ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 115
Chương 115 : Sân Khấu Của Người Khác (2)

Trong suốt cuộc chiến tối nay, cả bộ lạc của Ain chỉ có hơn 200 tộc nhân, như vậy thì số tộc nhân còn lại ở đâu? Số tộc nhân còn lại được Pu dẫn đi qua chỗ bộ lạc kẻ thù chứ đâu.

Tại sao không phải là Dio dẫn quân mà là Pu? Ain muốn gia tăng năng lực chỉ huy của Pu, còn chuyện Dio ở đây chỉ là để phòng mà thôi.

Nhưng có thứ Ain thắc mắc, dù bọn chúng có dùng một số lượng lớn tộc nhân tấn công nhưng lại không có ai chỉ huy quá cao. Hắn có chút phân vân liệu tầm mắt của mình đối với người nguyên thủy quá thấp hay hắn đang bị kẻ thù gây nhiễu thông tin.

Gần 500 tên tấn công ào ạt, kể cả những tên chết cháy trong khu rừng, nhưng lại không có một tên chỉ huy ra hồn. Chiến thuật cơ bản lấy thịt đè người cũng không được triển khai hoàn toàn.

Ain gần như thức cả đêm, chỉ nằm trằn trọc suy nghĩ. Tới khi mặt trời ló dạng, hắn mới bước ra khỏi lều, vệ sinh cá nhân xong, rồi cùng các tộc nhân thưởng thức bữa sáng.

Trong những nhóm tộc nhân nhỏ, các gương mặt non nớt ăn uống có chút rụt rè. Cũng đúng thôi, ăn uống như vầy trong khi sắp tới có một cuộc đại chiến thì ai mà ăn ngon cho được? Ai mà biết đâu là bữa ăn cuối cùng?

Ain luôn đề phòng trường hợp này, nên những tộc nhân trung niên được âm thầm sắp xếp ăn chung với đám nhỏ. Họ bắt đầu công cuộc khích lệ, trấn an.

Nhìn bầu không khí trong bữa ăn được cải thiện dần, Ain chỉ quan sát rồi đi xuống căn hầm để họp với các đội trưởng khác. Cuộc họp cũng không có gì nổi bật.

Chỉ là bàn bạc về cuộc chiến sắp tới, từ hậu cần, chiến thuật, nhân lực...Mọi thứ được Ain đưa ra, có khiển trách, có khen ngợi. Xong thì Ain giải tán để chuẩn bị.

“Một giờ nữa thôi.”

Ain liên hệ với cháu lão Quy để biết tình hình mà chuẩn bị. Xong hết công việc, hắn mới bước ra khỏi căn hầm. Nơi này cũng không còn ai canh gác vì các tộc nhân đã chuẩn bị hành quân.

Bốn người dưới hầm nghiên cứu kia cũng được triệu hồi về chỗ Mih. Là thành viên gần như mạnh nhất bảo vệ khu vực trọng yếu kia nên Ain không gọi hắn tham gia cuộc chiến lần này.

Vừa bước ra ngoài, Ain đã thấy con Kins đang đậu trên lều của hắn tìm kiếm. Ain phải kêu lên một tiếng, nó mới bay lại dụi dụi vào hắn. Ain lấy bức thư trong chân của Kins ra đọc.

Sau khi đọc xong, hắn mỉm cười.

Tới giờ.

Trước mặt Ain là một đội quân hơn 200 tộc nhân. Có người mới gia nhập, có người gia nhập từ nhóm nô lệ chạy trốn, có người là anh em thân thiết.

Mỗi người đều có một mục tiêu riêng của mình, có lý do riêng khi gia nhập bộ lạc. Trải qua thời gian dài chung sống, làm việc, giờ đây bọn họ đã dần hòa quyện vào nhau.

Một mục tiêu duy nhất: đánh đuổi kẻ thù. Một lý tưởng: bảo vệ bộ lạc, bảo vệ người thân yêu của họ. Chỉ khi họ thành công mới có thể trở về với vòng tay của người thân.

Không khí của các tộc nhân không cần Ain làm gì cũng đã dâng cao lên. Đối với bọn họ, chỉ cần hắn còn đứng trên chiến trường, còn ra sức cho bộ lạc, họ sẽ hết lòng cống hiến sinh mạng này cho Ain.

