Chương 4
Vạn Thượng môn bí ẩn khôn lường
Chương 4: Vạn Thượng môn bí ẩn khôn lường
Điền Văn Tú nói:
- Vậy hẳn là một người rất có danh vọng phải không?
- Tệ thượng trước nay không muốn với mặt thật gặp người đời!
- Vậy quý chủ nhân là một nhân vật thần bí rồi!
- Nói vậy cũng không sai, tệ thượng chẳng phải e sợ điều gì, chỉ là không muốn và không thèm gặp người đời thôi!
- Quý chủ nhân hẳn đi lại trên giang hồ rất lâu?
Nữ tỳ áo xanh như đã cảnh giác Điền Văn Tú đang moi chuyện mình, ngoảnh lại cười, không nói tiếp nữa.
Điền Văn Tú thấy đối phương đã cảnh giác, có hỏi nữa cũng vô ích, bèn thầm truyền âm với Triệu Thiên Tiêu nói:
- Lão tiền bối hãy cố nhẫn nại, hiện thời cơ chưa đến, không nên vọng động, hãy yên tâm ở đây chờ vãn bối chốc lát.
Nữ tỳ áo xanh dẫn Điền Văn Tú ra khỏi thạch thất, quay lại đóng cửa, rẽ sang một gian phòng khác. Điền Văn Tú đảo mắt nhìn quanh, nhận thấy nơi đây là một tòa trang viện dưới lòng đất, nơi cửa dường như có rất nhiều phòng.
Nữ tỳ áo xanh đi đến trước cửa một thạch thất, ngoảnh lại tủm tỉm cười nói:
- Công tử tự vào đi!
Cô ta mặt trơ khấc, khi cười ngoại trừ hai hàm răng đều đặn, cơ mặt không chút động đậy, khiến Điền Văn Tú nổi gai ốc, vội lách người đi ngang qua bên cạnh cô ta, bước thẳng vào thạch thất.
Lúc này do lòng hiếu kỳ thôi thúc, Điền Văn Tú thật nôn nóng muốn được gặp tệ thượng của nữ tỳ áo xanh này, để xem là một nhân vật thế nào mà lại dám cướp dược vật của một bang phái lớn nhất võ lâm hiện nay.
Chỉ nghe “bình” một tiếng, nữ tỳ áo xanh đã đóng cửa lại.
Trong thạch thất chợt tối om, Điền Văn Tú dừng chân, nhắm mắt một hồi, rồi lại mở mắt, thấy thạch thất này chỉ cỡ hai gian phòng, giữa có một chiếc bàn to, trên bàn là một chiếc lư đá, hai chiếc ghế gỗ đặt sát vách phía bắc.
Điền Văn Tú đang do dự, bỗng nghe một tiếng nói lạnh lùng và thấp trầm vang lên:
- Mời ngồi!
Lời lẽ tuy khách sáo, nhưng tiếng nói sắc lạnh và oai nghiêm.
Điền Văn Tú quay nhìn tứ phía, nhưng không thấy gì, tiếng nói như từ trong khe vách vọng ra.
Đột nhiên, ánh sáng lóe lên, cửa thất mở toang, một thiếu nữ áo lục tay cầm đèn lồng sải bước đi vào. Như thể trong thất không người, cô ta đi thẳng đến bên chiếc bàn gỗ, bật cháy hỏa tập, đưa vào trong lư, lập tức từ trong lư bốc lên khói trắng nghi ngút, rồi liền quay người lui ra.
Ngay sau đó, hương thơm ngan ngát ập vào mũi, khói trắng nhanh chóng lan tỏa khắp thạch thất, phủ mờ cảnh vật, hương thơm càng lúc càng nực nồng.
Thốt nhiên, một ngọn lửa màu lam bốc lên từ trong lư đá, lên cao hơn nửa thước.
Lúc này khói trắng càng thêm dày đặc, dưới sự soi chiếu của ngọn lửa lam, trở nên mông lung huyền ảo.
Điền Văn Tú vận hết nhãn lực cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật trong vòng năm thước.
Lại nghe tiếng nói lạnh lùng và oai nghiêm vang lên:
- Tệ thượng sắp đến rồi, các hạ hãy cẩn thận!
Rồi liền nghe tiếng nhạc du dương chẳng rõ từ đâu vọng vào thạch thất, đồng thời cũng cảm thấy có người đi vào, vừa định quay nhìn, tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Lại nghe tiếng nói lạnh lùng và oai nghiêm vang lên:
- Điền Văn Tú, tệ thượng thánh giá đã đến, còn chưa hành lễ bái kiến!
Điền Văn Tú ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một người toàn thân y phục màu vàng, đầu đội mão hoàng kim ngồi xếp bằng trong khói sương mờ mịt, đứng bên trái là một đạo nhân tóc bạc, râu dài phủ ngực, mặc áo bào xanh, lưng giắt trường kiếm, tay cầm phất trần; bên phải là một phụ nữ trung niên áo trắng, tóc búi kiểu cung đình, hai tay ôm một chiếc kim bài trong lòng.
Người áo vàng ngồi cách xa hơn, trong sương khói mịt mờ không sao nhìn rõ diện mạo.
Đạo nhân áo xanh và phụ nữ áo trắng đứng gần hơn, nhưng cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy ngũ quan, không rõ diện mạo.
Trong khung cảnh mờ ảo thế này, càng khiến người áo vàng có vẻ thần bí hơn, Điền Văn Tú không khỏi cảm thấy bối rối, bất giác ôm quyền thi lễ.
Đạo nhân áo xanh cất tiếng nói:
- Điền thiếu bảo chủ với Vương Tử Phương Trấn Viễn tiêu cục là viễn thân hay cận lân?
- Không phải viễn thân, cũng không phải cận lân!
- Vậy sao thiếu bảo chủ lại giúp ông ấy tìm kiếm thất tiêu?
- Người trong võ lâm chú trọng nghĩa khí, gia phụ với Triệu bảo chủ kết giao đã mấy mươi năm, tình thâm như thủ túc, tại hạ được Triệu bảo chủ mời cùng tìm kiếm thất tiêu, vậy chẳng danh chính ngôn thuận sao?
- Thiếu bảo chủ được Triệu bảo chủ mời ư?
- Vâng!
- Vậy Triệu bảo chủ là chỗ quen biết cũ với Vương Tử Phương phải không?
Điền Văn Tú dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
- Điều ấy tại hạ cũng không rõ, nhưng Triệu bảo chủ trước nay đã được đồng đạo võ lâm miền tây bắc xem như lãnh đạo, cho dù Vương Tử Phương chưa từng qua lại với Triệu bảo chủ, nhưng Vương Tử Phương đã trực tiếp đến nhà cầu cứu, nhờ Triệu bảo chủ tìm kiếm thất tiêu, theo luật lệ giang hồ thì Triệu bảo chủ cũng chẳng thể từ chối.
Phụ nữ áo trắng tay ôm kim bài cười khảy, tiếp lời:
- Ai đã định ra nhiều luật lệ vậy chứ?
Điền Văn Tú điềm nhiên:
- Các luật lệ đã truyền từ đời này sang đời khác hằng mấy trăm năm trong giới võ lâm, luôn là như vậy, ai định ra thì không biết.
Phụ nữ áo trắng lạnh lùng:
- Những điều ấy chỉ nói bằng lời, không có văn bản pháp lý, Triệu Thiên Tiêu võ công tầm thường mà lại dám khoác lác giúp người tìm kiếm thất tiêu.
Điền Văn Tú phản bác:
- Triệu bảo chủ danh chấn một phương, cũng kể được là một nhân vật lừng lẫy trong giới võ lâm, còn như phu nhân với đạo trưởng có xem trọng ông ấy hay không, đó là chuyện khác.
