phóng túng thái quá.
Nàng ta bỗng quay sang Vương Tử Phương và Điền Văn Tú hỏi:
- Hai vị nhận thấy lời lẽ của tiểu tử quá tùy tiện phải không?
Vương Tử Phương vội nói:
- Cô nương đã gặp cảnh ngộ như vậy, cũng đành chịu thôi!
- Chuyện này đã chất chứa trong lòng tiểu nữ, bao lâu nay rất muốn thổ lộ cùng ai cho nhẹ lòng, nhưng nghĩ dù là kỹ nữ thanh lâu cũng hổ thẹn khó thể bày tỏ, nhưng đêm nay hai vị đã chứng kiến sự tình, cuối cùng tiểu nữ cũng đã có cớ tỏ bày tâm sự. Kể từ nay tiểu nữ không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa, mai kia hai vị có gặp gia mẫu và gia tỷ, xin hãy nói lại giùm.
Vương Tử Phương hốt hoảng:
- Thủy cô nương không nên có ý định quyên sinh...
- Cho đến hôm nay, tiểu nữ vẫn không sao biết được mình có còn tấm thân trong trắng hay không. Ôi, đó chính là nguyên nhân mà tiểu nữ đã trộm sống đến nay...
Vương Tử Phương tiếp lời:
- Chuyện ấy không khó chứng minh...
Thủy Doanh Doanh kinh ngạc:
- Lão tiền bối có cách ư?
Vương Tử Phương hai tay xua lia lịa:
- Chuyện ấy làm sao lão hủ biết được. Nhưng nếu cô nương có thể tìm hỏi vài phụ nữ lớn tuổi, rất có thể xác định được.
Thủy Doanh Doanh thở dài:
- Trong những ngày qua tiểu nữ luôn loanh quanh bên bờ sống chết, không sao quyết định được mình sống hay là chết, nếu không nhờ hai vị hôm nay chứng kiến sự thật thì tiểu nữ cũng thẹn nói ra…
Vương Tử Phương tiếp lời:
- Cô nương xinh đẹp đoan trang, dĩ nhiên là không làm điều tà dâm rồi!
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Với võ công và gia thế hiển hách của Thủy Doanh Doanh, ngay cả Vạn Thượng môn cũng phải vị nể, không ngờ lại gặp điều bất hạnh như vậy, thật chết không cam tâm, đủ thấy trên giang hồ đôi khi dù có võ công tuyệt thế cũng chẳng thể thi thố.
Thủy Doanh Doanh đôi mắt rực sáng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thở dài thậm thượt nói:
- Qua những vật mang theo trên người, y đã biết về gia thế tiểu nữ, nên đã sắp xếp là nếu trong vòng nửa năm mà không có tin tức của y, các đồng môn huynh đệ của y sẽ công bố sự thật với toàn thể võ lâm. Ôi, sự sống chết riêng mình tiểu nữ không đáng kể, nhưng liên lụy đến gia mẫu và gia tỷ thì dù muôn thác cũng không đủ thứ tội.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Vì vậy mà cô nương không dám giết y phải không?
Thủy Doanh Doanh gật đầu:
- Vâng, hơn nữa tiểu nữ với y còn có danh phận vợ chồng!
Vương Tử Phương sững sờ:
- Có chuyện như vậy ư?
Thủy Doanh Doanh buồn bã:
- Sinh thìn bát tự, tuổi tác, người mai mối, tất cả những vật phẩm trong việc cưới gả, y đều chuẩn bị đầy đủ, nếu công bố với võ lâm, dĩ nhiên là mọi người đều tin.
Vương Tử Phương thắc mắc:
- Y làm sao biết được sinh thìn bát tự của cô nương?
- Trên mình tiểu nữ có mang theo một miếng ngọc bội, trên có ghi sinh thìn bát tự của tiểu nữ!
Vương Tử Phương gần gật đầu:
- Lão hủ đã hiểu đại khái, nhưng cô nương trong lúc phẫn hận đã bỏ chính theo tà, lão hủ cả gan xin nói một câu, cô nương quá bướng bỉnh cố chấp.
- Không phải tiểu nữ cố chấp đâu, trên thực tế thì bất kỳ ai lâm vào cảnh ngộ của tiểu nữ đều cảm thấy không thể tự xử… Nửa đêm tỉnh lại, chỉ thấy đèn đỏ thắp sáng, toàn thân y phục đã bị cởi ra, chỉ còn áo lót, nằm chung trên giường với đạo sĩ ấy.
Vương Tử Phương khẽ đằng hắng:
- Chuyện đã vậy rồi, cô nương nên cởi mở một chút thì hơn!
- Lúc bấy giờ tiểu nữ hết sức xấu hổ và căm phẫn, tát cho đạo sĩ ấy hai cái, cầm lấy y phục mặc vào rồi bỏ chạy… đến một nơi hoang vắng dừng lại, càng nghĩ càng đau buồn, bật khóc sướt mướt, chẳng ngờ đạo sĩ ấy đã theo sau đuổi đến… Y lấy thiếp tuổi của tiểu nữ ra, nói là tiểu nữ với y chẳng những đã có tình vợ chồng, mà còn có danh phận vợ chồng chính thức, từ nay dù có đi đến chân trời góc biển, tiểu nữ cũng là vợ của y… Biết bao uất ức, khổ đau đã khiến tiểu nữ nảy sinh ý định phóng tình cợt thế, dấn thân vào chốn thanh lâu, nếu y thật sự cho tiểu nữ là vợ của y, để cho y nếm mùi đau khổ vì có vợ làm kỹ nữ. Ôi, nào ngờ hôm nay gặp y, y không hề có vẻ đau khổ.
Dưới ánh nến sáng, chỉ thấy hai dòng nước mắt chảy dài trên má Thủy Doanh Doanh. Nàng nói tiếp:
- Ôi, lẽ ra tiểu nữ phải giết y trước rồi sau đó tự tuyệt, nhưng chẳng hiểu sao, tiểu nữ không thể nào hạ thủ, tiểu nữ hận y đến thấu xương, vì sao lại không thể ra tay giết y?
