Chương 114
Chương 114: Sân Khấu Của Người Khác (1)
Trên đường đuổi theo Ain, hai đứa kia cũng tranh thủ tìm kiếm mục tiêu cho mình. Ain vẫn đang dẫn đầu cuộc thi với khoảng cách đáng kể, bây giờ hắn như một bóng ma của chiến trường.
Những đường kiếm đoạt mạng người liên tục diễn ra, làm cho một vùng chiến trường náo loạn. Hắn, sau khi vừa tiêu diệt xong tên thứ 27, thì giơ tay lên trời ra hiệu. Hai đứa ở xa hiểu ý, cũng không tìm mục tiêu khác nữa.
Dio và Ry chán nản đi lại chỗ Ain. Trong mắt ba đứa là khung cảnh chiến trường. Hai bên hông đã được nhóm kỵ binh ào ạt ép vào trung tâm, từ từ bao vây mà không ai nhận ra.
Tới khi lực lượng kỵ binh tiến đến gần, uy áp đáng sợ của họ mới thật sự hiện ra. Những tên kẻ thù cảm thấy thà đánh nhau với nhóm cầm khiên còn hơn bị thảm sát bởi kỵ binh. Những con tê giác vừa trưởng thành cứ thế càn tới những kẻ địch.
Những kẻ xui xẻo bị dẫm chết, còn kẻ may mắn hơn thì bị tộc nhân cưỡi trên lưng tê giác chém hoặc đâm chết. Tên nào gan hơn thì tấn công vào con tê giác, rồi bị nó tức giận dùng sừng đâm chết.
Đứng ở xa mà Ain vẫn cảm thấy kỵ binh còn chưa thực sự hài lòng. Còn hai đứa kế bên thì nhíu mày. Lực lượng này vốn rất ít nên chỉ có nhiệm vụ bọc bên hông để thu hẹp chiến trường.
“Nếu đội này đông hơn thì sẽ ra sao nhỉ?”
Nghĩ tới đây, Dio hứng thú muốn xem liệu kẻ thù khi đối mặt sẽ như thế nào. Còn lúc này, ở một góc chiến trường, những tên tổ đội của Dao đang bị một nhóm kẻ thù bao vây.
“A, lũ này ngu thế nhỉ?”
Dio thốt lên nhận xét khi thấy cảnh kia. Nó vuốt mặt chán nản, nếu là người chiếm ưu thế thì mới làm chiến thuật, ai đời yếu thế hơn mà lại bày ra chiến thuật như vậy.
Hậu quả khỏi nói. Những tên bóng đen kia chỉ lạng lách hù dọa khiến cho mấy tên bao vây không thể tấn công, rồi bị nhóm chiến binh cầm khiên tấn công từ sau lưng.
Ain chỉ cười, rồi hắn chỉ vào một người đang di chuyển rất nhanh và nói:
“Zua kìa, mày xem nó chịu được thêm bao nhiêu tên nữa?”
Dio kế bên chống cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“5 tên.”
“4 tên thôi.”
Ry nghe hai đứa kia bàn luận cũng chen vào, quả quyết nói. Tội nghiệp Zua đang chật vật tìm cách chống trả một nhóm kẻ thù đang bao vây lấy nó. Do hiệu quả tiêu diệt của nó quá kinh khủng nên nhanh chóng bị bao vây.
Zua không ngờ mình đang được ba đứa bạn thân tranh luận xem bao lâu nữa nó chết. Lúc này Zua cảm thấy khó nói, kẻ thù thì đông còn bị bao vây nữa thì quá khó cho nó.
Zua hít vào một hơi, nó hạ trọng tâm cơ thể xuống. Trong một cái chớp mắt, mấy tên kẻ thù bỗng thấy một tia sáng hình chữ Z. Zua đã đứng trước mặt một tên, ngay tức khắc dùng cây dao găm đồng đâm vào cổ.
Quá bất ngờ trước kiểu di chuyển này, mấy tên bao vây không kịp phản ứng. Zua sau khi đâm thì cũng không đứng yên, nó liền quay sang tên bên cạnh, cứa nhẹ động mạch cổ.
Máu tuôn ra như suối, tên kia vội ôm cổ rồi ngã xuống đất, cơ thể giật giật rồi im lặng. Khung cảnh như phim kinh dị, làm cho đám kẻ thù hoảng loạn. Nhưng nhìn lại thì Zua đã chạy mất.
“Má nó, tụi kia ngu vậy, để nó thoát dễ vậy?”
Ry nhảy lên tức tối. Ain đứng bên nhìn nó rồi tự hỏi:
“Bộ thằng này muốn Zua chết lắm nhỉ? Ủa, mà bình thường hai thằng cũng như nước với lửa thì phải?”
