ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23 : Đi Săn

Ngày thứ ba, mùa Thu năm thứ mười sáu của bộ lạc Đá đá.

Tại phía bắc cách bộ lạc Đá đá chừng 10km, ở trong một khu rừng hoang sơ, đang có một nhóm người chừng hai trăm nhân khẩu ngồi với nhau nói chuyện gì đó.

Sắc mặt của họ dường như khá nghiêm trọng, bỗng một người giống như thủ lĩnh của mấy người họ giơ tay lên cho đám người im lặng rồi, ông ta nói gì đó làm cho đám người hưng phấn giơ vũ khí lên nhảy múa.

Người thủ lĩnh ấy cũng cười sảng khoái, rồi cầm một thứ nó sáng bóng dưới ánh nắng, liếm vào thứ đó một cái vui sướng, ánh mắt hắn nhìn về phía khu rừng trước mặt.

Ở một nơi khác khu rừng phía nam bộ lạc.

Một cơn lạnh sống lưng truyền tới, làm Ain đang ngồi ăn trưa giật mình, thấy thế cha Ain nhíu mày hỏi :

"Có chuyện gì à Ain?"

"Dạ không có gì thủ lĩnh."

Ain nhìn cha hỏi mà đáp lại, trong một năm vừa rồi, hai cha con nhà Ain cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, tuy nhiên cũng chỉ nói về việc đi săn là nhiều, làm cha Ain hơi buồn xíu.

Tụi nhỏ cũng thấy sự bất thường của hắn, cũng không hỏi nhiều chỉ cố gắng ghi nhớ, trong suốt một năm làm việc với nhau, tụi nó cũng dần làm quen với việc nếu Ain có gì bất thường, tỉ lệ cao nó sẽ xảy ra.

Nhờ quan sát sự bất thường của Ain, mà nhóm đi săn có thể dự đoán trước nguy hiểm, trong thời gian này đội đi săn của bộ lạc Đá đá cực kỳ nhạy cảm với việc mất người, nên nhờ có dự cảm của Ain làm đội đi săn an tâm mà làm việc.

Mấy đứa nhỏ sau khi được phân loại nhóm, cũng nhanh chóng khẳng định tiếng nói trong nhóm mình, đặc biệt là thằng Zua với Ry.

Mấy đứa còn lại cũng được sự tôn trọng ít nhiều từ những người đi trước, tuy đi săn cả ngày nhưng không có đứa nào bỏ bê tập luyện.

Nếu không thể tập buổi tối thì lúc đi về tranh thủ tập luyện, như vác con mồi săn được mà chạy về, trên đường còn phải né mấy cái cây trên đường, mấy con vật nhỏ đi ngang hay tảng đá.

Nhờ suốt một năm, tập luyện kiểu này nên mọi mặt của cả nhóm tăng vượt bậc, thậm chí Zua đã tinh thông luôn kỹ năng chạy ziczac, cả Ain bây giờ chỉ còn thể chạy mẹo mới bắt kịp thằng nhóc.

Thằng Ry thì khủng hơn, nhờ khắc khổ luyện mà giờ đây chẳng khác một thằng gymer lão luyện là mấy, mỗi ngày nó không tập là không ngủ được, đi về thì phải vác nhiều con vật to lớn nhất mới chịu.

Dù là tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn chưa thể thắng được Ain, hắn phát triển bản thân đều đặn mọi mặt, nhìn bề ngoài hắn cao nhưng không quá to là cho cảm giác sức mạnh không quá cao, nhưng chỉ có người đối đầu mới hiểu rằng Ain là con quái vật.

Cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da rám nắng nhưng khi vào cuộc chiến mới biết nó phát lực đến cỡ nào, thế chỉ cần nhìn vào mấy cái lỗ trên thân, đầu mấy con heo, nai là hiểu.

Ăn xong, cả nhóm ngồi nghỉ ngơi, riêng nhóm do thám thì ăn trưa các cành cây cao, bọn họ chia ra ăn, luôn đảm bảo ít nhất có hai người quan sát mọi phía, đang ngồi trực cho mấy người khác ăn trưa, bỗng Zua thấy phía bắc xuất hiện những con chim bay tán loạn phía trên cây.

Như bản năng, nó lấy ra một ống cây, cố gắng nhìn vào phía bất thường đó, đập vào mắt nó là một cảnh chim chóc bay loạn xạ, nó còn thấy mấy con thú như nai, thỏ, chuột chạy đi không xác định phương hướng như sợ hãi một thứ gì đó.

Ngồi phía dưới, bỗng tai Ain nghe gì thấy gì đó, hắn áp tai xuống đất nghe ngóng, thấy Ain hành động lạ, tất cả thành viên liền dừng lại hành động của mình mà âm thầm nắm chặt vũ khí, sẵn sàng cho một cuộc chiến.

Từ lòng đất vang lên 'rầm rầm' bởi tiếng động vật, dù vậy vẫn có một số tiếng khá nhỏ vang lên, nhiêu đó chưa đủ để Ain xác định được.