Đạo nhân áo xanh phì cười:
- Thiếu bảo chủ thật khéo ăn nói và cũng mưu trí hơn người, xử sự rất chuẩn mực và khôn khéo.
Giọng nói bỗng trở nên nghiêm khắc, nói tiếp:
- Tệ thượng lòng dạ nhân từ, không muốn giết người bừa bãi, nhưng rất ghét kẻ nói dối!
- Đạo trưởng có gì chỉ dạy xin cứ nói, nếu là chuyện không thể tiết lộ, cho dù đao kiếm kề cổ cũng không nói.
Đạo nhân áo xanh trầm giọng:
- Ai đã chỉ dẫn thiếu bảo chủ tìm đến Đại Nhạn tháp?
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Bọn họ đã biết rõ về mình, sao lại không biết ai chỉ dẫn? Vậy là bọn họ hẳn không biết Thủy Doanh Doanh ẩn náu trong Vũ Hoa đài. Xem ra việc này liên quan trọng đại, phải giữ bí mật thì hơn.
Nghĩ đoạn, chậm rãi nói:
- Không thể nói ra được!
Đạo nhân áo xanh gắt giọng:
- Vì sao?
- Nếu tại hạ nói dối, bảo là tự tìm đến Đại Nhạn tháp, đạo trưởng có tin không?
Đạo nhân áo xanh cười đanh lạnh:
- Nếu các vị chỉ tìm lên đến tầng bảy thì cũng chẳng sao, đằng này lại tìm đến đỉnh tháp, vậy hẳn là có người đã tiết lộ. Theo bần đạo suy đoán thì đó hẳn là người của bọn này, khiến tệ thượng hết sức tức giận, quyết tìm cho ra người ấy, chỉ cần thiếu bảo chủ cho biết, tệ thượng chẳng những không làm hại thiếu bảo thủ, mà còn phá lệ ưu đãi hai vị…
Điền Văn Tú trầm ngâm một hồi:
- Nếu tại hạ nói ra, đạo trưởng hẳn không buông tha người ấy?
- Lẽ đương nhiên!
- Bậc đại trượng phu không thể nào làm như vậy!
- Kẻ thức thời là tuấn kiệt, nếu thiếu bảo chủ không chịu nói ra, vậy là định chịu tội thay phải không?
Điền Văn Tú kiên quyết:
- Điền mỗ dù phải chịu hình phạt nặng đến mấy cũng không thể nào tiết lộ.
Đạo nhân áo xanh bỗng phất tay áo, ngọn lửa lam trong lư đá vụt tắt, thạch thất liền trở nên tối om như trước, hơi khói mịt mờ, giơ tay không thấy năm ngón.
Chú mắt nhìn, trong thạch thất đâu còn bóng người, và khói trắng trong lư đá cũng đã ngưng từ lâu.
Điền Văn Tú ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Chuyện gì thế này? Chả lẽ đúng như đạo nhân áo xanh đã nói, vị lãnh đạo thần bí này lòng dạ nhân từ, không muốn giết người bừa bãi nên đã dễ dàng buông tha cho mình…
Nhân vật thần bí này, diễn biến bất ngờ này, tất cả đều khác thường, thật quá khó hiểu.
Điền Văn Tú ngồi thừ ra suy ngẫm, chẳng rõ bao lâu đã trôi qua.
Bỗng “kẹt” một tiếng, cửa ngầm mở ra, ánh đèn soi vào, một đồng tử áo xanh tay trái cầm đèn lồng, tay phải bưng một chiếc khay gỗ, trên là hai đĩa thức ăn và một giỏ bánh nóng, chậm bước đi vào.
Tiểu đồng áo xanh chậm rãi đặt khay xuống trên bàn và nói:
- Công tử hẳn là đói rồi, xin mời dùng bữa!
Đồng tử áo xanh lẳng lặng đứng bên, chờ cho Điền Văn Tú ăn xong mới dọn dẹp chén đũa, cười nói:
- Công tử no rồi chứ?
- No rồi, cảm ơn tiểu huynh đệ!
- Không cần cảm ơn đâu!
Đồng tử áo xanh bưng khay lên, quay người đi ra.
Điền Văn Tú sực nghĩ đến Triệu Thiên Tiêu, không biết ông ấy bây giờ thế nào, sao mình không hỏi đồng tử này?
Bèn đứng lên nói:
- Tiểu huynh đệ, xin chờ chốc lát, tại hạ có điều cần hỏi!
Đồng tử áo xanh đã đi đến gần cửa, ngoảnh lại hỏi:
- Điều gì?
- Vị bằng hữu của tại hạ hiện ở đâu?
Đồng tử áo xanh lắc đầu:
- Không biết!
“Ầm” một tiếng đóng cửa lại, sải bước bỏ đi.
Điền Văn Tú ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đã đóng chặt, thầm nghĩ:
- Đồng tử này mày thanh mục tú, chưa nói đã cười, hết sức hòa nhã, sao bỗng dưng lại trở nên thô lỗ thế nhỉ?
Lúc này đã ăn no, tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ:
- Mình cũng không thể ngồi đây chờ chết, phải tìm cách thoát thân mới được!
Đưa tay sờ soạng, cảm thấy vách tường lạnh ngắt, thì ra được xây bằng loại đá xanh rắn chắc.
Đối phương đã không điểm huyệt mình, cũng không phái người canh giữ, xem ra bên ngoài nếu không có cao thủ canh phòng thì cũng có mai phục cực kỳ lợi hại.
Điền Văn Tú nghĩ tuy chu đáo, nhưng ý định thoát thân mãnh liệt đã thôi thúc y đi đến gần cửa thất.
Đưa tay kéo, cửa thất liền “kẹt” một tiếng mở ra, cảnh vật bên ngoài hiện rõ trước mắt.
Đây dường như là lối ra của một tòa trang viện dưới lòng đất, hai bên đều là vách tường, cửa đá trùng trùng lớp lớp.
Một thang bậc cấp hướng lên trên, trước thang là một khoảng đất bằng chừng hai trượng vuông, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không có người canh phòng.
Điền Văn Tú chợt động tâm, thầm nhủ:
- Các trang viện trong thành Trường An đa số đều có tầng hầm rộng lớn, chả lẽ mình còn trong thành Trường An?
Vừa nghĩ vừa chậm bước ra khỏi thạch thất, ngầm vận công đề phòng bước lên bậc cấp, lòng thầm toan tính, trước tiên cứ lên trên xem thử, nếu có hy vọng thoát thân hẵng đi báo với Triệu bảo chủ, cùng nhau bỏ trốn; còn như bị phát giác thì một mình gánh chịu, không liên lụy đến Triệu bảo chủ.
Vừa bước lên được hai bậc cấp, bỗng nghe một chuỗi tiếng cười lạnh toát vọng đến:
- Đứng lại, mau lui về trong thất, úp mặt vào vách quỳ xuống, sám hối một ngày!
Tiếng nói và tiếng cười quái dị như nhau, hết sức ghê rợn chói tai, hệt như tiếng thét của cầm thú bị thương.
Điền Văn Tú dừng bước, quay nhìn tứ phía, nhưng không thấy người lên tiếng, bèn khẽ hắng giọng rồi nói:
- Các hạ là ai? Sao không ra đây gặp nhau?
- Mau lui xuống bậc cấp, nếu còn chần chừ, chớ trách lão phu xuất thủ vô tình!
Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn, thấy cửa ra chỉ cách chừng một trượng, ước tính khinh công của mình chỉ cần một lần tung mình là qua khỏi cửa thang, chỉ cần bên trên không có người ngăn cản, chẳng khó ra khỏi nơi này.
Điền Văn Tú lòng thầm toan tính, quên mất trả lời đối phương.