Lắc đầu cho tỉnh táo, Ain tiếp tục quan sát chiến trường. Ở nơi các chiến binh cầm khiên, hắn an tâm nhất khi quan sát. Chỉ cần tâm lý non nớt được loại bỏ, bọn họ sẽ trở thành một cái lò xay trên chiến trường.
Bọn họ như lột xác. Sau khi được hoạt động tự do, dường như bọn họ đang xem kẻ thù là một con vật để loại bỏ tâm lý yếu kém của mình, không còn như lúc trước rụt rè, phải nhờ những tộc nhân trung niên trấn an tinh thần.
Sự anh dũng của bọn họ thể hiện rõ trong trận chiến này. Ain có thể yên tâm về tương lai của bộ lạc. Quay sang Ry, Ain mỉm cười rồi nói nhẹ nhàng:
“Đào tạo tốt đấy.”
Thằng nhóc dường như không tin vào tai mình mà lắc lắc thân hình của Ain hỏi đi hỏi lại:
“Thật không? Thật không?”
Ain chán nản mà bất lực nói: “Thật.”
Ry nghe xong thì nhảy cẫng lên. Dio kế bên thì vô thức mỉm cười. Rõ ràng trong đám tân binh kia, nó chỉ quan tâm đến mấy thành viên của nó mà thôi. Biểu hiện kia khiến Ain ngẫm nghĩ:
“Cũng tốt, đây có thể là những chỉ huy tương lai, cần chú ý hơn mới được.”
Ain nhận định sau khi thấy những thành viên Chấp pháp bắt đầu quát tháo những tộc nhân đang hưng phấn quá đà, bảo vệ các tộc nhân bị thương, hoặc chỉ huy một nhóm nhỏ tầm 3-5 tộc nhân chiến đấu.
Với uy danh trong bộ lạc lớn, cộng với chiến trường hỗn loạn thì những vị chỉ huy tạm thời này đang là điểm nổi bật lên, tuy chưa tốt nhưng vẫn mang lại điều gì đó tích cực cho bộ lạc.
Còn ở chỗ nhóm cung thủ thì gần như khó cho nhóm người này kể từ khi hồi trống tự do hoạt động, đặc biệt là nhóm tháp canh, dù có nỗ lực thì bọn họ cũng không tránh được việc bị kẻ thù xô ngã tháp canh.
Lý do vì không còn tấm khiên vững chắc trước mặt thì kẻ thù dễ dàng xâm nhập qua phòng tuyến mà áp sát tháp canh, hậu quả là hai tháp canh bị xô đổ, 3 tộc nhân bị giết hại, bị thương 5 người.
Số cung thủ còn lại thì chống trả dữ dội mới đuổi những tên manh nha tiến lại tháp canh, nhóm cung thủ ở dưới đất thì càng khổ hơn, độc lập tác chiến thì nhóm cung thủ coi như bị phế đi một tay.
Như Ain đã tính toán từ lâu, không phải ngẫu nhiên mà hắn lại tạo cho bộ lạc nỏ và ná từ đầu. Hắn thừa hiểu rằng người thời này áp dụng chiến thuật khá kém, nên hắn phải cho các tộc nhân làm quen với những vũ khí tầm gần như nỏ trước.
Rồi mới chuyển sang cung, khi bị áp sát thì ná lại được phát huy điểm mạnh của mình. Một cung thủ có thể tấn công toàn diện từ gần tới xa chính là ác mộng đối với kẻ địch.
Ná không phải để trưng, nó là thứ vũ khí tra tấn kẻ thù đúng nghĩa, một tên không may bị tộc nhân của hắn hit and run, rồi bị hội đồng thì sẽ cảm thấy như thế nào, đạn bằng đá không gây nhiều sát thương đáng kể nhưng nó lại gây sát thương tâm lý cao hơn.
Tưởng tượng một tên bị tứ phía cứ dùng ná bắn đạn mà không thể phản kháng, ôm đầu chịu trận mà chờ chết, nhưng cái chết đau đớn nhất chính là sự tra tấn kéo dài. Đây chính là đòn đánh tâm lý mà Ain vạch ra.
Kẻ thù nhìn thấy cảnh đó một xông lên rồi ăn đạn hay là đứng căm phẫn không thể làm gì ngoài nghe tiếng kêu la thảm thiết, chỉ là cảnh trên sau này mới có trên chiến trường, còn bây giờ thì các cung thủ đang chạy trối chết.
Tuy đã có những tộc nhân thông minh dùng ná chống trả tầm gần nhưng trên phương diện tổng thể thì vẫn chưa được, Ain lắc đầu nhìn, hắn nói với Ry :
“Nếu dùng ná bắn vào kẻ thù liên tục thì như thế nào?”
