ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Đao kiếm đâu thể chế ngự địch

Chương 5: Đao kiếm đâu thể chế ngự địch

Ba đệ tử Cái bang như đã bàn tính trước chỗ lục soát, hai người chạy đến góc nhà, một người chạy về phía bàn gỗ. Điền Văn Tú thấy vậy thầm nhủ:

- Đệ tử Cái bang quả nhiên người nào cũng có năng lực phán đoán, tên tiểu hồ ly Nghiêm Tiểu Thanh này…

Bỗng nghe Nghiêm Tiểu Thanh nói:

- Góc nhà tối quá, để tại hạ thắp đèn cho các vị nhìn thấy rõ hơn!

Đoạn liền bật cháy hỏa tập, đưa vào trong lư đá.

Điền Văn Tú cả kinh thầm nhủ:

- Nguy tai, trong lư đá hẳn là có dược vật, nếu đốt cháy thì Chương Bảo Nguyên và ba đệ tử Cái bang nguy mất.

Chỉ thấy Chương Bảo Nguyên ngoảnh lại nhìn Nghiêm Tiểu Thanh, nhưng không màng đến.

Điền Văn Tú tức tối thầm mắng:

- Chương Bảo Nguyên này thật quá vụng về lơ đễnh!

Y hy vọng trong ba đệ tử Cái bang có người kịp sớm phát giác, ngăn cản hành động của Nghiêm Tiểu Thanh, nhưng đã thất vọng.

Chỉ thấy một ngọn lửa ngũ sắc từ trong lư đá bốc lên, trong khi ấy hai đệ tử Cái bang ở góc nhà, mỗi người đã ôm một hủ sành lên.

Một trong số hỏi:

- Trong hủ là gì vậy?

Nghiêm Tiểu Thanh giọng rề rà:

- Tại hạ nói các vị cũng chẳng tin, sao không bỏ xuống, mở nắp ra mà xem.

Hai đệ tử Cái bang đưa mắt nhìn nhau, như nhận thấy Nghiêm Tiểu Thanh nói có lý, bèn đặt hủ xuống, dùng tay mở nắp hủ.

Nghiêm Tiểu Thanh bỗng trầm giọng quát:

- Không được động đến!

Hai đệ tử Cái bang ngón tay đã chạm vào nắp hủ, nghe vậy dừng lại hỏi:

- Tại sao?

- Trong hai chiếc hủ ấy toàn là độc vật, không khéo bị cắn là chết chắc!

Hai đệ tử Cái bang như kinh khiếp bởi lời đe dọa của Nghiêm Tiểu Thanh, tuy không dừng tay, nhưng đã lưu ý đề phòng, hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy một mùi thơm kỳ dị len vào trong phổi, hai người này đều giàu kinh nghiệm giang hồ, liền cảnh giác hối hả nói:

- Mau dập tắt lửa ngũ sắc kia!

Chương Bảo Nguyên cũng đã ngửi thấy mùi thơm kỳ dị ấy, nhưng y là người lơ đễnh, chưa nhận thấy có sự khác lạ, đến khi nghe đệ tử Cái bang lên tiếng cảnh báo, y mới tỉnh ngộ, liền vung tay chộp vào cổ tay Nghiêm Tiểu Thanh.

Nghiêm Tiểu Thanh cười ha hả, cổ tay xoay nhẹ, hết sức khéo léo chộp vào cổ tay Chương Bảo Nguyên.

Chương Bảo Nguyên ngớ người:

- Chuyện gì vậy hả?

- Các vị đều đã trúng khói độc ngũ sắc, công lực toàn thân mất hết rồi.

Nghiêm Tiểu Thanh trong khi nói tiện tay vung lên, điểm vào huyệt đạo của Chương Bảo Nguyên, quả nhiên Chương Bảo Nguyên trơ mắt nhìn đối phương vung chỉ điểm đến mà không sao tránh khỏi.

Ngay sau đó, Nghiêm Tiểu Thanh tung mình, lao về phía hai đệ tử Cái bang nơi góc nhà.

Hai đệ tử Cái bang thấy vậy liền cùng vung chưởng bổ ra, Nghiêm Tiểu Thanh cười ha hả, hai tay vươn ra, chộp vào cổ tay đối phương kéo mạnh, hai đệ tử Cái bang không sao tự chủ được, cùng ngã lăn ra đất.

Hai đệ tử Cái bang chẳng ngờ khói độc ngũ sắc lợi hại đến vậy, một thân công lực trong thoáng chốc đã hoàn toàn tiêu tan mà mình không hề hay biết.

Nghiêm Tiểu Thanh hai tay vung động, điểm vào huyệt đạo của hai đệ tử Cái bang, rồi lại tung mình, lao về phía đệ tử Cái bang đang đứng bên bàn gỗ. Người này thấy Chương Bảo Nguyên với hai đồng bọn hoàn toàn không có sức kháng cự, vô cùng kinh ngạc, không dám chống cự, vội quay người bỏ chạy ra ngoài, định gọi đồng bọn cứu viện.

Nào ngờ vừa cất chân, mới cảm thấy hai chân bủn rủn, không thể đào tẩu, thầm thở dài một tiếng, vừa định cất tiếng tri hô, nhưng đã bị Nghiêm Tiểu Thanh điểm huyệt, liền tức nửa người tê dại.

Bỗng nghe bên ngoài một tiếng nói rổn rảng vang lên;

- Chương lão nhị, trong đình có phát hiện gì khả nghi không?

Điền Văn Tú vừa nghe tiếng đã nhận ra đó là Thạch Nhất Sơn, hoảng kinh thầm nhủ:

- Thạch lão tam này với Chương lão nhị lỗ mãng như nhau, sớn sa sớn sác xông vào đây khác nào tự chui vào lưới rập.

Điền Văn Tú lòng nóng như thiêu đốt, nhưng vô kế khả thi.

Trên chiếc cầu nhỏ bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, hẳn là Thạch Nhất Sơn không nghe Chương Bảo Nguyên trả lời nên đi vào tìm. Niềm hy vọng duy nhất lúc này là có được vài đệ tử Cái bang thông minh nhạy bén đi cùng Thạch Nhất Sơn, có thể nhận ra sự khả nghi của khói ngũ sắc lan tỏa trong đình.

Chỉ nghe “bình” một tiếng, cánh cửa gỗ khép hờ đã bị một cước đá tung.

Thạch Nhất Sơn với bộ mặt màu đỏ sậm xuất hiện nơi cửa, trong đình khói mù nghi ngút, Thạch Nhất Sơn như không nhìn thấy rõ, thò đầu vào nhìn quanh một hồi, quát:

- Cậu bé kia, có ai từng đến đây không hả?

- Một người cao to mặt đen dẫn theo ba khiếu hóa…

- Đúng rồi, chính họ, bây giờ đi đâu rồi?

- Người mặt đen cùng với ba khiếu hóa đã lục soát ở đây suốt nửa ngày trời rồi tự bỏ đi, đi đâu tiểu nhân đâu có biết.

Thạch Nhất Sơn bỗng trở nên kỹ lưỡng, ngoảnh lại nói:

- Đồ vật ở đây sao không rối loạn?