Sĩ khí bỗng nhiên dâng cao, khiến Ain có chút bất ngờ. Hắn không biết phải làm gì, chỉ biết đánh mắt cho Dio nói giúp. Thằng nhóc hiểu ý, giơ nắm đấm lên hô to:

“Các chiến sĩ! Chúng ta là những tộc nhân bộ lạc Lạc Việt, mang trong mình dòng máu anh dũng. Chúng ta đã trải qua bao gian khổ, thử thách và luôn đứng vững. Niềm tin vào chiến thắng là vũ khí sắc bén nhất của chúng ta. Hãy vững tin vào sức mạnh của chính mình, của các tộc nhân ở bộ lạc, và chúng ta sẽ trở về với họ. Chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về những người có ý chí sắt đá!”

Nói xong, cả đoàn người cùng nhau hô to. Tiếng động làm cho những con vật trong rừng hoảng sợ chạy loạn.

“Chiến thắng!!! Trở về!!! Lạc Việt!!!”

Đợi xong những ánh mắt rực sáng kia hạ giọng, Ain mới giơ thanh kiếm của mình lên, hướng về phía bộ lạc kẻ thù, hô to: “Xuất phát.”

Cả đoàn người bắt đầu di chuyển. Ain cũng bắt đầu leo lên Ichi rồi dẫn đầu đoàn, Ry ở đoạn giữa và Dio ở cuối đoàn.

Cả đoàn quân di chuyển một cách trật tự, chậm rãi. Ai cũng hiểu trong khu rừng này có nhiều thứ chưa được khám phá, nên không ai dám đi quá nhanh.

Do đã có kinh nghiệm xương máu, Ichi dẫn đoàn luôn đảm bảo mọi thứ trên đường đi. Nhờ đó, cả đoàn quân thành công thoát khỏi khu rừng mới này sau hơn một giờ.

Trước mắt Ain là một đồng bằng khá rộng khoảng 40 km². Cũng không hẳn là đồng bằng vì địa hình khá gập ghềnh. Ain huýt sáo một tiếng, Kins trên bầu trời bắt đầu dẫn đường tới chỗ tập hợp của Pu.

Ichi bắt đầu đi theo Kins. Đoàn quân lần nữa chuyển hướng sang khu rừng, vì chỗ đồng bằng kia là một vùng đầm lầy lớn. Còn vì sao cả nhóm tộc nhân biết? Chỉ cần nhìn ánh mắt căm phẫn của Ichi là hiểu.

Cả đoàn người di chuyển thêm tầm 1 giờ 17 phút thì mới tới được chỗ của nhóm Pu. Hai đoàn quân bắt đầu tập hợp, các nhóm nhỏ hình thành rồi bàn tán về cuộc chiến. Có người nghe xong thì sợ hãi.

Có người lại thích thú, hưng phấn khi được một lão trung niên kể lại. Ain cùng với Pu trao đổi về tình hình ở đây.

“Gì? Số lượng nhiều như vậy à?”

Ain sau khi nghe báo cáo của Pu về bộ lạc kẻ thù mà hoảng sợ thốt lên. Nếu như báo cáo này đúng, thì khả năng chiến thắng của họ đã giảm xuống đáng kể.

Ain nhíu mày. Chưa lúc nào mà hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại như bây giờ. Sĩ khí của bộ lạc đang cao, nếu bảo lui quân thì hắn còn mặt mũi nào?

Giữa tỉ lệ thắng thấp và an nguy nền tảng bộ lạc, Ain sẽ chọn cái nào?

Hắn sẽ đánh cược số mạng mình một lần nữa. Đưa mắt nhìn những người xung quanh, ai cũng nhìn hắn mỉm cười. Ain càng khổ sở hơn.

Dio đi lại vỗ vai hắn rồi nói: “Tới đâu thì tới, đi thôi nào anh em.”

Nói xong, Dio quay lại nói với những người còn lại. Ai đi ngang Ain cũng vỗ vai. Mọi người đều đặt niềm tin vào hắn.

Đôi vai nặng trĩu, Ain nhìn ra bên ngoài lều. Nhìn những gương mặt non trẻ đang cười nói, có đứa vừa đủ tuổi đi săn, có người trung niên tay vẫn còn băng bó vết thương.

Nhưng vẫn cười nói với những người xung quanh, dường như cơn đau không còn trong tâm trí họ. Giờ đây, họ đã hòa quyện vào nhau với quyết tâm đánh trận này thật lớn, thật hào hùng, thật vĩ đại.

Một trận đánh lưu vào sử sách. Một trận thoải mái nhất với họ. Chỉ cần vượt qua lần này, Ain hiểu bộ lạc hắn sẽ phát triển đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nếu thua thì sẽ mất hết. Ain cũng có người đang chờ hắn trở về. À không, là bốn người mới đúng.

