ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Thiếu hiệp đối chọi với hồng nhan

Chương 6: Thiếu hiệp đối chọi với hồng nhan

Lam Quang Bích nói:

- Chúng ta đành phải bẩm cáo toàn bộ sự việc với bang chủ, xin bang chủ định đoạt!

Kim Khiếu Xuyên gật đầu:

- Kim mỗ cũng nghĩ vậy!

Lam Quang Bích quay nhìn tứ phía, quan sát địa hình xung quanh, đưa tay chỉ một ngọn đồi ở phía đông bắc nói:

- Chúng ta hãy lên trên ngọn đồi kia, truyền đi “hỏa cấp kim linh” cầu kiến bang chủ!

Điền Văn Tú thầm nghĩ:

- Nghe nói phương pháp truyền tin của Cái bang hết sức thần kỳ, hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt, “hỏa cấp kim linh” là gì thế nhỉ?

Vốn định kể cho Lam Quang Bích nghe những gì mình đã trải qua và nghe thấy, nhưng Lam Quang Bích tính kiêu ngạo không chịu hỏi, Điền Văn Tú cũng không nói.

Lúc này quần hào đã thi triển khinh công phóng đi về phía đông bắc, Thạch Nhất Sơn tranh trước mấy bước, sóng vai với Điền Văn Tú, thấp giọng hỏi:

- Thiếu bảo chủ đi cùng Triệu đại ca, có biết bây giờ Triệu đại ca ở đâu không?

- Triệu lão tiền bối bị hãm thân trong Vạn Thượng môn, theo tại hạ nhận định thì trong thời gian ngắn hẳn không đến đỗi gặp nguy hiểm, Vạn Thượng môn cao thủ như mây, với lực lượng của chúng ta tuyệt đối không thể giải cứu.

- Tại hạ và Chương lão nhị cùng Triệu đại ca kết nghĩa kim lan, sống chết có nhau, dù biết rõ sự việc vượt quá khả năng cũng phải dốc hết sức mình, đâu thể khoanh tay ngồi nhìn.

- Trong tình thế này đành phải nhờ vào lực lượng hùng hậu của Cai bang, Thạch tam gia hãy cố nhẫn nại.

Thạch Nhất Sơn biết Điền Văn Tú nói không ngoa, đành buông tiếng thở dài, ngậm miệng làm thinh.

Quần hào phóng đi rất nhanh, lát sau đã lên đến đỉnh đồi. Chỉ thấy đá núi ngổn ngang, cỏ dại um tùm, hết sức hoang vu.

Lam Quang Bích quan sát địa hình, đoạn nói:

- Chúng ta hãy đến khu rừng tạp kia!

Đoạn cất bước dẫn trước tiến tới. Đây là một khu rừng tạp hoang vu, cỏ tranh mọc lẫn lộn với đá núi.

Lam Quang Bích phóng đi vào rừng, tìm một bãi cỏ bằng phẳng, ngồi xuống nói:

- Hãy truyền “hỏa cấp kim linh”!

Bốn đệ tử Cái bang liền đứng lên, chia nhau đi về bốn phía đông nam tây bắc. Bỗng nghe tiếng lạc đều đều từ tứ phía vang lên liên hồi, rồi thì tiếng lạc càng lúc càng nhanh và xa dần, lát sau đã không còn nghe thấy nữa.

Lam Quang Bích quay lại hai đệ tử Cái bang ở phía sau nói:

- Hai vị hãy đi tìm chút thức ăn về đây!

- Tuân mệnh!

Hai đệ tử Cái bang liền quay người bỏ đi.

Lam Quang Bích quay lại nhìn Kim Khiếu Xuyên:

- Kim huynh, chúng ta hãy nhân cơ hội vận công điều tức một lúc!

Điền Văn Tú quay sang Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn nói:

- Chúng ta cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lúc!

Mấy người vừa mới nhắm mắt, bỗng nghe tiếng bước chân gấp rút vọng đến, tiếp theo là mùi thịt thơm lừng.

Mở mắt nhìn, chỉ thấy hai đệ tử Cái bang một cầm trong tay hai con thỏ nướng, một cầm trong tay mấy con gà quay sải bước đi đến.

Hai đệ tử Cái bang đi đến trước mặt Lam Quang Bích, khom mình cung kính nói:

- Đệ tử săn được hai con thỏ rừng!

- Tốt quá!

Đệ tử Cái bang khác nói:

- Đệ tử bắt được bốn con gà tơ ở làng quê phía sau núi!

Lam Quang Bích trầm giọng:

- Đệ tử Cái bang chúng ta không được tự ý lấy đồ vật của người khác.

- Đệ tử không dám, đệ tử đã mua với giá một lạng bạc vụn.

Lam Quang Bích gật đầu:

- Vậy mới phải!

Đoạn quay sang Điền Văn Tú, Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn nói:

- Mời chư vị dùng chút thức ăn!

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Người trong Cái bang tuy xưng hô huynh đệ với nhau, cử chỉ tùy tiện, nhưng thật ra luật lệ rất nghiêm khắc, hơn hẳn các đại môn phái khác.

Vừa suy nghĩ vừa đáp:

- Các vị cứ dùng trước, chúng tại hạ còn chịu đựng được.

Lam Quang Bích khoát tay, hai đệ tử Cái bang liền mang qua một con thỏ và hai con gà nướng.

Quần hào tuy ăn chưa đủ no, nhưng cơn đói đã tạm lắng dịu.

Ngoại trừ gió đêm thổi tạt, cỏ khô phát ra tiếng rì rào khe khẽ, trên đồi hoang hoàn toàn tĩnh lặng.

Thốt nhiên, một tiếng huýt dài phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm đen.

Quần hào đang điều tức liền bị kinh động bởi tiếng huýt, chưa kịp suy nghĩ gì, lại một tiếng huýt dài vang lên.

Hai tiếng huýt hoàn toàn khác nhau, tiếng huýt thứ nhất lảnh lói chói tai, tiếng huýt thứ nhì trầm vững hào hùng như chuông ngân, không sao phân biệt được hai người phát ra tiếng huýt này là bạn hay thù?

Lam Quang Bích bỗng đứng lên nói:

- Kim huynh xin thay huynh đệ phòng thủ ở đây, huynh đệ đi xem thử đó là ai!

Kim Khiếu Xuyên sốt sắng:

- Để cho Kim mỗ đi cũng vậy thôi!

Lam Quang Bích nhẹ lắc đầu:

- Để Lam mỗ đi, các vị hãy ở lại đây, Lam mỗ sẽ quay về ngay!

Không chờ Kim Khiếu Xuyên nói tiếp, tung mình phóng đi.

Chương Bảo Nguyên quay sang Kim Khiếu Xuyên khẽ nói:

- Vị Lam huynh này thật kiêu ngạo...

Thạch Nhất Sơn bỗng đưa tay kéo Chương Bảo Nguyên một cái, ngắt lời:

- Kim huynh, bọn này đi chung với người của quý bang, chẳng hay có tiện không vậy?

Kim Khiếu Xuyên đáp:

- Tệ bang chủ cũng từng nghe đại danh của Triệu bảo chủ, Kim mỗ cũng từng nhắc đến các vị trước mặt bang chủ, dĩ nhiên là đâu có gì bất tiện.

Họ nói rất khẽ, cách xa một chút khó mà nghe rõ.

Vừa nhắc đến Triệu Thiên Tiêu, Điền Văn Tú liền cảm thấy bồi hồi lo lắng, ông ấy đã thọ trọng thương và bị giam trong bí thất, mình tuy có mặt mà chẳng thể cứu giúp.

