ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22 : Tổn Thất

Cuộc sống của Ain và bộ lạc Đá đá vẫn tiếp tục diễn ra đều đặn suốt bốn năm tiếp theo, mọi thứ vẫn khá khó khăn dù đã có kinh nghiệm năm trước nhưng nhiêu đó là không đủ với mẹ thiên nhiên. Những cơn mưa nhiều ngày, những ngày sấm sét kinh hoàng, những ngày nắng nóng kinh khủng,...

Nhờ kiến thức của mình nên Ain cố gắng sử dụng để chống chọi lại sự tàn phá của thiên nhiên, nóng thì hắn cho phơi thức ăn cho khô rồi sử dụng dần dần, mưa thì đào rãnh thoát nước, nhờ vậy bộ lạc chật vật sống sót qua mấy năm.

Thời gian này môi trường thay đổi đột ngột, bãi đi săn trở nên thu hẹp đáng sợ, nguồn thực phẩm cũng không còn dồi dào như trước, thậm chí những loài nguy hiểm cũng dần bỏ đi như gấu, hổ, cá sấu,...Đội đi săn vì muốn mở rộng phạm vi đi săn, cũng đã va chạm và tranh chấp với một số bộ lạc nhỏ lẻ xung quanh đó.

Một năm trước.

Hôm nay, Ain ở trong bộ lạc không như bình thường, vì đội đi săn đã hai ngày chưa trở về, còn một lý do vì sợi dây cha con trong hắn đã lay động.

Mãi tới khi trời tối, thì đội đi săn đã trở về với tình trạng thoi thóp, nhân số chỉ còn hai phần ba người còn có thể đi về, người bị thương gần như cả đội, kể cả cha Ain đã khi về tới hang, cũng lâm vào hôn mê hai ngày.

Cả bộ lạc trở nên hoang mang tột độ, mãi tới khi lão Vu ra mặt an ổn tinh thần cho mọi người thì bộ lạc mới dần trở về bình thường, từ chú Dyz dò hỏi một thành viên đi săn còn tỉnh táo, mới biết được đội đi săn mở rộng bãi săn sang phía nam thì gặp bộ một bộ lạc ở gần đó.

Ban đầu cha Ain muốn thương lượng với họ, về lãnh thổ thì bỗng mấy người đó như bị điên, lao vào tấn công không quan tâm thương vong, cha Ain vì chặn hậu mới mất máu mà hôn mê.

Nghe lời kể thì Ain lẫn đám trẻ im lặng, nhìn vào những vết thương mà rùng mình, có lẽ thời gian đó họ chỉ còn ý chí chống đỡ mới có thể về tới đây.

Nếu còn sống thì họ cũng chẳng thể làm việc như người bình thường được, hai cẳng tay đã bị chém đứt, thậm chí bắp tay trái còn đang ghim một mũi lao, chân trái đã gãy, chân phải thì mất bàn chân.

Vì sao bị chém đứt thì Ain đang còn không biết được, theo hắn nhớ thì thời đại này làm gì có vũ khí gì sắc bén đến mức có vết thương gọn như thế, hắn thậm sự không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lúc này thật sự không biết phải làm gì mới đúng, bỗng Dio mới nói:

"Chú Dyz có khi nào người bộ lạc đó cố ý thả nhóm đi săn bộ lạc ta trở về không?"

"Tại sao con nghĩ vậy?"

"Với vũ khí làm ra như vậy thì họ đủ sức giết hết bọn họ, còn nữa chẳng phải anh ta nói rằng tộc trưởng đang cố thương lượng thì họ nổi điên lao vào tấn công sao, vì sao họ lại không lại tha cho người bộ lạc ta đi dễ dàng vậy."

Vừa nói, Dio vừa chỉ vào vết thương ở cẳng tay người kia, rồi chỉ vào người vừa kể chuyện cho mọi người nghe tình hình, chú Dyz nghe xong thì nhíu mày, rồi chạy ra ngoài cửa quan sát.

Thành viên còn tỉnh táo kia nghe Dio nói thì suy nghĩ một chút, rồi sợ hãi không nói nên lời, nếu như lời thằng nhóc nói thì chẳng phải đội đi săn đã mang kẻ thù về bộ lạc sao.

Quan sát bên ngoài kỹ càng hồi lâu, thì chú Dyz mới đi vào nói :

"Chú quan sát rồi không thấy ai cả, có lẽ con nghĩ nhiều rồi hôm nay có nhiều chuyện, thôi mấy đứa vào nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, Dyz xua tụi nhỏ đi nghỉ ngơi, đi ngang Dio còn đang suy ngẫm, Ain mới nói :

"Thôi Dio, có thể mày suy nghĩ hơi quá rồi, có lẽ họ không dám ra khỏi lãnh thổ nên đội đi săn mới trở về được."