- Tiểu nhân mới sắp xếp lại đó chứ!

Lúc này khói độc từ trong đình bay ra, Thạch Nhất Sơn tuy ngửi thấy mùi thơm kỳ dị, nhưng không nhận thấy lạ nên chẳng màng đến.

Nghiêm Tiểu Thanh bỗng đứng lên, chậm bước đi ra và nói:

- Nếu không tin thì hãy vào đây lục soát!

Điền Văn Tú tức giận thầm nhủ:

- Tiểu tử này càng lúc càng ghê gớm, có lẽ là xem thử phía sau Thạch Nhất Sơn có người hay không hầu chuẩn bị ra tay.

Lúc này, đôi mắt Thạch Nhất Sơn hướng về phía Điền Văn Tú ngồi xếp bằng trên giường, trầm giọng hỏi:

- Đó là ai?

Thì ra Thạch Nhất Sơn nhận thấy y phục của Điền Văn Tú rất quen thuộc, nhưng diện mạo thì đã bị Nghiêm Tiểu Thanh đeo lên mặt nạ da người, không sao nhận ra được.

Nghiêm Tiểu Thanh đã ra đến cửa đình, lướt mắt nhìn, thấy không có người theo sau Thạch Nhất Sơn, bèn mạnh dạn cười nói:

- Vị kia hả? Tiểu nhân không quen biết!

Thạch Nhất Sơn ngạc nhiên:

- Ngươi nói sao?

- Đó là bằng hữu của tệ chủ nhân, tiểu nhân không quen biết!

Thạch Nhất Sơn thấy y phục của Điền Văn Tú càng nhìn càng quen thuộc, bỗng cất bước đi vào trong đình.

Nghiêm Tiểu Thanh tay phải vung lên, nhanh như chớp một chỉ điểm vào Thạch Nhất Sơn.

Thạch Nhất Sơn tức giận mắng:

- Khá khen tiểu tử, lại dám ám toán Thạch tam gia!

Đồng thời tung mình qua bên cửa, nào ngờ toàn thân công lực đã mất, hai chân bủn rủn, suýt nữa ngã ra đất.

Nghiêm Tiểu Thanh vung chỉ nhanh như gió, điểm vào yếu huyệt nơi mạn sườn Thạch Nhất Sơn.

Thạch Nhất Sơn đã biết không còn sức kháng cự, vừa định há miệng kêu gọi đồng bọn, nhưng Nghiêm Tiểu Thanh đã đoán biết trước, vung tay một chỉ điểm vào á huyệt Thạch Nhất Sơn.

Thế là, Thạch Nhất Sơn thần trí vẫn tỉnh táo, nhưng người không thể cử động, miệng không thể cất tiếng được nữa.

Nghiêm Tiểu Thanh mỉm cười:

- Giờ thì các hạ có thể gặp người mặt đen và ba khiếu hóa rồi đó!

Thạch Nhất Sơn trong lòng tức giận, hai mắt như rực lửa nhìn Nghiêm Tiểu Thanh, nhưng chẳng thể làm gì được.

Nghiêm Tiểu Thanh bồng Thạch Nhất Sơn lên, thích thú nhét vào gầm giường, vừa quay đầu lại, chợt thấy một thanh niên mặt tím đứng ngay cửa.

Điền Văn Tú nhận ra ngay, đó chính là tiêu đầu Đàm Gia Kỳ của Trấn Viễn tiêu cục, thầm nhủ:

- Mong là người này thận trọng kỹ lưỡng, không bị trúng khói độc...

Nghiêm Tiểu Thanh tuy thông minh liến thoắng, nhưng dẫu sao tuổi cũng còn quá nhỏ, không giữ được bình tĩnh, vừa nhìn thấy Đàm Gia Kỳ đã lộ vẻ hốt hoảng, đưa tay ra vặn nút điều khiển trên lư đá.

Thì ra lúc này khói độc từ lư đá phun ra đã rất yếu, không thể gây hại cho người được nữa.

Đàm Gia Kỳ tay phải vung lên, một vệt sáng bay đi, lạnh lùng quát:

- Dừng tay!

Nghiêm Tiểu Thanh rụt nhanh tay về, “keng” một tiếng, một ngọn kim tiền tiêu trúng vào lư đá, lập tức khói độc tắt ngóm.

Thì ra một tiêu của Đàm Gia Kỳ đã tình cờ trúng vào nút điều khiển trên lư đá, khiến nút xoay đi, may thay lại quay sang hướng tắt, khiến khói độc bị ngăn lại ngay.

Điền Văn Tú mừng rỡ thầm nhủ:

- Khói độc đã không còn, Đàm Gia Kỳ dù vào trong đình cũng không hề gì!

Đàm Gia Kỳ rất thận trọng, tuy thấy khói độc không còn, nhưng vẫn không chịu mạo hiểm, từ từ quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng hỏi:

- Người ngồi trên giường là ai?

- Là quán chủ!

Đàm Gia Kỳ quay sang nhìn vào mặt Điền Văn Tú, hỏi tiếp:

- Còn người kia là ai?

- Bằng hữu của quán chủ!

Đàm Gia Kỳ thấy người này ăn mặc giống hệt Điền Văn Tú, sinh lòng hoài nghi:

- Gọi y tỉnh lại, tại hạ có điều cần hỏi!

- Vị quán chủ này là khách quý của gia chủ nhân, còn vị này là bằng hữu của quán chủ, tiểu nhân chỉ là bộc tùng, không dám xấc xược.

Đàm Gia Kỳ đôi mày động đậy, đột nhiên cất bước đi vào.

Nghiêm Tiểu Thanh liên tiếp ám toán thành công, lòng can đảm đã tăng, trở nên hết sức bình tĩnh, thấy Đàm Gia Kỳ đi vào vẫn đứng yên.

Đàm Gia Kỳ đi thẳng đến bên cạnh Điền Văn Tú, vươn tay ra, chộp vào cổ tay Điền Văn Tú.

Nghiêm Tiểu Thanh thấy tình thế cấp bách, sợ bị bại lộ, hốt hoảng xoay người, lao bổ vào Đàm Gia Kỳ, tay phải vung lên, một chỉ điểm vào huyệt đạo của Đàm Gia Kỳ.

Đàm Gia Kỳ đã ngầm đề phòng, vừa nghe tiếng y phục phất gió, liền tức trở tay tung ra một chưởng.

Nghiêm Tiểu Thanh vì tình thế bức bách, chẳng thể không vung chưởng ngạnh tiếp.

“Bốp” một tiếng khẽ, Đàm Gia Kỳ cảm thấy xương cổ tay ê ẩm, người bị đẩy lùi một bước, sửng sốt thầm nhủ:

- Ranh con này tuổi còn nhỏ mà nội công khá là thâm hậu!

Nghiêm Tiểu Thanh nhất kích bất thành, liền tức song chưởng liên hoàn tung ra.

Đàm Gia Kỳ vung chưởng đón tiếp, một trận chiến cận thân diễn ra.