Chương Bảo Nguyên tuy nóng tính, nhưng chẳng phải kẻ ngu ngốc, khi Thạch Nhất Sơn kéo một cái ra hiệu, liền tức im miệng, quay sang Điền Văn Tú nói:

- Điền thế huynh, Triệu bảo chủ hiện ở đâu?

Điền Văn Tú biết nếu nói thật, Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn hẳn lập tức đi cứu, vậy khác nào với trứng chọi đá, đành nói dối:

- Tại hạ với Triệu lão tiền bối bị chia ra giam cầm...

Chương Bảo Nguyên tiếp lời:

- Sao? Điền thế huynh không biết hả?

Ông ta sốt ruột nên tiếng nói khá lớn, trong đêm tối tĩnh mịch vọng đi rất xa.

Bỗng nghe một tiếng nói nặng nề vọng đến:

- Ai đó?

Liền thì tiếng bước chân vang lên, đi về phía quần hào.

Chương Bảo Nguyên tự biết đã gây họa, liền đứng lên, đi về phía bên cạnh.

Thạch Nhất Sơn nhiều năm gần gũi, hiểu ý Chương Bảo Nguyên là muốn dụ dẫn đối phương đi nơi khác để khỏi liên lụy mọi người, bèn cũng đứng lên, đi theo hỗ trợ.

Kim Khiếu Xuyên bỗng đứng lên, cản hai người lại và nói:

- Hai vị định làm gì vậy?

Chương Bảo Nguyên đáp:

- Chương mỗ đi xem thử đó là ai?

Kim Khiếu Xuyên cười:

- Không cần hai vị đi, đối phương cũng sẽ tự tìm đến!

Vừa dứt lời, trong lùm cỏ phía tây đã xuất hiện một người cao to, đi thẳng về phía họ.

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Người này cao to thế kia, hẳn là sức mạnh phi thường, không nên đấu sức thì hơn!

Lát sau, người cao to đã đi đến trước mặt quần hào.

Kim Khiếu Xuyên chú mắt nhìn, thấy người này mắt to miệng rộng, dưới cằm không râu, hiển nhiên tuổi tác không lớn, bèn ôm quyền thi lễ nói:

- Huynh đài đêm khuya đến nơi hoang dã này chẳng hay có việc gì?

Người cao to chầm chậm quét mắt nhìn vào mặt mọi người và nói:

- Mỗ đến tìm người!

- Tìm ai vậy?

- Gia công tử!

Điền Văn Tú thấy người này nói năng thật thà và có vẻ đần độn, bèn nói:

- Lệnh công tử diện mạo ra sao? Hãy cho bọn tại hạ biết, không chừng có thể chỉ điểm cho huynh đài cũng nên.

Nào ngờ người cao to bỗng lạnh lùng hỏi:

- Mấy người là ai?

Điền Văn Tú nghĩ nếu là người giang hồ bình thường chỉ cần nhìn là biết đệ tử Cái bang, vậy mà người này không biết, bèn ôm quyền thi lễ nói:

- Tại hạ Điền Văn Tú!

Người cao to ôm quyền đáp lễ:

- Mỗ là Đại Hổ Nhi!

Điền Văn Tú mỉm cười:

- Lệnh công tử cùng đi với huynh đài đến đây ư?

- Vâng, gia công tử bảo Đại Hổ Nhi ở trong miếu chờ, nào ngờ chờ suốt cả đêm cũng không thấy quay về, lương thực mang theo đã ăn hết từ lâu, nếu không tìm được gia công tử thì đành phải chịu đói thôi.

- Lệnh công tử là người ra sao?

Đại Hổ Nhi bỗng trố mắt nhìn vào mặt Điền Văn Tú, một hồi mới nói:

- Các hạ không như là người xấu, cho biết cũng không sao... Gia công tử mặc y phục đen, cưỡi ngựa trắng, vai giắt trường kiếm.

Điền Văn Tú chợt động tâm, thầm nhủ:

- Chả lẽ chính là người áo đen đã gặp trong trang viện kia!

Quay mặt nhìn, thấy mọi người đều lộ vẻ trông chờ, mong y hỏi tiếp.

Điền Văn Tú khẽ hắng giọng:

- Đại Hổ Nhi đói lắm rồi phải không?

- Đói lắm! Lão phu nhân có bảo, dù có đói chết cũng không được cướp thức ăn của người khác, nếu công tử còn chưa về, Đại Hổ Nhi đành chịu chết đói thôi.

- Không sao đâu, nếu một khắc nữa mà lệnh công tử chưa về, xin mời đến nhà tại hạ, để cho Đại Hổ Nhi ăn ba ngày ba đêm.

Đại Hổ Nhi mừng rỡ:

- Hay quá, Đại Hổ Nhi đã biết các hạ là người tốt rồi mà!

Điền Văn Tú muốn biết về thân thế của kiếm khách áo đen, cần phải qua người này mới được, bèn cười nói:

- Lệnh công tử trước nay nói là giữ lời, đã bảo Đại Hổ Nhi ở đây chờ, chắc chắn sẽ quay trở lại.

Đại Hổ Nhi mừng rỡ:

- Sao các hạ biết?

- Đại Hổ Nhi là người trung hậu chất phác, lệnh công tử đã có thể thân cận với Đại Hổ Nhi, hẳn nhiên là một nhân vật anh hùng.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa phóng nhanh đến. Trong đêm tối chỉ thấy con ngựa ấy toàn thân trắng như tuyết, thoáng chốc đã đến bên cạnh quần hào.

Người trên ngựa y phục đen, vai giắt trường kiếm, khăn đen che mặt, chính là người đã gặp trong đình nổi trên hồ sen.

Quần hào tuy chưa nhìn thấy mặt thật, nhưng khí chất và phong thái người này rất đặc biệt, nhìn là có cảm giác khác với người bình thường.

Chỉ thấy người áo đen ghìm dây cương, ngựa trắng đứng phắt lại, đôi mắt rực thần quang quét nhìn quần hào, chậm rãi nói:

- Đại Hổ Nhi, đi thôi!

Đại Hổ Nhi nhìn Điền Văn Tú vòng tay nói:

- Đại Hổ Nhi phải đi rồi!

Không chờ Điền Văn Tú trả lời đã sải bước phóng đi theo sau ngựa trắng, trông y cao to vụng về, nhưng phóng đi nhanh như gió, theo sau ngựa trắng thoáng chốc đã khuất dạng.

Kim Khiếu Xuyên thấp giọng:

- Điền thiếu bảo chủ, người đã cứu các vị trong đình nổi chính là người áo đen này phải không?

- Phải! Tại hạ từng chứng kiến tận mắt thủ pháp tuốt kiếm của y, thật là nhanh như tia chớp, mắt không thể nhìn kịp.

Kim Khiếu Xuyên vừa định nói tiếp, bỗng nghe tiếng y phục phất gió vọng đến. Chú mắt nhìn, trong bóng đêm chỉ thấy một bóng người như thể cánh chim lướt đến.

Điền Văn Tú khen thầm;

- Thân pháp người này nhanh thật...

Người ấy nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt quần hào, thì ra đó là một người áo xám vá víu trăm mảnh, chính là đệ tử Cái bang. Tất cả đệ tử Cái bang cùng đến thi lễ với người này.

Điền Văn Tú tuy không rõ bối phận trong Cái bang, nhưng thấy thái độ cung kính của nhóm Kim Khiếu Xuyên, chứng tỏ người này thân phận không thấp.