Vương Tử Phương thở dài:
- Ôi, cô nương vì lâu ngày chất chứa trong lòng nên mới đau khổ, nếu có thể cởi mở cõi lòng, hẳn không còn ý nghĩ kỳ lạ như vậy nữa.
Thủy Doanh Doanh thở dài:
- Không biết bằng cách nào tiểu nữ mới có thể xua tan nỗi buồn khổ trong lòng?
Vương Tử Phương cảm thấy có rất nhiều điều khó thể nói ra, chau mày nói:
- Đó thì... đó thì...
Không biết phải lựa lời thế nào, ấp úng mãi vẫn không thốt nên lời.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Nếu cô nương thật sự cởi mở cõi lòng, không để cho chuyện dung tục quấy nhiễu, dĩ nhiên có thể xua tan nỗi buồn khổ trong lòng.
Vương Tử Phương gật đầu:
- Điền thiếu bảo chủ nói không sai, lão hủ cũng nghĩ vậy!
Thủy Doanh Doanh lại thở dài:
- Tiểu nữ vô vàn cảm kích hai vị đã quan tâm, nhưng trái tim của tiểu nữ đã bị đạo sĩ ấy giẫm nát, y đã hủy hoại cuộc đời tiểu nữ, tiểu nữ phải báo thù.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Cô nương dù muốn báo thù thì cũng không nên tự sa đọa...
Thủy Doanh Doanh ngắt lời:
- Nỗi đau khổ lớn nhất của người đàn ông là gì? Vợ bất trinh, vợ ngoại tình.
Điền Văn Tú chậm rãi đứng lên:
- Đã muộn lắm rồi, cô nương cũng nên nghỉ ngơi một lát, có gì mai hẵng nói tiếp.
Vương Tử Phương cũng đứng lên theo, vòng tay thi lễ, cùng Điền Văn Tú ra khỏi phòng.
Thủy Doanh Doanh không ngăn cản, ngồi thừ ra như phỗng đá.
Hồng Hạnh nãy giờ đứng canh gác bên ngoài, thấy hai người đi ra, liền rón rén khép cửa lại.
Vương Tử Phương thấp giọng:
- Cô nương có rảnh không? Lão hủ có điều muốn nói với cô nương!
Hồng Hạnh gật đầu, cùng hai người đi đến bên một giàn hoa, hỏi:
- Lão anh hùng có điều chi chỉ dạy?
- Chuyện của Thủy cô nương, cô nương biết cả chứ?
Hồng Hạnh buồn bã:
- Biết từ lâu!
- Sao không khuyên bảo?
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Cô nương tính rất ương ngạnh, không bao giờ chịu nghe lời khuyên...
Nàng ta ngước mặt nhìn trời, chậm rãi nói tiếp:
- Hiện nay cô nương chỉ là một con cừu bị thương, nhưng nếu tiếp tực sa đọa thì sẽ trở thành một con hổ điên, giới võ lâm hẳn dậy lên gió tanh mưa máu, lúc ấy chúng tiểu tỳ cũng đành phải theo cô nương gây hại giang hồ.
Vương Tử Phương gật đầu:
- Lão hủ cũng nghĩ vậy, nên mới bàn tính với cô nương!
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Nếu tiểu tỳ có cách thì đâu chờ đến hôm nay!
- Hiện nay vẫn còn có thể cứu vãn, lão hủ mong là cô nương có thể chân thành hợp tác.
- Tiểu tỳ sẵn sàng đóng góp hết sức mình, chỉ cần cứu được cô nương, cho dù lên núi đao rừng kiếm, tiểu tỳ muôn thác không từ.
- Thủy cô nương náu thân ở đây, phu nhân có biết không?
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Dĩ nhiên không, nếu biết thì nguy to!
- Đại cô nương thì sao?
- Đại cô nương không bao giờ màng đến chuyện của nhị cô nương, mấy năm gần đây vì luyện một môn thần công chẳng may bị tẩu hỏa nhập ma, đã bế quan tự cứu, hai năm qua chưa từng gặp nhị cô nương. Ôi, phải chi có đại cô nương thì tốt quá, nhị cô nương đâu có sinh ra chuyện thế này.
Vương Tử Phương ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi:
- Cô nương có biết nơi trú của Trương thần y không?
Hồng Hạnh gật đầu:
- Biết!
- Nhị cô nương hiện tâm bệnh rất nặng, nếu có thể làm cho nhị cô nương yên tâm, tình thế hẳn khả quan hơn.
Hồng Hạnh thở dài:
- Ý lão tiền bối là muốn tiểu tỳ thông đồng với Trương thần y dối gạt nhị cô nương phải không?
- Tình thế bắt buộc, vì cứu nhị cô nương khỏi sa đọa, đành phải vậy thôi!
Điền Văn Tú xen lời:
- Nếu Trương thần y quả thật y thuật tinh thâm, vậy xin Hồng Hạnh cô nương dẫn chúng tại hạ đi gặp ông ấy.
Hồng Hạnh ngạc nhiên:
- Gặp để làm gì?
- Tại hạ có vài nghi vấn về y học muốn nhờ ông ấy chỉ bảo?
- Vậy có liên quan gì đến nhị cô nương?
- Dĩ nhiên là có liên quan!
Vương Tử Phương nhất thời cũng không biết Điền Văn Tú định giở trò gì, nhưng biết Điền Văn Tú đa mưu túc trí, hẳn là có thâm ý, bèn nói:
- Hồng Hạnh cô nương nếu không có gì khó khăn, xin hãy dẫn chúng tại hạ đi gặp Trương thần y!
- Trương thần y không muốn người khác biết nơi cư trú, càng không muốn người khác biết mình y học uyên thâm, chỉ vì ông ấy từng chịu ơn cứu mạng của đại cô nương nên mới chịu vâng lời nhị cô nương, tiểu tỳ dẫn hai vị đi gặp, tuy ông ấy không làm gì được, nhưng chắc chắn rất tức giận tiểu tỳ.