Nghiêm Tiểu Thanh biết nếu để cho đối phương rời khỏi đây, chẳng những bí mật của Vạn Thượng môn bị tiết lộ, mà bản thân y cũng bị nghiêm trị, nên xuất thủ vô cùng hiểm độc, chiêu nào cũng nhắm vào yếu huyệt của Đàm Gia Kỳ.

Đàm Gia Kỳ không ngờ võ công của đạo đồng này lại cao cường và hiểm độc như vậy, không dám mảy may phân thần, ngay cả cơ hội cất tiếng cũng không có.

Điền Văn Tú thấy trong cuộc chiến Nghiêm Tiểu Thanh giành hết ưu thế, lòng nóng như thiêu đốt, nhưng người không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Hai người giao thủ hơn hai mươi chiêu cũng chưa phân thắng bại, Đàm Gia Kỳ tuy vẫn chưa thể phản công, nhưng phòng thủ càng lúc càng chặt chẽ, không còn lúng túng như lúc đầu nữa.

Nghiêm Tiểu Thanh thì càng lúc càng căng thẳng, hai mắt trợn tròn, vận hết toàn lực tấn công.

Bỗng nghe tiếng y phục phất gió, hai đệ tử Cái bang phi thân vào, người bên trái tuổi chừng ba mươi, chính là Lam Quang Bích, một trong Tam Tú hậu khởi của Cái bang; bên phải là người tuổi trên năm mươi, thân hình gầy bé, dưới cằm có chòm râu dê, trên mình đeo một túi vải màu trắng.

Lam Quang Bích đứng nhìn hai người giao thủ bốn chiêu mới đột nhiên xông tới, một chưởng tung ra.

Nghiêm Tiểu Thanh đang lúc sốt ruột, bỗng cảm thấy kình phong từ bên cạnh ập đến, chưởng thế của Lam Quang Bích đã đến gần, bèn chẳng chút suy nghĩ, hữu chưởng vung ra ngạnh tiếp.

Lam Quang Bích không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ mà công lực thâm hậu, cảm thấy cổ tay ê ẩm.

Đàm Gia Kỳ thấp giọng:

- Lam huynh, tiểu đồng này võ công cao cường, không nên khinh địch!

Lam Quang Bích mỉm cười:

- Không hề gì!

Đoạn tạt ngang một bước, đứng cản trước mặt Nghiêm Tiểu Thanh.

Nghiêm Tiểu Thanh như biết một mình khó chổng nổi đối phương, tự động dừng tay.

Lam Quang Bích cười khảy:

- Tiểu huynh đệ họ tên là gì?

Nghiêm Tiểu Thanh lướt mắt nhìn Kim đạo trưởng, thấy sư phụ không hề có dấu hiệu hồi tỉnh, sốt ruột buộc miệng nói:

- Tiểu nhân họ Nghiêm!

Y tuổi nhỏ nhưng thông minh hơn người, biết tình thế lúc này hết sức bất lợi với mình, bây giờ tốt hơn hết là kéo dài thời gian.

Lam Quang Bích lại hỏi:

- Tiểu huynh đệ thân phận thế nào trong tòa trang viện sang trọng này?

- Tiểu nhân là thư đồng!

- Một thư đồng mà võ công thế này, vậy thì chủ nhân trang viện này hẳn là một nhân vật phi thường?

Nghiêm Tiểu Thanh bỗng hét lên:

- Không được động đến ông ấy!

Thì ra đệ tử Cái bang bên trái được Lam Quang Bích ra hiệu, vung tay chộp vào cổ tay trái Kim đạo trưởng.

Lam Quang Bích lẹ làng tung ra một chưởng, cản Nghiêm Tiểu Thanh lại, cười nói:

- Tiểu huynh đệ cũng có quan hệ với vị đạo trưởng này sao?

Hai tay vung động, hóa giải bốn chiêu tấn công của Nghiêm Tiểu Thanh.

Phải biết Lam Quang Bích là phần tử ưu tú trong Cái bang, dĩ nhiên võ công chẳng phải tầm thường, vừa rồi do khinh địch tung ra một chưởng, suýt bị thua thiệt; lúc này xuất chưởng đã gia tăng công lực, chiêu nào cũng cực kỳ hung mãnh, Nghiêm Tiểu Thanh bị bức lui về chỗ cũ.

Đệ tử Cái bang đeo túi trắng lúc này đã kiểm tra Kim đạo trưởng và Điền Văn Tú, lớn tiếng nói:

- Đạo trưởng này hơi thở yếu ớt và đứt đoạn, chẳng rõ nguyên nhân, còn người này thì bị điểm huyệt.

- Giải huyệt cho người ấy!

Lam Quang Bích quay sang Nghiêm Tiểu Thanh, nói tiếp:

- Không ngờ tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ mà lại thâm trầm thế này!

Nghiêm Tiểu Thanh từ bé đã theo bên Kim đạo trưởng học luyện võ công, hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, sự biến bất ngờ khiến y hết sức bối rối, động thủ thì không đương cự lại đối phương, thật vô kế khả thi, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.

Đệ tử Cái bang đeo túi trắng sử dụng thủ pháp “thôi cung quá huyệt” xoa bóp trên người Điền Văn Tú một hồi, giải khai huyệt đạo cho Điền Văn Tú.

Điền Văn Tú thở ra một hơi dài, đứng phắt dậy, giơ tay lột mặt nạ da người ra, tung mình xuống giường.

Lam Quang Bích thoáng ngẩn người, ôm quyền nói:

- Thì ra là Điền thiếu bảo chủ!

Điền Văn Tú đỏ mặt:

- Đa tạ Lam huynh đã cứu giúp!

- Thiếu bảo chủ không cần khách sáo!

Đàm Gia Kỳ bỗng xen lời hỏi:

- Điền huynh, Triệu lão bảo chủ có khỏe không?

Điền Văn Tú thoáng chau mày:

- Có lẽ vẫn khỏe, chỉ cần bắt sống Kim đạo trưởng này, chúng ta không còn phải sợ họ nữa... Hãy mau điểm huyệt ông ta, đừng để ông ta hồi tỉnh, có lẽ chúng ta đều không phải địch thủ...

Lam Quang Bích vừa định nói, Điền Văn Tú đã nói tiếp:

- Dưới gầm giường có đệ tử của Cái bang!

Điền Văn Tú tuy là người ngăn nắp thứ tự, nhưng lúc này trong lòng chất chứa nhiều điều, hận chẳng thể một câu có thể nói rõ, nên lời lẽ cũng đâm ra rối rắm.

Đệ tử Cái bang đeo túi trắng cúi xuống nhìn, quả thấy dưới gầm giường có nhiều người, ngoài ba đệ tử Cái bang, còn có Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn.

Nghiêm Tiểu Thanh thấy cơ mật đã bị lộ, vừa lo vừa giận, buông tiếng quát to, tung mình lao tới, một chưởng bổ vào Lam Quang Bích.

Lam Quang Bích hữu chưởng vung lên đón tiếp, hai người lại giao chiến tiếp.

Điền Văn Tú vội quay người, vận tụ chân lực, một chỉ điểm vào yếu huyệt của Kim đạo trưởng. Nào ngờ ngón tay như chạm vào sắt đá, đau điếng tê dại, sững sờ khẽ nói:

- Đạo nhân này chẳng rõ đã luyện võ công gì mà sau khi nhập định toàn thân vẫn cứng như sắt đá.