Chỉ nghe tiếng quái dị nói tiếp:
- Lão phu mà ra tay chắc chắn sẽ gây thương vong, nhưng thà vậy chứ không thể để cho các hạ trốn thoát.
Điền Văn Tú thông minh túc trí, không muốn mạo hiểm mà không nắm chắc thành công, bèn chậm bước đi xuống, tiến thẳng về phía bóng người trong góc tối.
Đó là một người tóc dài phủ vai, ngửa đầu dựa vào vách, gương mặt đen đúa, gần như giống với y phục trên mình, nhưng đôi tay khoanh trước ngực thì trắng như ngọc, mười ngón tay thon để móng dài chừng nửa tấc.
Điền Văn Tú nhìn hồi lâu cũng không ước lượng được tuổi tác người này, bèn khẽ hắng giọng rồi hỏi:
- Huynh đài xưng hô thế nào?
Người ấy giữ nguyên tư thế không động đậy, giọng lạnh toát nói:
- Danh tánh lão phu hổ thẹn không dám nói ra, đừng hỏi nhiều, quay về phòng mau!
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Nhân vật đầu sỏ thì ra vẻ thần bí, hoàng bào kim quán, lại còn xuất hiện trong khói mù, chẳng ngờ thuộc hạ cũng đều quái lạ như nhau, người này đã không thân thiện như vậy, có hỏi thêm cũng vô ích.
Vừa định quay người bỏ đi, sực nghĩ đến Triệu Thiên Tiêu, không nén được hỏi:
- Huynh đài ở đây lâu lắm rồi phải không?
- Hừ, ngươi thật quá lôi thôi… Chúng lão phu hai người phụng mệnh canh giữ những người bị giam trong địa lao này.
Điền Văn Tú đảo mắt nhìn quanh. Người áo đen tuy vẫn nhắm mắt, nhưng dường như thấy rõ mọi hành động của Điền Văn Tú, cười khảy nói:
- Ngươi nhìn gì vậy?
- Tại hạ muốn nhìn xem người kia ở đâu?
- Lão phu với y chia làm hai phiên!
Điền Văn Tú thầm đếm, trong địa lao gồm có chín cửa, y nhớ là nơi giam mình với Triệu Thiên Tiêu khi nãy dường như là cửa thứ ba bên trái, bèn nói:
- À, ra vậy... Tại hạ có một vị bằng hữu ở trong phòng thứ ba bên trái, chẳng hay có thể cho tại hạ vào xem không?
- Có phải Triệu Thiên Tiêu không?
- Phải!
- Y không nghe lời khuyên của lão phu, đã bị lão phu đả thương.
Điền Văn Tú kinh hãi:
- Ông ấy hiện thương thế ra sao?
Người áo đen ngẫm nghĩ một hồi:
- Được, ngươi vào xem đi!
Điền Văn Tú vội vàng đi đến cửa thứ ba, đẩy mở cửa sải bước đi vào. Trong thất tuy rất tối, nhưng Điền Văn Tú đã dần thích nghi, thấy Triệu Thiên Tiêu đang ngồi xếp bằng dựa vào vách, như đang vận công điều tức.
Điền Văn Tú thả chậm bước, đi đến gần thấp giọng nói:
- Lão tiền bối thọ thương nặng lắm sao?
Triệu Thiên Tiêu từ từ mở mắt ra:
- Người ấy chẳng rõ luyện độc chưởng gì, đã đánh trúng vai trái Triệu mỗ!
- Lão tiền bối cảm thấy thế nào?
Triệu Thiên Tiêu chán nản thở dài:
- Ôi! Triệu mỗ tay phải huyệt đạo bị phong bế, tay trái bị trúng độc chưởng, xem ra khó thể sống mà rời khỏi đây...
Điền Văn Tú vội an ủi:
- Lão tiền bối cả đời hào hiệp trượng nghĩa, cát nhân thiên tướng, xin hãy yên tâm điều trị thương thế, để vãn bối từ từ nghĩ cách thoát thân.
Điền Văn Tú tuy nói nhẹ nhàng, nhưng lòng biết rõ nếu không có diễn biến bất ngờ gì khác, hai người thật khó thoát khỏi đây.
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Triệu mỗ cảm thấy độc thương vô cùng lợi hại, cho dù họ không giết chúng ta, Triệu mỗ cũng khó khỏi độc khí công tâm mà chết. Điền thế huynh đến thật đúng lúc, trước khi độc thương phát tác, Triệu mỗ truyền thụ Phá Sơn Thập Quyền cho Điền thế huynh.
Điền Văn Tú hoảng kinh:
- Lão tiền bối hãy mau vận khí phong bế huyệt đạo tay trái, đừng cho độc khí xâm nhập, để vãn bối đi hỏi y đã dùng độc chưởng gì.
- Không cần đâu, bậc đại trượng phu chết có gì đáng ân hận, đâu thể cầu xin người ta ban ơn cứu mạng.
- Theo nhận xét của vãn bối, sự kiện này chỉ bằng vào lực lượng của chúng ta với Trấn Viễn tiêu cục là không thể đối phó nổi, mà cần phải tung tin thất dược của Cái bang...
Bỗng nghe một tiếng nói trong trẻo từ ngoài vọng vào:
- Người họ Điền cũng ở trong này à?
Rồi liền cửa thất mở ra, một nữ tỳ áo xanh tay giơ cao đèn lồng chậm bước đi vào.
Lúc này, Điền Văn Tú đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ngẩng lên nhìn nữ tỳ áo xanh, thấy không phải nữ tỳ khi nãy, bèn khẽ hắng giọng rồi nói:
- Tại hạ Điền Văn Tú, cô nương có gì chỉ giáo?
Nữ tỳ áo xanh giơ cao ngọn đèn lồng soi vào mặt Điền Văn Tú, lát sau cười nói:
- Công tử là Điền Văn Tú ư? Kim đường chủ Hành Lệnh đường cho mời Điền công tử!
Điền Văn Tú vội ôm quyền thi lễ:
- Vậy xin phiền cô nương dẫn đường!
Nữ tỳ áo xanh mỉm cười:
- Tiểu tỳ với công tử phải có thỏa thuận trước một điều.
- Thỏa thuận điều gì?
- Công tử có giữ chữ tín không?
Điền Văn Tú ngẩn người:
- Người trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa luôn giữ tín nhiệm, một lời đáng ngàn vàng.
- Vậy rất tốt… Tiểu tỳ đưa công tử đi gặp Kim đạo trưởng, công tử có cơ hội đào tẩu, vậy công tử có đào tẩu không?
Điền Văn Tú ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Sao hỏi lạ vậy? Đã đối địch nhau, lẽ nào không đào tẩu? Nhưng nàng ta đã hỏi thẳng thắn thế này, khiến mình thật khó trả lời.
Điền Văn Tú ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:
- Đào tẩu thì sao? Không đào tẩu thì sao?
- Nếu công tử muốn đào tẩu thì tiểu tỳ cho công tử đeo hình cụ, còn không thì khỏi cần.
Điền Văn Tú ngẫm nghĩ hồi lâu, ngửa mặt thở dài nói:
- Cô nương hãy đeo hình cụ cho tại hạ thì hơn!
Nữ tỳ áo xanh cười:
- Công tử rất thành thật, nhưng công tử đã nói rồi, đành phải xin lỗi thôi!
Điền Văn Tú chụm hai tay lại, đưa ra và nói:
- Mời cô nương!
Nữ tỳ áo xanh thò tay vào lòng hồi lâu, đột nhiên vung tay, chỉ thấy bóng đen nhấp nhoáng, Điền Văn Tú chưa kịp nhìn kỹ, hai cổ tay đã bị siết chặt, sửng sốt thầm nghĩ:
- Hình cụ gì mà buộc chặt tay mình nhanh thế này?