Điền Văn Tú xen lời:
- Thế này vậy, tại hạ với Vương huynh đến một nơi kín đáo trước, cô nương đi mời ông ấy, ông ấy rất thích dị dung, bất luận cải dạng ra sao, chỉ cần chịu gặp chúng tại hạ là được, tại hạ chỉ muốn thỉnh giáo ông ấy vài vấn đề mà thôi.
Hồng Hạnh suy nghĩ một hồi:
- Được rồi, tiểu tỳ chỉ chịu trách nhiệm mời ông ấy, còn ông ấy có đi hay không, đó không liên quan đến tiểu tỳ.
Điền Văn Tú cười:
- Đó là dĩ nhiên!
- Hai vị chờ ở đâu?
- Tìm một nơi ngay cả nhị cô nương cũng không biết!
Hồng Hạnh thắc mắc:
- Vì sao vậy?
- Thiên cơ bất khả tiết lộ, cô nương hãy nghĩ thử xem!
Hồng Hạnh ngẫm nghĩ một hồi:
- Thế này vậy, có một ngôi miếu Vương Mã nhỏ ở phía chính tây Vũ Hoa đài.
Điền Văn Tú gật đầu:
- Vâng, theo lời cô nương!
- Tiểu tỳ xin phép đi trước, chừng một tuần trà sau hai vị hẵng lên đường.
Vương Tử Phương gật đầu:
- Vâng, mời cô nương đi trước!
Hồng Hạnh liền vận đề chân khí, thi triển khinh công phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Lát sau, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú cũng phi thân ra khỏi Vũ Hoa đài, phóng đi thẳng về phía chính tây.
Quả nhiên, đi được chừng hai dặm đã thấy một ngôi miếu điêu tàn nằm dưới màn đêm.
Điền Văn Tú dẫn trước vào trong miếu, Vương Tử Phương theo sau, thấp giọng nói:
- Điền lão đệ, lão hủ dù biết lão đệ hẳn có cao kế, nhưng không sao đoán ra được, có thể cho lão hủ biết trước không?
- Tại hạ có hai điều muốn thỉnh giáo Trương thần y, tại hạ hoài nghi Thủy cô nương đã uống thuốc mê hồn mạn tính của Tứ Tiên đạo viện mà không tự biết…
- Đúng vậy, lẽ ra lão hủ phải nghĩ đến điều ấy mới phải, còn điều thứ hai thì sao?
- Tại hạ định âm thầm thỏa hiệp với Trương thần y tìm cách giải trừ nghi nan trong lòng Thủy cô nương trước.
- Hay lắm, như vậy là có thể chữa khỏi tâm bệnh của Thủy cô nương…
- Tại hạ nhận thấy Thủy cô nương như bị một chiếc lồng vô hình giam hãm, luôn thắc thỏm lo âu và suy nghĩ vẩn vơ, nhưng có lúc lại rất tỉnh táo bình thản, chứng tỏ có hai sức mạnh vô hình xung đột trong lòng.
Vương Tử Phương buột miệng:
- Lão đệ thật cao kiến!
- Điều khó khăn hiện nay là chúng ta không thể tìm ra được nguyên nhân đã gây nên hai sức mạnh ấy, là do dược vật hay do một sức mạnh thần bí nào đó.
Vương Tử Phương gật đầu:
- Giang hồ bao la, chuyện lạ kỳ gì cũng có. Theo như lão hủ biết, giới võ lâm hiện nay quả là có hai giáo phái bí mật có sức mạnh kỳ dị vượt ngoài võ công, lão hủ khi xưa không tin, bây giờ cũng không tin, nhưng sau khi chứng kiến một lần, không muốn tin cũng chẳng thể được... Thôi, chuyện từng trải qua của lão hủ rất dông dài, sau này có thời gian hẵng kể với lão đệ, giờ hãy nói về vấn đề của nhị cô nương quan trọng hơn.
- Phải tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì mới có thể trị liệu, nhưng có một điều cần phải nhờ đến Vương huynh.
- Điều gì? Vương mỗ sẵn sàng ra sức!
- Về Dung Ca Nhi...
Vương Tử Phương vỗ đùi reo lên:
- À, đúng rồi! Dung Ca Nhi, dường như nhị cô nương có tình ý sâu đậm với Dung Ca Nhi.
- Mọi dự tính của chúng ta đều phải chờ gặp Trương thần y rồi mới có thể quyết định, nếu cần thiết, tại hạ sẽ đến Cái bang điều tra.
Vương Tử Phương ngạc nhiên:
- Đến Cái bang điều tra gì? Chả lẽ nhị cô nương có liên quan với Cái bang?
Điền Văn Tú khẽ đằng hắng:
- Chẳng giấu Vương huynh, trước khi cùng Vương huynh đến đây, tại hạ đã cùng hai đệ tử Cái bang thâm nhập Vũ Hoa đài.
- Với mục đích gì?
- Nói là để điều tra lai lịch của Thủy Doanh Doanh, nhưng họ chỉ ở lại chốc lát, chẳng rõ có kết quả hay không.
Hai người tuy đang nói chuyện, nhưng luôn lưu ý đến động tĩnh bên ngoài miếu.
Bỗng nghe tiếng chân rất khẽ vang lên, hai người liền im bặt.
Thò đầu nhìn, thấy Hồng Hạnh cùng một người chậm bước đi vào.
Hồng Hạnh cất tiếng nói:
- Hai vị đến rồi phải không?
Vương Tử Phương và Điền Văn Tú cùng bước ra nói:
- Chúng tại hạ đã chờ từ lâu!
Hồng Hạnh ngoảnh lại nhìn người ấy:
- Tiểu tỳ đã mời Trương thần y đến, hai vị có thắc mắc gì xin cứ hỏi.
Vương Tử Phương vội ôm quyền thi lễ:
- Đã làm phiền thần y!