Đệ tử Cái bang áo xám đáp lễ nói:

- Bang chủ đã biết “kim linh” của các vị, đặc biệt bảo bổn tọa đến đây mời các vị đi gặp bang chủ!

Kim Khiếu Xuyên vội nói:

- Đã làm phiền đại giá của hương chủ hộ pháp!

Đệ tử Cái bang áo xám quét mắt nhìn quanh, thấp giọng hỏi:

- Sao không thấy Lam đà chủ vậy?

Chỉ nghe ngoài xa mấy trượng có tiếng đáp:

- Lam mỗ đây!

Vừa dứt lời, Lam Quang Bích đã về đến.

Kim Khiếu Xuyên thấp giọng:

- Lam huynh có thấy gì không?

Lam Quang Bích nghiêm giọng:

- Thật bất ngờ, Khóc Tiếu Nhị Ma xưa nay chỉ xuất hiện ở Giang Nam, hôm nay lại có mặt tại đây.

Kim Khiếu Xuyên nói:

- Chính là hai tiếng huýt khi nãy ư?

- Không sai, khi Lam mỗ đến, hai người đã đi về phía đông!

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Thật không ngờ thành Trường An lâu nay bình an vô sự lại đột nhiên trở nên náo nhiệt, hiệp ma quy tập, long xà hội tụ, chả lẽ họ đều đến vì ám tiêu của Trấn Viễn tiêu cục hay sao?

Đệ tử Cái bang áo xám giục:

- Bang chủ khẩn cấp triệu kiến hai vị hẳn là có điều trọng yếu, không nên chậm trễ.

Lam Quang Bích gật đầu:

- Chúng ta đi ngay, Lam mỗ cũng có rất nhiều điều cần phải bẩm báo với bang chủ, xin bang chủ định đoạt.

Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:

- Các vị đã có việc, tại hạ xin cáo từ!

Đệ tử Cái bang áo xám nhìn Điền Văn Tú:

- Vị này là...

Kim Khiếu Xuyên tiếp lời:

- Điền thiếu bảo chủ của Bạch Mã bảo!

Đệ tử Cái bang áo xám vội ôm quyền thi lễ:

- Tệ bang chủ từ lâu đã muốn được gặp Điền thiếu bảo chủ, chẳng hay có thể hạ mình đi cùng một chuyến không?

Điền Văn Tú cười:

- Huỳnh bang chủ đại danh chấn động giang hồ, tại hạ tâm mộ đã lâu, nếu được gặp thật là niềm vinh hạnh lớn nhất trong đời.

Đệ tử Cái bang áo xám mỉm cười:

- Tệ bang chủ là người khiêm tốn hòa đồng, thiếu bảo chủ đã chịu hạ mình đi gặp, lão khiếu hóa xin đa tạ trước!

Quay sang Kim Khiếu Xuyên và Lam Quang Bích nói tiếp:

- Chúng ta đi mau!

Đoạn liền dẫn trước phóng đi. Lam Quang Bích dặn dò mấy thuộc hạ, bảo họ trở về phân đà trước, rồi cùng Kim Khiếu Xuyên theo sau.

Điền Văn Tú quay sang Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn, khẽ nói:

- Hai vị hãy về Triệu gia bảo trước, sau khi gặp Huỳnh bang chủ, tại hạ sẽ về Triệu gia bảo ngay!

Chương Bảo Nguyên gật đầu:

- Vâng, bọn này sẽ chờ Điền thế huynh tại Triệu gia bảo!

Điền Văn Tú phóng bước đuổi theo ba người, rồi cùng thi triển khinh công toàn lực phóng đi.

Chừng nửa giờ sau, bốn người đã đứng trước một ngôi nhà tranh thấp.

Đệ tử Cái bang áo xám quay sang Điền Văn Tú khẽ nói:

- Xin thiếu bảo chủ chờ chốc lát, tại hạ vào báo với bang chủ một tiếng!

Điền Văn Tú nhẹ gật đầu:

- Lão tiền bối xin tự tiện!

Đệ tử Cái bang áo xám mỉm cười, chậm bước đi vào nhà tranh.

Điền Văn Tú quay mắt nhìn, thấy Kim Khiếu Xuyên và Lam Quang Bích sửa lại y phục, hai tay buông thõng đứng trước cửa nhà tranh, ra chiều hết sức tôn kính.

Chừng một tuần trà sau, trong nhà tranh bỗng bừng sáng ánh đèn.

Một người mặc áo dài trắng vóc dáng mảnh khảnh, tuổi chừng năm mươi chậm bước đi ra.

Lam Quang Bích và Kim Khiếu Xuyên cùng khom mình thi lễ nói:

- Kính chào bang chủ!

Người áo trắng mỉm cười:

- Không cần đa lễ!

Quay sang nhìn Điền Văn Tú nói:

- Vị này hẳn là Điền thiếu bảo chủ?

Điền Văn Tú ngạc nhiên thầm nhủ:

- Thì ra bang chủ Cái bang lừng danh võ lâm, oai chấn giang hồ lại là một người nho nhã thế này.

Vội ôm quyền thi lễ nói:

- Vãn bối Điền Văn Tú kính chào bang chủ!

Huỳnh bang chủ vòng tay đáp lễ, cười nói:

- Tại hạ Huỳnh Thập Phong, mời Điền thiếu bảo chủ vào nhà!

- Mời bang chủ đi trước!

Huỳnh Thập Phong cũng không khách sáo, dẫn trước đi vào nhà. Điền Văn Tú cất bước theo sau.

Chỉ thấy trong nhà trống hoác, ngoài mấy chiếc ghế dựa tre, một chiếc giường gỗ và một chiếc bàn gỗ dài nhỏ, không còn bày trí nào khác. Hai lão khiếu hóa đeo núi vàng đứng dựa vào vách, thấy hai người đi vào, thoáng khom mình thi lễ.

Huỳnh Thập Phong thấp giọng:

- Mời Điền thiếu bảo chủ ngồi!

Điền Văn Tú biết đối với bậc cao nhân thế này nếu đa lễ đâm ra phàm tục, bèn vâng lời ngồi xuống.

Huỳnh Thập Phong khoát tay, hai lão khiếu hóa túi vàng lẳng lặng lui đi.

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Huỳnh bang chủ bảo hầu cận lui đi, chả lẽ có điều hệ trọng gì muốn nói?

Huỳnh Thập Phong vòng tay cười nói:

- Phân đà Trường An của Cái bang mấy năm qua được thiếu bảo chủ và Triệu Thiên Tiêu bảo chủ trợ giúp, người trong bang thảy đều cảm kích!

Điền Văn Tú vội nói:

- Bang chủ nặng lời rồi, Kim đà chủ với chúng tại hạ hết sức thân thiết, cùng hỗ trợ lẫn nhau, nếu bảo là chúng tại hạ trợ giúp quý bang, chi bằng bảo là chúng tại hạ được quý bang trợ giúp thì đúng hơn.

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Phen này Trấn Viễn tiêu cục thất tiêu đã gây nên một trận dông bão, đến nay như đã mưa gió ngập thành và ngày càng lan rộng, thiếu bảo chủ nhận thấy thế nào về sự kiện này?

- Vãn bối cũng nhận thấy như vậy, chuyện thất tiêu của Trấn Viễn tiêu cục dường như không còn là một vụ cướp tiêu bình thường trên giang hồ nữa, vật bị cướp cũng không phải vì có giá trị tiền tài, kẻ cướp tiêu dĩ nhiên cũng không phải là bọn thảo khấu tầm thường...