Ain vội nhảy lên cái cây, hắn leo thoăn thoắt nhanh chóng lên chỗ thằng Zua, lên tới nơi thấy thằng nhóc đang quan sát phía xa, hắn mới hỏi :

“Thấy gì à Zua?”

“Tao không chắc nữa, nó quá nhỏ nên tao không chắc có chuyện gì?”

Nói xong, thằng Zua đưa ống cây cho Ain coi, còn nó thì dụi mắt do mỏi và đau, nhận ông cây từ Zua, hắn đưa lên mắt phải rồi nhắm mắt bên trái, điều chỉnh cho phù hợp, Ain đưa mắt ra xa ngay chỗ nhưng con vật đang hoảng loạn.

“Nếu là con thú dữ thì mấy con thú này đâu cần chạy như thế vậy?“

Sau khi quan sát, hắn nhanh chóng đưa ra nhận xét, bỗng đang chăm chú thì một ánh sáng lóe lên làm mắt hắn phải nhắm lại, nhầm chống ánh sáng mạnh.

Cơn chói đi qua, Ain vội nhìn lại vị trí đó nhưng hắn đã không may, không còn thứ ánh sáng đó xuất hiện làm Ain càng bất an, hắn cố gắng tìm kiếm thêm ít manh mối mà sau ít phút không phát hiện gì thêm mới, Ain bất an nói :

“Rút.“

Zua đang ngồi xoa dịu đôi mắt của mình, nghe giọng âm trầm từ Ain, liền ra dấu hiệu cho đội do thám, nhận được tín hiệu cả đội nhanh chóng truyền đạt cho phía dưới và cắt vài người đi tìm mấy người đi săn ở gần đó tập hợp lại.

Truyền tín hiệu xong, cả hai liền đi xuống đất, vừa xuống Ain liền nói :

“Cha, có phải năm trước nhóm bộ lạc ta bị một thứ từ bộ lạc kia phát sáng bóng tấn công đúng không?“

Nghe tới sự kiện năm rồi làm cho mấy người đi săn năm đó mặt hoảng sợ, thân thể run nhẹ, hơi thở nặng nề như nhớ đến ác mộng vậy, nhìn tình trạng của mọi người khiến Ain khá đau đầu.

Cha Ain tuy cũng run lên một chút, rồi bình tĩnh nhớ lại sự kiện kia rồi trả lời Ain:

“Lúc đó quá hoảng loạn nên ta không chắc nhưng ta đảm bảo rằng có một thứ nó rất nhanh và cực kỳ sắc nên…”

Nói rồi, ông chạm vào vết thương trước ngực mà chua xót nói, nghe cha mình xác nhận một lần nữa, Ain mới rơi vào trầm tư hồi lâu rồi như xác định được gì đó, hắn gấp gáp nói :

“Nhanh, cha mau thu người lại, trở về bộ lạc có thể chúng ta bị tấn công rồi !!!”

Nghe lời nói từ một thằng nhóc mới vào nghề, thì có thể người ta không tin nhưng đây là Ain, thì lời nói đó chính xác gần như tuyệt đối, suy nghĩ của mọi người trong bộ lạc là vậy, sau hơn mười năm Ain có mặt tại bộ lạc.

Như công tắc, nhóm của Zua thoắt cái đã phóng đi trên cây hơn trăm mét rồi, còn mấy thành viên dưới đất bỏ hết thực phẩm săn được mà chạy tức tốc về.

Trên đường, cha Ain chạy song song với con mình hỏi :

“Sao con nghĩ bộ lạc ta bị tấn công, chẳng phải năm rồi con cùng với Zua đã không tìm thấy dấu vết gì sao?”

“Con không chắc nữa nhưng lúc nãy con quan sát thấy một thứ sáng bóng, những con vật chạy loạn…và nó xuất phát từ phía đông tới vị trí bộ lạc ta.”

Nghe tới những lời cuối của Ain làm cha hắn lặng đi, ánh mắt xuất hiện một tia bi quan, Dio đang chạy kế bên cũng nhíu mày tỏ vẻ khổ sổ, Ry thì có chút hưng phấn.

Khi chạy về gần nửa chặng đường thì nhóc Zua chạy chậm lại nói với Ain :

“Đại ca phía bộ lạc xuất hiện có khói bay lên.“

Nói rồi, giọng nó trở nên gấp gáp, Ain cũng đang rối ren vì chênh lệch sức mạnh đã đành, còn bị đánh lén nữa. Lúc này, từ trên trời vang lên hai tiếng kỳ lạ, nghe tới đây, cha Ain như người mất hồn mà bất ngờ giảm tốc chạy rồi đứng khựng một chỗ.

Nhìn dị trạng của tộc trưởng, mọi người mới dừng lại mà quay lại chỗ ông, Ain bước tới thấy khuôn mặt cha mình hiện ra sự không tin mà hỏi:

“Sao vậy cha?”

Lúc này có mặt đã đông đủ, cha Ain mới nói :

“Bộ lạc ta đã thất thủ, tiếng hồi nãy là lão Vu thông báo bộ lạc đã không còn, chúng ta tập hợp nhiều người như vậy chắc chắn bọn chúng đã phát hiện.

