Chương 24
Chương 24 : Chạy Trốn
Trở lại với nhóm chạy trốn, Ain chạy tới bờ suối vội ngụp xuống, húp vội tí nước chuẩn bị cho đường dài, trên tay hắn bây giờ chỉ còn cây lao với hai viên đá lửa.
Tầm mấy phút sau, nhóm người kia mới chạy tới, ai cũng mệt thở như trâu nhưng không ai chậm trễ, vì sau lưng đang có một quân đoàn đuổi theo, Ain nhìn đám người tới, hắn vội chấn chỉnh một chút rồi kiểm đếm nhân sự.
Sau kiểm đếm, Ain thấy đội hình khá ổn gồm nhóm của Dio và mười mấy người trong đội đi săn, uống nước xong xuôi, Ain mới cho kiểm tra vũ khí được 5 cái lưới và 6 cái túi, mười hai cây lao.
Cảm thấy tiếng la hét vang lên xa xa, đoàn người vội vàng tiếp tục chạy, không ai có hoảng loạn như các bộ lạc khác chạy trốn kẻ thù mà nghiêm chuẩn chạy theo đội hình, Zua và một người thuộc đội do thám chạy trước, Ain với Dio chạy sau cùng.
Chạy cùng ở phía sau, nhìn sang thấy gương mặt nghiêm túc của Ain, lâu lâu hắn còn ngó lại sau lưng xem đoàn quân kia đuổi tới chưa, Dio lúc này mới an tâm trong lòng.
Vì trước khi chạy đi, tộc trưởng đã giao trọng trách cho Ain mà nếu hắn có vấn đề gì thì Dio sẽ phải mệt mỏi xử lý nhóm người này mất.
Quay lại nhóm cha của Ain.
Lúc này không còn ai sống sót, chỉ còn những cái xác nằm vất vưởng trên một vùng đất đỏ nâu do máu ngấm xuống, không còn một thân thể nào nguyên vẹn tất cả đều bị cắt đi từng phần, cánh tay nằm đây, bắp chân nằm ở kia,...
Khuôn mặt những người may mắn còn nguyên hiện lên vẻ kinh hoàng, như thể họ gặp một thứ gì đó rất đáng sợ, vùng đất ấy sau này trở thành một lời nguyền đối với các bộ lạc gần đó bởi sự kinh khủng của nó, động vật xung quanh sau khi đi vào khu vực ấy khi đi ra chỉ vài ngày rồi chết đột xuất.
Đoàn người sau khi giải quyết nhóm người kia trong vài giây, bởi áp đảo số lượng và chất lượng với thể lực kinh hoàng, họ nhanh chóng đuổi theo dấu vết của nhóm Ain để lại.
Càng nhìn thấy những dấu vết dừng lại tiếp nước, càng làm đám người hưng phấn mà tiếp tục tăng tốc, có người hận sao không có bốn chân ngay lúc này.
Tiếng “rầm rầm” càng gần, làm cho nhóm người đang chạy trốn dần mất đi sự bình tĩnh ban đầu, Ain thấy tình hình liền hơi hoảng quay đầu lại nhìn vào đám người sau khi thì càng sợ hơn.
Vì trên người họ dường như không có vết thương nào, xác định rằng nhóm cha mình đã thất bại nên Ain nén đau lòng mà cố gắng chạy đi.
Chạy mãi hơn hai tiếng giờ, mà đám người phía sau không có dấu hiệu mệt mà còn thấy nhóm 'con mồi' đang đuối sức, liền tăng tốc thêm chút ít.
Nhóm người lớn bộ lạc Đá đá lúc này hiện ra sự hụt hơi do rèn thể lực quá trễ, bây giờ thêm tình trạng chạy trong sợ hãi, đã có vài người rớt lại nhanh chóng bị cơn lũ người phía sau dẫm nát.
Tiếng la lên rồi ngụp tắt trong giây lát, càng khiến nhóm người trở nên khủng hoảng, lúc này khó khăn cũng ập tới nhóm người bộ lạc Đá đá.
Zua đang đi do thám phía trước, nó cũng nghe thấy tiếng la hét kia, nó cũng muốn tìm ra phương hướng tốt nhất cho những người còn lại, nhưng bất lực a.
Bên phải là con suối nhìn có vẻ sâu, bên trái là đám người sau lưng đang dàn ra bao vây mấy người họ, còn phía trước thì bỗng nó đang trên các cành cây, thấy một mảnh trống trải không còn cây cối hay đất đai gì.
Hạ chân xuống chỗ kết thúc đất đai đó, Zua nhìn xuống, nó thấy một dòng chảy của suối đang chảy xuống dưới, lần đầu gặp địa hình này, làm cho Zua khá bối rối, không biết phải hướng dẫn cho mấy người đằng sau.
