Chương 7
Kỳ nữ lời hứa đáng ngàn vàng
Chương 7: Kỳ nữ lời hứa đáng ngàn vàng
Hai người vội vã đi đến khách sạn Liên Vân, quả nhiên Vương Tử Phương đang thờ thẫn ngồi một mình trong phòng.
Vừa thấy Điền Văn Tú và Đàm Gia Kỳ đi vào, Vương Tử Phương liền đứng lên, hướng về Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ nói:
- Việc của tại hạ đã liên lụy Triệu bảo chủ bị hãm thân trong Vạn Thượng môn, Vương Tử Phương này dù tan xương nát thịt cũng khó thể đền tội.
Điền Văn Tú ôm quyền đáp lễ:
- Việc này đâu thể trách Vương tổng tiêu đầu!
Vương Tử Phương chau chặt mày rầu rĩ, thở dài nói:
- Nếu không phải tại hạ thất tiêu, đã đến Triệu gia bảo cầu cứu thì Triệu bảo chủ và Điền thiếu bảo chủ đâu bị liên lụy.
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Hiện tại hạ có một cách giải cứu Triệu bảo chủ, nhưng phải làm phiền Vương tổng tiêu đầu đi một chuyến.
Vương Tử Phương đứng phắt dậy:
- Vương Tử Phương một thanh cổ đao với ba mươi ngọn thần mang, lên trời xuống đất, lên núi đao, xuống vạc dầu, vạn lần chết cũng không từ nan.
Điền Văn Tú quay nhìn ra ngoài trời:
- Giờ hãy còn sớm, tại hạ muốn uống với Vương huynh một bình, Vương huynh nghĩ sao?
- Trong những ngày qua Vương mỗ ngày đêm sầu lo, đã lâu không uống rượu, Điền thiếu bảo chủ đã có hứng thú, Vương mỗ xin hầu tiếp vài chung.
- Vâng, chúng ta hãy tạm mượn rượu giải sầu!
Đàm Gia Kỳ sớm đã bảo điếm tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến, ba người cùng ăn uống trong khách sạn.
Điền Văn Tú tửu lượng kinh người, Vương Tử Phương cũng chẳng kém, Đàm Gia Kỳ cũng có thể miễn cưỡng hầu tiếp.
Ba người vừa uống rượu vừa chuyện vãn, luận bàn kim cổ, trau dồi võ học.
Điền Văn Tú đã có toan tính, lái câu chuyện đến sự trải nghiệm của Vương Tử Phương, hy vọng qua đó có thể tìm được chút manh mối, vì sao lại liên quan đến Thủy Doanh Doanh.
Đến canh một, Vương Tử Phương đã có bảy phần say.
Đàm Gia Kỳ sớm đã say khướt, Điền Văn Tú luôn giữ tửu lượng, chỉ uống chừng năm phần.
Điền Văn Tú thấy thời gian không còn sớm, bèn đứng lên nói:
- Vương huynh, chúng ta đi được rồi!
- Vương mỗ đi lấy binh khí!
Điền Văn Tú nghĩ phen này tuy là đi phó ước, nhưng cũng rất có thể xảy ra xung đột nên không ngăn cản.
Vương Tử Phương đeo thanh cổ đao vào, mang theo thần mang, thổi tắt đèn nến, theo Điền Văn Tú thẳng đường tiến đến Vũ Hoa đài.
Khi gần đến Vũ Hoa đài, phát hiện có rất nhiều đệ tử Cái bang, Điền Văn Tú giả vờ không nhìn thấy, và dặn Vương Tử Phương không cần chào hỏi người của Cái bang, sải bước đi thẳng. Đệ tử Cái bang như biết hai người, cũng không cản ngăn.
Hai người thẳng tiến đến cửa sau Vũ Hoa đài, bỗng nghe trong bóng tối vang lên một tiếng trong trẻo nói:
- Điền thiếu bảo chủ phải không?
Điền Văn Tú liền đáp:
- Vâng, chính tại hạ!
Vương Tử Phương khẽ hỏi:
- Điền lão đệ, đây là đâu vậy?
Điền Văn Tú chưa kịp đáp, cánh cửa đã “kẹt” một tiếng mở ra, Hồng Hạnh bước ra nói:
- Thiếu bảo chủ thật đúng hẹn!
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Phiền cô nương thông báo một tiếng!
- Không cần, Thủy cô nương đang chờ trong phòng!
Vương Tử Phương còn định hỏi, Điền Văn Tú đã truyền âm nói:
- Việc rất hệ trọng, cứu được Triệu bao chủ hay không hoàn toàn dựa vào Vương huynh!
Vương Tử Phương cảm thấy như vừa tăng thêm gánh nặng ngàn cân, đã tỉnh rượu hơn rất nhiều.
Hồng Hạnh đi trước dẫn đường, Điền Văn Tú và Vương Tử Phương theo sau, ba người đi thẳng đến gian phòng khách trang nhã.
Chỉ thấy trong phòng khách đã bày sẵn tiệc rượu, Thủy Doanh Doanh đang ngồi chờ.
Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:
- Rất may đã không nhục mệnh!
Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười, khom mình đáp lễ:
- Đa tạ Điền huynh!
- Đôi bên cùng nhờ cậy nhau, không gì phải cảm tạ!
Điền Văn Tú nói vậy rõ ràng là nhắc khéo Thủy Doanh Doanh đừng quên lời hứa.
Thủy Doanh Doanh thông minh nhạy bén, lẽ nào không nhận ra ẩn ý của Điền Văn Tú, bèn nói:
- Điền huynh yên tâm, ngày mai trước khi mặt trời lặn, tiểu nữ có thể cứu Triệu bảo chủ ra...
Quay sang Vương Tử Phương nói tiếp:
- Vị này là Vương tổng tiêu đầu, Vương lão tiền bối phải không?
Thủy Doanh Doanh lâu nay luôn lạnh lùng mà lại khách sáo với Vương Tử Phương như vậy, khiến Điền Văn Tú hết sức lấy làm lạ.
Vương Tử Phương ôm quyền thi lễ:
- Lão hủ Vương Tử Phương!
Thủy Doanh Doanh chậm rãi đứng lên:
- Tiểu nữ không dám, lão tiến bối đa lễ thế này, xin mời ngồi!
Quay sang Điền Văn Tú nói tiếp:
- Mời Điền huynh ngồi!
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương cùng ngồi xuống, Thủy Doanh Doanh cũng ngồi xuống.
Vương Tử Phương lòng đầy thắc mắc, nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Điền Văn Tú không hiểu vì sao Thủy Doanh Doanh lại mời Vương Tử Phương đến đây, nhất thời cũng không biết phải nói sao?
Thủy Doanh Doanh mấy lần mấp máy đôi môi, nhưng không thốt nên lời.