Ain hai mắt đã rơi lệ. Hắn sẽ bước đi như thế nào?

Ain quay người vào trong lều, ở đây hắn không thể xin lời khuyên từ lão Quy, chỉ có hắn tự quyết định cuộc chiến này.

Ain mở tấm bản đồ ra, hắn bắt đầu tính toán cho cuộc chiến. Ain muốn có nhiều thông tin hơn để đưa ra quyết định.

Chỉ một ngày sau, Ain đã có thứ mình cần. Một thông tin mà hắn mong chờ nhất đã có, Ain liền hướng ra chỗ toàn quân đang nghỉ ngơi và nói:

“Chuẩn bị.”

Một câu nói làm cho các tộc nhân vui mừng. Bọn họ đã chờ ở đây quá lâu rồi. Nếu không phải có những tộc nhân trung niên luôn giữ tinh thần chiến đấu cho tân binh, thì có lẽ bọn họ cũng muốn quay về bộ lạc rồi.

Một câu nói làm cho sĩ khí đang đi xuống trở lại đỉnh phong. Chỉ cần có thế, các tộc nhân vội vàng chuẩn bị trang bị, ai cũng hồi hộp kiểm tra xem mình có bỏ quên thứ gì không.

Ai cũng không muốn lúc căng thẳng nhất trong chiến đấu lại bỏ quên thứ cần thiết, vì vậy mà khung cảnh ồn ào giữa các tộc nhân diễn ra. Dù vậy, đây không phải là một khung cảnh hỗn loạn mà lại trật tự và đầy tinh thần vui vẻ.

Các thành viên đội trưởng thì bận rộn dặn dò cho các thành viên của mình. Dio đi xung quanh khu vực xem có ai đi vệ sinh không. May mắn là đầy đủ các tộc nhân.

Ain đi ra khỏi lều, thân mang giáp sắt, đầu đội mũ xương, bao tay da, giày da, bên hông trái mang thanh Thuận Thiên Kiếm.

Ain nhìn toàn quân rồi nói: “Đi thôi.”

Thật ra hắn chẳng muốn mang trang bị nặng như vầy, chỉ là lần này nguy hiểm hơn trận trước nên hắn đành cắn răng mang theo trang bị.

Hắn cũng sợ chết như bao người khác mà.

Cả đoàn di chuyển về phía bộ lạc kẻ thù. Nơi đóng quân tạm thời này cách bộ lạc khoảng 10 km về hướng tây, hoàn toàn khác với hướng từ chỗ đóng quân bờ sông tới bộ lạc kẻ thù.

Đây chính là yếu tố bất ngờ mà Ain muốn dành cho kẻ thù. Khi vừa chạm vào phạm vi của bộ lạc kia, Ain liền cảm thấy khó chịu. Hắn vừa chạy vừa hô to:

“Tên lửa!”

Ngay lập tức, gần 50 cung thủ vội cúi người châm lửa vào mũi tên, xong đứng dậy giương cung về phía trước chờ lệnh.

Ain và đoàn quân vừa bước ra khỏi khu rừng, liền thấy bên kia đã có hơn 1000 tên xông tới. Ain đánh mắt ra hiệu, tay trống liền hiểu ý và đánh lên một nhịp trống.

“Vút.”

Ngay tức khắc, từ trong khu rừng vô số mũi tên lửa bay ra. Ain và các tộc nhân cũng dừng lại một nhịp. Kẻ thù thì bị bất ngờ, còn đang hoảng loạn, Ain đã xông tới.

Những kẻ không bị bắn trúng cũng không màng đến đồng tộc nữa mà xông tới tấn công. Hai bên lao đi với tốc độ cao, chỉ còn hơn 200 mét nữa là chạm mặt.

Ain mỉm cười, hô to: “Phóng lao!”

Từ sau lưng hắn, vô số mũi lao vun vút bay lên cao rồi hạ xuống cấp tốc. Những kẻ xấu số thì bị hạ gục ngay lập tức, nhưng thương vong vẫn không đáng kể trước số lượng lớn kẻ thù.

Và giây phút chạm mặt, Ain cùng với các đội trưởng hóa thành chiến thần trong cuộc chiến. Những kẻ đi riêng lẻ thì bị các thành viên do thám miểu sát tại chỗ mà chưa kịp hiểu vì sao mình chết.

Nơi đây chỉ là một mảnh đất nhỏ, nên cuộc chiến phải diễn ra trong khu rừng với một phần ba chiến trường nằm trong đó. Mà trong rừng lại là địa hình ưa thích của cung thủ.

tấu chương xong

0

0

11 giờ trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.