Thấy thằng nhóc đang chạy bỗng đứng yên, rồi bần thần ngó xuống đất, mọi người cũng dừng lại xem thằng nhóc đang nhìn gì, rồi khi họ thấy một thác nước, ai cũng hoang mang không biết phải xử lý làm sao.
Ain lúc này cũng chạy tới, hắn định hỏi vì sao mọi người không chạy tiếp thì khung cảnh thác nước hiện ra, làm hắn khó chịu lẩm bẩm :
"Sao cứ vào mấy lúc này lại...Aiz chỉ mong mạng mình lớn."
Quay đầu lại, thấy dòng người quỷ dữ kia chỉ còn cách chỗ này còn khoảng 500m, phía trước là thác nước, Ain nhắm chừng nó cao khoảng 20m.
Lúc này cửa sinh đã rất hẹp, chỉ còn cách là nhảy xuống ngọn thác kìa, mà theo kiến thức cơ bản, hắn biết độ cao này tỉ lệ sống là 50/50.
Nhìn thấy lúc này những người còn lại cũng đã sợ hãi mà gục xuống cầu nguyện, Ain cắn răng nói :
“Cái chết đã đến, giờ chỉ còn một là nhảy xuống dưới hoặc bơi qua bờ bên kia, mọi người tự chọn đi."
Nói xong, hắn chỉ xuống dưới thác, làm cho mọi người càng hoang mang hơn, có người sợ hãi quyết đoán nhảy xuống suối mà cố bơi qua bờ bên kia.
Nhưng nước lúc này cực kỳ xiết, đã kéo người kia dưới thác, tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho mọi người rùng mình nhưng càng sợ hãi sau khi nghe một tiếng “bẹp”.
Tiếng gầm rú sau lưng ngày càng gần, càng làm cho mọi người bộ lạc Đá đá thật sự không còn tỉnh táo nữa, có người chạy đi về phía trái, có người băng qua suối, chỉ còn nhóm Ain và đám trẻ còn chưa quyết định.
Nhìn mấy người đang bị dòng nước cuốn đi, càng làm cho Ain ra quyết định nhanh hơn, hắn quay lại bảo đám nhóc:
“Nghe này cố gắng nhảy theo tao nhớ nhảy vào chỗ nước kia, rõ chưa chúc tụi mày may mắn.”
Hắn chỉ vào một chỗ nước có vẻ sâu kia, rồi lùi lại lấy đà nhảy đi, cảm giác bay vào giữa luồng không khí khiến hắn phải nhắm mắt lại và cảm giác cái chết kề bên, làm hắn hét lên trong vô thức, dù vậy hắn vẫn cố điều cơ thể mình thẳng đứng hết sức có thể.
Khi hắn cố mở mắt ra thì thấy mặt nước đã ngay dưới chân rồi, thân thể hắn như chạm phải một bức tường, những cơn đau toàn thân do áp lực nước tạo ra.
Mở mắt hoàn toàn, hắn mới thở phào vì ở dưới này may mắn không có đá ngầm, chỉ có vài cái ngay chỗ chân thác, đó là lý do vì sao mấy người bơi qua suối đều tử nạn.
Nhùn người một cái, hắn trồi lên khỏi mặt nước, cố gắng bĩnh tĩnh để đứng nước và hít lấy không khí, lần đầu trong kiếp này hắn phải nín thở dưới nước lâu đến như vậy.
Khi ngoi lên hoàn toàn thì hắn mới ra hiệu cho đám nhỏ phía trên, sau khi thấy Ain nhảy xuống, làm tụi nhỏ hồi hộp rồi sau một phút hắn mới ngoi lên.
Nhận thấy tín hiệu, làm tụi nhỏ vui mừng rồi cố bắt chước Ain nhảy theo, lần lượt từng đứa nhảy xuống, may mắn có đứa nào nhảy xuống mà bị thương.
Nhưng khi tới lượt cuối cùng là Ly, nó đã quá chần chừ nên bị đám người bắt lại và cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mặt tụi nhỏ.
Một cây lao rồi cây thứ hai thứ ba cứ thế đâm vào người, thằng nhóc dù vang xin cỡ nào cũng không khiến bọn chúng hài lòng, nụ cười khinh bỉ, diễu cợt vang cả góc trời, rồi như kết thúc một ánh sáng lóe lên đã cắt đôi cái thân Ly làm hai.
Ain hai mắt đỏ rực nước mắt tuôn ra, nhưng hắn cũng chỉ bất lực vì khoảnh khắc đó hắn mới chắc chắn vũ khí trên người kia là một con dao bằng sắt.
Nhìn quanh tên đó không chỉ một, mà là rất nhiều con dao xuất hiện mập mờ làm hắn tuyệt vọng, hắn thật sự không hiểu vì sao dao sắt xuất hiện ở thời gian này.