Tình huống ngỡ ngàng như vậy kéo dài gần một tuần trà sau, Thủy Doanh Doanh mới cất tiếng nói:
- Rượu nhạt món xoàng, mong quý khách đừng chê, mời hai vị uống thêm vài ly, tiểu nữ xin kính cạn một ly trước!
Đoạn đưa ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương cũng mỗi người uống cạn môt ly, Vương Tử Phương không dằn được nữa, khẽ hắng giọng nói:
- Cô nương tìm lão hủ đến đây chẳng hay có gì chỉ giáo?
Thủy Doanh Doanh ngẫm nghĩ một hồi:
- Lão tiền bối có vị bằng hữu nào họ Dung không?
Vương Tử Phương trầm ngâm:
- Họ Dung... họ Dung... họ này không nhiều, rất dễ nhớ, nếu lão hủ có bằng hữu họ Dung, chắc chắn là nhớ ra được.
Vốn chỉ là một câu đơn giản, vậy mà ông nói dài dòng cũng chưa rõ ràng.
- Sao? Lão tiền bối không có bằng hữu họ Dung ư?
- Không có, lão hủ chưa từng quen ai họ Dung!
Thủy Doanh Doanh chau mày:
- Vậy thì lạ thật! Lão tiền bối hãy nghĩ kỹ xem... Lão tiền bối có phải Vương Tử Phương, đông chủ của Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô không?
- Phải!
- Thành Đô có bao nhiêu Trấn Viễn tiêu cục? Có bao nhiêu Vương Tử Phương?
- Giới võ lâm trong ba mươi năm qua chỉ có một Trấn Viễn tiêu cục, trong phủ Thành Đô cũng chỉ có một Vương Tử Phương này!
- Vậy thì lạ quá, tiểu nữ nghe rất rõ ràng, và còn thấy rõ họ viết trên thư, chắc chắn không thể sai, vậy mà lão tiền bối lại không quen biết một người họ Dung, thật khiến tiểu nữ hồ đồ mất.
Điền Văn Tú bỗng xen lời:
- Cô nương hãy nói rõ sự tình, rất có thể khiến cho Vương lão tiêu đầu nhớ ra cũng nên.
Thủy Doanh Doanh hai má ửng đỏ, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Tiểu nữ cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu... Lão tiền bối đúng thật là Vương Tử Phương chứ?
Vương Tử Phương quả quyết:
- Dĩ nhiên là đúng thật, cô nương hãy yên tâm!
- Tiểu nữ cũng tự tin tai không nghe lầm, mắt không nhìn sai, vậy là hẳn có nguyên nhân gì khác.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Không cần vội, Vương tổng tiêu đầu còn ở lại Trường An một thời gian, cô nương có thể triệu kiến bất cứ lúc nào, và tại hạ cũng có thể mời ông ấy đến, nhưng có điều sự sống chết của Triệu bảo chủ không thể trì hoãn.
- Việc ấy tiểu nữ đã hứa, đương nhiên là phải hoàn thành.
- Chẳng hay cô nương định bao giờ lên đường?
Thủy Doanh Doanh ngước mặt lên, ngẫm nghĩ một hồi:
- Canh tư đêm nay được không?
- Được, có cần tại hạ theo cùng không?
Thủy Doanh Doanh lạnh lùng:
- Tiểu nữ chỉ nhận lời cứu người, không nhận lời bảo vệ an toàn cho Điền huynh, đi hay không tùy ý!
Vương Tử Phương xen lời:
- Nếu là giải cứu Triệu bảo chủ, Vương mỗ cũng phải dự phần.
Thủy Doanh Doanh thoáng đắn đo:
- Tốt hơn là lão tiền bối đừng đi, nếu lão tiền bối nhất quyết đi cùng, tiểu nữ cũng không tiện cự tuyệt.
Điền Văn Tú thắc mắc thầm nhủ:
- Chẳng rõ Thủy Doanh Doanh có đại sự gì cần Vương Tử Phương trợ giúp mà lại nhún nhường thế này?
Dưới ánh đèn sáng, chỉ thấy Thủy Doanh Doanh vẻ mặt đăm chiêu, thần sắc thay đổi liên hồi, hồi lâu mới bỗng cắn răng nói:
- Được, cứ quyết định như vậy, hai vị hãy chờ chốc lát, tiểu nữ vào trong thay đổi y phục, xong là lên đường ngay.
Đoạn đứng lên đi vào phòng trong. Bỗng thấy bóng người thấp thoáng, một thiếu nữ toàn thân y phục màu lục xuất hiện trong phòng khách.
Cô ta với ánh mắt sáng quắc quét nhìn khắp phòng, lạnh lùng hỏi:
- Thủy cô nương đâu?
Điền Văn Tú vừa định trả lời, bỗng thấy rèm cửa vén lên, Thủy Doanh Doanh tha thướt đi ra nói:
- Chuyện gì vậy?
- Mấy tên khiếu hóa cứ lảng vảng bên ngoài...
- Mặc kệ họ!
- Chẳng những vậy họ còn lẻn vào trong rình rập, tiểu tỳ tức giận đả thương một tên, bắt sống một tên...
- Người bị thương đâu?
- Đã đào tẩu!
- Còn người bị bắt sống?
- Đang ở bên ngoài, chờ cô nương phân xử!
Thủy Doanh Doanh quay sang Vương Tử Phương hỏi:
- Vương lão tiền bối, việc này nên giải quyết thế nào?
- Việc này… việc này…
Vương Tử Phương ấp úng, hồi lâu nói không nên lời.
Nữ tỳ áo lục bỗng nói:
- Cô nương xin thứ cho tiểu tỳ lắm lời, tiểu tỳ có một cách.
- Được, ngươi nói nghe thử xem!
- Chúng ta điểm huyệt hai cánh tay rồi thả đi!
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Ngươi thật quá quắt!
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Cách ấy đâu có độc ác!
Nữ tỳ áo lục dẩu môi:
- Tiểu tỳ chỉ nêu ý kiến thôi mà!
Thủy Doanh Doanh thoáng chốc suy nghĩ:
- Chúng ta không thù không oán với Cái bang, điểm một cánh tay được rồi!
Nữ tỳ áo lục vâng lời quay người đi ra, lát sau trở vào cười nói:
- Tiểu tỳ đã điểm huyệt cánh tay phải, thả y đi rồi!
Thủy Doanh Doanh nhẹ gật đầu:
- Người của Cái bang trong những ngày qua luôn lởn vởn quanh đây quấy nhiễu chúng ta, dạy cho họ một bài học cũng tốt.
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương đứng thừ ra trong phòng khách, chỉ nghe chủ tỳ hai người nói chuyện, lúc này Điền Văn Tú lên tiếng:
- Điểm huyệt cánh tay rồi buông tha, vậy đâu kể được là trừng trị nghiêm khắc.