Đàm Gia Kỳ tuy không nói, nhưng lòng thầm nghĩ:

- Có chuyện như vậy ư?

Xoay tay vung chưởng, bổ vào vai phải Kim đạo trưởng, “bộp” một tiếng, quả nhiên như bổ vào sắt đá, cả bàn tay ê ẩm, bất giác chau mày.

Điền Văn Tú thấp giọng:

- Ông ta trong lúc nhập định mà còn như vậy, nếu hồi tỉnh thì lợi hại dường nào, phải sớm nghĩ cách mới được!

Đàm Gia Kỳ gật đầu:

- Không sai, chuyện này chưa từng nghe bao giờ!

Điền Văn Tú ngẫm nghĩ chốc lát:

- Ông ta đã có thể vận khí phong tỏa huyệt đạo, hẳn cũng có thể chống lại binh khí, chúng ta bằng cách nào mới có thể đả thương ông ta?

- Đành phải dùng binh khí thử xem!

Đàm Gia Kỳ thò tay vào lòng, lấy ra một chủy thủ, tuốt khỏi bao da cầm tay, nhắm vào yếu huyệt trên vai Kim đạo trưởng đâm xuống.

Lần này Đàm Gia Kỳ đã rút kinh nghiệm, vận đến chín thành công lực, cho dù Kim đạo trưởng công lực thâm hậu đến mấy, trong lúc nhập định vong ngã thế này cũng khó thể chịu nổi.

Mắt thấy ngọn chủy thủ đã sắp đâm vào vai Kim đạo trưởng, Đàm Gia Kỳ đột nhiên cổ tay hạ xuống, chủy thủ cũng vuột khỏi tay rơi xuống đất.

Đàm Gia Kỳ sửng sốt nói:

- Tại hạ đã bị trúng ám khí!

Chú mắt nhìn, quả thấy một mũi ngân châm cắm trên cổ tay phải Đàm Gia Kỳ, nửa phần lộ ra ngoài lấp lánh ánh sáng màu lam, hiển nhiên có tẩm kịch độc.

Điền Văn Tú biết đây là cơ hội duy nhất có thể chế ngự Kim đạo trưởng, nếu để mất, khó thể có lần thứ hai, nhưng độc châm chẳng rõ đến từ đâu đã im lìm trúng vào cổ tay Đàm Gia Kỳ, và cũng có thể trúng vào người thứ hai nếu ra tay ám toán Kim đạo trưởng...

Bỗng nghe Lam Quang Bích trầm giọng quát:

- Nằm xuống ngay!

Nghiêm Tiểu Thanh nói:

- Chưa chắc!

Tiếp theo là “bốp bốp” hai tiếng, Nghiêm Tiểu Thanh bị đẩy lùi hai bước.

Lam Quang Bích tuy vẫn đứng yên, nhưng không xuất thủ tấn công Nghiêm Tiểu Thanh.

Hiển nhiên sau khi đẩy lùi Nghiêm Tiểu Thanh, Lam Quang Bích không còn sức tấn công nữa.

Chủy thủ trong tay Điền Văn Tú đã đưa lên ngang ngực Kim đạo trưởng, chỉ còn thiếu điều đâm vào nữa thôi.

Điền Văn Tú khẽ hắng giọng nhằm gây cho Lam Quang Bích chú ý, nào ngờ lúc này Lam Quang Bích đang ngưng tụ chân khí, chuẩn bị toàn lực công kích Nghiêm Tiểu Thanh, nên nghe mà không biết.

Điền Văn Tú thầm thở dài, nhắm ngay yếu huyệt kiên oa của Kim đạo trưởng, nhưng ánh mắt bỗng hướng về phía đệ tử Cái bang túi trắng, đồng thời chủy thủ trong tay đâm nhanh tới.

Quả nhiên ngay khi ấy, đệ tử Cái bang túi trắng vung tay, hai vệt sáng như tia chớp bắn ra.

Điền Văn Tú sớm đã đề phòng, cổ tay phải hạ xuống, chớp nhoáng tránh khỏi hai mũi độc châm.

Đệ tử Cái bang túi trắng biết thân phận đã bại lộ, tay trái vung lên, lại phóng ra ba mũi độc châm.

Điền Văn Tú không ngờ y đã bại lộ thân phận mà còn dám ra tay tàn ác, trong khoảng cách này không sao tránh kịp, chỉ cảm thấy đùi phải tê dại, đã bị trúng một châm.

Đệ tử Cái bang túi trắng ngay khi phóng độc châm đã tung mình lên không, lao thẳng vào Điền Văn Tú.

Đàm Gia Kỳ sau khi được Điền Văn Tú ra hiệu cũng đã sinh lòng hoài nghi và lưu ý giám sát đệ tử Cái bang túi trắng, song vì tình hình diễn biến quá nhanh, không kịp lên tiếng cảnh báo.

Điền Văn Tú xoay tay, chủy thủ với chiêu “Thiên nữ huy thủ (vẫy tay)” đâm vào đệ tử Cái bang túi trắng.

Đệ tử Cái bang túi trắng nghiêng người sang bên tránh khỏi, tay phải với chiêu “Thiên Vương thác (bợ) tháp” tống vào cổ tay phải Điền Văn Tú.

Điền Văn Tú đùi phải bị trúng độc châm, hành động bất tiện, trong lúc cấp bách, chủy thủ vung động, đột nhiên thi triển chiêu “Tây phong quyển liêm” (gió tây cuốn rèm) hóa thành nhiều đốm sáng công vào đối phương.

Đệ tử Cái bang túi trắng trong tay không có binh khí, không dám ngạnh tiếp chủy thủ của Điền Văn Tú, bị bức lui ba thước.

Điền Văn Tú lạnh lùng quát:

- Dừng tay, các hạ là đệ tử Cái bang, sao lại hạ độc thủ với tại hạ và Đàm huynh?

Tiếng nói rất to nhằm để cho Lam Quang Bích nghe thấy, quả nhiên Lam Quang Bích liền tức quay đầu, trừng mắt nhìn đệ tử Cái bang túi trắng.

Đệ tử Cái bang túi trắng vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh, không hề hoảng sợ bởi ánh mắt của Lam Quang Bích, mắt nhìn Điền Văn Tú ra chiều chuẩn bị xuất thủ.

Lam Quang Bích tâm thần chấn động, thầm nhủ:

- Thì ra trong Cái bang đã có gian tế, người này là một trong số cận vệ của bang chủ dẫn theo từ tổng đà, đã có một, ai dám bảo đảm là không có hai?

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, linh cảm như toàn thể Cái bang đang lâm vào tình thế vô cùng hung hiểm.

Lam Quang Bích được liệt danh một trong Tam Tú của Cái bang, chẳng những võ công hơn người, mà cơ trí cũng khó ai sánh kịp.

Y ổn định tâm thần nói:

- Đàm huynh xin hãy lưu ý tình hình bên ngoài!

Lam Quang Bích nói vậy hiển nhiên là phủ nhận hành vi bội phản của đệ tử Cái bang túi trắng.