Đồng thời chú mắt nhìn Trương thần y, chỉ thấy ông ta toàn thân y phục đen, đầu đội mũ nỉ, mặt bôi đen đến mức không phân biệt được cả chân mày, hiển nhiên đã được dị dung.
Trương thần y vòng tay đáp lễ:
- Hai vị có gì chỉ bảo?
Điền Văn Tú cũng vòng tay thi lễ:
- Tại hạ muốn hỏi thần y một điều, nhị cô nương có triệu chứng trúng độc hay không?
Trương thần y ngẫm nghĩ một hồi:
- Tại hạ khi nãy không lưu ý, khó thể khẳng định!
Vương Tử Phương khẽ hắng giọng:
- Thần y nhận thấy nhị cô nương có điểm gì khác thường không?
Trương thần y lại ngẫm nghĩ một hồi:
- Các hạ hỏi về phương diện nào? Theo tại hạ nhận thấy thì không có dấu hiệu gì khác thường cả!
Điền Văn Tú xen lời:
- Không có dấu hiệu khác thường, vậy là có sự khác thường nhỏ phải không?
Trương thần y ngẩng lên, đôi mắt sáng quắc nhìn Điền Văn Tú:
- Các hạ có thể nói rõ hơn được không?
- Ý tại hạ là nhị cô nương phải chăng...
Điền Văn Tú nhận thấy thật khó nói ra, bèn quay sang Hồng Hạnh nói:
- Thôi để cho Hồng Hạnh cô nương nói vậy!
Hồng Hạnh chau mày:
- Bảo tiểu tỳ nói gì?
- Hãy hỏi Trương thần y, thân phận của nhị cô nương...
Điền Văn Tú vẫn không sao nói hết lời.
Hồng Hạnh cười khúc khích:
- Tiểu tỳ hiểu rồi!
Đoạn quay sang Trương thần y khẽ nói:
- Thần y thấy nhị cô nương có còn thân phận cô nương hay không?
- Điều ấy... tại hạ chưa lưu ý đến.
Điền Văn Tú bỗng ôm quyền hỏi:
- Trương huynh, nhị cô nương đối xử với Trương huynh thế nào?
- Tại hạ từng chịu ơn cứu mạng của tỷ tỷ nhị cô nương!
- Vậy là đúng rồi, hiện nay nhị cô nương đang đứng bên bờ của sự sống chết, chỉ thần y mới cứu được thôi.
Trương thần y ngạc nhiên:
- Khi nãy tại hạ gặp nhị cô nương, tinh thần của nhị cô nương vẫn tốt kia mà!
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Nhị cô nương võ công tinh thâm, nóng lạnh khó thể xâm phạm, tại hạ muốn nhờ thần y trị liệu là tâm bệnh kia.
Trương thần y càng ngạc nhiên hơn:
- Nhị cô nương gia thế hiển hách, võ công tuyệt thế, tài trí hơn người, lại còn có một vị tỷ tỷ y thuật thần thông, việc gì mà không thể giải quyết?
Hồng Hạnh thở dài:
- Đại cô nương...
Vốn định nói đại cô nương đã bị tẩu hỏa nhập ma đang bế quan tự tu, nhưng sực nhớ đó là một đại bí mật, liền ngưng lời, bỏ dở câu nói.
Trương thần y chằm chặp nhìn vào mặt Hồng Hạnh hỏi:
- Đại cô nương sao rồi?
Hồng Hạnh lanh trí đáp:
- Đại cô nương quản thúc nhị cô nương, nhị cô nương không nghe, đã giận dỗi bỏ nhà ra đi.
Điền Văn Tú thầm khen:
- Nha đầu này thật thông minh, nói dối rất có căn cơ.
Trương thần y ngước mặt nhìn trời, đăm chiêu suy nghĩ, hiển nhiên không tin lời Hồng Hạnh, nhưng không gạn hỏi.
Hồng Hạnh thở dài:
- Ôi, chẳng hay thần y có chịu giúp hay không?
- Sau khi gặp nhị cô nương, tại hạ mới có thể quyết định.
Vương Tử Phương bỗng kéo tay áo Điền Văn Tú, khẽ nói:
- Có người đến!
Rồi liền cúi xuống, nấp vào phía sau tượng thần. Điền Văn Tú, Trương thần y và Hồng Hạnh cũng liền theo sau.
Bốn người vừa ẩn nấp xong, tiếng bước chân nặng nề đã đến trước cửa miếu, do dự chốc lát mới cất bước đi vào.
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Người này nếu không phải nhân vật võ lâm, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Còn như là nhân vật võ lâm thì sao bước chân nặng nề thế này?
Bỗng nghe “bình” một tiếng, như là một vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là một tiếng thở dài thậm thượt.
Vương Tử Phương dù biết nhiều hiểu rộng, giàu kinh nghiệm giang hồ cũng không sao đoán ra được chuyện gì đang xảy ra phía trước án thần, không cầm lòng được thò đầu nhìn.
Chỉ thấy một đại hán toàn thân y phục đen đang co một chân ngồi trên đất, trời tối nên Vương Tử Phương không nhìn thấy rõ tình trạng trên chân đại hán ấy, nhưng xem ra như đã thọ trọng thương.
Một đại hán cũng toàn thân y phục đen khác nằm thẳng đuột trên đất, gã đại hán áo đen ngồi đang hai tay di chuyển trên ngực y, chẳng rõ tìm kiếm gì hoặc là xóa bóp.
Chừng một tuần trà sau, gã đại hán ngồi bỗng dừng tay nói:
- Huynh đệ, ngặt vì quy định trong giáo, huynh đệ đã không còn hy vọng sống, vậy thì không thể trách ngu huynh chấp hành giáo quy...
Gã đại hán nằm được đồng bọn xoa bóp huyệt đạo, không nói một lời, lúc này bỗng cất tiếng nói:
- Cổ huynh, xin niệm tình kết giao giữa chúng ta, hãy để cho tiểu đệ tự chết. Ôi, tiểu đệ tự biết mình không thể sống qua ba giờ nữa...