Nữ tỳ áo lục cười khảy:
- Thủ pháp điểm huyệt độc môn của bọn này, người của Cái bang khó mà giải được, chuyện tuy nhỏ, nhưng có lẽ phải kinh động đến bang chủ Cái bang.
Điền Văn Tú nói:
- Thì ra vậy…
Nhưng lòng thầm nghĩ:
- E rằng chưa chắc, Cái bang cao thủ vô số, Huỳnh bang chủ càng võ học uyên thâm, chả lẽ một thủ pháp điểm huyệt mà không giải được?
Chỉ nghe nữ tỳ áo lục hỏi:
- Cô nương định đi đâu vậy?
- Đi cứu một người!
- Có phải Triệu Thiên Tiêu bị giam trong Vạn Thượng môn không?
- Phải!
Nữ tỳ áo lục ngẫm nghĩ một hồi:
- Tiểu tỳ đi thay cô nương được không?
Thủy Doanh Doanh cười:
- Chúng ta chẳng có giao tình gì với Vạn Thượng môn, nếu họ không chịu thả người thì sao?
- Thì tiểu tỳ ra tay cướp, bất luận cứu được Triệu bảo chủ hay không, nhưng tiểu tỳ thân phận thấp hèn, mai này Vạn Thượng môn có tìm cô nương lý luận, cùng lắm cũng chỉ mắng tiểu tỳ một trận.
- Ngươi có nắm chắc cứu được Triệu bảo chủ không?
- Không, tiểu tỳ nghe nói Kim đạo trưởng võ công cao cường, thuộc hạ cao thủ vô số, Tứ Yến Bát Công càng võ công trác tuyệt, một mình tiểu tỳ e khó thể đương cự.
Thủy Doanh Doanh quay mắt nhìn Điền Văn Tú:
- Ta đã hứa với Điền thiếu bảo chủ giải cứu Triệu bảo chủ, đâu thể nuốt lời, đành phải đích thân đi một chuyến.
- Cô nương đã quyết, tiểu tỳ không dám ngăn cản, rất mong cô nương cho tiểu tỳ đi cùng.
Thủy Doanh Doanh gật đầu:
- Được, ngươi hãy mang theo binh khí, nếu Vạn Thượng môn không chịu thả người, e khó khỏi xảy ra xung đột.
- Tốt nhất là cô nương hãy cố nhẫn nhịn, đừng để xảy ra đổ máu.
- Ta cũng không muốn chống đối Vạn Thượng môn, nhưng trong những ngày gần đây có vài việc nhỏ đã khiến nhiều người trong Vạn Thượng môn bất mãn đối với ta, giờ ta lại còn bảo họ thả người, chưa chắc họ chịu nghe theo.
Nữ tỳ áo lục cười:
- Cô nương chớ quá lo lắng, Kim đạo trưởng chưa chắc dám viện cớ làm khó dễ cô nương, đành rằng Kim đạo trưởng rất được vạn thượng trọng dụng, hiện nắm giữ đại quyền, nhưng vẫn phải nể mặt cô nương thôi.
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Mong là như vậy! Ngươi mau đi thay y phục, chúng ta đi ngay!
- Vâng!
Nữ tỳ áo lục dứt lời, liền sải bước đi vào trong.
Vương Tử Phương giật tay áo Điền Văn Tú, thấp giọng nói:
- Điền lão đệ, vậy là sao? Dường như họ rất hiểu biết về Vạn Thượng môn!
- Không sai, trong tình thế này tốt hơn hết là chúng ta giả vờ không biết, cứ để họ tự quyết định.
Lát sáu, nữ tỳ áo lục đi trở ra, vẫn y phục màu lục, tóc chít khăn lục, ủng màu lục, túi tiêu màu lục, thanh trường kiếm giắt chéo trên lưng cũng bao màu lục, toàn thân không một màu nào khác.
Cô ta với đôi mắt to tròn quét nhìn Điền Văn Tú và nói:
- Cô nương, hai người này có đi cùng không?
Thủy Doanh Doanh gật đầu:
- Có!
Nữ tỳ áo lục vẻ bất đắc dĩ nói:
- Thủy cô nương đã hứa, cho dù sự việc hệ trọng cũng không bội tín, hai vị đi cùng để mở mang kiến thức cũng được, nhưng không được tự ý hành động.
- Chúng ta đi thôi!
Thủy Doanh Doanh dứt lời, liền dẫn trước đi ra ngoài.
Ra khỏi Vũ Hoa đài, chỉ thấy Hồng Hạnh đã chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn.
Thủy Doanh Doanh lên xe, thấp giọng nói:
- Vương lão tiền bối, Điền thiếu bảo chủ xin cùng lên xe!
Vương Tử Phương định từ chối, nhưng đã bị Điền Văn Tú kéo lên xe.
Xe ngựa lao đi như bay, bốn mặt phủ rèm, Điền Văn Tú với Vương Tử Phương không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ cảm thấy xe rung lắc dữ dội, như là đang chạy trên đường nhỏ gồ ghề.
Bỗng nghe một tiếng gay gắt quát:
- Ai? Dừng xe!
Xe ngựa liền tức dừng lại. Nữ tỳ áo lục nói:
- Đã đến hành cung tạm thời của Vạn Thượng môn, chúng ta xuống đi!
Đoạn dìu Thủy Doanh Doanh bước xuống xe ngựa. Điền Văn Tú và Vương Tử Phương theo sau, ngẩng lên nhìn, phía trước là một khu rừng tạp ngăn cản lối đi.
Thủy Doanh Doanh ngoảnh lại nhìn Hồng Hạnh đánh xe, nói:
- Hãy lui ra mười trượng, ở đó chờ!
- Tuân mệnh!
Hồng Hạnh liền quay xe, giục ngựa phóng đi.
Thủy Doanh Doanh quay sang nữ tỳ áo lục nói:
- Thúy Liên, đi nói với họ là ta cần gặp Kim đạo trưởng!
Thúy Liên liền vâng lời quay người tung mình, phóng đi thẳng vào rừng, thoáng chốc đã khuất dạng.
Vương Tử Phương thầm nhủ:
- Một nữ tỳ mà võ công còn như vậy, đủ biết chủ nhân võ công cao thâm dường nào.
Ba người chờ khoảng một tuần trà nóng, vẫn chưa thấy nữ tỳ Thúy Liên trở ra.
Thủy Doanh Doanh như chờ lâu sốt ruột, cười khảy nói:
- Nha đầu chết tiệt đi lâu thế này còn chưa trở ra, chúng ta xông vào!
Không chờ Điền Văn Tú và Vương Tử Phương trả lời, cất bước tiến tới. Điền Văn Tú với Vương Tử Phương cũng đành theo sau.