Đưa mắt nhìn, bất giác sững sờ. Thì ra đó là một con rắn nhỏ, mình trắng đốm đen, đuôi và đầu rắn ngốc lên, thân rắn quấn ba vòng trên cổ tay Điền Văn Tú.
Điền Văn Tú chau mày thầm nghĩ:
- Thật không tưởng tượng nổi, lại dùng rắn độc làm hình cụ.
Nữ tỳ áo xanh khúc khích cười:
- Đây là Ngọc Đới Bạch Lân xà rất hiếm có, vẩy rắn dẻo dai và cứng rắn, đao kiếm sắc bén cũng khó chém đứt, răng sắc độc mạnh, cắn người chết chắc, nhưng đã được tiểu tỳ huấn luyện thuần phục, miễn là công tử không vùng vẫy đào tẩu, tuyệt đối không làm hại công tử.
Điền Văn Tú nhẹ hắng giọng:
- Hình cụ này của cô nương thật đặc biệt!
Nữ tỳ áo xanh cười:
- Công tử quá khen, giờ chúng ta đi được rồi!
Đoạn giơ đèn lồng lên, đi trước dẫn đường.
Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn Triệu Thiên Tiêu, thấp giọng nói:
- Lão tiền bối hãy bảo trọng!
Đoạn liền đi theo sau nữ tỳ áo xanh, bước lên hai mươi tám bậc cấp, trước mắt là một cửa sắt đóng chặt.
Nữ tỳ áo xanh đưa tay gõ nhẹ một cái lên cửa sắt, “kẹt” một tiếng, cửa sắt mở ra.
Liền tức, ánh nắng chói chang soi thẳng vào, Điền Văn Tú vội nhắm mắt chốc lát rồi mới mở trở ra, chỉ thấy cây cối sum sê, hương hoa ngan ngát, đình đài giả sơn, tiếng nước róc rách, thì ra là một hoa viên rộng lớn.
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Bố trí thật nghiêm mật, nếu không phải người trong này, thật khó mà phát hiện.
Nữ tỳ áo xanh bỗng từ trong lòng lấy ra một mảnh vải trắng, phủ lên trên hai tay Điền Văn Tú, vịn lấy tay trái Điền Văn Tú chậm bước tiến tới.
Điền Văn Tú ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương làm vậy là sao?
- Bên ngoài hoa viên khó khỏi có người qua lại, nếu để họ trông thấy công tử hai tay bị trói hẳn sẽ sinh nghi, che đi thế này tốt hơn; đồng thời có tiểu tỳ đi bên, công tử có ý đồ gì cũng không giở ra được.
Băng qua một luống hoa, cảnh vật bỗng đổi khác, chỉ thấy bóng nước long lanh, trước mặt là một hồ sen rộng lớn. Một chiếc cầu nhỏ ngoằn ngoèo dẫn thẳng đến một ngôi đình nổi trên hồ, thân cầu rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua, hai bên lan can màu đỏ, hết sức xinh xắn.
Điền Văn Tú nói:
- Mời cô nương!
Nữ tỳ áo xanh cười:
- Công tử là khách, dĩ nhiên là phải đi trước!
Điền Văn Tú biết nàng ta đa nghi, sợ mình đi phía sau ám toán, bèn không nói nữa, cất bước đi lên cầu.
Nữ tỳ áo xanh theo sau lên cầu, nói:
- Kim đường chủ bề ngoài trông ôn hòa, nhưng rất xấu tính, hỏi gì công tử cũng nên thành thật trả lời, làm cho ông ấy nổi giận là khổ thân công tử đó.
- Đa tạ cô nương đã chỉ bảo!
Lúc này đã đến cuối cầu, trước cửa đình nổi.
Nữ tỳ áo xanh bỗng sải bước tiến tới, vượt qua mặt Điền Văn Tú, đưa tay gõ nhẹ lên cửa ba cái.
Hai cánh cửa gỗ liền mở ra, một đạo đồng áo xanh mày mắt thanh tú đứng ngay cửa, nhìn nữ tỳ áo xanh nói:
- Thì ra là Yến cô nương!
- Phiền truyền báo một tiếng, bảo là Tử Yến phụng mệnh cầu kiến!
Điền Văn Tú động tâm, thầm nghĩ:
- Thì ra chẳng phải Kim đường chủ tìm mình, mà là nha đầu này phụng mệnh đưa mình đến đây.
Đạo đồng áo xanh cung kính khom mình:
- Yến cô nương xin chờ chốc lát, gia sư hành công chưa tỉnh.
Chỉ nghe một tiếng nói rổn rảng từ trong đình vọng ra:
- Bảo họ vào đây!
Đạo đồng áo xanh liền lùi sang bên nói:
- Xin mời Yến cô nương!
Nữ tỳ áo xanh cũng nghiêng người nói:
- Xin mời Điền công tử!
Điền Văn Tú sải bước đi vào trong đình. Đình nổi này không rộng lắm, chỉ chừng hai trượng vuông, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Bên cửa sổ phía bắc có một chiếc giường bằng gỗ đàn, trên là một đạo nhân áo bào xanh, tóc bạc trắng, râu dài phủ ngực đang ngồi xếp bằng, chính là đạo nhân đã gặp trong thạch thất địa lao khi nãy.
Tử Yến nhẹ nhàng lấy chiếc khăn phủ trên cổ tay Điền Văn Tú ra, nhẹ khom mình nói:
- Tiểu tỳ phụng thượng mệnh giao vị thiếu bảo chủ này cho Kim đường chủ!
Đạo nhân áo xanh ngồi trên giường chắp tay thi lễ:
- Thượng mệnh có giáo thị gì không?
Tử Yến tuy là một tỳ nữ, nhưng dường như rất có quyền uy, ngay cả Kim đường chủ cũng phải kính nể.
Tử Yến cất khăn vào lòng, đưa tay ra ngoắc một cái, đồng thời chúm môi cất tiếng huýt khẽ, con rắn nhỏ quấn trên cổ tay Điền Văn Tú liền tức thả lỏng, co mình phóng thẳng về phía Tử Yến, cuộn tròn trên lòng bàn tay cô ta, rụt đầu nhắm mắt ra vẻ rất thuần phục.
Điền Văn Tú rợn người, thầm nhủ:
- Một cô gái xinh đẹp mà lại giỏi tài huấn luyện rắn thế này, cho dù có kịch độc hay không, chỉ lòng can đảm cũng đáng sợ rồi.
Tử Yến từ từ bỏ rắn vào lòng, đoạn mới khom mình cười nói:
- Bẩm Kim đường chủ, vạn thượng ra đi vội vã, chỉ bảo tiểu tỳ giao Điền thiếu bảo chủ cho Kim đường chủ, không hề dặn xử lý thế nào, vậy Kim đường chủ hãy tự định đoạt, giết hay mỗ tùy ý.
Kim đạo trưởng gần gật đầu:
- Thanh Phạm, mau rót trà cho Yến cô nương!
Tử Yến khom mình thi lễ:
- Không dám làm phiền tiểu ca, tiểu tỳ xin cáo từ!
Kim đạo trưởng chắp tay đáp lễ:
- Yến cô nương đi thư thả, bổn tọa không tiễn!
- Không dám làm phiền Kim đường chủ!
Kim đạo trưởng nhìn theo Tử Yến đến khi khuất dạng, mới lạnh lùng nói:
- Có ba con đường tùy thiếu bảo chủ lựa chọn; một là gia nhập Vạn Thượng môn, đới tội lập công…
Điền Văn Tú ngắt lời:
- Xin hỏi đạo trưởng, con đường thứ hai và thứ ba thì sao?
- Một là sinh ly, hai là tử biệt!
Điền Văn Tú chau mày:
- Sao là sinh ly? Sao là tử biệt?