Đàm Gia Kỳ tức giận thầm nhủ:

- Sự việc đã quá rõ ràng, chả lẽ chúng ta vu oan cho y? Thật không ngờ người của Cái bang lại thiên vị như vậy!

Nhưng Điền Văn Tú thì suy nghĩ cặn kẽ hơn, rất có thể là Lam Quang Bích cố ý như vậy để cho đệ tử Cái bang túi trắng tạm thời yên tâm.

Lam Quang Bích tuy bề ngoài vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng nỗi lo trong lòng thì như dông bão sóng xô.

Trong tình thế lúc này, chỉ có chế ngự Nghiêm Tiểu Thanh trước rồi hẵng định liệu.

Lam Quang Bích nghĩ vậy, liền tung mình lao vào Nghiêm Tiểu Thanh, song chưởng liên hoàn tung ra, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước.

Nghiêm Tiểu Thanh tuy toàn lực ứng phó, nhưng nội lực kém hơn Lam Quang Bích một bậc, sau vài chiêu đã trở nên nao núng, Lam Quang Bích dần giành hết ưu thế.

Nhưng Nghiêm Tiểu Thanh cứ mỗi lần sắp bại lại tung ra một hai chiêu quyền rất kỳ ảo, thoát khỏi vòng nguy hiểm, nên cuộc chiến tuy hơn kém rõ ràng, nhưng nhất thời Lam Quang Bích vẫn chưa giành được thắng lợi.

Điền Văn Tú vận chân khí phong bế huyệt đạo chân phải, một chân tung mình lao tới hai thước, cản đường đệ tử Cái bang túi trắng, đưa chủy thủ cho Đàm Gia Kỳ và nói:

- Đàm huynh hãy ngăn cản người này, để tại hạ giải quyết Kim đạo trưởng.

- Vâng!

Đàm Gia Kỳ đón lấy chủy thủ, liền tức hàn quang lấp loáng, liên tiếp công vào các đại huyệt yếu hại của đệ tử Cái bang túi trắng, đây là lối đánh thí mạng, buộc đối phương phải liên tiếp lùi sau bốn năm bước, rời xa giường gỗ.

Điền Văn Tú thấy thời cơ đã đến, liền một chân tung mình, một chưởng bổ thẳng vào ngực Kim đạo trưởng, “bình” một tiếng, thân người Kim đạo trưởng văng bay xuống giường.

Điền Văn Tú tin chắc chưởng này dù không thể lấy mạng Kim đạo trưởng thì cũng khiến đối phương thọ thương nghiêm trọng.

Quay người nhìn, nào ngờ Kim đạo trưởng chỉ lộn một vòng trên mặt đất, vẫn ngồi xếp bằng như trước, không chút suy suyển.

Điền Văn Tú thầm thở dài, nói:

- Đúng là trời cao còn có trời cao hơn...

Bỗng nghe hơi thở gấp rút vọng đến, thì ra Đàm Gia Kỳ sau một hồi kịch chiến, chất độc của ngân châm đã theo máu xâm nhập, dần cảm thấy nửa người tê dại, tay chân không còn linh mẫn nữa.

Nhưng Đàm Gia Kỳ tính rất quật cường, tuy biết khó chịu nổi thêm vài chiêu nữa, song vẫn cắn răng quyết chiến đến hơi thở cuối cùng.

Điền Văn Tú thấy tình thế bất lợi, cắn răng tay phải ấn lên giường, mượn sức tung mình lên, nhắm chuẩn yếu huyệt trước ngực Kim đạo trưởng, chân trái toàn lực tung ra.

Chiêu cước này đã vận tụ toàn lực, có thể nát đá vỡ bia, Kim đạo trưởng dù nội công thâm hậu đến mấy cũng khó thể chịu nổi.

Mắt thấy một cước của Điền Văn Tú đã sắp trúng vào ngực Kim đạo trưởng, đột nhiên Kim đạo trưởng mở bừng mắt, tay áo phất ra, một luồng nhu kình ập vào người Điền Văn Tú, khiến Điền Văn Tú xoay người hai vòng, một cước đá vào giường gỗ.

“Ầm” một tiếng vang rền, cả chiếc giường bay lên không, gỗ vun và chăn màn văng tung tóe, rơi vãi trên mặt đất.

Điền Văn Tú vội trầm khí, giữ vững thân người.

Quay mắt nhìn, chỉ thấy Kim đạo trưởng chậm rãi đứng lên, trầm giọng quát:

- Dừng tay!

Nghiêm Tiểu Thanh đang cảm thấy không còn chịu đựng nổi nữa, đã bị Lam Quang Bích hoàn toàn áp đảo, hết sức lúng túng, nghe tiếng quát của sư phụ, vui mừng khôn xiết, vội tung mình lui ra.

Kim đạo trưởng ánh mắt sắc lạnh quét nhìn mọi người, dừng lại trên người Lam Quang Bích hỏi:

- Các hạ là người của Cái bang?

Lam Quang Bích gật đầu:

- Vâng, đạo trưởng xưng hô thế nào?

Kim đạo trưởng cười nhạt:

- Các hạ thân phận thế nào trong Cái bang?

- Hương chủ hộ pháp trong tổng đà, đạo trưởng là ai?

- Các hạ chưa xứng đáng để biết danh tánh của bần đạo!

- Đạo trưởng thật hống hách!

Kim đạo trưởng không màng đến Lam Quang Bích nữa, quay sang đệ tử túi trắng nói:

- Hôm nay ngươi đã bại lộ thân phận, không thể trở về Cái bang nữa rồi!

- Tình thế nguy cấp, thuộc hạ chẳng thể không ra tay!

Kim đạo trưởng gật đầu:

- Bổn tọa biết!

Quét mắt nhìn Điền Văn Tú và Lam Quang Bích, lạnh lùng nói:

- Các vị hôm nay đã biết quá nhiều bí mật của Vạn Thượng môn, bần đạo dù có đức hiếu sinh cũng chẳng thể tha cho các vị.

Lam Quang Bích lòng tột cùng khích động, hai mắt như phún ra lửa nhìn đệ tử túi trắng, lạnh lùng nói:

- Cái bang ta xưa nay trung nghĩa tương truyền, giới giang hồ thảy đều kính trọng, không ngờ hôm nay lại có con ngựa hại đàn như ngươi, phải biết trưởng lão chấp pháp trong bang mắt sáng như điện, hẳn ngươi cũng khó thoát khỏi chế tài của luật lệ trong bang.

Đệ tử túi trắng thản nhiên mỉm cười:

- Lam Quang Bích, lão phu trịnh trọng cho ngươi biết một điều, vạn thượng thần công tuyệt thế, Kim đường chủ và Tứ Yến Bát Công đều võ nghệ tuyệt luân, người của Cái bang tuy nhiều, nhưng đều là một lũ ô hợp, sao chống nổi thần oai của vạn thượng, nếu ngươi nghe theo lời khuyên tốt lành của lão phu mà gia nhập Vạn Thượng môn, lão phu sẽ cầu xin Kim đường chủ...

Lam Quang Bích tức giận quát:

- Phản đồ muốn chết!