Lúc này trời đã hửng sáng, ba người vừa đi vào rừng, bỗng thấy bóng người loáng thoáng, một đại hán võ phục từ sau một cây to bước ra cản đường, lạnh lùng hỏi:
- Ba vị từ đâu đến?
Thủy Doanh Doanh giơ tay phải lên phất nhẹ và nói:
- Tránh ra!
Đại hán ấy thật vâng lời, lộn ngược ra sau bốn năm thước.
Điền Văn Tú sửng sốt thầm nhủ:
- Võ công gì mà ghê gớm thế này?
Thủy Doanh Doanh thản nhiên tiến bước. Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn, thấy đại hán ấy nằm trên đất trố mắt nhìn ba người đi qua, không bò dậy nổi, hẳn một là thọ thương quá nặng, hai là bị điểm huyệt.
Bỗng nghe một tiếng hùng hồn nói:
- Nhị cô nương lâu nay vẫn khỏe, bần đạo nghinh giá đến muộn, những mong nhị cô nương thứ tội!
Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một đạo nhân râu dài phất phơ nhanh như gió lướt đến.
Điền Văn Tú nhận ra ngay đó chính là Kim đạo trưởng, theo sau là nữ tỳ Túy Liên. Kim đạo trưởng có thân phận rất cao trong Vạn Thượng môn, vậy mà lại đích thân ra đón Thủy Doanh Doanh, chứng tỏ Thủy Doanh Doanh quả là một nhân vật rất có lai lịch.
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Thật xin lỗi Kim đạo trưởng, tiểu nữ đã đả thương một môn hạ của các vị.
- Y có mắt không biết Thái sơn, đã đắc tội nhị cô nương, bị trừng phạt là phải.
Thủy Doanh Doanh mỉm cười:
- Kim đạo trưởng không trách tội, thật vô vàn cảm kích!
- Nhị cô nương đại giá đến đây, hẳn là có đại sự chỉ giáo?
- Vạn thượng có đây không?
Kim đạo trưởng lắc đầu:
- Không!
- Thật ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không cần phải gặp vạn thượng, nói chuyện với Kim đạo trưởng cũng được.
- Nhị cô nương dạy bảo, chỉ cần bần đạo có khả năng, sẵn sàng tuân mệnh!
- Quý môn có bắt giữ một vị Triệu Thiên Tiêu phải không?
Kim đạo trưởng quét mắt nhìn Điền Văn Tú:
- Nhị cô nương đã nghe vị Điền thiếu bảo chủ này nói phải không?
- Không phải!
- Vậy sao nhị cô nương biết?
Thủy Doanh Doanh chau mày:
- Đó không phải vấn đề chính, mục đích của tiểu nữ đến đây hôm nay là mong Kim đạo trưởng nể mặt thả Triệu Thiên Tiêu ra.
Kim đạo trưởng cười nhạt:
- Nhị cô nương đã dạy bảo, lẽ ra bần đạo không dám bất tuân, nhưng...
- Nhưng sao?
- Đây không phải nơi nói chuyện, xin mời nhị cô nương vào trong nhà dùng trà, chúng ta thư thả nói cũng không muộn.
- Nếu có hy vọng thả người thì có thể nói chuyện, bằng không, chẳng còn gì để nói nữa.
- Nhị cô nương đã đích thân đến đây, bần đạo dám không tuân theo? Dĩ nhiên là có hy vọng rất nhiều.
- Thôi được, vậy xin phiền đạo trưởng dẫn đường!
Kim đạo trưởng mỉm cười, quay người cất bước đi vào rừng, Thủy Doanh Doanh cùng Điền Văn Tú và Vương Tử Phương theo sau, vào sâu khoảng bảy tám trượng mới đến trước một ngôi nhà tranh.
Kim đạo trưởng quay người lại, chắp tay nói:
- Xin mời nhị cô nương!
Thủy Doanh Doanh không khách sáo, lách người sang bên, dẫn trước đi vào nhà tranh.
Kim đạo trưởng quay người lại, đi theo sau Thủy Doanh Doanh, đó tuy là điều nhỏ nhặt, nhưng đủ chứng tỏ trong mắt Kim đạo trưởng ngoại trừ Thủy Doanh Doanh, tất cả mọi người đều không đáng kể.
Điền Văn Tú khom mình, nhường cho Vương Tử Phương đi trước.
Kim đạo trưởng đảo mắt nhìn quanh:
- Mời nhị cô nương ngồi!
Thủy Doanh Doanh không khách sáo, ngồi xuống ghế chủ vị, lạnh lùng nói:
- Kim đạo trưởng nếu có gì khó xử xin cứ nói ra, nếu phải cần vạn thượng mới có thể quyết định, tiểu nữ đi gặp vạn thượng cũng được.
- Vạn thượng quả thật không có đây, bần đạo đâu dám dối gạt nhị cô nương.
- Vậy là đạo trưởng có thể định đoạt phải không?
- Vâng, với thể diện của nhị cô nương, bần đạo đâu dám không thả người…
- Vậy giao người ra đây!
- Nhưng Triệu Thiên Tiêu đã bị giải đi nơi khác rồi!
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Đạo trưởng sao không nói sớm?
- Đó là vì bần đạo không biết!
- Vạn thượng không có mặt, mọi sự đều do đạo trưởng định đoạt, Triệu Thiên Tiêu bị giải đi nơi khác, sao đạo trưởng lại không biết?
- Bần đạo quả thật không biết, mong nhị cô nương lượng thứ!
Điền Văn Tú bỗng hỏi:
- Chẳng hay Triệu bảo chủ bị giải đi đâu vậy?
Kim đạo trưởng quay nhìn Điền Văn Tú, lặng thinh không trả lời.
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Các vị giải Triệu bảo chủ đi đâu, đó là chuyện của Vạn Thượng môn, bọn này chẳng thể can thiệp, nhưng sao giải đi được mà không giải về được?
- Chuyện giải đi là do vạn thượng đã dặn bảo trước khi rời khỏi, bần đạo quả thật không biết.
Thủy Doanh Doanh tức giận:
- Bổn cô nương không tin!
- Nhị cô nương...
Bỗng nghe một tiếng nói lảnh lót từ bên ngoài vọng vào:
- Ôi chà, nhị cô nương đừng trách Kim đạo trưởng, chuyện ấy Kim đạo trưởng quả thật không biết.
Tiếp theo là một thiếu nữ xinh đẹp toàn thân y phục xanh tha thướt đi vào.
Thủy Doanh Doanh quay mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai mà dám bẻm mép với bổn cô nương?
Thiếu nữ áo xanh cười khanh khách:
- Tiểu tỳ Tử Yến!
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Trong Vạn Thượng môn có Tứ Yến Bát Công, ngươi là Tử Yến, hẳn là một trong Tứ Yến phải không?
Tử Yến mỉm cười:
- Đó là nhờ vạn thượng đào tạo!