- Sinh ly là để cho thiếu bảo chủ sống rời khỏi đây…
- Quá đơn giản nhẹ nhàng, tại hạ không dám tin!
Kim đạo trưởng gật đầu:
- Điền thiếu bảo chủ thật thông minh, bổn tọa rất yêu thích người có tài trí… Điền thiếu bảo chủ sau khi rời khỏi đây phải miệng không thể nói, tay không thể viết để khỏi tiết lộ những gì đã nhìn thấy.
- Miệng không thể nói tức là cắt lưỡi, tay không thể viết là cắt gân cổ tay…
Kim đạo trưởng cười:
- Điền thiếu bảo chủ quả là thông minh, đoán không sai chút nào.
- Vậy tử biệt là một đao giết chết tại hạ, đúng không?
- Điền thiếu bảo chủ vẫn còn cơ hội lựa chọn, tệ thượng tính rất nhân từ, tuy đối với người phải chết vẫn không nỡ độc đoán diệt tuyệt.
- Chẳng hay có mấy cách chết để cho tại hạ lựa chọn?
- Lẽ dĩ nhiên là cách chết hiếm có trên đời!
- Xin lắng tai nghe!
- Trong Vạn Thượng môn có nuôi mấy con chim to và mấy con kỳ thú, chim nuốt hay thú nhai, tùy thiếu bảo chủ lựa chọn.
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Những người này lúc nào cũng ra vẻ quái dị, luôn miệng nói là tệ thượng nhân từ thế này, độ lượng thế nọ, nhưng cách trừng trị thì vô cùng tàn bạo, cách chết bởi chim nuốt thú nhai cũng thật mới lạ.
Kim đạo trưởng nói tiếp:
- Hôm nay bần đạo đã nói quá nhiều, thiếu bảo chủ hãy nhanh chóng quyết định.
Điền Văn Tú nhận thấy tình thế lúc này dù kéo dài thời gian cũng vô ích, bèn nói:
- Tại hạ đã suy nghĩ kỹ, nhận thấy ba con đường do đạo trưởng đưa ra, đường nào tại hạ cũng không muốn đi.
Kim đạo trưởng cười:
- Có chuyện như vậy ư?
- Vâng, nên tại hạ đã nghĩ ra con đường thứ tư!
- À! Thiếu bảo chủ định bằng vào võ công xông ra khỏi đây chứ gì?
- Tình thế tuy bất lợi đối với tại hạ, nhưng đó là con đường duy nhất mà tại hạ có thể đi.
- Thôi được, bần đạo nhường thiếu bảo chủ ba chiêu trước, để cho thiếu bảo chủ chết không ân hận, yên lòng nhắm mắt.
- Tại hạ cung kính không bằng vâng lời, đạo trưởng hãy cẩn thận!
Điền Văn Tú liền vận đề chân khí, từ từ đưa tay phải lên. Y biết võ công đối phương cao hơn mình rất nhiều, ba chiêu này là cơ hội thoát thân duy nhất.
Kim đạo trưởng tuy nói rất nhiều với Điền Văn Tú, nhưng chung quy vẫn ngồi xếp bằng trên giường, không màng đến đối phương đã chuẩn bị xuất thủ.
Điền Văn Tú tung mình, lao thẳng đến trước giường, “vù” một chưởng bổ ra.
Kim đạo trưởng mỉm cười không tránh né, Điền Văn Tú một chưởng vỗ nhẹ lên vai trái đối phương, ngạc nhiên hỏi:
- Đạo trưởng sao không tránh né?
- Bần đạo muốn thử xem chưởng lực của thiếu bảo chủ như thế nào!
Điền Văn Tú khẽ quát, một luồng ám kình xô ra.
Chỉ cảm thấy vai trái Kim đạo trưởng mềm nhũn như bông gòn, theo chưởng kình lõm sâu hơn một tấc. Điền Văn Tú kinh hãi, vội thu chưởng về.
Kim đạo trưởng mỉm cười:
- Thiếu bảo chủ sao thu chưởng vậy?
- Đạo trưởng quả nhiên võ công cao cường, tại hạ hãy còn hai chiêu!
- Cứ xuất thủ!
Điền Văn Tú vận tụ chân lực vào hai ngón trỏ và giữa, chụm lại vung ra, điểm vào huyệt thiên trì đối phương.
Chỉ nghe “bộp” một tiếng, hai ngón tay của Điền Văn Tú như trúng vào sắt đá, đau điếng tê dại.
Kim đạo trưởng điềm nhiên mỉm cười:
- Thiếu bảo chủ có phục không?
- Tại hạ hãy còn một chiêu, không cam tâm từ bỏ.
Điền Văn Tú miệng tuy nói cứng, nhưng lòng hết sức kinh hoàng, cố nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài, nên chần chừ chưa ra tay.
Kim đạo trưởng chờ lâu sốt ruột, lạnh lùng nói:
- Thiếu bảo chủ nếu không dám xuất thủ là kể như tự ý hủy bỏ chiêu thứ ba!
Điền Văn Tú vừa định trả lời, bỗng nghe tiếng chim vỗ cánh, một con bồ câu trắng từ một lỗ nhỏ bay vào, liệng vòng trong đình nổi. Thì ra vách đình có lỗ nhỏ để cho chim câu ra vào, nhưng vì có che màn trắng nên phải nhìn kỹ mới thấy.
Chỉ thấy Kim đạo trưởng xòe bàn tay trái ra, miệng “tộc tộc” hai tiếng, chim câu liền bay đến đậu trên bàn tay ông ta.
Đạo đồng áo xanh vội chạy nhanh đến, từ trong một ống tre nhỏ bên dưới cánh chim câu rút ra một cuộn giấy trắng, cung kình trao cho Kim đạo trưởng, rồi hai tay bồng chim câu lui ra.
Kim đạo trưởng mở mảnh giấy ra xem nhanh, bỗng chau chặt mày.
Điền Văn Tú đưa mắt nhìn, mảnh giấy đa phần bị bàn tay Kim đạo trưởng che mất, chỉ nhìn thấy bốn chữ “khẩn cấp”... và “báo ngay”, tuy không đầu không đuôi, nhưng Điền Văn Tú vẫn có thể đoán ra, hẳn là người của Vạn Thượng môn đã gặp chuyện khó khăn gì đó nên phi cáp truyền thư xin cứu viện...
Kim đạo trưởng bỗng ngước nhìn Điền Văn Tú hỏi:
- Những nhân vật võ lâm giới tây bắc, Điền thiếu bảo chủ đều quen biết phải không?
Điền Văn Tú ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
- Mười quen biết chín!
- Phụ cần thành Trường An có một người dùng kiếm mặc áo bào đen không?
Điền Văn Tú cười:
- Đạo trưởng không thấy hỏi vậy là quá bao quát sao? Người dùng kiếm trong giới võ lâm có đến hằng ngàn, quanh thành Trường An cũng có hơn mười người...
- Người ấy thích mặc áo bào đen...
- Vậy càng bao quát, càng mơ hồ hơn, màu áo đâu có cố định, giới võ lâm người mặc áo đen vô số kể, tại hạ sao đoán ra được?
Kim đạo trưởng đưa mắt nhìn mảnh giấy trong tay:
- Người ấy tuổi còn rất trẻ, võ công cực cao...
Điền Văn Tú lắc đầu:
- Không được, đã không có danh tánh, lại không có đặc trưng, đoán bằng cách nào?
Kim đạo trưởng lạnh lùng:
- Bần đạo mà biết danh tánh thì đâu cần hỏi thiếu bảo chủ... Y rất anh tuấn và cưỡi ngựa trắng, vậy có chút manh mối rồi chứ?
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Áo đen ngựa trắng, tuổi trẻ anh tuấn, quanh Trường An làm gì có một người như vậy?