- Chẳng phải ngu huynh bất chấp tình nghĩa, quả thật là ngu huynh đã hết lòng hết sức cứu huynh đệ, nhưng chỉ trách huynh đệ thọ thương quá nặng, không còn hy vọng bình phục, ngu huynh cũng vô kế khả thi.
- Cổ huynh, nghe nói độc phấn hóa cơ khi rải lên người sẽ đau đớn khủng khiếp, không thể nào chịu nổi, có thật không vậy?
- Ngu huynh cũng có nghe nói vậy, nhưng giáo quy nghiêm khắc, ngu huynh dù muốn cứu huynh đệ cũng lực bất tòng tâm, huynh đệ đành chấp nhận thôi.
- Thôi được, Cổ huynh lòng dạ sắt đá, tiểu đệ có cầu xin đến mấy cũng vô ích, chỉ mong Cổ huynh có thể giảm thiểu đau đớn cho tiểu đệ một chút, giết tiểu đệ trước rồi hẵng rải phấn độc, được chăng?
- Theo ngu huynh biết thì người sau khi chết, gân cơ trở nên cứng, độc phấn hóa cơ sẽ giảm tác dụng rất nhiều.
Gã đại hán nằm giọng căm hận:
- Chúng ta kết nghĩa đệ huynh, tiểu đệ chưa bao giờ cầu xin Cổ huynh điều gì, trước khi chết chỉ cầu xin một điều, vậy mà cũng không được chấp nhận.
- Đó là giáo quy nghiêm khắc chứ đâu phải ngu huynh khó khăn!
Đại hán họ Cổ thò tay vào lòng, lấy hỏa tập ra bật cháy, ánh lửa lóe lên, liền soi sáng gian điện nhỏ đầy bụi của ngôi miếu Mã Vương.
Đại hán nằm trên đất nhắm mắt lặng thinh, hiển nhiên trong lòng vô cùng phẫn hận, song vì thọ thương quá nặng, không thể làm gì được.
Gã đại hán ngồi bỏ hỏa tập trên tay trái xuống, nắm tay phải gã đại hán nằm kéo lên, chủy thủ vung lên, “soạt” một tiếng, tay áo của gã đại hán nằm đã rách toác.
Gã đại hán nằm gom hết tàn lực, tức giận nói:
- Kết cuộc hôm nay của ta chính là gương của họ Cổ ngươi, ta sẽ ở dưới suối vàng chờ đợi ngươi.
Gã đại hán ngồi lặng thinh, dùng chủy thủ rạch một đường máu trên tay phải của gã đại hán nằm.
Vương Tử Phương thấy vậy, chau mày thầm nhủ:
- Người này thật không chút tình nghĩa huynh đệ, lại đi rải hóa cơ phấn lên một người sống.
Gã đại hán ngồi từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, mở nắp, trút một chút thuốc bột lên vết thương trên cánh tay gã đại hán nằm.
Chỉ thấy gã đại hán nằm hai mắt trợn trừng, người run lẩy bẩy, hiển nhiên hết sức đau đớn.
Sau cùng, không sao chịu nổi cơn đau khủng khiếp, gã rên lên thảm thiết, nhưng chỉ ba bốn tiếng rồi im bặt. Lúc này hỏa tập đã tắt, trong miếu lại trở nên tối om.
Yên lặng một hồi lâu, gã đại hán ngồi bỗng đứng lên, loạng choạng bước đi ra khỏi miếu, tiếng bước chân xa dần.
Vương Tử Phương lao ra trước tiên, đưa tay sờ chỗ nằm của gã đại hán nằm.
Bỗng nghe một tiếng nói sắc lạnh nói:
- Không được làm vậy!
Vương Tử Phương chưa kịp lên tiếng hỏi, đột nhiên ánh lửa lóe lên, Trương thần y đã bật cháy hỏa tập. Đưa mắt nhìn, đâu còn bóng dáng của đại hán ấy, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi nước vàng.
Trương thần y lắc đầu:
- Hóa cơ phấn thật quá ghê gớm…
Quay sang Vương Tử Phương nói:
- Lúc này độc tính của hóa cơ phấn chưa tiêu tan hoàn toàn, nếu chạm tay vào dù không chết cánh tay cũng bị tiêu hủy, trở nên tàn phế.
Vương Tử Phương sững sờ:
- Lão hủ cả đời bôn tẩu giang hồ, chưa từng thấy một dược vật ghê gớm thế này!
Trương thần y nói:
- Phương thuốc hóa cơ này đã được truyền mấy trăm năm trong võ lâm, nhưng chỉ đơn truyền, mỗi đời chỉ có một người biết cách phối chế...
Ông ngước mặt lên thở ra một hơi dài, nói tiếp:
- Tại hạ cũng từng tốn mấy mươi năm nghiên cứu phương thuốc này, nhưng không thể nào tìm ra dược liệu chính... Trong ba mươi năm qua không hề nghe hóa cơ phấn tái hiện giang hồ, tại hạ tưởng đâu đã thất truyền, chẳng ngờ lại được bí mật sử dụng.
Điền Văn Tú xen lời:
- Họ cùng chung một giáo phái, xưng hô huynh đệ với nhau mà lại có thể hạ độc thủ như vậy, tổ chức này thật nghiêm khắc và tàn ác.
Vương Tử Phương nói:
- Rất tiếc là họ chưa nói ra tên của giáo phái…
Trương thần y tiếp lời:
- Nói ra thì làm được gì chứ?
Điền Văn Tú nói:
- Giáo phái này đối với môn hạ còn tàn ác như vậy, đối với võ lâm giang hồ hẳn còn tàn bạo hơn.
Hồng Hạnh bỗng nói:
- Chuyện thiên hạ trước nay chưa từng che giấu được đại cô nương, mai này trở về phủ hỏi đại cô nương là rõ ngay.
Nàng ta nói đại cô nương như là người trời, thông thiên bác cổ, chẳng gì là không biết, chứng tỏ trong lòng rất sùng kính đại cô nương.