Thủy Doanh Doanh tức giận:
- Kẻ khác sợ Tứ Yến Bát Công, bổn cô nương một chút cũng không...
Tử Yến cười nhạt ngắt lời:
- Tiểu tỳ có nghe vạn thượng đề cập đến đại danh của nhị cô nương, Tử Yến tâm mộ từ lâu, hôm nay hân hạnh được gặp.
Thủy Doanh Doanh khoát tay:
- Hôm nay bổn cô nương đến đây không phải để gặp gỡ, chủ yếu là đòi người, nếu các vị không chịu thả..
Tử Yến vênh mặt ngắt lời:
- Không thả thì sao?
- Bổn cô nương sẽ mang đi vài người trong Vạn Thượng môn rồi báo cho vạn thượng biết, mang Triệu bảo chủ đi trao đổi.
Tử Yến cười nhạt:
- Ý kiến nhị cô nương rất hay, nhưng nhị cô nương định mang ai đi?
Thủy Doanh Doanh đôi mắt long lanh nhìn chốt vào mặt Tử Yến:
- Dĩ nhiên là người được vạn thượng sủng ái, chẳng hạn như Tứ Yến Bát Công!
Tử Yến cười:
- Cách nghĩ của nhị cô nương rất hay, nhưng có điều không ổn.
- Không ổn chỗ nào?
- Chẳng hạn như tiểu tỳ đây, nếu không muốn đi thì sao?
Thủy Doanh Doanh tức giận:
- Tiểu nha đầu cả gan, cho dù từ nay kết thù với Vạn Thượng môn, hôm nay bổn cô nương cũng phải dạy cho ngươi một bài học.
Đoạn đứng phắt dậy, chuẩn bị xuất thủ.
Thúy Liên vội khom mình nói:
- Cô nương hãy nguôi giận, để tiểu tỳ dạy dỗ y cũng được!
Thủy Doanh Doanh gật đầu:
- Được, động thủ với nha đầu này, bổn cô nương cũng mất thân phận.
Thúy Liên giơ tay lên, sửa lại mái tóc rối trên trán, chậm bước đi ra giữa phòng khách, nói:
- Chúng ta tỉ thí quyền chưởng hay binh khí?
Kim đạo trưởng thấy vậy hết sức lo lắng, hối hả nói:
- Tử Yến cô nương, chưa được lệnh vạn thượng, không nên...
Tử Yến ngoảnh lại cười ngắt lời:
- Đạo trưởng yên tâm, bất luận gây ra đại họa gì, tiểu tỳ gánh chịu hết, tuyệt đối không liên lụy đến đạo trưởng.
Thúy Liên tức giận quát:
- Ngươi muốn chết!
Xoải bước sấn tới, “vù” một chưởng bổ ra. Tử Yến lách người sang bên tránh khỏi.
Thúy Liên một chiêu bất thành, liền tức tay phải vung lên, tạo ra một làn bóng chưởng, chia nhau công vào mấy nơi yếu huyệt của Tử Yến.
Tử Yến tung mình lên không tránh khỏi, vẫn chưa hoàn thủ.
Thúy Liên liên tiếp công ra ba chiêu, chiêu sau hung hiểm hơn chiêu trước, đều bị Tử Yến tránh khỏi, biết đã gặp kình địch, bèn dừng tay lạnh lùng nói:
- Sao không hoàn thủ?
Tử Yến ung dung đáp:
- Các vị là khách, dĩ nhiên là phải nhường ba chiêu!
Thúy Liên tung mình lên, lại một chưởng vung ra.
Tử Yến tay phải vung lên, ngạnh tiếp một chưởng, “bình” một tiếng vang rền, Thúy Liên văng ngược ra sau năm sáu thước, Tử Yến cũng loạng choạng lùi sau bảy tám bước.
Thúy Liên sau một hồi điều tức, tinh thần đã hồi phục, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Tử Yến, lạnh lùng nói:
- Có dám quyết một phen tử chiến không?
Tử Yến ngạo nghễ:
- Sẵn sàng hầu tiếp!
- Lần này quyền chưởng binh khí tùy ý lựa chọn!
Tử Yến thoáng chốc suy nghĩ, quay sang Kim đạo trưởng nói:
- Phiền đạo trưởng bảo họ mang đến hai thanh kiếm!
Kim đạo trưởng khẽ thở dài:
- Tử cô nương...
Tử Yến cười nhạt:
- Không cần nói nhiều, hôm nay dù có gây ra đại họa tày trời cũng do một mình Tử Yến gánh chịu, đạo trưởng hãy bảo mang kiếm đến.
Kim đạo trưởng khẽ buông tiếng thở dài, quay sang Nghiêm Tiểu Thanh nói:
- Đi lấy hai thanh kiếm đến đây!
Nghiêm Tiểu Thanh liền tuân lệnh chạy ra khỏi nhà tranh, lát sau mang vào hai thanh trường kiếm, cung kính trao cho Tử Yến.
Tử Yến đón lấy, hai tay cầm mũi kiếm, đưa chuôi kiếm cho Thúy Liên và nói:
- Vô nương hãy tự chọn một kiếm!
Thúy Liên tiện tay cầm lấy một kiếm và nói:
- Vừa rồi cô nương đã nhường Thúy Liên ba chưởng, có qua có lại mới toại lòng nhau, bây giờ Thúy Liên nhường cô nương ba kiếm.
- Các vị là khách, Tử Yến nhường ba chiêu là phải lẽ, đâu cần cô nương nhường lại ba kiếm.
- Nếu Thúy Liên không nhường cô nương ba kiếm, vạn nhất thắng cô nương, giới giang hồ sẽ đồn đại bảo là nhờ cô nương nhường cho mới thắng, vậy thì oan cho Thúy Liên quá!
- Được, vậy hãy cẩn thận!
Tử Yến dứt lời liền tức vung kiếm, liên tiếp công ra ba chiêu hết sức hung hiểm, buộc Thúy Liên phải lùi sau hai bước mới tránh khỏi.
Tử Yến dừng tay nói:
- Ba kiếm đã qua, cô nương có thể hoàn thủ ròi!
Đoạn lại vung động trường kiếm, với chiêu “Trường hồng kinh thiên” đâm thẳng vào Thúy Liên.
Thúy Liên vung kiếm nghinh tiếp, tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, cuộc chiến diễn ra cực kỳ ác liệt, chỉ chốc lát đã hơn sáu mươi hiệp.
Điền Văn Tú bàng quan cũng nhận thấy cuộc chiến giữa hai nàng khó thể phân thắng bại trong vòng trăm hiệp, đúng là kỳ phùng địch thủ.
Thoáng chốc đã gần trăm hiệp, bỗng nghe Thúy Liên quát to:
- Hãy cẩn thận!
Đột nhiên biến chiêu, tạo ra bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, hàn quang lấp loáng, phủ trùm xuống đỉnh đầu Tử Yến.