Huỳnh Thập Phong chú ý lắng nghe, thấy Điền Văn Tú bỗng ngưng lời, ông gật đầu cười nói:

- Cao kiến của thiếu bảo chủ thế nào?

- Bang chủ có biết một vị Kim đạo trưởng không?

- Kim đạo trưởng?

Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe nói đến!

- Rất có thể Kim đạo trưởng là họ tục gia, hoặc là họ giả... Có một vị “Hồng Hài Nhi” Hô Diên Quang, bang chủ có biết không?

- Người ấy có phải mặt như trẻ con, sử dụng âm dương phiến không?

- Không sai!

Huỳnh Thập Phong gật gù:

- Lúc chưa tiếp nhiệm bang chủ Cái bang, tại hạ từng gặp y một lần!

- Ông ta chính là người của Vạn Thượng môn...

Điền Văn Tú bèn tỉ mỉ kể lại tự sự. Huỳnh Thập Phong gật đầu liền liền:

- Chuyện kể của thiếu bảo chủ đã giúp tại hạ biết được rất nhiều điều quý báu... Còn về Thủy Doanh Doanh, thiếu bảo chủ có nhận xét thế nào?

- Một kỳ nữ giang hồ, bí ẩn khôn lường!

- Còn một sự kiện bất ngờ chưa cho thiếu bảo chủ biết!

- Sự kiện gì vậy?

- Chừng một giờ sau khi các vị rời khỏi, tòa trang viện kia đã không còn một người ở lại.

Điền Văn Tú sửng sốt:

- Thật vậy ư?

Huỳnh Thập Phong nghiêm túc:

- Thật hoàn toàn, cả trang viện không còn một người, và cũng không để lại chút manh mối nào.

- Lúc tại hạ bị giam trong mật thất dưới hòn giả sơn có chú ý quan sát, thấy bên trong có rất nhiều cửa, hẳn khi xây dựng trang viện đã tốn rất nhiều công sức, sao thể cam tâm từ bỏ như vậy?

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Trang viện đó là cố cư của một vị vương gia quyền cao chức trọng, vương gia ấy ở tận Bắc Kinh, phủ đệ bỏ trống, chỉ có vài nô bộc canh giữ và quét dọn. Vạn Thượng môn đã bỏ nhiều tiền ra mua chuộc các nô bộc ấy, thuê lại trang viện để làm sở chỉ huy tạm thời, giờ cơ mật đã bại lộ nên lập tức dời đi nơi khác.

Điền Văn Tú nghe đến ngây ngẩn, thầm nhủ:

- Cái bang quả là chẳng thể xem thường, mình đã sinh ra và lớn lên ở đây lại không hề hay biết, vậy mà Cái bang có thể điều tra tỉ mỉ thế này...

Huỳnh Thập Phong cười nói tiếp:

- Bọn giữ nhà kia chẳng qua là tham ít tiền bạc, đâu biết lai lịch của người thuê... Hiện chỉ có Thủy Doanh Doanh là manh mối duy nhất...

Bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói. Điền Văn Tú biết ông tự thị thân phận, không chịu nói rõ, ngẫm nghĩ chốc lát, bèn nói:

- Có phải bang chủ muốn tại hạ ra sức không?

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Chính là cần phải làm phiền Điền huynh!

Điền Văn Tú khảng khái:

- Chỉ cần đủ năng lực, tại hạ sẵn sàng dốc hết sức mình!

- Phiền Điền huynh đến Vũ Hoa đài lần nữa, tại hạ phái hai cao thủ Cái bang đi cùng hỗ trợ, nhân tiện điều tra lai lịch của Thủy Doanh Doanh!

- Vâng, chẳng hay bao giờ lên đường?

- Người của Cái bang chẳng nơi nào là không thể đến, lẽ ra không dám làm phiền Điền huynh, nhưng sợ Thủy Doanh Doanh không chịu tiếp kiến, Điền huynh sinh trưởng tại đây, danh lừng Trường An, hẳn là người trong Vũ Hoa đài không dám gây khó dễ.

Điền Văn Tú biết đó chỉ là phân nửa nguyên nhân, cho dù không thể công khai đến viếng, sao không thể âm thầm điều tra? Hẳn là có nguyên nhân gì khác, đối phương đã không chịu nói rõ, mình cũng chẳng tiện hỏi, mỉm cười nói:

- Bang chủ đã xem trọng Điền Văn Tú này, Điền mỗ thật vinh hạnh, xin sẵn sàng chờ lệnh lên đường.

- Nơi đây hoang vu không có rượu thịt, cũng không có chỗ nghỉ ngơi, xin mời thiếu bảo chủ trở về thành Trường An, tại hạ đã chuẩn bị ngựa cho thiếu bảo chủ, chẳng hay thiếu bảo chủ có đồng ý lên đường ngay hay không?

Điền Văn Tú tuy có chút hoài nghi, song vẫn đứng lên nói:

- Tại hạ lên đường ngay!

Huỳnh Thập Phong cũng đứng lên:

- Tại hạ tiễn thiếu bảo chủ lên ngựa!

- Sao dám làm phiền bang chủ!

Huỳnh Thập Phong đã cất bước đi ra, Điền Văn Tú đành theo sau.

Ra đến ngoài cửa, chỉ thấy ba đệ tử Cái bang mỗi người dắt một con ngựa khỏe đang đứng nghiêm nghị.

Huỳnh Thập Phong ngoắc tay, trong bóng tối bên cạnh liền có hai đệ tử Cái bang một già một trẻ đi ra, cùng hướng về Huỳnh Thập Phong khom mình thi lễ nói:

- Kính chào bang chủ!

- Hai vị hãy đi cùng Điền thiếu bảo chủ, mọi sự đều phải tuân mệnh Điền thiếu bảo chủ.

Huỳnh Thập Phong quay sang Điền Văn Tú nói tiếp:

- Thiếu bảo chủ, xin thứ cho tại hạ không đưa tiễn!

Điền Văn Tú thầm quan sát Huỳnh Thập Phong, thấy ông tuy thần thái ung dung, nhưng nơi giữa chân mày ẩn hiện vẻ lo âu trùng trùng, hiển nhiên đang gặp phải nhiều vấn đề khó khăn rất lớn. Chú mắt nhìn quanh, dưới ánh trăng mờ chỉ thấy bóng người thấp thoáng, dường như xung quanh có rất nhiều người, hiển nhiên được canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc này hai đệ tử Cái bang đều đã lên ngựa, tuy không thúc giục Điền Văn Tú, nhưng bốn mắt chằm chặp nhìn vào mặt Điền Văn Tú. Điền Văn Tú chợt cảnh giác, vội tung mình lên ngựa, giật cương phóng đi.

Đến một ngã ba, đệ tử Cái bang theo sau bỗng giục ngựa vượt qua Điền Văn Tú và nói:

- Tại hạ dẫn đường cho thiếu bảo chủ!

Rồi liền giục ngựa phóng đi trước, xem ra người này còn quen thuộc đường lối Trường An hơn cả Điền Văn Tú.

Ba ngựa phóng đi một hồi, đã đến thành Trường An, lúc này đã qua canh tư, hai đệ tử Cái bang tiến thẳng đến trước một trang viện rộng lớn, nhẹ lay vòng cửa, một thiếu niên võ phục mở cửa mời ba người vào.