Vương Tử Phương quay sang Điền Văn Tú nói:
- Thiếu bảo chủ, người này đã chết, chúng ta đừng bàn đến nữa, hãy nói với Trương thần y về chuyện của nhị cô nương thì hơn!
Trương thần y nói:
- Khi nào mới có thể đi gặp nhị cô nương?
Điền Văn Tú đáp:
- Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt…
Quay sang Hồng Hạnh hỏi:
- Giờ nhị cô nương đã nghỉ ngơi chưa?
- Gần đây nhị cô nương có nhiều tâm sự, ăn ngủ không có giờ giấc nhất định, ngay cả việc luyện kiếm vào buổi sáng mỗi ngày hai giờ cũng đã bỏ từ lâu.
Điền Văn Tú suy nghĩ chốc lát:
- Thế này vậy, chúng ta trở về Vũ Hoa đài trước, Hồng Hạnh cô nương đi xem nhị cô nương đã ngủ chưa, nếu chưa thì đưa Trương thần y đến gặp.
Hồng Hạnh nói:
- Việc trọng đại thế này, gọi nhị cô nương dậy cũng được mà!
- Vậy càng tốt!
Điền Văn Tú quay sang Trương thần y, nói tiếp:
- Nói với nhị cô nương thế nào, thần y hãy tự định liệu, điều quan trọng là phải xua tan niềm ưu uất trong lòng, tháo gỡ sự ràng buộc tinh thần của nhị cô nương.
Trương thần y gật đầu:
- Tại hạ sẽ cố hết sức mình!
- Chúng ta đi thôi!
Điền Văn Tú dứt lời, liền dẫn trước đi ra khỏi miếu. Vương Tử Phương, Hồng Hạnh và Trương thần y nối tiếp theo sau, bốn người cùng thi triển khinh công phóng đi về phía Vũ Hoa đài.
Về đến Vũ Hoa đài đã qua canh tư, Hồng Hạnh vượt tường vào trong, mở cửa cho ba người, khẽ nói:
- Hai vị hãy về phòng ngủ, tiểu tỳ đi xem nhị cô nương, không được để cho nhị cô nương biết chúng ta đã thông đồng với nhau.
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương gật đầu, cùng đi về phòng ngủ của mình.
Quay nhìn về phía phòng của Thủy Doanh Doanh, thấy đèn hãy còn sáng choang, hiển nhiên nàng ta chưa ngủ.
Vương Tử Phương nhẹ thở dài:
- Thiếu bảo chủ, lão hủ có một chút thắc mắc không sao hiểu ra được.
- Vương huynh thắc mắc điều gì?
- Oan có đều, nợ có chủ, nhị cô nương đã biết rõ là mình bị đạo sĩ kia hãm hại, sao không chịu ra tay báo thù mà lại tự cam chịu sa đọa, rõ ràng là chuyện đơn giản mà lại làm cho rắc rối thế này.
- Một cô gái cao ngạo tự phụ một khi sự trong trắng bị xâm hại, tâm lý hẳn bị tổn thương nặng nề, khó thể chịu nổi, sinh ra hành vi khác thường...
Bỗng thấy Hồng Hạnh vội vã đi ra, hai người vội nấp vào trong lùm cây hoa, chỉ thấy Hồng Hạnh dẫn theo Trương thần y vội vã đi vào phòng của Thủy Doanh Doanh.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Sau khi Trương thần y trở ra, rất có thể có được chút manh mối.
- Trương thần y cũng không phải người đáng tin!
Điền Văn Tú ngạc nhiên:
- Trương thần y cũng có điều khả nghi sao?
- Bản thân ông ấy không có gì khả nghi, nhưng Thủy Doanh Doanh có thể buộc ông ấy khuất phục.
Vương Tử Phương rón rén đứng lên:
- Chúng ta ở đây nếu bị phát giác thì thật bất tiện, hãy trở về phòng thì hơn!
Điền Văn Tú cũng rón rén đứng lên, hai người cùng trở về phòng, nấp bên cửa sổ theo dõi diễn biến trong phòng Thủy Doanh Doanh. Một hồi rất lâu, mới thấy Trương thần y đi ra.
Cửa phòng liền khép lại, đèn nến tắt ngóm, Hồng Hạnh cũng không tiễn Trương thần y.
Dưới ánh sao sáng, chỉ thấy Trương thần y sải bước ra khỏi Vũ Hoa đài.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Vương huynh, tình thế có vẻ không ổn, chúng ta hãy đuổi theo Trương thần y hỏi rõ!
Vương Tử Phương lắc đầu:
- Nếu lão hủ đoán không lầm, hiện nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của Thủy Doanh Doanh, thay vì mạo hiểm đuổi theo Trương thần y, chi bằng chúng ta làm ngơ như không hay biết, sáng mai tìm cách rời khỏi đây rồi hẵng định liệu.
Điền Văn Tú gật đầu:
- Vâng, Vương huynh nói phải!
Một đêm thấm thoát qua đi, sáng hôm sau Điền Văn Tú, Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu cùng đến chỗ Thủy Doanh Doanh cáo từ. Triệu Thiên Tiêu sau khi uống thuốc của Trương thần y đã ngủ suốt một ngày một đêm, sáng nay thức dậy đã hoàn toàn bình phục.
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương không đành lòng cho Triệu Thiên Tiêu biết những gì đã xảy ra và bao nghi vấn trong lòng, nên không đề cập đến sự kiện đêm qua.
Ba người đi đến trước cửa phòng Thủy Doanh Doanh, Vương Tử Phương tiến tới kéo vòng cửa và gọi:
- Hồng Hạnh cô nương...
Cửa phòng “kẹt” một tiếng mở ra, người mở là chính bản thân Thủy Doanh Doanh.
Điền Văn Tú vội ôm quyền thi lễ:
- Sao dám làm phiền ngọc giá của nhị cô nương!
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Mời ba vị vào!
- Thôi được rồi, chúng tại hạ đến cáo từ nhị cô nương!
- Ba vị không ở lại thêm một ngày được sao?