Chiêu kiếm này hung mãnh tuyệt luân, mọi người xem thấy đều tái mặt.
Kim đạo trưởng thảng thốt kêu lên:
- Phi Long Kim Tam Kiếm!
Vừa dứt lời, hàn quang vụt tắt.
Chỉ thấy Tử Yến kéo lê trường kiếm liên tiếp lùi sau ba bước, vai trái máu tuôn xối xả.
Tử Yến cắn răng cố nén đau nói:
- Chín mươi tám hiệp rưỡi!
Thúy Liên cười khảy:
- Cô nương vai trái đã thọ thương, máu chảy đầm đìa, chả lẽ cô nương thắng?
Tử Yến ngoan cường:
- Tử Yến còn khả năng chiến đấu, dĩ nhiên chẳng thể kể là bại.
Chỉ nghe Kim đạo trưởng nói:
- Yến cô nương, thôi đi!
Tử Yến quay nhìn Kim đạo trưởng:
- Tử Yến chết không đáng tiếc, nhưng không thể tổn thương thanh danh của Vạn Thượng môn!
Nàng ta mặt đầy vẻ khích phẫn, đôi mắt to tròn như muốn phún ra lửa nhìn chốt vào mặt Thúy Liên, đột nhiên quát to, cả người lẫn kiếm bay lên, lao thẳng vào Thúy Liên.
Hàn quang lấp loáng, cả phòng ngập đầy kiếm khí lạnh buốt.
Chỉ thấy ánh kiếm lượn một vòng quanh người Thúy Liên, tiếng kim khí chạm nhau vang lên liên hồi, ánh kiếm vụt tắt.
Chỉ thấy Tử Yến đứng đưa kiếm ngang ngực, vẻ khích phẫn trên mặt vẫn chưa tiêu tan hết.
Thúy Liên tay phải cầm kiếm chỏi đất, giữ cho thân người đứng vững, máu tươi từ đùi trái chầm chậm chảy xuống, hiển nhiên nàng ta cũng đã thọ thương dưới trường kiếm của Tử Yến.
Tử Yến cười khảy:
- Cô nương chưa thắng, bây giờ chưa quá một trăm chiêu.
Thúy Liên đứng thẳng người:
- Cô nương còn chiến đấu được không?
- Chỉ cần cô nương có hứng thú, Tử Yến liều mạng hầu tiếp!
Kim đạo trưởng bỗng lớn tiếng nói:
- Nhị cô nương, Tử Yến xưa nay rất được vạn thượng sủng ái, hôm nay đã xảy ra chuyện đổ máu, nếu họ tiếp tục động thủ, hoặc lưỡng bại câu thương, hoặc có một người chết…
Thủy Doanh Doanh ngắt lời:
- Không sai, hai người đều đã thọ trọng thương, nếu tiếp tục động thủ, kết cuộc sẽ có một người chết.
- Nhị cô nương đã biết rõ như vậy, sao không lên tiếng cản ngăn?
- Có mặt tiểu nữ với đạo trưởng chứng kiến, để cho hai người bằng vào võ công quyết một phen tử chiến, có gì là không ổn?
- Sao phải vậy chứ? Nhị cô nương với Vạn Thượng môn xưa nay không oán không thù, nếu hai người động thủ xảy ra thảm sự, gây thù kết oán, vậy có đáng không?
- Nha đầu ấy được sủng ái nên đâm ra kiêu căng, ngay cả bổn cô nương cũng xem thường, chết là đáng kiếp.
Kim đạo trưởng biến sắc mặt:
- Nhị cô nương đừng bức bách người quá đáng, hai người tiếp tục động thủ, Tử Yến cô nương chưa chắc đã bại.
Thủy Doanh Doanh cười khảy:
- Tử Yến khả năng thắng rất thấp, nếu lỡ Thúy Liên thất thủ vong mạng, bổn cô nương dĩ nhiên phải báo thù, để cho Thúy Liên chết được nhắm mắt nơi chín suối.
Kim đạo trưởng đôi mày động đậy:
- Còn như Tử Yến tử thương thì sao?
Ông tuy cố giữ cho tiếng nói bình thản, nhưng giọng điệu cũng không khỏi lộ vẻ khích động.
Thủy Doanh Doanh nhếch môi cười:
- Vạn Thượng môn có lắm nhân tài, có thể cử cao thủ báo thù cho ả ta!
Kim đạo trưởng tức giận:
- Nhị cô nương hôm nay quyết không đội chung trời với Vạn Thượng môn phải không?
- Các vị không chịu thả Triệu Thiên Tiêu, khiến bổn cô nương uổng phí chuyến đi này, vậy là tốt với bổn cô nương sao?
Tử Yến với Thúy Liên nhân cơ hội hai người nói chuyện, cùng vận công điều tức chuẩn bị tái chiến.
Tử Yến bỗng quát to, trường kiếm vung lên, “vút” một kiếm đâm thẳng vào ngực Thúy Liên.
Thúy Liên lẹ làng vung kiếm đón tiếp, “keng” một tiếng, gạt phăng trường kiếm của Tử Yến, rồi liền vung kiếm phản công.
Hai người cố nén nỗi đau của thương thế, lại triển khai một trận ác chiến.
Chỉ thấy bóng người chập chờn, ánh kiếm trùng điệp, trong thoáng chốc hai người đã bị hàn quang bao phủ.
Kim đạo trưởng ngoắc tay, Nghiêm Tiểu Thanh liền chạy đến, Kim đạo trưởng kề tai nói khẽ, Nghiêm Tiểu Thanh liền chạy ra khỏi nhà tranh.
Điền Văn Tú tuy ngưng thần lắng nghe, nhưng vì Kim đạo trưởng nói quá khẽ, cũng chẳng nghe được gì. Tuy nhiên, Điền Văn Tú cũng có thể đoán ra, trong tình thế gay cấn hiện nay, hiển nhiên là Nghiêm Tiểu Thanh đi gọi người đến trợ chiến.
Kim đạo trưởng chú mắt theo dõi trận chiến, có vẻ như nếu Tử Yến mà gặp nguy hiểm, ông ta sẽ xuất thủ giải cứu ngay.
Thủy Doanh Doanh thì vẫn điềm nhiên, như không hề trông thấy vẻ căng thẳng của Kim đạo trưởng.
Vương Tử Phương quay sang Điền Văn Tú khẽ nói:
- Điền lão đệ, xem ra hôm nay khó tránh khỏi một trận ác chiến, chúng ta cũng nên chuẩn bị mới được!
Điền Văn Tú nhẹ gật đầu:
- Không sai, Thủy cô nương dù võ công cao đến mấy, nhưng một mình cũng khó thể đương cự với nhiều cao thủ của Vạn Thượng môn.
Ngay khi ấy, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, bay vào nhà tranh.