Thậm chí hắn còn cảm giác như thể mình đang nhìn lên phía thần thánh, một cảm giác khó chịu cực kỳ, hắn chỉ có thể nuốt cơn uất ức đó xuống để nuôi hy vọng sống sót.
Đám nhỏ chứng kiến trên hai mắt cũng đỏ lên, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt nhưng cũng chỉ như thế, thằng Ry còn đang muốn trèo lên báo thù, lúc này Ain mới đánh thức nó:
“Chạy thôi, bọn chúng không chạy xuống dưới này nhanh được đâu, tranh thủ.”
Nói rồi, Ain mệt mỏi leo lên bờ phải, hắn đỡ từng đứa lên rồi hối thúc cả bọn chạy vào phía trong rừng, khi sắp vào trong rừng, hắn quay đầu lại nhìn vào tên thủ lĩnh kia một cái thật sâu rồi lẩm bẩm, như chỉ cho một mình hắn nghe, rồi hắn chạy vào.
“Một ngày nào đó tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác của thằng em tao, thằng chó.”
Còn tên thủ lĩnh kia khi chứng kiến lũ nhóc chạy vào trong rừng mới cười nhếch, rồi nói với bọn đàn em:
“Khà, khà bọn bay chia ra hai nhóm, đi săn lũ chạy trong rừng kia, một nhóm đi săn bọn nhóc cho tao, còn lại đi mang lũ phụ nữ về bộ lạc, không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng về.“
Nói xong, hắn thong dong đi về hướng bộ lạc của mình, còn bọn đàn em chia ra 5 nhóm, một qua chỗ bộ lạc Đá đá gom mấy con đàn bà về bộ lạc, một nhóm về bộ lạc, còn hai nhóm đi tìm kiếm mấy người lớn chạy trốn trong khu rừng bên trái phía trên thác nước.
Một nhóm còn lại như uống phải ma túy, bọn chúng cứ như vậy mà nhảy thẳng xuống dưới thác, không quan tâm chỗ nào có nước hay không, có người như một tảng thịt rơi xuống máu chảy lênh láng, có tên còn sống cố lết về hướng bọn trẻ rồi cũng bị nước cuốn trôi.
Cứ như thế nhóm người khoảng 30 tên đã tử vong toàn mạng, tên nào còn có thể qua được bên kia bờ thì cũng bị các loại động vật ăn thịt.
Tên thủ lĩnh kia không biết rằng một đội của hắn đã thất bại toàn tập, nhưng có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm đến việc đó.
Việc đó đối với người như hắn chỉ là việc nhỏ, chỉ là ánh mắt thằng nhóc kia làm cho hắn khó chịu nên cử một toán đi diệt tận cho bỏ tức, nếu không thành công thì hắn cũng chả lo, vì một thằng nhóc có thể làm nên chuyện gì chứ.
…
Hơn một tuần sau, nhóm người bộ lạc kia mới trở về, thay vì thấy nhóm đi săn trở về các bộ lạc khác sẽ vui mừng thì ở bộ lạc này họ chỉ vui mừng khi nhóm người mang mấy phụ nữ từ bộ lạc Đá đá trở về.
Trong lều của lão Vu, vang lên những tiếng la hét, đau đớn, rên rỉ làm cho người tộc trưởng như hắn chán nản, vừa bước vào lão Vu liền hỏi :
“Thành công rồi à?”
“Vâng thưa Vu.“
“Có mang về không?”
“Có nhưng số lượng khá ít.“
“Sao cũng được mang vào cho ta.“
Trao đổi xong, lão Vu ra dấu cho hắn đi ra, đi ra khỏi chỗ đó hắn mới nở nụ cười đê hèn, rồi đi lại chỗ mấy người phụ nữ bắt đầu chia chác.
Những tiếng kỳ lạ bắt đầu vang lên khắc bộ lạc đó, những con người tội nghiệm dần xuất hiện, khổ nhất chắc là vào chỗ Vu ai vào trong đó một là chết, hai là mất một bộ phận nhạy cảm.
Nhìn sang một góc bộ lạc là một khu vực được đóng như cái chuồng, nơi đó chứa gần hai trăm cơ thể phụ nữ từ trẻ, già, xấu, đẹp đều bất động nếu không có tiếng rên rỉ thì bất kỳ ai đều nghĩ họ đã chết.
Những con ruồi to như con chim sẻ, con ong to như con chim cắt bay vù vù, con bọ hung to như xe bus bò xung quanh những cơ thể này chực chờ họ chết là có một bữa tiệc.
Khung cảnh mặt trái của loài người dần hiện ra.
tấu chương xong.
6
1
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