Vương Tử Phương nói:
- Quấy rầy cả đêm, chúng tại hạ đã ái ngại lắm rồi, sao dám làm phiền cô nương nữa, chúng tại hạ xin cáo biệt.
Triệu Thiên Tiêu giọng thành khẩn:
- Được cô nương cứu giúp, tại hạ vô vàn cảm kích, đại ân không báo đáp bằng lời, Triệu mỗ xin ghi khắc trong lòng, mai kia nếu cô nương có gì cần đến Triệu mỗ, chỉ cần cho gọi, Triệu mỗ sẽ có mặt ngay.
Thủy Doanh Doanh đôi mắt trong sáng đăm đăm nhìn vào mặt Điền Văn Tú và Vương Tử Phương, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Cô nương còn gì dặn bảo phải không?
- Tiểu nữ mong ba vị ở lại đây thêm một ngày, ngày mai trước khi mặt trời lặn hẵng đi được không?
Thủy Doanh Doanh lời lẽ tuy khách sáo, nhưng thần thái rất kiên quyết và nghiêm nghị.
Vương Tử Phương nói:
- Nhị cô nương có gì cần chúng tại hạ ra sức xin cứ nói rõ, chỉ cần đủ năng lực, chúng tại hạ sẵn sàng dốc hết sức mình.
Thủy Doanh Doanh mở toang cửa:
- Mời ba vị vào trong rồi hẵng nói!
Triệu Thiên Tiêu đảo mắt, quay nhìn Điền Văn Tú và Vương Tử Phương nói:
- Nhị cô nương đã muốn thì chúng ta cứ ở lại thêm một ngày, có sao đâu?
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương biết nhất thời cũng không sao nói rõ với Triệu Thiên Tiêu, nhìn nhau cười rồi cùng cất bước đi vào phòng khách.
Thủy Doanh Doanh ngồi xuống chủ vị nói:
- Hồng Hạnh bận việc đi khỏi, Thúy Liên thọ thương chưa hồi phục, ba vị nếu muốn dùng trà xin hãy tự tiện.
Điền Văn Tú khom mình:
- Không cần đâu!
Thủy Doanh Doanh trầm ngâm một hồi:
- Ba vị hẳn thắc mắc vì sao tiểu nữ phải giữ ba vị ở lại thêm một ngày, đúng không?
Vương Tử Phương áp úng:
- Ơ... điều ấy...
Thủy Doanh Doanh cười khanh khách:
- Vì Trương thần y có hẹn với tiểu nữ, khoảng giờ Ngọ sẽ đến, ba vị hãy chờ ông ấy đến rồi hẵng rời khỏi đây cũng chẳng muộn.
Lời lẽ rất bình thản, nhưng đã khiến Điền Văn Tú và Vương Tử Phương phập phồng lo lắng, hai người đưa mắt nhìn nhau, định nói rồi lại thôi.
Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười:
- Hai vị có điều gì trong lòng sao không nói ra? Thậm thà thậm thụt còn gì là khí độ anh hùng?
Lời lẽ sắc bén, khiến Điền Văn Tú và Vương Tử Phương thẹn đỏ mặt.
Điền Văn Tú nhẹ đằng hắng nói:
- Chẳng phải chúng tại hạ kiên quyết muốn rời khỏi, quả thật là Vương tổng tiêu đầu có hẹn với Dung Ca Nhi gặp nhau tại khách sạn Liên Vân.
- Nếu Dung Ca Nhi không tìm gặp Vương tổng tiêu đầu ở khách sạn Liên Vân, chắc hẳn sẽ tìm đến đây, ba vị chờ ở đây cũng vậy thôi.
Chỉ cách một đêm, con người của Thủy Doanh Doanh lại như đổi khác, không còn ưu sầu như đêm qua, trở nên hết sức kiên cường và lạnh lùng.
Vương Tử Phương đành nói:
- Cô nương đã muốn vậy, chúng tại hạ xin tuân mệnh!
Thủy Doanh Doanh chậm rãi đứng lên:
- Ba vị hãy chờ chốc lát, Trương thần y hẳn sắp đến rồi!
Chầm chậm quay người, đi vào nội thất.
Triệu Thiên Tiêu ngơ ngác hỏi:
- Vậy là sao thế này?
- Chuyện rất dông dài...
Vương Tử Phương ngước mặt, thở dài nói tiếp:
- Một chiếc lá rơi là biết mùa thu đến, nhìn cổ thành gió mây vần vũ, đó chính là dấu hiệu dự báo của một đại kiếp võ lâm.
- Ôi, cách giữ khách thế này có khác nào giam cầm?
Điền Văn Tú nói rất to, như cố ý cho Thủy Doanh Doanh nghe thấy.
Vương Tử Phương sợ chọc giận Thủy Doanh Doanh khiến tình thế căng thẳng, nhưng thật bất ngờ, Thủy Doanh Doanh đã làm ngơ, trong nội thất hoàn toàn yên lặng.
Triệu Thiên Tiêu lắc đầu:
- Thật ra là chuyện gì? Triệu mỗ sắp phát điên rồi đây!
Điền Văn Tú thấp giọng:
- Đây không phải nơi nói chuyện, xin bảo chủ hãy nén lòng...
Bỗng nghe tiếng nói lạnh lùng của Thủy Doanh Doanh từ trong nội thất vọng ra:
- Cho ông ấy biết đi, hầu trên đường xuống suối vàng có thêm một người đi cùng!
Lời lẽ quá rõ ràng, nghĩa là bất kỳ ai biết bí mật của nàng ta đều phải chết.
Vương Tử Phương bỗng ha hả cười to:
- Cô nương đã cứu Triệu bảo chủ, bọn này vô vàn cảm kích, dẹp qua chuyện cảm ân, cứu một mạng lấy một mạng, đó cũng là lẽ đương nhiên...
Triệu Thiên Tiêu bỗng đứng lên, ôm quyền hướng vào nội thất, cao giọng nói:
- Triệu mỗ tuổi đã ngoài năm mươi, thọ ơn người đếm trên đầu ngón tay, cô nương đã cứu Triệu mỗ ra khỏi Vạn Thượng môn và còn tìm Trương thần y đến điều trị nội thương, ơn đức cao sâu, cô nương nếu muốn lấy mạng Triệu mỗ, Triệu mỗ cũng không dám chống lại...