Đệ tử Cái bang lớn tuổi thấp giọng:

- Chủ nhân trang viện này là thân hữu của tệ bang chủ, đã sớm lui khỏi giang hồ, không qua lại với đồng đạo võ lâm, nhưng vì giao tình thâm hậu với tệ bang chủ nên đành phải nhận lời.

Thiếu niên võ phục quét mắt nhìn ba người, nhưng không hỏi gì, bảo người dắt ba con ngựa vào chuồng, còn y thì dẫn ba người băng qua mấy khu nhà, đến trước một gian phòng, đẩy mở cửa, thấp giọng nói:

- Ba vị chịu khó một chút, đừng thắp đèn, với nhãn lực của ba vị, dù trong đêm tối cũng không khó nhìn thấy cảnh vật trong phòng. Ba vị hãy yên tâm ngơi nghỉ, có gì sáng mai hẵng tính.

Không chờ ba người trả lời, thiếu niên võ phục đã quay người bỏ đi.

Điền Văn Tú với hai đệ tử Cái bang đều đề cao cảnh giác, cũng không nhiều lời, mỗi người lên một chiếc giường gỗ, ngồi xếp bằng vận công điều tức.

Nhưng Điền Văn Tú không sao ổn định được tâm thần, Triệu Thiên Tiêu trong mười mấy năm qua đã được giới võ lâm tây bắc xem như một vị lãnh đạo, nào ngờ khi xảy ra biến cố trọng đại mới biết trong thành Trường An có rất nhiều cao nhân võ lâm ẩn cư chẳng rõ đã bao nhiêu năm, vậy mà Triệu Thiên Tiêu với mình không hề hay biết.

Đang suy tư, bỗng nghe tiếng y phục phất gió rất khẽ, như có người lướt qua trên mái nhà, Điền Văn Tú liền cảnh giác phóng xuống giường.

Ngoảnh lại nhìn hai đệ tử Cái bang đang nhắm mắt điều tức, như không hề hay biết.

Điền Văn Tú rón rén đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng kéo mở cửa, lách người ra ngoài.

Vừa định phi thân lên mái nhà xem thử, bỗng nghe một tiếng già nua vọng đến:

- Các hạ hãy trở vào phòng, việc trong tệ xá không dám làm phiền các hạ!

Điền Văn Tú đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy bóng đêm mịt mùng, không có bóng người.

Nhưng nghe khẩu khí người ấy dường như là chủ nhân, suy tính chốc lát, bèn lặng lẽ trở vào phòng.

Lúc này tâm trạng căng thẳng của Điền Văn Tú đã dần lắng dịu, cơn mệt mỏi ập đến, bất giác ngủ thiếp đi.

Khi thức giấc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sắp đến giờ ngọ.

Hai đệ tử Cái bang lúc này đã thay đổi y phục, đang ngồi tĩnh tọa trong phòng.

Điền Văn Tú vội bước xuống giường, vòng tay nói:

- Tại hạ quá mỏi mệt, đã ngủ lúc nào không hay, phiền hai vị phải chờ lâu!

Người lớn tuổi cười:

- Thiếu bảo chủ thức dậy thật đúng lúc… Chúng tại hạ phụng mệnh theo bên thiếu bảo chủ cùng đến Vũ Hoa đài, xin thiếu bảo chủ ban cho một cái tên để tiện xưng hô và cũng có thể che tai mắt kẻ khác.

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Hai người này chẳng rõ thân phận thế nào trong Cái bang, nhưng đã được Huỳnh bang chủ phái đến Vũ Hoa đài hẳn là võ công và tài trí hơn người.

Bèn ôm quyền nói:

- Tại hạ đâu dám, hai vị tự đặt tên được rồi!

Người lớn tuổi cười:

- Bộc tùng hầu hết có tên phúc lộc, vậy tại hạ là Điền Phúc, vị huynh đệ này là Điền Lộc, tiện cho thiếu bảo chủ gọi và bọn tại hạ cũng dễ nhớ.

Điền Văn Tú gật đầu:

- Vậy cứ theo ý huynh đài… Tại hạ phải làm thế nào, xin huynh đài chỉ bảo!

Người lớn tuổi thấy Điền Văn Tú khiêm tốn hòa nhã, rất thích mến thầm nhủ:

- Người này tuy tuổi trẻ nhưng tính cẩn trọng, ắt sẽ đại thành, mai này có cơ hội lão khiếu hóa phải giúp y một tay mới được.

Đoạn liền nói:

- Sau khi đến Vũ Hoa đài, thiếu bảo chủ cứ ăn uống vui chơi, ngoài ra thiếu bảo chủ không cần bận tâm.

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Khẩu khí to thật, không biết hai người bản lĩnh thế nào mà lại tự phụ đến vậy!

Điền Văn Tú lòng rất kính phục Thủy Doanh Doanh, biết nàng thông minh tài trí, hai đệ tử Cái bang này bất luận đấu trí hay đấu lực e đều không phải đối thủ của nàng ta.

Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng chẳng tiện nói ra, đành nói mé:

- Theo tại hạ biết, Thủy Doanh Doanh chẳng những thân hoài tuyệt kỹ mà còn mưu trí hơn người, chỉ hai nữ tỳ thân cận cũng là cao thủ văn võ song toàn.

Người lớn tuổi tự đặt tên Điền Phúc cười:

- Không hề gì, chúng ta đâu có động thủ với họ, dù nàng ta là đệ nhất cao thủ võ lâm cũng chẳng sao!

Điền Văn Tú bán tín bán nghi, chẳng rõ hai người này đến Vũ Hoa đài thật ra để làm gì?

Nhưng thấy đối phương có vẻ quả quyết và tự tin, đành thôi không nói nữa.

Điền Văn Tú vội vã thay y phục, cùng hai đệ tử Cái bang thẳng tiến đến Vũ Hoa đài.

Lúc này đã qua giờ ngọ, kỹ viện chưa mở cửa, Điền Văn Tú y phục sang trọng đi thẳng vào hậu viện.

Hai bảo nhi đang trực thấy là thiếu bảo chủ Bạch Mã bảo, đâu dám ngăn cản. Điền Văn Tú quen đường thuộc lối, đi thẳng đến khu nhà của Thủy Doanh Doanh.

Chỉ thấy cánh cửa tròn khép kín, trên cửa treo một tấm bảng trắng “không tiếp khách”.

Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn hai đệ tử Cái bang, khẽ nói:

- Tính sao bây giờ?

Người lớn tuổi Điền Phúc thấp giọng:

- Chúng ta phải tìm cách vào trong, nhưng không thể dùng võ lực.

Điền Văn Tú suy nghĩ chốc lát, đưa tay đẩy cửa. Bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, người trẻ tuổi giả danh Điền Lộc đã lướt tới, tranh trước đưa tay ra lay động vòng cửa.

Tiếng vòng cửa vang lên một hồi rất lâu, vẫn không nghe có tiếng người hồi đáp.

Điền Văn Tú thấp giọng:

- Hai vị ở đây chờ chốc lát, tại hạ vượt tường vào trong xem thử!

Vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, “kẹt” một tiếng, cửa tròn mở ra.

Điền Văn Tú cảm thấy trước mắt bừng sáng, mở cửa là một thiếu nữ xinh đẹp toàn thân màu lục, áo lục, váy lục, giày lục và hai bím tóc cũng thắt bướm màu lục; đôi mắt to tròn, mày liễu cong cong, má hồng mũi thẳng phối hợp với chiếc miệng xinh xắn, trông hết sức quyến rũ.