Một tiếng nói lanh lảnh vang lên:
- Dừng tay!
Một vệt sáng trắng lóe lên, bay vào trong trận chiến, tách Tử Yến với Thúy Liên ra.
Điền Văn Tú và Vương Tử Phương ngạc nhiên đưa mắt nhìn, thì ra đó cũng là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám; toàn thân võ phục, tay cầm trường kiếm chĩa ngược ra sau, cũng hết sức xinh đẹp.
Tử Yến khẽ thở dài:
- Lam tỷ tỷ...
Thiếu nữ ấy lạnh lùng:
- Muội sao thể xung đột với nhị cô nương thế này?
- Nhị cô nương quá cao ngạo, tiểu muội không nhẫn nhịn nổi!
- Không nhẫn nhị nổi cũng phải nhẫn nhịn...
Thiếu nữ ấy quay sang Thủy Doanh Doanh nói tiếp:
- Nhị cô nương, tiểu muội này của tỳ nữ không hiểu biết, đã mạo phạm đại giá, xin nể mặt vạn thượng lượng thứ cho.
Đoạn buông kiếm xuống đất, hướng về Thủy Doanh Doanh vái lạy.
Thủy Doanh Doanh đứng lên:
- Cô nương hãy đứng lên!
- Tỳ nữ là Lam Yến!
- Cô nương cũng là một trong Tứ Yến ư?
- Vâng! Ngoài Tử Yến muội với tỳ nữ, còn hai người đã đi cùng vạn thượng, không thể đến bái kiến nhị cô nương.
- Không cần phải vậy...
Thủy Doanh Doanh bỗng quay sang Kim đạo trưởng, nói tiếp:
- Hai người đều đã thọ thương, không ai hơn ai, nhưng chẳng hay việc phóng thích Triệu bảo chủ thế nào?
Kim đạo trưởng vẻ khó xử:
- Nhị cô nương có thể hoãn cho ba ngày, bần đạo phái người khẩn cấp đi xin chỉ thị của vạn thượng...
Lam Yến bỗng tiếp lời:
- Kim đạo trưởng tuy được vạn thượng tín nhiệm, giao cho đại quyền, nhưng việc do vạn thượng căn dặn, ông ấy cũng không dám quyết định.
- Vậy là bổn cô nương phải đích thân gặp vạn thượng mới được, đúng không?
Lam Yến lắc đầu:
- Cũng không cần!
Thủy Doanh Doanh nhíu mày:
- Các vị đều không thể quyết định, vậy nếu bổn cô nương cưỡng bức thả người thì chẳng phải quá đáng sao?
- Tỳ nữ biết chỗ giam cầm Triệu bảo chủ, nếu nhị cô nương chịu để lại một tín vật, tỳ nữ có thể quyết định phóng thích Triệu bảo chủ.
Thủy Doanh Doanh trầm ngâm:
- Muốn để lại tín vật gì?
- Tùy nhị cô nương quyết định, tỳ nữ không dám có ý kiến, nhưng đó phải là vật mà vạn thượng nhìn thấy có thể xác định là của nhị cô nương thì được rồi.
- Bổn cô nương để lại một cây ngọc trâm được không?
- Tùy nhị cô nương!
Thủy Doanh Doanh đưa tay phải lên, chầm chầm từ trên mái tóc rút ra một cây ngọc trâm, nói:
- Ngọc trâm này có khắc danh tánh của bổn cô nương, hẳn là vạn thượng tin được!
Lam Yến đón lấy ngọc trâm, lướt mắt nhìn rồi nhét vào trong lòng:
- Nhị cô nương hãy chờ chốc lát, tỳ nữ lập tức truyền lệnh thả người.
Đoạn khom mình thi lễ, nắm tay Tử Yến lui khỏi nhà tranh.
Thủy Doanh Doanh đưa mắt nhìn Kim đạo trưởng, giọng mai mỉa nói:
- Lâu nay nghe nói đạo trưởng rất được vạn thượng tín nhiệm trọng dụng, nhưng hôm nay xem ra không phải như vậy, đạo trưởng tuy giữ chức vị trọng yếu, nhưng quyền hành dường như thấp hơn Tứ Yến.
Kim đạo trưởng cười nhạt:
- Nếu là sự việc do vạn thượng đích thân can thiệp, bần đạo xưa nay không màng đến.
Bỗng bên ngoài vọng vào một tiếng đàn ông nói:
- “Vạn Lý Truy Phong” Lưu Phi, tổng thám đệ nhất lộ có việc quan trọng cần gặp Kim đường chủ!
Kim đạo trưởng đắn đo chốc lát, quay sang Nghiêm Tiểu Thanh đứng cạnh khẽ nói:
- Bảo y vào đây!
Nghiêm Tiểu Thanh vâng lệnh đi ra, lát sau cùng một người đàn ông thấp bé nhanh nhẹn tuổi chừng bốn mươi đi vào, như không ngờ trong nhà có nhiều người như vậy, bất giác ngẩn người.
Kim đạo trưởng mỉm cười:
- Không hề gì, Lưu tổng thám có điều gì cứ nói!
- Thuộc hạ dọ thám được tin Huỳnh bang chủ Cái bang đã triệu Thần Ưng Ngũ Tử từ tổng đà đến đây…
- Thần Ưng Ngũ Tử thận phận thế nào trong Cái bang?
- Thuộc hạ không rõ thân phận, nhưng biết Thần Ưng Ngũ Tử là nhân vật không dễ khinh thường.
- Biết rồi, Lưu tổng thám hãy tiếp tục dò la, xem họ trú ở đâu và có mục đích gì?
Kim đạo trưởng dứt lời, giơ tay lên khoát nhẹ, “Vạn Lý Truy Phong” Lưu Phi liền lặng lẽ lui đi.
Thủy Doanh Doanh cười nói:
- Tai mắt của các vị thật nhạy bén!
Kim đạo trưởng cười nhạt:
- Nhị cô nương chê cười rồi!
- Xem ra Vạn Thương môn sắp xảy ra xung đột trực diện với Cái bang phải không?
Kim đạo trưởng vừa định đáp lời, chợt thấy Lam Yến nhanh bước đi vào nói:
- Nhị cô nương, Triệu bảo chủ đã được đưa lên xe rồi!
Thủy Doanh Doanh ngạc nhiên:
- Sao không đưa ông ấy đến đây?
- Ông ấy bị thương một chút, đi đứng bất tiện!
Thủy Doanh Doanh đứng lên:
- Bổn cô nương đi xem thử thương thế của ông ấy thế nào!
Đoạn sải bước đi ra, Điền Văn Tú và Vương Tử Phương liền theo sau.
- Nhị cô nương sao không ngồi chơi thêm chút nữa?