Ry nghe xong câu hỏi thì ngẫm nghĩ, nhưng khi tưởng tượng ra điều gì đó, nó rùng mình rồi nói :
“Hẳn là đau đớn lắm.“
Ain nghe câu trả lời thì chỉ im lặng, Ry tự hiểu câu hỏi của hắn có ý định gì, khi làm việc với nhau quá lâu rồi, chỉ cần người kia ho một cái là mình tự hiểu mà đi mua thuốc liền.
Lan man rồi, quay lại thì theo như Ain thấy, có lẽ nhóm khổ nhất là nhóm trung niên do sức lực không còn đỉnh phong, lại còn là nhóm có quân số ít ỏi nên mỗi tổn thương điều lớn hơn các nhóm khác.
Không còn tấm khiên nhóm tộc nhân này cũng dần lộ ra điểm yếu, nếu gặp kẻ thù non kinh nghiệm thì còn có thể chống đỡ được tới khi những người khác tới giúp đỡ, còn nếu gặp kẻ vừa có kinh nghiệm lại vừa trẻ thì số phận coi như đã định.
Rồi sau hơn nửa tiếng quan sát, cả ba đứa kia mới đi lại chiến trường thu dọn những kẻ địch cuối cùng. Cảnh tượng mà cả ba tạo ra càng khiến tinh thần của những kẻ còn sống hoảng sợ mà bỏ chạy.
Chỉ là, bây giờ còn nơi nào để trốn? Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng khép lại trận chiến dài hơn 1 giờ 43 phút, các tộc nhân với ngồi xuống mà thở phào, có người bắt đầu khóc nức nở.
Trận chiến nào cũng vậy, sẽ có người chết người bị thương dù bên thắng hay bên thua. Bộ lạc Lạc Việt cũng vậy, sau khi tổng kết lại, có hơn 58 người bị thương lớn nhỏ và 7 tộc nhân thương vong
Số người chết gồm 3 người trung niên, 3 cung thủ và 1 tộc nhân cầm khiên. Đặc biệt, cái chết của tộc nhân cầm khiên khiến Ry tức tối, chỉ vì ngạt thở nên gỡ cái mũ xương lên, để rồi bị kẻ thù cầm mũi tên sắt đâm vào.
Dio nhanh chóng đi lại để hạ hỏa cơn giận, đang nổi sùng trách móc đám thành viên của mình. Ain chỉ cười trừ rồi chỉ huy các tộc nhân thu dọn chiến trường.
Thấy khu rừng vẫn còn cháy, Ain mới đi tới bờ sông, dùng Vu lực và nói:
“Tiểu gia gia lên dập lửa giúp.“
“Biết rồi.”
Từ dưới sông, một bóng đen trồi lên, nó từ từ bò lên bờ, thân hình của nó dưới ánh sáng bởi các ngọn đuốc cũng hiện ra, một con rùa khổng lồ năm xưa, nó đi lên hướng chỗ khu rừng.
“Phụt.“
Con rùa khổng lồ há miệng, phun những dòng nước vào đám cháy, với lượng nước khổng lồ mà con rùa mang theo thì nó nhanh chóng dập tắt đám cháy, rồi quay về bờ hồ nghỉ ngơi.
Ain cũng nhắm mắt trao đổi với con rùa thêm vài câu, rồi hắn ra lệnh cho các tộc nhân :
“Ném xác của đám kia vào trong khu rừng đi.“
Các tộc nhân cũng không nói gì quá nhiều, bọn họ hiểu việc Ain đang làm, tiêu hủy sự sống thì phải trả lại thôi, dù gì mấy cái này bọn họ cũng không làm gì, coi như dưỡng chất cho cây non chờ ngày trỗi dậy.
Sau khi làm xong công việc dọn xác, thì bắt đầu thu gom vũ khí mấy cái dao đá thì được quăng vào trong khu rừng, còn mấy cái đồ của bộ lạc cố gắng gom lại phần sắt chờ ngày nung lại.
Đang dọn dẹp thì từ xa những con sói và heo rừng mang xe kéo chạy tới, dần đầu đoàn chính là Ichi, nó chạy lại liếm láp Ain, hắn cũng chú ý mình chưa lau đi máu dính trên người.
Các tộc nhân vội vàng đưa người bị thương, chết, vũ khí hư hại lên các xe kéo, một số tộc nhân vì phải cầm máu cho mấy tộc nhân cũng lên xe kéo quay về bộ lạc.
Nhìn đoàn thú nhanh đến rồi nhanh đi, Ain chỉ thở dài, mong chờ nhóm kia làm tốt, hắn cùng với các tộc nhân cũng quay lại dọn dẹp rồi vệ sinh cơ thể.
Sau đó là nghỉ ngơi, vì sáng hôm sau, toàn quân lại di chuyển sang một chiến trường khốc liệt hơn, một cuộc chiến thật sự giữa hai bộ lạc.
tấu chương xong
0
0
18 giờ trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