Điền Văn Tú lòng thầm khen, thiếu nữ này đẹp thật, nhưng nơi giữa chân mày ngập đầy sát khí, không phải người dễ đối phó, bèn cười nhạt nói:

- Tại hạ Điền Văn Tú…

- Điền Văn Tú thì sao? Cô nương bệnh, không tiếp khách!

- Tại hạ tìm Bích Đào cô nương!

Thiếu nữ áo lục vừa định đóng cửa, nghe vậy dừng lại nói:

- Bích Đào không ở đây!

Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:

- Dám hỏi cô nương, Bích Đào cô nương đi đâu rồi vậy?

Thiếu nữ áo lục nhướng mày:

- Không biết!

Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn hai đệ tử Cái bang, chậm rãi nói:

- Hồng Hạnh cô nương có đây không?

Thiếu nữ áo lục ngạc nhiên:

- Các hạ quen biết cả ư?

Điền Văn Tú mỉm cười:

- Rất quen biết!

- Thôi được, vậy hãy chờ ở đây!

Thiếu nữ áo lục quay người, sải bước đi vào trong.

Người trẻ tuổi giả danh Điền Lộc khẽ nói:

- Vậy đâu phải kỹ nữ, hung dữ còn còn hơn cả thiên kim tiểu thư!

Người lớn tuổi nháy mắt ra hiệu, bảo y đừng nói nữa.

Lát sau, quả thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đỏ bước nhanh ra, chính là nữ tỳ Hồng Hạnh, cô ta quét mắt nhìn ba người hỏi:

- Vị nào muốn gặp Hồng Hạnh?

Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:

- Chính tại hạ!

Hồng Hạnh cười khảy:

- Các hạ là ai?

- Điền Văn Tú có lẽ cô nương không biết, tại hạ có một cái tên là Cầu Nhi!

Hồng Hạnh đăm mắt nhìn vào mặt Điền Văn Tú, lạnh lùng nói:

- Các hạ tưởng bọn này không biết các hạ thật sao? Ngay từ khi các hạ bước vào Vũ Hoa đài là bọn này đã biết các hạ là thiếu bảo chủ Bạch Mã bảo rồi!

Điền Văn Tú mỉm cười:

- Tại hạ cũng tự biết là không dối gạt được các vị cô nương!

Hồng Hạnh lạnh lùng:

- Các hạ đã biết vậy thì đừng nên có ý nghĩ cầu may, Thủy cô nương tuy tốt tính, nhưng lòng kiên nhẫn có giới hạn, chọc giận cô nương ấy thì đừng hòng sống rời khỏi đây.

Điền Văn Tú có dụng ý khác nên không chấp nhất những lời xỉa xói của Hồng Hạnh, cười nhạt nói:

- Phiền cô nương bẩm báo với Thủy cô nương, bảo Điền mỗ có việc cần cầu kiến, một là cảm tạ, hai là thỉnh tội.

Hồng Hạnh chơm chớp đôi mắt to tròn:

- Việc gì? Nói ra trước xem thử!

Cô ta rất cảnh giác, miệng nói với Điền Văn Tú, mắt thì đăm đăm nhìn hai đệ tử Cái bang đứng phía sau.

Điền Văn Tú quay nhìn ra sau:

- Ở đây nói chuyện có tiện không?

Hồng Hạnh nhướng mày:

- Chẳng gì là không tiện, mấy tên khiếu hóa như là âm hồn suốt ngày lảng vảng quanh đây, khiến Thủy cô nương nổi giận, cho họ nếm mùi đau khổ bỏ đi, hẳn không dám quay lại đây đâu.

Điền Văn Tú thầm nghĩ, thì ra người của Cái bang đã xảy ra xung đột với Thủy Doanh Doanh, thảo nào không thể phái người đến, bèn nói:

- Tại hạ đã gặp Vạn Thượng…

Hồng Hạnh vội đưa một ngón tay lên miệng:

- Suỵt, mời ba vị vào!

Đoạn quay người đi trước dẫn đường, Điền Văn Tú với hai đệ tử Cái bang liền theo sau.

Hồng Hạnh dẫn ba người đi đến một gian phòng trang nhã, quét mắt nhìn ghế ngồi trong phòng, lạnh lùng nói:

- Mời Điền thiếu bảo chủ vào!

Người lớn tuổi Điền Phúc ở lại bên ngoài, người trẻ tuổi Điền Lộc theo vào.

Hồng Hạnh nhìn người ấy hỏi:

- Ngươi là ai?

- Tiểu nhân Điền Lộc, tùy tùng của thiếu bảo chủ!

- Trong phòng không có chỗ ngồi của ngươi, lui ra!

Điền Lộc đưa mắt nhìn Điền Văn Tú, chậm bước lui ra.

Hồng Hạnh nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- Thiếu bảo chủ đã gặp ai trong Vạn Thượng môn?

Điền Văn Tú nghe giọng điệu đối phương có vẻ rất quen thuộc Vạn Thượng môn, bèn nói:

- Tại hạ đã gặp Vạn Thượng môn chủ với Kim đạo trưởng!

- Chuyện ấy có liên can gì đến gia cô nương chứ?

- Kim đạo trưởng đã bức hỏi người đã chỉ dẫn tại hạ tìm đến Đại Nhạn tháp, và dùng tính mạng Triệu bảo chủ uy hiếp tại hạ…

Hồng Hạnh hoảng kinh:

- Vậy thiếu bảo chủ có nói ra không?

Điền Văn Tú thấy đối phương lộ vẻ hốt hoảng, cười nhạt nói:

- Không!

Hồng Hạnh mỉm cười:

- Thật ra thiếu bảo chủ có nói cũng không hề gì. Hừ! Liệu Kim đạo trưởng cũng chẳng dám vô lễ với gia cô nương.

Điền Văn Tú nghe vậy, hiển nhiên là chủ tỳ họ rất quen thuộc với Vạn Thượng môn, bèn nói:

- Nhưng tại hạ đã bị bức bách đến không còn lối thoát, nên đành phải đến đây bàn tính với Thủy cô nương.

Hồng Hạnh ngạc nhiên:

- Bàn tính gì?

- Vạn Thượng môn với tính mạng Triệu bảo chủ uy hiếp khiến tại hạ hết sức khó xử, nếu không nói hẳn khiến người của Vạn Thượng môn nổi giận, e Triệu bảo chủ khó thể toàn mạng; còn như nói ra thì thật hổ thẹn với Thủy cô nương, nên đành phải đến đây quấy rầy cô nương, hỏi cho rõ ràng.

Hồng Hạnh ngẫm nghĩ một hồi:

- Đó thì tiểu tỳ cũng không biết.

- Vậy xin phiền cô nương đi hỏi Thủy cô nương giùm cho!

Hồng Hạnh đứng lên:

- Được rồi, thiếu bảo chủ hãy ngồi yên đây, vị Thúy Liên muội mới đến rất xấu tính, thiếu bảo chủ mà lảng vảng ở bên ngoài, khiến muội ấy nổi giận thì khốn.

- Chính là vị cô nương mặc áo lục khi nãy phải không?

Điền Văn Tú thầm nghĩ: Thủy Doanh Doanh này chẳng rõ lai lịch thế nào mà bí ẩn không khác gì Vạn Thượng môn chủ, mình phải nhân cơ hội này moi ra chút bí mật mới được, bèn nói:

- Thúy Liên cô nương lợi hại lắm à?

- Trong số các tỷ muội, y là người có thủ đoạn tàn bạo nhất, và cũng võ công cao nhất, thiếu bảo chủ phải cẩn thận mới được.