Kim đạo trưởng vừa nói vừa lách người, để cho Thủy Doanh Doanh và Thúy Liên qua đi, cố ý cản đường Vương Tử Phương và Điền Văn Tú.
Vương Tử Phương cả giận, tay phải nắm quyền, vừa định xuất thủ, nhưng bị Điền Văn Tú giữ lại và ho lên hai tiếng thật to.
Quả nhiên, Thủy Doanh Doanh đã bị kinh động, dừng chân ngoảnh lại, cười nhạt nói:
- Kim đạo trưởng nếu muốn giúp người thì nên giúp cho chót mới phải chứ!
Kim đạo trưởng mỉm cười:
- Nhị cô nương nói rất phải!
Đoạn lách sang bên, để cho Vương Tử Phương và Điền Văn Tú đi qua.
Ra khỏi khu rừng tạp, từ xa đã trông thấy Hồng Hạnh với xe ngựa đang chờ sẵn trên đường.
Thủy Doanh Doanh đi đến bên xe ngựa, vén rèm lên xem, quả thấy Triệu Thiên Tiêu ngồi trong xe, hai mắt nhắm nghiền dựa vào thành xe như đang ngủ say.
Điền Văn Tú liền cất tiếng gọi:
- Triệu bảo chủ… Triệu bảo chủ…
Liên tiếp gọi mấy tiếng, không thấy Triệu Thiên Tiêu có phản ứng gì.
Kim đạo trưởng với Lam Yến cùng lạnh lùng quay nhìn Điền Văn Tú, ánh mắt ngập đầy sát cơ.
Thủy Doanh Doanh từ từ quay người, nhìn Lam Yến nói:
- Ông ấy bị thương nặng lắm phải không?
Lam Yến nhẹ khom mình:
- Không nặng, để tỳ nữ gọi ông ấy tỉnh lại.
Đoạn bước lên xe, tay phải giơ lên, giáng xuống ngực Triệu Thiên Tiêu.
Thủy Doanh Doanh lạnh lùng quát:
- Dừng tay! Ngươi mà dám giở trò, sự trợ giúp của ngươi hôm nay kể như hoài phí.
Lam Yến ngoảnh lại cười:
- Trước mặt nhị cô nương, tỳ nữ sao dám vọng động tâm cơ!
- Mong là ngươi tâm khẩu như nhất!
Lam Yến tay phải nhè nhẹ hạ xuống trước ngực Triệu Thiên Tiêu, bắt đầu xoa bóp.
Lát sau, Triệu Thiên Tiêu thở ra một hơi dài, mở mắt ra.
Lam Yến nhún chân tung mình, nhẹ nhàng xuống khỏi xe, mỉm cười nói:
- Nhị cô nương, Triệu bảo chủ đã hồi tỉnh!
Thủy Doanh Doanh hai vai lắc nhẹ, khuỷu chân không co, người nhẹ nhàng lướt lên xe, ngoảnh lại nhìn Lam Yến nói:
- Khi nào gặp vạn thượng, cho ta gửi lời thăm hỏi!
Lam Yến khom mình:
- Tỳ nữ nhớ rồi!
Thúy Liên cũng tung mình lên xe, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú lên sau cùng.
Hồng Hạnh vung roi, “bốp” một tiếng, xe ngựa liền lao đi như gió cuốn.
Lát sau, xe ngựa đã vượt qua khoảng hai dặm đường.
Bỗng nghe Thúy Liên nói:
- Cô nương, tiểu tỳ khó thể chịu nổi nữa rồi!
Chưa dứt lời, người đã ngã ra. Thủy Doanh Doanh lẹ làng đưa tay trái ra, bồng Thúy Liên lên, khẽ nói:
- Ngươi có thể chống chỏi lâu thế này đã là không dễ rồi!
Đồng thời tay phải vung động, nhanh chóng điểm vào mấy huyệt đạo của Thúy Liên.
Vương Tử Phương với Điền Văn Tú chỉ biết trơ mắt nhìn, không giúp gì được và cũng chẳng biết nói sao.
Triệu Thiên Tiêu ngồi dựa vào thành xe nhắm mắt vận công điều tức, xe ngựa phóng đi như bay trên đại lộ bằng phẳng, thẳng tiến về Vũ Hoa đài.
Thúy Liên sau khi được Thủy Doanh Doanh điểm huyệt đã trở lại bình thường, nhắm mắt nằm trong xe.
Thủy Doanh Doanh trên mặt lộ vẻ rất kỳ lạ, không phải thù giận, cũng không phải cười.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, tiếng Hồng Hạnh vang lên:
- Cô nương, đã về đến Vũ Hoa đài rồi!
- Ngươi hãy bồng Thúy Liên xuống xe!
Thủy Doanh Doanh dứt lời, tự vén rèm bước xuống xe.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Hồng Hạnh cô nương, bọn tại hạ có thể cáo biệt không?
- Cô nương nói sao?
- Cô nương không nói gì cả!
- Vậy xin hãy chờ chốc lát, tiểu tỳ đi vào xin ý kiến cô nương.
- Vâng, bọn tại hạ chờ trong xe!
Hồng Hạnh bồng Thúy Liên xuống xe, nhanh bước đi vào Vũ Hoa đài. Lát sau trở ra nói:
- Cô nương nhờ hai vị dìu Triệu bảo chủ xuống xe, cùng nghỉ tạm trong Vũ Hoa đài. Cô nương đã cứu Triệu bảo chủ là phải cứu sống người, đêm nay cô nương phải mời một vị danh y điều trị thương thế cho Thúy Liên, nhân tiện xem thử Triệu bảo chủ có bị nội thương hay không?
Điền Văn Tú thoáng do dự:
- Bọn tại hạ ở lại đây có tiện không?
- Có gì mà không tiện!
Hồng Hạnh bỗng hạ giọng thật thấp nói tiếp:
- Cô nương mà là người câu nệ tiểu tiết thì đâu có đến chốn phong trần này để mở rộng tầm mắt.
Vương Tử Phương tuy không nói, nhưng lòng rất không tán thành, thầm nhủ:
- Một cô gái trong trắng mà lại đến chốn phong trần để mở rộng tầm mắt, thật quá phóng đãng.
Điền Văn Tú gật đầu:
- Bọn tại hạ cung kính không bằng vâng lời!
Đoạn bồng Triệu Thiên Tiêu lên, đi thẳng vào hậu viện Vũ Hoa đài.
Thủy Doanh Doanh đã chờ sẵn trước thềm phòng khách, đưa tay chỉ một gian phòng phía chính đông nói:
- Điền huynh hãy bồng Triệu bảo chủ vào trong gian phòng kia, để cho ông ấy nghỉ ngơi cho khỏe trước, tiểu nữ sẽ tìm một danh ý đến đây kiểm tra cho ông ấy, xem có bị họ ngầm giở trò gây tổn thương nội phủ hay không?
24
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