Bây giờ ai không sợ cùng ta báo thù cho những người trong bộ lạc, còn mấy đứa nhỏ thì chạy về phía tây nam, nơi có con suối hãy xuôi dòng mà tìm một bộ lạc mới.”

Mọi người nghe lời này thì đầy đủ cảm xúc hiện ra phân vân, không tin vào tai mình, sợ hãi, giận dữ,... Ain thì hoảng loạn mà nói :

“Sao chúng ta không cùng chạy trốn tới khi nào mạnh mẽ rồi quay lại báo thù sau?”

Vừa nói, mắt Ain vừa rơi, tay hắn nắm chặt vai cha mình mà gục xuống, hắn mới vừa nói chuyện với cha mình sau cái chết của mẹ, tình cha con vừa mới rực sáng trở lại giờ đây lại sắp đứt mất, làm sao mà tâm hồn hắn chịu nỗi đã kích.

Hắn lúc này thật sự không hiểu, hắn muốn đây là giấc mơ, đây là ảo tưởng do hắn nghĩ ra hoặc mẹ Âu Cơ đang đùa hắn. Ain dùng tay đánh vào má mình, như để chứng minh đây không phải sự thật.

Nhìn con trai đang tự làm mình bị thương, làm người cha như ông đau khổ lắm chứ, nhưng vì tương lai ông chỉ có thể làm như vậy.

Một cú tát vào má Ain không có chút nương tay nào, làm cả nhóm người bất ngờ nhưng rồi ai cũng thông cảm cho cú tát ấy, có lẽ người đau khổ nhất là tộc trưởng, mọi người chỉ có thể im lặng.

“Con làm gì vậy, con là thủ lĩnh thì phải tỉnh táo chứ, đi MAU.”

Cha Ain gầm lên quát vào mặt Ain, còn đang ngờ nghệch thì cha Ain lại quát tiếp:

“Đi Mauuu.”

Dù không muốn, Ain cũng chỉ có thể cắn răng mà quay đầu chạy đi, nước mắt hắn rồi lả tả trên đường, hắn lại không thể quay đầu, vì hắn sợ mình sẽ không chịu nổi đả kích mà làm luyên lụy mọi người.

Mấy đứa nhỏ cùng vài người nhìn tộc trưởng và những người ở lại hồi lâu rồi cũng chạy theo Ain, tụi nó đủ hiểu lý do báo thù chỉ là giả tạo, mục đích thật sự là câu kéo thời gian cho bọn nó.

Thấy tất cả đã đi hết, một người lúc này quàng vai cha Ain nói :

“Ông đó nha tộc trưởng, câu giờ thì bảo câu giờ chứ báo thù cái gì.”

“Xin lỗi mọi người.“

Ông cúi đầu nói, thân là người đứng đầu không cho phép ông quay đầu bỏ chạy, nhưng kéo theo những thân tín của mình làm ông ân hận.

“Haha, ông nói gì vậy chúng ta đã cùng nhau đi săn từ lúc mất bộ lạc tới nay thì làm sao tụi này bỏ ông được, vắng ông tụi này buồn lắm.“

Nghe vậy mấy người xung quanh gật đầu đồng ý, nước mắt cha Ain cứ thế mà rơi, tới lúc sinh tử thì mới biết ai là bạn tốt.

Tiếng hò hét vang vọng ngày càng gần, tiếng 'rầm rầm' vang dội thế nhưng mười mấy người trước mặt lại không sợ hãi mà cầm lao đá lên.

Nhìn đoàn quân quỷ dữ lăm le vũ khí trước mặt cũng không khiến ai ở đây sợ hãi, có người còn đùa:

“Thằng Ain là thủ lĩnh thì nhóc Dio chắc là phó nhỉ?”

Những tiếng cãi vã vang lên nào là thằng Ry, là Zua mới đúng, trái ngược với cảnh trước mắt họ, một đoàn quân tiến thẳng như cơn sóng nó càn quét hết mọi thứ trước mặt, khuôn mặt dữ tợn, vũ khí sáng bóng.

Đoàn quân quỷ dữ thấy một nhóm người thì hưng phấn tăng tốc về phía trước, nhìn thấy một người trung tâm làm cho thủ lĩnh đoàn quân cười nhếch miệng lẩm bẩm : “Con mồi đây rồi.“

“Giết… giết hết cho tao... khà khà …hú.“

Những tiếng “giết, giết” vang lên làm cho không khí bên cha Ain càng trùng xuống, nhưng như tiếp sức khí thế ông hét lên:

“Báo thù… giết.”

Rồi ông dẫn đầu chạy lên phía trước, những người còn lại cũng hét lên rồi chạy theo thủ lĩnh, hai bên đã rút ngắn còn khoảng một trăm mét, tưởng chừng như xa, thật ra với sức người nguyên thủy nó chỉ cần 15 giây là chạm mặt nhau.

Hai bên ánh mắt chạm nhau thì thân thể đã có một thứ đứt liền, sức mạnh chênh lệch đã áp đảo quyết tâm của nhóm người cha Ain, hiện thực tàn khốc.

tấu chương xong.

8

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.