Điền Văn Tú trong cái khó ló cái khôn, đã bịa chuyện khiến cho Hồng Hạnh không chút nghi ngờ, nhưng nghĩ đến Thủy Doanh Doanh thông minh tuyệt đỉnh, e khó dối gạt được nàng ta. Hai đệ tử Cái bang không biết đã làm xong việc chưa? Nếu hành động của họ bị bại lộ, hôm nay e khó tránh khỏi một phen ác chiến.

Đang suy tư, bỗng thấy Điền Phúc đi vào, vội hỏi:

- Thế nào? Việc của các vị sao rồi?

- Đại khái đã hoàn thành, chúng ta rời khỏi đây được rồi!

- Bây giờ chưa định liệu được, phải chờ Hồng Hạnh gặp Thủy cô nương rồi mới có thể quyết định…

Bỗng nghe một tiếng khẽ đằng hắng vang lên, Điền Phúc vội thấp giọng nói:

- Có người đến!

Đoạn cúi đầu đứng nghiêm bên cạnh Điền Văn Tú.

Chỉ thấy Hồng Hạnh sải bước đi vào, lạnh lùng nói:

- Điền thiếu bảo chủ, mời theo tiểu tỳ đi gặp gia cô nương, gia cô nương muốn đích thân hỏi thiếu bảo chủ.

Điền Văn Tú thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt thản nhiên mỉm cười nói:

- Vậy tốt quá, tại hạ cũng đang muốn gặp Thủy cô nương!

- Hãy đi theo tiểu tỳ!

- Phiền cô nương dẫn đường!

Điền Phúc bỗng nói:

- Thiếu bảo chủ, xin cho tiểu nhân đi cùng!

Điền Văn Tú vừa định từ chối, Hồng Hạnh đã nói:

- Gia cô nương chỉ mời một mình thiếu bảo chủ hỏi chuyện, ngươi theo làm gì?

Điền Văn Tú bèn nói:

- Các ngươi hãy ở đây chờ!

Điền Phúc khom mình:

- Tiểu nhân tuân mệnh!

Hồng Hạnh buông tiếng cười gằn, quay người đi ra khỏi phòng.

Điền Văn Tú theo sau Hồng Hạnh băng qua một vườn hoa, đi vào một gian nhã thất.

Chỉ thấy Thủy Doanh Doanh toàn thân y phục trắng ngồi ngay ngắn trong phòng, vẻ mặt nghiêm nghị như một pho tượng Quan Âm.

Hồng Hạnh khom mình nói:

- Điền thiếu bảo chủ đến!

Thủy Doanh Doanh ánh mắt sắc lạnh lướt nhìn Điền Văn Tú, lạnh lùng nói:

- Hồng Hạnh, ra ngoài đi!

Hồng Hạnh khom mình thi lễ, lặng lẽ lui ra.

- Mời Điền thiếu bảo chủ ngồi!

Thủy Doanh Doanh thần thái nghiêm trang, tiếng nói lạnh như bang tuyết.

Điền Văn Tú chậm rãi ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa bên cạnh:

- Cô nương cho gọi tại hạ đến đây chẳng hay có điều chi chỉ giáo?

Thủy Doanh Doanh mắt nhìn ra ngoài phòng, lạnh lùng nói:

- Thiếu bảo chủ đã gặp môn chủ Vạn Thương môn rồi ư?

- Vâng, và còn một Kim đạo trưởng nữa!

- Vạn Thượng môn chủ tướng mạo ra sao?

- Đầu đội mão vàng, mình mặc hoàng bào, trong phòng khói sương mịt mờ, không nhìn thấy rõ.

- Thiếu bảo chủ đã nói gì với ông ấy?

Thủy Doanh Doanh ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Thiếu bảo chủ phải nói đúng sự thật, một từ cũng không được dối trá.

- Ông ấy hỏi bọn tại hạ sao có thể tìm đến Đại Nhạn tháp, ai đã chỉ điểm?

- Thiếu bảo chủ trả lời sao?

- Tại hạ vốn không muốn nói ra, song vì họ với tính mạng của Triệu bảo chủ uy hiếp, tại hạ buộc phải nói thật.

Thủy Doanh Doanh cười khảy:

- Thiếu bảo chủ đã nói là do tiểu nữ chỉ điểm phải không?

- Vâng!

Thủy Doanh Doanh cười sắc lạnh:

- Thảo nào họ đã phái người đến mời tiểu nữ dùng bữa, thì ra đã có ý định đối phó với tiểu nữ rồi!

Điền Văn Tú thật ra không hề thừa nhận với Vạn Thượng môn chủ là do Thủy Doanh Doanh chỉ điểm tìm đến Đại Nhạn tháp, nhưng y thầm nhận định tình hình, nếu không nói vậy rất có thể bị Thủy Doanh Doanh ném ra khỏi Vũ Hoa đài.

Điền Văn Tú buộc miệng hỏi:

- Vậy là cô nương rất quen thuộc với Vạn Thượng môn phải không?

- Lai lịch của họ, tiểu tử biết rõ như lòng bàn tay!

Điền Văn Tú nghĩ nếu hỏi tiếp, Thủy Doanh Doanh hẳn sinh nghi mình thăm dò bí mật của Vạn Thượng môn, bèn nói quanh co:

- Vạn Thượng môn chủ dường như rất ít can thiệp vào chuyện người khác, hầu hết đều do Kim đạo trưởng quyết định.

Thủy Doanh Doanh bỗng đứng lên:

- Thiếu bảo chủ đã nói hết chưa?

Điền Văn Tú nhất thời chưa hiểu ý nàng ta, buộc miệng đáp:

- Hết rồi!

- Vậy thiếu bảo chủ có thể đi khỏi đây được rồi!

Điền Văn Tú nghe đối phương đã hạ lệnh đuổi khách, đành đứng lên nói:

- Tại hạ đã tiết lộ thân phận của cô nương, thật hết sức áy náy!

- Sự thể đã vậy, tiểu nữ cũng không muốn trách thiếu bảo chủ. Thiếu bảo chủ đi đi, nhưng có một điều cần phải nhớ kỹ.

- Điều gì vậy?

- Trong vòng một tháng thiếu bảo chủ đừng đến Vũ Hoa đài nữa!

- Vậy sau một tháng...

- Tùy thiếu bảo chủ, vì lúc ấy tiểu nữ không còn ở đây nữa!

Điền Văn Tú sửng sốt:

- Cô nương định rời khỏi đây ư?

- Đâu có gì lạ, tiểu nữ từ nơi khác đến, rồi lại đi nơi khác, đến rồi đi, đi rồi lại đến, có gì không ổn sao?

- Cô nương nói không sai!

Thủy Doanh Doanh khoát tay:

- Niệm tình chúng ta một phen quen biết, chuyện tiết lộ thân phận, tiểu nữ cũng không truy cứu, nhưng nếu thiếu bảo chủ còn tự ý xông vào Vũ Hoa đài thì chớ trách tiểu nữ thủ đoạn tàn ác.

Điền Văn Tú thầm nhủ: Huỳnh bang chủ chỉ bảo mình đưa đệ tử Cái bang vào đây, giờ đã hoàn thành, không nên gây ra rắc rối thì hơn. Bèn đứng lên nói:

- Vậy thì tại hạ xin cáo biệt!

Đoạn ôm quyền thi lễ, quay người đi ra. Bỗng nghe Thủy Doanh Doanh ở phía sau nói:

- Đứng lại!

Điền Văn Tú quay lại hỏi:

- Cô nương còn gì chỉ giáo nữa vậy?