Kim đạo trưởng lại hỏi:
- Thiếu bảo chủ nghĩ ra chưa?
Điền Văn Tú lắc đầu:
- Không nghĩ ra được, trừ phi tại hạ gặp mặt!
- Ngựa trắng của y chạy nhanh như gió, là loài thiên lý mã hiếm có, thiếu bảo chủ biết chưa nào?
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Đây là một cơ hội thoát thân, ít ra mình cũng có thể đưa tin cướp tiêu và dược vật của họ ra ngoài.
Bèn nói:
- Tại hạ thật khó nghĩ ra được lai lịch của người này...
- Bằng vào y phục và diện mạo, thiếu bảo chủ không nghĩ ra được còn có lý, nhưng thiên lý mã của người ấy rất hiếm có, rõ ràng là thiếu bảo chủ cố tình không chịu nói ra.
- Giới võ lâm miền tây bắc quả là có thiên lý mã trắng...
Kim đạo trưởng sốt ruột:
- Đúng rồi, chủ nhân là ai?
Điền Văn Tú cười:
- Nhưng chủ nhân là người tuổi ngoài năm mươi, thân hình ngũ đoản và gầy guộc. Vả lại, trường kiếm của người ấy cũng không giống với thiếu niên mà đạo trưởng đã nói, nên tại hạ mới không đề cập đến.
Kim đạo trưởng tức giận:
- Chả lẽ ông ta không biết cưới vợ sinh con? Phụ tử tình thâm, ông ta tặng thiên lý mã cho con, vậy chẳng hợp tình hợp lý sao?
Điền Văn Tú cười:
- Người ấy luyện đồng tử công, suốt đời không thể cưới vợ!
Kim đạo trưởng ngẩn người:
- Chả lẽ ông ta không có cháu trai, không có đồ đệ?
- Có!
- Vậy người ấy danh tánh là gì? Lai lịch thế nào?
Điền Văn Tú vòng tay cười:
- Đó chính là tại hạ!
Kim đạo trưởng biến sắc mặt:
- Cả gan dám bỡn cợt bổn tọa, đó là tự chuốc khổ vào thân!
- Tại hạ nói hoàn toàn là sự thật, hàn xá sở dĩ có tên Bạch Mã bảo chính là nhờ vào thiên lý mã lông trắng ấy.
- Vậy người thấp bé gầy guộc tuổi ngoài năm mươi là ai?
- Đó là thúc phụ của tại hạ!
- À, ra vậy! Ngựa trắng ấy hiện đang ở đâu?
- Trong Bạch Mã bảo!
- Vậy chủ nhân ngựa trắng ở đâu?
- Gia thúc đã ba năm chưa về Bạch Mã bảo rồi!
Kim đạo trưởng suy nghĩ hồi lâu, bỗng đi đến bên một chiếc bàn gỗ đặt ở sát vách phía tây, kéo mở ngăn bàn, lấy giấy bút ra viết một lá thư, thấp giọng nói:
- Mang chim câu đến đây!
Đạo đồng áo xanh vội chạy đến, đón lấy lá thư cuộn lại, nhét vào trong ống tre dưới cánh chim câu, mở cửa thả chim câu bay đi.
Điền Văn Tú tuy ngầm lưu ý tay viết của Kim đạo trưởng, nhưng vì cách quá xa, không sao thấy rõ Kim đạo trưởng đã viết gì.
Kim đạo trưởng chậm bước đi đến, cười nói:
- Bổn tọa có một điều không sao hiểu nổi!
- Điều gì vậy?
- Thiếu bảo chủ không như người nhát gan sợ chết, sao không chịu đào tẩu?
Điền Văn Tú nhất thời không hiểu ý đối phương, chậm rãi nói:
- Tại hạ đã hứa với Yến cô nương, quyết không đào tẩu...
Kim đạo trưởng thấp giọng:
- Nhưng Yến cô nương đã rời khỏi đây từ lâu rồi mà!
Điền Văn Tú thầm nhủ:
- Nghe giọng điệu ông ta dường như có ý khuyến khích mình đào tẩu, người trong Vạn Thượng môn thật bí ẩn khôn lường, khó thể đoán ra dụng tâm.
Nhất thời, Điền Văn Tú không biết phải trả lời thế nào.
Kim đạo trưởng cười:
- Thiếu bảo chủ với Vạn Thượng môn không thù không oán, tệ thượng lại là người lòng dạ nhân từ, giết thiếu bảo chủ tuy vô hại, nhưng cũng vô ích, chỉ cần thiếu bảo chủ từ nay đừng chống đối Vạn Thượng môn, không tiết lộ những gì đã trông thấy hôm nay, thiếu bảo chủ có thể đi được rồi!
Điền Văn Tú xưa nay mưu trí hơn người, nhưng lúc này cũng cảm thấy hoang mang bối rối, ngơ ngẩn nói:
- Ý đạo trưởng là tại hạ có thể rời khỏi đây ngay bây giờ?
- Đúng vậy, nhưng tốt hơn hết là từ nay không chống đối Vạn Thượng môn và giữ bí mật về những gì đã chứng kiến.
Kim đạo trưởng bước trở lên giường ngồi xếp bằng, khoát tay nói tiếp:
- Thiếu bảo chủ đi đi!
Đoạn nhắm mắt lại. Chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cửa đình mở toang, đạo đồng áo xanh đứng nơi cửa nói:
- Xin mời các hạ!
Nếu là người khác hẳn nhanh chóng đào tẩu, sợ đối phương đổi ý, nhưng Điền Văn Tú là người kỹ lưỡng, nhận thấy Kim đạo trưởng chỉ trong chốc lát đã thay đổi thái độ hoàn toàn, hẳn là có nguyên nhân, then chốt là ở lá thư do chim câu mang đến.
Điền Văn Tú càng nghĩ càng thấy không ổn, lòng đầy nghi vấn khó hiểu, phải hết sức thận trọng mới được.
Chỉ nghe đạo đồng áo xanh nói:
- Cơ may thế này rất khó có được, sao các hạ còn chưa chịu đi?
Điền Văn Tú cười nhạt:
- Tại hạ còn một vị bằng hữu bị giam trong địa lao, giới võ lâm chú trọng nghĩa khí, hoạn nạn cùng gánh, vị ấy đã bị giam cầm, tại hạ sao thể bỏ đi một mình?
Đạo đồng áo xanh tức giận:
- Đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt, thả một mình các hạ là được rồi, lại còn lo cho người khác nữa.
- Nếu chỉ thả một mình tại hạ, tại hạ thà ở lại đây!
- Không đi thì thôi!
Điền Văn Tú bỗng lùi sau mấy bước, ngồi lên một chiếc ghế dựa, nhắm mắt lại không thèm màng đến đạo đồng áo xanh nữa.
Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng bước chân hối hả từ ngoài vọng vào, rồi thì một tiếng nói nghiêm nghị và thấp trầm vang lên:
- Đại hộ pháp Hô Diên Quang cầu kiến Hành Lệnh đường chủ!
Điền Văn Tú giật mình, thầm nhủ:
- Xem ra vị Hành Lệnh đường chủ này thân phận chẳng thấp!
Đạo đồng áo xanh vẻ mặt lạnh lùng đưa mắt nhìn Điền Văn Tú, định nói rồi lại thôi.
Điền Văn Tú thấp giọng:
- Tại hạ rất quen với Hô Diên đại hộ pháp, chẳng hay tại hạ ở đây có tiện không?
Đạo đồng áo xanh chưa kịp trả lời, bên ngoài lại vang lên một tiếng hối hả nói:
- “Vạn Lý Truy Phong” Lưu Phi, tổng thám đệ nhất lộ có việc khẩn cấp cầu kiến Hành Lệnh đường chủ!
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Chả lẽ Cái bang đã điều tra ra thất dược là do Vạn Thượng môn gây nên...