Tung mình lao bổ vào đệ tử túi trắng, nhưng Kim đạo trưởng đã phất tay áo, một luồng ám kình đã đẩy bật Lam Quang Bích lui về chỗ cũ.

Lam Quang Bích cảm thấy huyết khí sục sôi, kinh hãi thầm nhủ:

- Lão đạo này công lực quá thâm hậu, tình thế hôm nay thật dữ nhiều lành ít rồi!

Y biết nếu tiếp tục động thủ hẳn sẽ tự tìm cái chết sớm hơn, bèn vừa thầm vận khí điều tức, vừa nghĩ cách đưa tin ra ngoài.

Kim đạo trưởng lạnh lùng nói:

- Các vị tự ra tay hay là bần đạo phải ra tay?

Lam Quang Bích hít vào một hơi dài, thầm vận công giới bị, hai mắt nhìn chốt vào mặt Kim đạo trưởng, tuy biết rõ không phải địch thủ, nhưng cũng chẳng thể xuôi tay chịu chết.

Kim đạo trưởng chậm bước ung dung đi đến trước mặt Lam Quang Bích, giơ tay điểm ra. Tuy xuất chiêu rất chậm, nhưng Lam Quang Bích cảm thấy không sao chống đỡ nổi, hoảng kinh lùi sau hai bước tránh khỏi.

Kim đạo trưởng bỗng sấn tới một bước, vẫn với tư thế trước một chỉ điểm tới.

Lam Quang Bích tay phải vung nhanh, với chiêu “oản đê (dưới cổ tay) phiên vân”, tạo ra một làn bóng chưởng, bảo vệ mọi yếu huyệt trước ngực.

Thì ra chiêu chỉ của Kim đạo trưởng đã phủ trùm các yếu huyệt trước ngực Lam Quang Bích, chẳng rõ thật sự nhắm vào đâu, nên Lam Quang Bích đành phải bảo vệ tất cả yếu huyệt trước ngực.

Chỉ nghe tiếng “bốp bốp” rất khẽ vang lên liên hồi, làn bóng chưởng chập chùng của Lam Quang Bích không sao ngăn được thế công của Kim đạo trưởng, chưởng thế của Lam Quang Bích trúng vào ngón và cánh tay của Kim đạo trưởng như thể bổ vào sắt đá, khiến bàn tay đau điếng.

Chiêu chỉ của Kim đạo trưởng xuyên qua làn bóng chưởng, trỏ vào huyệt huyền cơ trước ngực Lâm Quang Bích, cười khảy nói:

- Các hạ muốn chết hay muốn sống?

Lam Quang Bích vẻ mặt hết sức hổ thẹn, nhưng vẫn bình tĩnh cười nhạt:

- Cái bang bao đời trung nghĩa, xem cái chết như trở về, tại hạ đã không phải địch thủ của đạo trưởng, chết cũng không ân hận.

Kim đạo trưởng lạnh lùng:

- Nhưng các hạ còn có cơ hội sống!

Lam Quang Bích khảng khái:

- Van xin sự sống không phải ý nguyện của đệ tử Cái bang, đạo trưởng cứ ra tay!

- Không cần các hạ van xin, chúng ta chỉ giao dịch một cách công bằng.

Lam Quang Bích tuy có hào khí xem nhẹ cái chết, nhưng chẳng phải không muốn được sống, không dằn lòng được hỏi:

- Giao dịch gì?

Kim đạo trưởng cười:

- Đối với các hạ rất là đơn giản...

Quay sang đệ tử túi trắng, nói tiếp:

- Chỉ cần các hạ khi trở về Cái bang không tiết lộ những bí mật hôm nay!

Lam Quang Bích cười ha hả:

- Nếu tại hạ chấp nhận, đạo trưởng tin sao?

- Dĩ nhiên không tin! Nếu chấp nhận thì bần đạo có cách khiến cho các hạ không thể tiết lộ.

Lam Quang Bích ngạc nhiên:

- Đạo trưởng đã có cách, sao còn phải hỏi tại hạ?

- Bần đạo không bao giờ ép buộc người khác, tuy có thủ đoạn khống chế các hạ, nhưng vẫn muốn có thỏa thuận trước, mai kia các hạ trở thành thuộc hạ của bần đạo mới có thể tâm phục khẩu phục.

Kim đạo trưởng vừa dứt lời, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng sắc lạnh nói:

- Buông tay ra!

Kim đạo trưởng ngẩng lên nhìn, thì ra đó là một người toàn thân y phục đen, vai giắt trường kiếm, khăn đen che mặt đứng ngay trước cửa.

Người này xuất hiện quá đột ngột, với võ công của những người trong đình mà không hề phát giác tiếng bước chân qua cầu.

Điền Văn Tú động tâm, thầm nhủ:

- Đây hẳn là người áo đen mà Kim đạo trưởng đã hỏi khi nãy!

Ngưng thần nhìn, chỉ thấy người áo đen mắt rực thần quang, ngoài ra đều bị khăn đen che kín.

Kim đạo trưởng thoáng kinh ngạc, cười nhạt nói:

- Bần đạo tuy chưa từng gặp các hạ, nhưng đã được nghe danh!

Người áo đen lạnh lùng:

- Tại hạ muốn đạo trưởng thả người ra trước!

- Bần đạo cả đời chỉ nghe lệnh hai người, chưa có người thứ ba!

Người áo đen giơ tay, liền tức hàn quang lấp lóa, trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm sáng quắc.

Động tác tuốt kiếm nhanh khôn tả, mọi người hiện diện đều không nhìn thấy rõ y đã tuốt kiếm như thế nào.

Kim đạo trưởng thoáng tái mặt:

- Thủ pháp tuốt kiếm nhanh lắm!

Người áo đen giọng sắc lạnh:

- Tại hạ không muốn động thủ gây thương vong, nhưng nếu đạo trưởng không chịu buông tay, tại hạ đành phải mạo phạm.

Kim đạo trưởng biết nhiều hiểu rộng, chỉ thấy thủ pháp tuốt kiếm của người áo đen cũng biết võ công cao thâm dường nào, vừa ngầm giới bị vừa lạnh lùng nói:

- Các hạ đã chống đối với bổn môn, sao không dám lộ mặt thật?

- Tại hạ không hề có ý định chống đối các vị, mà chỉ phụng mệnh đến đây...

Như nhận thấy mình đã nói quá thẳng thắn, bỗng bỏ dở câu nói.

Tuy chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng Kim đạo trưởng đã nhận ra người áo đen này hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, bèn quyết định dùng võ công thăm dò kiếm pháp của đối phương, vừa định vận công đả thương Lam Quang Bích trước.

Bỗng nghe tiếng đàn văng vẳng vọng đến, tiếng đàn như có tiết tấu nhất định, lúc đứt đoạn lúc liên tục, đó là một cách truyền lệnh khác của Vạn Thượng môn, trong tiếng đàn như chỉ thị đối sách cho Kim đạo trưởng.

Kim đạo trưởng thoáng chau mày, từ từ rụt bàn tay ấn trước ngực Lam Quang Bích về, mỉm cười nói:

- Các hạ đã không có ý định đối địch với bổn môn, bần đạo cũng không muốn ép người quá đáng.