"Có lẽ như vậy mong là như lời mày nói."

Dio gãy đầu vài cái, rồi bước đi tới chỗ mình nghỉ ngơi tránh suy nghĩ lung tung, còn Ain cũng trở về chăm sóc cho cha mình, vì chỗ lão Vu không đủ chỗ chứa.

Về tới nơi, ngồi lau đi những vết máu xung quanh vết thương của cha mình nhưng Ain vẫn không thoát khỏi suy nghĩ về lời Dio nói, tuy hắn đã suy nghĩ tới trường hợp đó, nhưng lại không chấp nhận sự thật nên cố suy nghĩ sang hướng tích cực hơn.

Giờ khi ở một mình, nhìn vào những vết thương của cha thì suy nghĩ tiêu cực quay trở lại, tới khi bụng hắn réo lên, mới làm Ain thoát khỏi trạng thái đó.

Qua thêm mấy ngày, người trong bộ lạc nhờ vào nguồn thịt của bầy thỏ với trái cây mà sinh sống qua thời gian, đội đi săn đang bị thương, chú Dyz cùng mấy người còn khỏe tranh thủ đi săn mấy con vật xung quanh núi.

Zua với Ain thì phụ trách chạy xung quanh để quan sát các dấu vết xem có ai đi theo không, mấy đứa khác thì hỗ trợ lão Vu chăm sóc người bị thương.

Với tốc độ cao và sự linh hoạt ứng biến thì Ain với Zua được chọn đi điều tra dấu vết, cả hai đã học qua cách tìm kiếm dấu vết với được vài lần thực tập nên hai đứa khá tự tin.

Dù vậy hơn ba ngày, cả hai chán nản không phát hiện ra được điều gì, chính chú Dyz từng nói :

"Cho dù đối phương có tài giỏi cỡ nào thì chắc chắn họ cũng sẽ để lại một dấu vết, cho dù nó nhỏ đến cỡ nào nếu các con nghiêm túc thì chắc chắn sẽ tìm được."

Nhưng dù chăm chú nghiêm túc cỡ nào thì cả hai hiện vẫn chưa phát hiện ra điều gì, hôm nay hai đứa sẽ đi ra phía sau bộ lạc mà tìm kiếm. Đã ba ngày tụi nó bùng nổ mà mới tìm kiếm được hai hướng và nhóm chú Dyz cũng đã tranh thủ tìm kiếm phụ một hướng.

Tới tầm gần trưa, hai đứa mới tới phía sau núi, lần đầu ra đây, làm cả hai hơi phấn khích, tò mò nhưng Ain nhanh chóng bình tĩnh để làm nhiệm vụ.

Vì vào buổi tối hôm xảy ra sự kiện kia, một người trong bộ lạc trong lúc đi ra ngoài giải quyết đã thấy một ánh lửa từ hướng đội đi săn trở về, làm cho cả bộ lạc bất an suốt đêm.

Vì thế mới có chuyện phải cho hai đứa nhanh nhất ra tìm kiếm dấu vết, xem đó là có phải người của bộ lạc kia thật không, hay chỉ là do người trong bộ lạc nhìn nhầm.

Tìm kiếm thêm một giờ, Ain với Zua tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngồi nướng thịt Ain mới hỏi :

"Bên mày có thấy gì không?"

"Đi cả buổi có thấy gì đâu, bên mày cũng không thấy à, hay là anh ta nhìn nhầm, tao với mày tìm kiếm hết mấy hôm rồi còn gì."

Nghe hỏi Zua liền lầm bầm, chỉ có đi cùng hai đứa mới hiểu rằng, nó áp lực như thế nào, lúc nào cũng phải căng mắt ra nhìn từ trên trời tới dưới đất.

Nếu thấy gì đó thì phải kiểm tra mọi thứ rồi mới tiếp tục tìm kiếm, Ain cũng hiểu Zua đang vì sao mà bực tức, nhưng vì bộ lạc nên hắn chỉ có thể vỗ vai nó vài cái an ủi rồi bắt đầu ăn trưa.

Rồi Ain cùng Zua tìm kiếm đến gần tối, mới xác nhận an toàn, gật đầu cả hai cùng nhanh chóng chạy về. Ở trong hang, chú Dyz cứ đi qua đi lại khuôn mặt hiện lên sự lo lắng.

Dù anh biết phía sau lưng tỉ lệ cao gần như không tìm thấy gì cả, nhưng sự bất an về hai đứa nhỏ ở ngoài buổi tối khiến anh bồn chồn.