Lại nghe bên ngoài vang lên một tiếng nặng nề nói:
- Xung quanh hành cung Trường An đã phát hiện nhân vật võ lâm xuất hiện, kính xin Hành Lệnh đường chủ định liệu.
Chỉ chốc lát đã liên tiếp nghe đến mấy vụ khẩn báo, đạo đồng áo xanh hết sức bối rối, không biết phải xử lý thế nào nên đành phải làm ngơ.
Điền Văn Tú ngạc nhiên thầm nhủ:
- Những việc khẩn cấp thế này, chả lẽ Kim đạo trưởng không nghe thấy? Sao ông ta nhập định nhanh vậy, mới vừa nói chuyện với mình đây mà? Lạ thật!
Bèn quay sang đạo đồng áo xanh, khẽ nói:
- Tình thế khẩn cấp, sao không gọi Kim đường chủ?
Đạo đồng áo xanh lườm Điền Văn Tú, vẫn không nói gì.
Vạn Thượng môn này như có luật lệ rất nghiêm ngặt, cửa đình nổi tuy mở toang, nhưng Điền Văn Tú không nhìn thấy những người bên ngoài, hẳn là trong đình chưa có phản ứng, họ đều chờ ở bên kia bờ hồ, không dám tự ý vượt qua cầu.
Điền Văn Tú không nghe đạo đồng áo xanh trả lời, lại nói:
- Tiểu huynh đệ sao không gọi Kim đường chủ tỉnh lại?
Đạo đồng áo xanh tức giận:
- Việc gì đến các hạ?
Tuy y lộ vẻ tức giận, nhưng tiếng nói vẫn rất khẽ, hiển nhiên là sợ kinh động đến Kim đạo trưởng.
Điền Văn Tú từ từ đứng lên, cất bước đi về phía Kim đạo trưởng.
Đạo đồng áo xanh vội lách người, cản Điền Văn Tú lại và nói:
- Các hạ định làm gì?
- Tiểu huynh đệ đã không tiện gọi Kim đường chủ tỉnh lại, tại hạ đành phải làm thay.
Đạo đồng áo xanh vội hai tay xua lia lịa:
- Đừng kinh động ông ấy, ngồi xuống mau!
Điền Văn Tú nghe giọng điệu y đột nhiên trở nên hòa nhã, càng thêm lấy làm lạ, thầm nhủ:
- Y chẳng những không dám động thủ mà ngay cả nói cũng không dám to tiếng, hẳn là có điều kỳ lạ, chả lẽ có liên quan đến sự nhập định của Kim đường chủ?
Nghĩ vậy bèn sải bước tiến tới, ngầm vận công lực, người xông thẳng vào đạo đồng áo xanh.
Đạo đồng áo xanh vội lách tránh sang bên, khẽ nói:
- Đừng hành động bừa bãi, ngồi xuống mau đi!
Điền Văn Tú tuy nhận thấy sự việc lạ kỳ, nhưng biết cảnh ngộ mình lúc này vẫn hết sức nguy hiểm, nếu khiến cho đạo đồng này thật sự nổi giận, chỉ cần hô lên một tiếng, những cao thủ bên ngoài sẽ ùa vào ngay, mình hẳn không phải địch thủ, nên không dám có hành động quá đáng.
Đạo đồng này tuổi còn nhỏ, chỉ chừng 13, 14, mày thanh mục tú trông khá thông minh lanh lợi, nhưng nhất thời gặp đại sự cũng không khỏi bối rối, đứng thừ ra tại chỗ.
Điền Văn Tú đảo mắt, thầm toan tính:
- Mình xuất kỳ bất ý điểm huyệt đạo đồng này, rồi tìm cách chế ngự Kim đường chủ là có thể ung dung rời khỏi đây, Vạn Thượng môn đã có luật lệ nghiêm khắc, nếu chưa được phép, bọn cao thủ ngoài kia hẳn không dám tự ý vào đây.
Bên ngoài lại vang lên tiếng nặng nề nói:
- Hai phía đông và bắc đều đã phát hiện nhân vật võ lâm tiến đến, hơn nữa đã đến gần các trạm gác ngầm mai phục của chúng ta, có cần ra mặt kháng địch hay không, tiểu nhân khó thể quyết định, kính mong đường chủ định liệu.
Đạo đồng áo xanh chú mắt nhìn sư phụ đang ngồi bất động, ra chiều hết sức lo lắng.
Điền Văn Tú thấp giọng:
- Tiểu huynh đệ, lệnh sư bao giờ mới có thể hồi tỉnh?
Đạo đồng áo xanh lúc này lòng đã rối bời, buộc miệng đáp:
- Chưa biết chừng!
- Tình thế khẩn cấp, kẻ địch đã tiến đến gần hành cung, lệnh sư không truyền lệnh, thuộc hạ lại không dám quyết định, cứ thế này đâu phải là giải pháp.
Đạo đồng áo xanh chớp mắt:
- Đành rằng vậy, nhưng tại hạ biết nói sao bây giờ?
Điền Văn Tú cười:
- Có cần tại hạ dạy không?
- Sao tin các hạ được?
- Tiểu huynh đệ thông minh tuyệt đỉnh, lẽ nào không phân biệt được tốt hay xấu, thật hay giả.
- Thôi được, trước hết các hạ hãy cho biết bằng cách nào đối phó với những người võ lâm đang tiến đến gần hành cung.
- Theo tại hạ thì không nên kháng cự, vậy sẽ lộ bí mật…
Đạo đồng áo xanh gật đầu:
- Đúng!
Đoạn liền đi đến cửa, cao giọng nói:
- Nghiêm Tiểu Thanh thay mặt gia sư truyền dụ, những người phòng vệ ở hành cung Trường An phải hết sức che giấu hành tung, không được kháng cự.
Điền Văn Tú vừa nực cười vừa bội phục, thầm nhủ:
- Luật lệ của Vạn Thượng môn quả thật nghiêm ngặt!
Đạo đồng áo xanh Nghiêm Tiểu Thanh quay trở vào, thấp giọng nói:
- Hô Diên đại hộ pháp có việc cần gặp gia sư, phải trả lời thế nào?
- Lệnh sư bao giờ có thể hồi tỉnh?
Nghiêm Tiểu Thanh lạnh lùng:
- Bất cứ lúc nào!
Điền Văn Tú biết y đã sinh lòng hoài nghi, nhưng cần phải tìm cách làm cho những người bên ngoài bỏ đi thì mới có cơ hội thoát thân, bèn ra vẻ bình tĩnh cười nói:
- Tại hạ chỉ là buộc miệng hỏi thôi mà… Tiểu huynh đệ hãy bảo ông ấy canh hai đêm nay hẵng quay lại.
Nghiêm Tiểu Thanh ngẫm nghĩ một hồi:
- Được, nhưng tổng thám đệ nhất lộ “Vạn Lý Truy Phong” Lưu Phi có việc khẩn cấp cầu kiến gia sư, nên giải quyết cách nào?
- Bảo y tùy nghi xử lý theo thẩm quyền, nếu gặp việc đặc biệt khó khăn thì ngày mai trở lại xin lệnh.
Nghiêm Tiểu Thanh gật đầu:
- Hiện cũng chỉ có cách này thôi, bảo họ rời khỏi trước rồi hẵng tính!
Y sải bước đi ra cửa, theo lời Điền Văn Tú ban phát mệnh lệnh.
Điền Văn Tú đưa mắt nhìn Kim đạo trưởng, thấy ông ta vẫn nhắm mắt ngồi yên, như không hề hay biết những gì đang xảy ra, thầm nhủ:
- Ông ta không phải nhập định, hẳn là có nguyên nhân khác, với quyền uy của ông ta trong Vạn Thượng môn, nếu chế ngự được ông ta, hẳn khiến Vạn Thượng môn bẽ mặt, và dùng ông ta trao đổi Triệu bảo chủ dĩ nhiên cũng hết sức dễ dàng.