Ngoảnh lại nhìn Nghiêm Tử Thanh, nói tiếp:

- Giải huyệt cho họ!

Nghiêm Tiểu Thanh liền vâng mệnh sải bước đi đến giải huyệt cho Chương Bảo Nguyên, Thạch Nhất Sơn và ba đệ tử Cái bang.

Chương Bảo Nguyên hai tay co duỗi, đứng phắt dậy nói:

- Khốn kiếp, các ngươi dám ám toán Chương nhị gia...

Quét mắt nhìn, khi thấy rõ những người hiện diện, liền ngớ người không nói tiếp được nữa.

Người áo đen chầm chậm tra kiếm vào bao, vòng tay nói:

- Đa tạ đạo trưởng!

Kim đạo trưởng cười:

- Không cần khách sáo!

Điền Văn Tú thầm nhủ:

- Tình thế lúc này đã trở nên bí ẩn khôn lường, thủ pháp tuốt kiếm của người áo đen này tuy nhanh dị thường, rất hiếm thấy, nhưng Kim đạo trưởng chưa chắc đã khiếp sợ, vì sao đột nhiên lại trở nên thuần phục thế này? Hẳn là có nguyên nhân bí ẩn gì đó.

Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của người áo đen quét về phía Điền Văn Tú và Đàm Gia Kỳ hỏi:

- Hai vị bị trúng ám khí phải không?

Điền Văn Tú đáp:

- Chúng tại hạ bị trúng ám khí tẩm độc!

Người áo đen quay sang nhìn vào mặt Kim đạo trưởng:

- Đạo trưởng đã chịu nể mặt tại hạ thả người, những mong có thể ban cho giải dược.

Kim đạo trưởng đưa mắt nhìn đệ tử Cái bang túi trắng:

- Thân phận ngươi đã bại lộ, không cần trở về Cái bang nữa, hãy trao giải dược cho họ.

- Vâng!

Đệ tử Cái bang túi trắng cung kính đáp, thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra hai viên dược hoàn màu trắng, trao vào tay Điền Văn Tú.

Điền Văn Tú liền đưa cho Đàm Gia Kỳ một viên, tự mình nuốt lấy một viên. Thật công hiệu, cảm giác tê dại chỗ thương thế liền tức biến mất, vết sưng đỏ cũng dần tan đi.

Chỉ nghe đệ tử túi trắng nói:

- Hai vị đã uống giải dược, có thể rút độc châm ra rồi!

Điền Văn Tú và Đàm Gia Kỳ đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng rút độc châm ra.

Người áo đen lạnh lùng nói:

- Các vị hãy rời khỏi đây!

Lam Quang Bích quay sang hỏi:

- Bằng hữu nói với chúng tại hạ phải không?

- Kể cả các hạ với người của quý bang!

Lam Quang Bích ôm quyền thi lễ:

- Được bằng hữu trợ giúp, tại hạ xin đa tạ!

- Không cần!

Người áo đen dứt lời, lách người sang bên tránh đường.

Lam Quang Bích quay sang Điền Văn Tú hỏi:

- Thiếu bảo chủ có đi cùng chúng tại hạ không?

Điền Văn Tú ước lượng tình hình rồi hỏi:

- Tại hạ với Đàm huynh cũng đi cùng ư?

- Dĩ nhiên là tất cả mọi người!

Lam Quang Bích đi trước, tiếp theo là Đàm Gia Kỳ và ba đệ tử Cái bang, sau cùng là Điền Văn Tú.

Ra khỏi đình nổi, Điền Văn Tú quay lại hướng về người áo đen vòng tay thi lễ nói:

- Điền Văn Tú sẽ vĩnh viễn khắc ghi ân tình hôm nay!

Người áo đen không đáp lễ, cao giọng nói:

- Trong các vị có người của Trấn Viễn tiêu cục không?

Đàm Gia Kỳ vội đáp:

- Có tại hạ đây!

Người áo đen vòng tay thi lễ:

- Khi gặp Vương lão anh hùng, nhờ nói lại là tại hạ trong vòng năm ngày sẽ đến bái kiến.

- Tại hạ sẽ y lời báo lại!

Đàm Gia Kỳ nói xong, quay người bước lên cầu.

Lam Quang Bích khẽ hỏi:

- Đàm huynh có biết người áo đen này không?

Đàm Gia Kỳ lắc đầu:

- Không, nhưng vị ấy đã biết tệ đông chủ, rất có thể là cố cựu của tệ đông chủ.

- Cầu mong là vậy!

Lam Quang Bích quay lại nhìn ba đệ tử Cái bang hỏi:

- Các vị có ai biết lai lịch của đệ tử túi trắng kia không?

Một đệ tử bên trái lớn tuổi hơn đáp:

- Đệ tử biết nhưng không nhiều!

Lam Quang Bích vừa bước đi vừa nói:

- Hãy nói xem!

- Đệ tử chỉ biết y thuộc Hộ Pháp đường, còn lai lịch thì không rõ.

Lam Quang Bích trong lòng tuy rất lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nói:

- Vậy có biết danh tánh không?

- Dường như là Trầm Thất Quan!

Lam Quang Bích ngẩn người, có thể nói đây là lần vấp ngã đầu tiên trong đời y, nhưng y là người trí dũng song toàn, biết hiện nay không chỉ Cái bang lâm vào hiểm cảnh chưa từng có, mà cả võ lâm cũng đang âm ỉ một trận phong ba bão táp.

Y cần phải sớm gặp bang chủ để cho biết những nguy cơ, những nội gián tiềm phục trong Cái bang, nếu không kịp thanh trừ, chẳng cần cường địch bên ngoài, Cái bang cũng tự tan rã…

Bỗng nghe một tiếng nói nặng nề vang lên:

- Lam huynh!

Lam Quang Bích ngẩng lên, vội thi lễ theo quy định trong bang và nói:

- Kim huynh!

Người ấy chính là Kim Khiếu Xuyên, phân đà chủ Trường An ba hôm trước.

- Bản đồ khu vực ngôi đình nổi trên hồ sen là vẽ cho Lam huynh phải không?

- Vâng, chính là do huynh đệ phụ trách!

- Nhưng có phát hiện gì không?

- Chuyện rất dông dài, bang chủ đến chưa vậy?

- Bang chủ bận rộn nhiều việc, sáng nay vội vã tiếp kiến Kim mỗ, chỉ nói được vài câu là phải đi nơi khác ngay.

- Kim huynh có biết đệ tử của bang chủ là những ai không?

Kim Khiếu Xuyên ngẩn người:

- Đó thì Kim mỗ không rõ, có lẽ đều là cao thủ trong Hộ Pháp đường!

Lam Quang Bích mặt đầy vẻ lo âu:

- Kim huynh có thấy ai đeo túi trắng không?

- Theo Kim mỗ nhớ thì như là có hai đệ tử túi lam, ngoài ra đều là túi đen và túi trắng.

Kim Khiếu Xuyên miệng nói nhưng lòng ngạc nhiên thầm nhủ:

- Lam Quang Bích trước nay nói năng rất mạch lạc rõ ràng, sao hôm nay lại hỏi lung tung thế này?