Nhìn người chú đang lo lắng mà khiến mấy đứa nhỏ ngáp tới ngáp lui, Dio không chịu được nữa nói :

"Chú Dyz ơi, chú dừng lại đi, hai đứa nó không sao đâu, có gì thằng Zua nó lẹ lắm, còn Ain thì đủ thông minh để xử lý mà."

"Nhưng mà…"

Dyz nghe vậy định bày tỏ sự lo lắng của mình, thì hai đứa đã về tới làm mấy đứa nhỏ chạy lại hỏi thăm ríu rít, Dyz thì cũng để mấy đứa hỏi xong mới lại hỏi tình hình, được Ain xác nhận anh mới thở dài an tâm.

Nếu lúc này có chiến tranh thì bộ lạc Đá đá chỉ có thể chạy, lực lượng mạnh nhất còn bị đánh tan hoang thì mấy người còn lại chỉ là gánh nặng, Dyz đang tạm thời lãnh đạo bộ lạc, còn cha Ain tuy đã tỉnh lại những đang trong quá trình bình phục chưa đủ tỉnh táo để lãnh đạo.

Lão Vu mấy ngày này khổ sở vô cùng, lượng thảo dược dự trữ bao năm chỉ qua một ngày đã tan biến gần hết, mà lão thì không thể ra ngoài tìm kiếm để bổ sung, nhờ mấy người đội đi săn thì họ không phân biệt được nên lão đang cố làm sao để tối ưu lượng thảo dược mình đang có.

Lúc này, lão Vu nhìn ra bộ lạc đang trên bờ sụp đổ, nhưng lão không cho phép điều đó xảy ra, công sức của lão suốt mấy năm sao mà dễ dàng nói sụp đổ là sụp đổ.

Lão phải ra quyết định, đi ra khỏi chỗ của mình lão bước tới ra dấu cho Dyz đang canh gác ngoài hang đi vào chỗ tộc trưởng, Ain đang chăm sóc cho cha thì thấy lão Vu với chú Dyz bước vào.

Hắn nhẹ nhàng đỡ cha mình ngồi dậy rồi xin phép ra ngoài nhưng lão Vu nói :

"Con cứ ở đó nghe bọn ta nói?"

Gật đầu hiểu, Ain ngồi ra chỗ hơi xa một xíu, đương nhiên vẫn nghe rõ được câu chuyện, điều đầu tiên lão Vu muốn giảm lãnh địa đi săn lại để an dưỡng đội đi săn hiện tại, thứ hai là cắt giảm lương thực và tận dụng tối đa những loại trái cây như cho, điều,..

Sau một tuần bốn năm trước, từ khi tụi nhỏ mang mấy trái điều về mọi người trong bộ lạc mới phát hiện ra và vô cùng yêu thích trái này, dù muốn hay không, thời điểm đó khu rừng điều gần như không thể thu hoạch nên suốt một năm cả bộ lạc thèm thuồng hương vị đó.

Mãi mới đầu năm nay thì Ain đi thăm thì phát hiện ra các cây đã ra trái, tuy số lượng ít ỏi nhưng cơ bản vẫn đáp ứng được bộ lạc Đá đá.

Điều thứ ba lão Vu muốn là huấn luyện gấp nhóm Ain và đám trẻ để bổ sung vào đội đi săn, thông qua lời của Dyz thì lão xác định thời gian này vừa hợp cho đám nhỏ thực tập, vừa phù hợp với điều kiện của cha Ain đề ra từ lâu.

Nhìn ba người lớn trò chuyện nghiêm túc, làm Ain khá căng thẳng cũng như phấn khích, đương nhiên cũng nhận ra tính nghiêm trọng của bộ lạc đang gặp phải.

Vấn đề trên được cả ba người nghiêm túc bàn bạc, rồi đồng thuận quyết định như ý lão Vu, quyết định được đưa ra làm chấn động bộ lạc mấy ngày.

Nhưng mọi người cũng nhanh chóng làm quen điều mới, do mấy năm nay ăn uống khá dồi dào, nên thời gian đầu mọi người chưa thích ứng được.

Hơn một năm sau sự kiện trên, nhóm Ain và đám nhóc cũng đã hoàn thành khóa thực tập, sau khi quan sát thì Dyz có thể phân ra như sau nhóm đi săn chính là Ain, Dio, Ry, Ska còn nhóm đi do thám là Zua, Pu, Ly.

Chỉ có chỗ Ain là Dyz khá khó khăn quyết định vào nhóm nào, vì cả hai hắn đều làm tốt, chiến thuật, nhạy bén, học tập đều bỏ xa mấy đứa còn lại, làm anh khó cân nhắc được may là Ain chủ động xin vào nhóm đi săn.

tấu chương xong.

9

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.