- Thiếu bảo chủ biết Vương Tử Phương không?

Điền Văn Tú ngạc nhiên, sao bỗng dưng lại đề cập đến Vương Tử Phương thế này?

- Có phải Vương Tử Phương tổng tiêu đầu của Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô không?

Thủy Doanh Doanh gật đầu:

- Không sai!

- Quen biết rất thân thiết!

Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười, dịu dàng như gió xuân nói:

- Thiếu bảo chủ có còn muốn gặp lại Thủy Doanh Doanh không?

Điền Văn Tú tuy trí mưu hơn người, nhưng cũng không khỏi bối rối trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Thủy Doanh Doanh, khẽ hắng giọng nói:

- Ý cô nương thì sao?

- Nếu thiếu bảo chủ còn muốn gặp lại tiểu nữ, canh hai đêm nay hãy cùng Vương Tử Phương đến đây, tiểu nữ sẽ với rượu ngon đãi khách.

- Đó thì phải gặp Vương lão tiêu đầu rồi mới có thể quyết định.

Thủy Doanh Doanh bỗng nghiêm mặt:

- Vậy Triệu bảo chủ hiện đang ở đâu?

Điền Văn Tú thấy đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ, chợt vui chợt giận thật khó lường, bèn nói:

- Triệu bảo chủ hãm thân trong Vạn Thượng môn, chưa rõ sống chết!

- Thiếu bảo chủ muốn giải cứu ông ấy không?

Điền Văn Tú ngẫm nghĩ một hồi:

- Tại hạ tự biết không đủ bản lĩnh!

Thủy Doanh Doanh mỉm cười:

- Không hề gì, thiếu bảo chủ mà có thể hẹn Vương Tử Phương đến đây vào canh hai đêm nay, tiểu nữ sẽ giúp thiếu bảo chủ cứu Triệu bảo chủ.

Điền Văn Tú mắt rực lên:

- Cô nương nói thật chứ?

- Tiểu nữ đã nói là làm được!

- Vâng, quyết định như vậy, tại hạ cáo từ!

Thủy Doanh Doanh khom mình cười:

- Xin thứ cho tiểu nữ không tiễn!

Điền Văn Tú ra khỏi nhã thất, Hồng Hạnh đã chờ sẵn bên ngoài, tiến đến đón nói:

- Thiếu bảo chủ với Thủy cô nương nói chuyện vui vẻ chứ?

- Thủy cô nương hẹn tại hạ đêm nay canh hai đến đây!

- À, nhưng phải đi cùng Vương Tử Phương đó!

Điền Văn Tú ngạc nhiên:

- Sao cô nương biết?

- Sau khi nhận lời, thiếu bảo chủ hẳn yêu cầu Thủy cô nương làm một việc, hoặc dạy cho thiếu bảo chủ hai chiêu võ công, vậy là đủ cho thiếu bảo chủ sử dụng suốt đời rồi.

Điền Văn Tú thầm nghĩ, nha đầu này sao bỗng dưng lại khách sáo với mình thế nhỉ? Bèn nói:

- Thủy cô nương đã nhận lời làm giúp tại hạ một việc!

Hồng Hạnh thấp giọng:

- Việc gì vậy? Có thể cho tiểu tỳ biết không?

Điền Văn Tú cười:

- Xin cô nương thứ cho, tại hạ không thể tiết lộ!

Hồng Hạnh lừ mắt:

- Thiếu bảo chủ mà đắc tội với tiểu tỳ cũng không tốt đâu!

Điền Văn Tú cười không đáp, sải bước bỏ đi.

Hai đệ tử Cái bang đang chờ sốt ruột, thấy Điền Văn Tú bình yên đi ra, vui mừng tiến đến đón. Ba người cùng rời khỏi Vũ Hoa đài, băng qua hai con đường lớn, Điền Văn Tú mới thấp giọng hỏi:

- Hai vị có nhận ra gì không?

Người lớn tuổi nói:

- Đa tạ thiếu bảo chủ đã trợ giúp, bọn tại hạ phải sớm trở về báo cáo với bang chủ, hiện chưa thể nói rõ, mong thiếu bảo chủ thông cảm.

Điền Văn Tú mỉm cười:

- Tại hạ cũng có công việc đang chờ, hẹn tái ngộ!

Hai đệ tử Cái bang ôm quyền thi lễ:

- Tệ bang chủ rất trọng tình nghĩa, ơn tương trợ phen này, tệ bang chủ sau này hẳn sẽ báo đáp.

- Chỉ chút sức mọn, đâu dám nhận hai chữ báo đáp!

- Thiếu bảo chủ hãy bảo trọng!

Hai đệ tử Cái bang dứt lời, lập tức quay người bỏ đi.

Chờ đến khi hai khiếu hóa khuất dạng, Điền Văn Tú mới thi triển khinh công phóng đi về phía Triệu gia bảo.

Chương Bảo Nguyên, Thạch Nhất Sơn và Đàm Gia Kỳ đang ngồi chờ trong đại sảnh, Điền Văn Tú vừa đi vào, quần hào liền đứng lên đón.

Chương Bảo Nguyên nóng tính nhất, không chờ Điền Văn Tú ngồi xuống, đã tranh trước hỏi:

- Điền thế huynh đã gặp bang chủ Cái bang rồi ư?

Điền Văn Tú gật đầu:

- Rồi!

- Có nói với ông ấy về chuyện của Triệu đại ca không?

Điền Văn Tú quay nhìn quanh, không đáp mà lại hỏi:

- Vương tổng tiêu đầu đâu rồi?

Chương Bảo Nguyên thấy Điền Văn Tú không trả lời câu hỏi của mình, mà lại tìm Vương tổng tiêu đầu, tức giận lạnh lùng nói:

- Theo Chương lão nhị này thì điều cần thiết nhất hiện nay là tìm cách giải cứu Triệu đại ca.

Điền Văn Tú cười:

- Không sai, tại hạ cũng nhận thấy như vậy!

- Điền thế huynh mưu trí hơn người, chẳng hay có cao kiến gì?

Điền Văn Tú vốn định nói rõ sự tình, nhưng lại sợ bí mật bị tiết lộ ra ngoài, bèn nói:

- Chương tiền bối nếu tin tưởng tại hạ, xin hãy yên tâm, trong vòng bảy ngày tại hạ sẽ tìm cách cứu thoát Triệu bảo chủ.

Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn biết Điền Văn Tú nói là giữ lời, bèn yên tâm không hỏi nữa.

Điền Văn Tú bỗng đứng lên hỏi:

- Đàm huynh có biết Vương tổng tiêu đầu hiện ở đâu không?

Đàm Gia Kỳ lắc đầu:

- Tại hạ cũng không rõ!

Điền Văn Tú lo lắng thầm nhủ:

- Nếu không tìm được Vương tổng tiêu đầu, để đánh mất cơ hội đêm nay, e sẽ không dễ dàng tìm được cơ hội khác giải cứu cho Triệu bảo chủ.

Đàm Gia Kỳ thấy Điền Văn Tú lộ vẻ lo lắng, biết là có việc hệ trọng, bèn đứng lên nói:

- Tại hạ cùng thiếu bảo chủ đi tìm thử xem!

Điền Văn Tú vội nói:

- Việc rất cấp bách, chúng ta đi ngay!

Chương Bảo Nguyên thấy Điền Văn Tú lo lắng như vậy, cũng không tiện hỏi.

Đàm Gia Kỳ nói:

- Chúng ta đến khách sạn Liên Vân trước, xem thử thế nào!

35

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.