Lam Quang Bích buông tiếng thở dài, định nói nhưng rồi lại thôi.

Kim Khiếu Xuyên vừa định hỏi, bỗng nghe tiếng đàn du dương trầm bổng, hết sức quyến rũ văng vẳng vọng đến.

Tiếng đàn vọng vào tai khiến tâm hồn ngây ngất, và như tiếng chuông ngân buổi sáng, thôi thúc lòng người tỉnh ngộ.

Lam Quang Bích, Kim Khiếu Xuyên và Điền Văn Tú đều bị tiếng đàn lôi cuốn, bất giác ngưng thần lắng nghe.

Chỉ nghe trong tiếng đàn ngập đầy vẻ hiền hòa, khiến lửa giận trong lòng dần tiêu tan.

Lam Quang Bích khẽ thở dài:

- Không biết ai đã khảy ra tiếng đàn ấy!

Đột nhiên, tiếng đàn thay đổi, từ hiền hòa nhân ái trở thành bi ai sầu khổ.

Lúc này quần hào thảy đều bị tiếng đàn lôi cuốn, cùng ngưng thần lắng nghe.

Chỉ nghe tiếng đàn ngập đầy sầu khổ ai oán, đất trời u ám, cuộc đời mênh mang không nơi nương tựa, trong tâm hồn mọi người như bỗng ngập đầy bi thương, không biết bày tỏ cùng ai, tự oán trách bản thân, mọi ước mơ hoài bão đều tan biến.

Chỉ thấy trong lùm cây hoa đột nhiên xuất hiện mười mấy đệ tử Cái bang, thảy đều vẻ mặt nghiêm nghị chậm bước đi ra ngoài. Họ như tâm sự trùng trùng, không hề màng đến Kim Khiếu Xuyên.

Lam Quang Bích và Kim Khiếu Xuyên như bị lây nhiễm, quay người đi ra ngoài.

Tất cả đệ tử Cái bang và cao thủ võ lâm có mặt trong tòa trang viện rộng lớn này đều bị tiếng đàn hút hết tâm thần, không sao tự chủ được, lui đi ra ngoài.

Nhóm Điền Văn Tú một mạch lui ra đến sáu bảy dặm mới dừng lại. Tiếng đàn sớm đã ngưng lặng, thần trí của quần hào cũng dần hồi tỉnh.

Lam Quang Bích bỗng khẽ hắng giọng, đứng lại nói:

- Đây là đâu vậy?

Điền Văn Tú quay nhìn quanh:

- Trương Gia Loan ở thành đông, cách Trường An hơn mười dặm!

Lam Quang Bích từ trong lòng lấy ra một tấm địa đồ, trải trên mặt đất, xem kỹ một hồi, thở dài nói:

- Không biết ba toán người kia có lui về hay không?

Điền Văn Tú chau mày:

- Tiếng đàn thật quái dị...

Kim Khiếu Thiên bỗng vỗ đùi reo lên:

- Kim mỗ hiểu rồi... Kim mỗ hiểu rồi...

Quần hào thảy đều ngơ ngác, Chương Bảo Nguyên là người thô bạo nói:

- Lão mà hiểu thì đâu có mơ mơ màng màng lui ra khỏi trang viện kia!

Điền Văn Tú vòng tay hỏi:

- Kim huynh đã hiểu gì vậy?

- Các vị có từng nghe nói trên giang hồ có một cao nhân võ lâm tên là Cầm Ma không?

Điền Văn Tú lắc đầu:

- Tại gạ chưa từng nghe!

Quần hào ngơ ngác nhìn nhau, chứng tỏ cũng chưa từng nghe.

Kim Khiếu Xuyên quét mắt nhìn mọi người, nói tiếp:

- Khi xưa Kim mỗ từng nghe nói có một vị kỳ nhân võ lâm bởi trời sinh thân cốt hư yếu, khó thể đạt được trình độ “đăng phong tạo cực”, nên đã đi theo đường lối khác, khổ luyện tiếng đàn, đã đưa võ công hòa hợp với tiếng đàn...

Chương Bảo Nguyên ngạc nhiên ngắt lời:

- Có chuyện như vậy ư?

- Chương huynh không tin chứ gì?

- Ôi! Nhớ lại tiếng đàn quái dị khi nãy đã khiến chúng ta rút lui đến đây, không tin cũng phải tin.

Kim Khiếu Xuyên mỉm cười:

- Nghe đâu sau khi luyện thành võ công hòa hợp với tiếng đàn, ông ấy đã thường xuyên xuất hiện trên giang hồ, vì tiếng đàn có thể khống chế nỗi vui giận trong lòng người, nên đã nhanh chóng chấn động giang hồ.

Ngay cả Điền Văn Tú và Lam Quang Bích đều chưa từng nghe nói về chuyện quá khứ võ lâm này, bất giác sinh lòng ngưỡng mộ.

Kim Khiếu Xuyên chầm chậm quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp:

- Kỳ nhân ấy vì muốn chứng thực diệu dụng của tiếng đàn nên đã gây ra hai đại sự chấn động võ lâm, và cũng khiến thanh danh Cầm Ma nhanh chóng lan truyền trên giang hồ.

Ông ngước mặt nhìn trời, thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Đó là chuyện hồi mấy mươi năm trước, vụ đại kiếp ở Tây Hồ chính là do Cầm Ma một tay gây ra... Sau đại kiếp ấy, Cầm Ma đã vang danh võ lâm...

Lam Quang Bích bỗng hỏi:

- Kim huynh từng gặp Cầm Ma chưa?

Kim Khiếu Xuyên ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Cầm Ma tướng mạo thật sự ra sao cũng chỉ dừng lại ở lời đồn, có người bảo là một thư sinh yếu đuối, mặc y phục lam, người gầy trơ xương; có người lại nói ông ấy phong lưu hào hoa, thật sự như thế nào, không ai biết rõ... Có người nói Nhạc trưởng lão trong bang đã từng gặp Cầm Ma, Kim mỗ cũng từng hỏi Nhạc trưởng lão về điều ấy...

Lam Quang Bích sốt ruột ngắt lời:

- Nhạc trưởng lão bảo sao?

- Nhạc chưởng lão đã lảng sang chuyện khác, vờ như không nghe... Về sau Cầm Ma còn xuất hiện hai lần, nhưng Nhạc trưởng lão cũng chỉ là phán đoán qua tiếng đàn, không ai có thể quả quyết có phải Cầm Ma hay không?

Điền Văn Tú bỗng hỏi:

- Kim huynh có phải nói là tiếng đàn khi nãy...

Kim Khiếu Xuyên tiếp lời:

- Rất khó nói, trên giang hồ chưa từng nghe nói đến chuyện tiếng đàn lui địch, vậy mà hôm nay chúng ta đã đích thân trải nghiệm.

Lam Quang Bích chau mày:

- Chả lẽ Cầm Ma đã xuất hiện hồi mấy mươi năm trước, nay lại tái hiện và đối đầu với Cái bang chúng ta?

Kim Khiếu Xuyên nhẹ lắc đầu:

- Sự thể trọng đại, Kim mỗ cũng không dám khẳng định!

31

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.