Đang suy tính, Nghiêm Tiểu Thanh đã đi đến trước mặt, ôm quyền thi lễ nói:
- Đa tạ thiếu bảo chủ đã trợ giúp!
- Không cần khách sáo!
Điền Văn Tú đang phân vân không biết võ công của Nghiêm Tiểu Thanh này thế nào, chỉ nghe Nghiêm Tiểu Thanh thở dài nói:
- Thế này vậy, tại hạ lấy hình cụ ra, thiếu bảo chủ hãy tự đeo lấy!
Đoạn thò tay vào lòng, lấy ra một sợi dây đỏ, nói tiếp:
- Thiếu bảo chủ hãy tự trói hai tay lại!
Điền Văn Tú đưa mắt nhìn, thấy sợi dây đỏ chỉ nhỏ cỡ nén nhang, mỉm cười nói:
- Sợi dây nhỏ bé thế này mà trói được tại hạ sao?
- Chẳng qua cho có vẻ thôi mà!
Điền Văn Tú đón lấy sợi dây đỏ và nói:
- Để tại hạ thử xem sợi dây này có trói được cao thủ võ lâm hay không?
Đoạn vận công lực kéo mạnh, nhưng sợi dây đỏ không đứt.
- Thế nào, đủ chắc chứ?
Điền Văn Tú chưa kịp đáp, chợt cảm thấy bên hông tê dại, hai tay liền mất kiểm soát, sợi dây đỏ rơi xuống đất.
Nghiêm Tiểu Thanh cúi xuống nhặt dây đỏ lên, mỉm cười nói:
- Xin lỗi thiếu bảo chủ!
Điền Văn Tú không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ mà lại gian xảo thế này, bị điểm ma huyệt, toàn thân không thể động đậy, nhưng miệng còn nói được, bèn lạnh lùng hỏi:
- Tiểu huynh đệ làm vậy là sao?
- Tại hạ biết thiếu bảo chủ không phục, nhưng tình thế hiện nay khác, đành rằng tại hạ muốn thả thiếu bảo chủ, nhưng sự thật lại không thể thả, đành tạm khuất tất thiếu bảo chủ vậy.
- Tại sao?
- Khi nãy thiếu bảo chủ dạy tại hạ thay mặt sư phụ truyền dụ, không cho người của bổn môn kháng cự kẻ địch, tại hạ càng nghĩ càng thấy không ổn, nếu kẻ địch tiến vào hành cung ở Trường An thì bí mật cũng vẫn bị tiết lộ…
Nghiêm Tiểu Thanh vung tay, lại điểm vào á huyệt của Điền Văn Tú, nói tiếp:
- Thiếu bảo chủ cũng đừng không phục, chờ qua khỏi thời khắc gay go này, tại hạ sẽ giải huyệt cho thiếu bảo chủ, chúng ta bằng vào võ công tỉ thí một phen, lúc ấy thiếu bảo chủ hẳn tâm phục khẩu phục.
Bỗng nghe tiếng bước chân hối hả vang lên, lát sau đã đến bên ngoài đình nổi. Một tiếng nói thấp trầm vọng vào:
- Thuộc hạ đã tuân theo lệnh dụ của đường chủ, bốn phía hộ vệ hành cung đều không được kháng cự kẻ địch, đối phương hiện đã chia làm hai cánh tiến vào hành cung, kính xin đường chủ định đoạt.
Nghiêm Tiểu Thanh chau mày, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Nghiêm Tiểu Thanh thay mặt gia sư truyền lệnh, hành cung đã không kháng cự thì cứ để mặc kẻ địch, chỉ cần nghiêm mật canh phòng các nơi bí mật là được rồi.
- Nếu kẻ địch xâm nhập nơi trọng yếu thì sao?
- Vậy hãy ra tay giết sạch, không để cho một người sống sót!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Ngưng chốc lát, bỗng hỏi:
- Có cần phái người canh phòng quanh đình nổi của đường chủ này không?
- Không cần!
Chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, hiển nhiên người ấy đã rời khỏi.
Nghiêm Tiểu Thanh bồng Điền Văn Tú lên đặt trên giường, thấp giọng:
- Thiếu bảo chủ đã làm hại tại hạ, giờ hãy chịu khuất tất một chút, nếu hôm nay mà hành cung Trường An có biến cố trọng đại, tại hạ phải giết thiếu bảo chủ trước tiên mới hả dạ.
Nghiêm Tiểu Thanh tạo cho Điền Văn Tú tư thế ngồi xếp bằng, từ trong lòng lấy ra một chiếc mặt nạ da người, đeo lên trên mặt Điền Văn Tú, khẽ cười nói:
- Mặc dù thiếu bảo chũ đã lừa dối tại hạ, nhưng tại hạ vẫn thích mạo hiểm. Gia sư thường bảo, một người càng trải qua nhiều khó khăn gian khổ thì càng có chí vươn lên, nhưng trước nay tại hạ chưa từng gặp phải điều gì khó khăn gian khổ, hôm nay đã có thể nếm trải một phen rồi.
Điền Văn Tú thầm hối hận nghĩ:
- Kim đường chủ lâu thế này mà chưa hồi tỉnh, lẽ ra mình nên sớm ra tay mới phải, thật không ngờ giờ lại bị tên nhãi ranh này bỡn cợt, chuyện này mà lan truyền trên giang hồ thì thật quá xấu hổ.
Chỉ thấy Nghiêm Tiểu Thanh lẹ làng lấy thanh kiếm treo trên vách xuống, giấu dưới giường, rồi từ dưới giường lấy ra hai ngọn chủy thủ sắc bén giấu vào trong lòng.
Điền Văn Tú vừa thầm vận khí thử tự giải huyệt, vừa theo dõi hành động của Nghiêm Tiểu Thanh.
Chỉ thấy Nghiêm Tiểu Thanh với tay lên vách kéo một cái, một cánh cửa mở ra, từ trong ôm ra một lư đá nhỏ rất cổ kính, rồi lại lấy ra mấy chiếc lọ ngọc, rút mở nắp, trút ra một chút dược vật, bỏ vào trong lư đá, bưng lư đá đến đặt xuống trước mặt Kim đạo trưởng, rồi lại từ trong ngăn vách bưng ra hai chiếc hủ sành được phong kín, mang đến đặt nơi góc đình, đóng ngăn vách lại rồi nhẹ nhàng ra khép cửa, sau đó mới ngồi lên trên góc giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chừng sau một bữa cơm, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân nặng nề và hối hả vang lên.
Chỉ nghe một tiếng nói hùng hồn vang lên:
- Có ai trong đó không?
Nghiêm Tiểu Thanh đứng phắt dậy:
- Tìm ai đó?
“Bình” một tiếng, cửa đình bung mở, một đại hán mặt đen sải bước đi vào; theo sau là ba đệ tử Cái bang y phục vá víu trăm mảnh. Điền Văn Tú nhìn thấy rất rõ, đại hán mặt đen chính là Chương Bảo Nguyên, chẳng hiểu sao lại đi cùng với đệ tử Cái bang.
Chương Bảo Nguyên trừng mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thanh hỏi:
- Ngươi là ai?
Nghiêm Tiểu Thanh điềm nhiên:
- Các vị vô duyên vô cớ xâm nhập tư thất của người ta, không sợ vương pháp hay sao?
Chương Bảo Nguyên vốn không khéo ăn nói, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ngẫm nghĩ một hồi mới quát to:
- Lão đạo ngồi trên giường kia là ai?
- Thượng khách của tệ chủ nhân!
- Ông ta đến đây làm gì?
29
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