Thủy Doanh Doanh lạnh lùng ngắt lời:
- Triệu bảo chủ có điều gì đợi lát nữa hẵng nói!
Ba người ngồi đưa mắt nhìn nhau, chừng một giờ sau mới nghe tiếng bước chân vang lên.
Vương Tử Phương bèn nói:
- Có lẽ Trương thần y đã đến!
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Sự thật sẽ rõ ngay!
Quay mắt nhìn, chỉ thấy một lão nhân sắc mặt nhợt nhạt, dưới cằm có râu chậm bước đi vào, theo sau là nữ tỳ Hồng Hạnh.
Lão nhân gần gật đầu nói:
- Phiền ba vị đã phải chờ lâu!
Điền Văn Tú vội đứng lên:
- Thì ra là Trương thần y, các hạ mà không lên tiếng, tại hạ thật không nhận ra được.
Trương thần y vẻ mặt nghiêm nghị nhìn ba người, quay sang Hồng Hạnh hỏi:
- Nhị cô nương đâu?
Vương Tử Phương tiếp lời:
- Đang nghỉ ngơi trong phòng...
Chưa dứt lời, bỗng rèm cửa lay động, Thủy Doanh Doanh tay cầm một thanh bửu kiếm chậm bước đi ra, thần thái nghiêm lạnh và thoáng lộ vẻ tức giận.
Điền Văn Tú thầm vận khí đề phòng, trầm giọng nói:
- Trương thần y đã đến, nhị cô nương có điều gì cũng nên nói rõ ra đi!
Thủy Doanh Doanh đăm mắt nhìn Trương thần y:
- Thần y đã gặp Huỳnh bang chủ rồi phải không?
Trương thần y cung kính khom mình:
- Vâng, tại hạ đã gặp!
- Ông ấy đã nói gì?
- Ông ấy bảo việc ấy không liên quan đến Điền thiếu bảo chủ, nhị cô nương nếu không cam lòng cứ tìm ông ấy nói chuyện.
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Bổn cô nương phải đi tìm Huỳnh bang chủ sao?
- Không cần phải vậy, theo ý tại hạ, hãy hẹn một nơi nào đó, hai người có thể gặp nhau mà vẫn giữ được thể diện.
Thủy Doanh Doanh đảo mắt suy nghĩ một hồi:
- Cũng được, thần y hãy đi gặp Huỳnh bang chủ rồi hẵng cho tiểu nữ biết.
Trương thần y ngẩn người:
- Nhị cô nương nếu chấp nhận, tại hạ đi ngay; bằng không, tại hạ khỏi phải đi. Nếu tại hạ hẹn với Huỳnh bang chủ rồi, nhị cô nương lại đổi ý thì thật khiến tại hạ bẽ mặt.
- Nếu tiểu nữ chấp nhận mà Huỳnh bang chủ không chấp nhận thì sao?
- Tại hạ tự có an bài, quyết không để cho nhị cô nương mất sỉ diện.
Thủy Doanh Doanh quay sang nhìn Điền Văn Tú:
- Người này trừng trị thế nào?
- Điền thiếu bảo chủ không phải người của Cái bang...
- Nếu là người của Cái bang mà giúp Cái bang đối phó với tiểu nữ, đó là lẽ đương nhiên, chính vì không phải người của Cái bang mà lại chống đối tiểu nữ, vậy mới đáng căm hận.
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Thì ra là vì việc ấy, lỗi là do mình, không cần phải biện hộ...
Trương thần y nhẹ thở dài:
- Điền thiếu bảo chủ dẫn người của Cái bang vào đây là do vô ý, không nên truy cứu.
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Việc này không cần thần y can thiệp...
Đưa mắt nhìn Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu hỏi:
- Tiểu nữ muốn cắt lưỡi Điền Văn Tú, ý của hai vị thế nào?
Vương Tử Phương nói:
- Mọi sự đều do lão hủ gây nên, lão hủ có thể thay cho Điền thiếu bảo chủ không?
Điền Văn Tú đứng thẳng người:
- Bậc đại trượng phu ân oán phân minh, Điền Văn Tú này đã gây ra phiền toái, dĩ nhiên là phải do Điền Văn Tú này gánh chịu, không liên can gì đến Vương tổng tiêu đầu.
- Nếu không phải lão hủ thất tiêu thì đâu có lôi kéo thiếu bảo chủ vào trong cuộc thị phi này, suy cho cùng phải do lão hủ gánh chịu mới đúng.
Thủy Doanh Doanh giơ kiếm lên:
- Hai vị đã giành nhau thế này, thôi thì cắt lưỡi cả hai!
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Nha đầu này ngang tàng và tàn bạo như vậy, hiển nhiên xuất thân không lương thiện...
Lúc này Vương Tử Phương đã thò tay vào lòng lấy ra một ngọn chủy thủ nói:
- Lão hủ thay cho Điền thiếu bảo chủ...
Há miệng thè lưỡi ra, đưa chủy thủ lên cắt mạnh.
Ngay khi ấy, bỗng thấy ánh bạc lấp loáng, “keng” một tiếng kim khí chạm nhau, ngọn chủy thủ trong tay Vương Tử Phương đã rơi xuống đất. Đồng thời, trong phòng khách đã có thêm một người toàn thân y phục đen, lưng giắt trường kiếm và khăn đen che mặt.
Người áo đen hai tay trống không, trường kiếm vẫn giắt trên lưng, nhưng rõ ràng là có tiếng kim khí chạm nhau đánh rơi chủy thủ, vậy hiển nhiên là sau khi tuốt kiếm chém rơi chủy thủ, đã tra kiếm trở vào bao.
Chỉ với tốc độ tuốt kiếm và trả kiếm ấy cũng đủ khiến người táng đởm kinh tâm.
22
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
